Sau đêm náo nhiệt, mọi người lại chia tay quay về tổ ấm.
Văn Văn giờ đây chỉ đơn thuần là chủ quán cafe, công ty cô cố gắng gầy dựng đã có Việt quản lý.
Hoàng Nhi và Chí Đinh quay về Nhật Bản, sống ở vùng ngoại ô yên bình theo đúng mong muốn.
Hoàng Nhi ở đây cũng đã hai năm, cảm xúc của cô cũng cân bằng lại hơn.
Cô cũng đã mở lòng lại với Chí Đinh như năm 17.
Cả hai thường dắt nhau đi dạo cuối tuần và hẹn hò dưới trời đêm.
Hôm ấy, cô đang đi ra biển vẽ cảnh thì nghe người dân nhắc nhở cơn bão sắp ập đến, khuyên cô về dán cửa kính và trữ lương thực.
Ở đây hai năm, lần đầu mới nghe sắp có bão.
Cô sợ hãi gọi điện bảo Chí Đinh đi vào thành phố ở đó cho an toàn.
Dù rằng cô rất sợ một mình đối mặt với khó khăn.
Trời xanh phút chốc chuyển sang xám xịt.
Những đợt sấm vang lên kinh động đất trời, từng đợt gió cũng gắt gao hơn, có thể đẩy lùi một người cao to ra sau mấy mét.
Hoàng Nhi cố gắng giữ bình tĩnh.
Thực sự chưa bao giờ cô trải qua thiên tai cả nên chỉ đành tìm hiểu qua mạng và kinh nghiệm của người dân.
Vùng biển bắt đầu đổ mưa.
Cô ngồi ngay cạnh tivi, chờ những tin tức cập nhật mới nhất.
Tình hình này bão sẽ kéo lâu dài, khu vực của cô là ảnh hưởng nặng nhất.
Sự chuẩn bị đầy đủ phần nào trấn an cô.
Nếu không lật nhà có lẽ sống sót nỗi!
Thế nhưng từ khi báo cho Chí Đinh, cô không tài nào liên lạc được với anh.
Chẳng biết anh có quay về đây không nữa...Rồi có gặp trục trặc gì không...
Cô từ nhỏ đã sợ sấm, cứ như điều đó đã ăn sâu vào máu vậy! Dù biết tỉ lệ bị sấm đánh là 0.001% thì cô vẫn cứ sợ mỗi khi nghe thấy.
Nhật Bản vốn nổi tiếng thiên tai, cơ mà đây là lần đầu tiên cô chứng kiến, có sự sợ hãi không hề nhỏ đây...
Cô cố gắng giữ cập nhật tin tức nhưng sau đó một vài giờ thì hoàn toàn mất kết nối, tivi thì chập chờn không rõ gì cả.
Có vẻ dây cáp đã bị đứt rồi.
Tiếp đó không lâu thì cũng mất điện.
Hoàng Nhi lật đật đi tìm đèn pha dự phòng về đêm.
Bây giờ hoàn toàn mất hết hi vọng rồi...!Chỉ sợ rằng nóc nhà bay đi thì người cô cũng bay theo!
Cô cầm chắc chiếc điện thoại đầy pin trong tay, lòng mong ngóng thông báo gì đó...!nhưng mãi vẫn không!
Cô ngồi trên ghế sofa và thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh dậy thì vô cùng buồn bã, chẳng có chuyện tốt gì xảy ra, tấm kính cửa sổ như muốn vỡ lắm rồi!
Một tiếng đập cửa vang liên tục, cô cảnh giác đi ra.
- Hoàng Nhi!! Hoàng Nhi!!
Giọng nói này...!cô mong chờ từ mấy tiếng đồng hồ rồi...
Hoàng Nhi liền mở chốt cửa.
Người con trai trước mắt cô thở hổn hển, cả người ướt sũng.
- Sao không đến nhà tập thể lánh bão?
- Nhà tập thể? Em không biết!
- Ngốc này, vào nhà đi.
Cô nhanh chóng đi mở nước tắm cho anh và lấy quần áo.
Anh thế này là chạy từ nhà tập thể về ư? Một đoạn khá xa, lại còn gió bão nữa...
Chí Đinh trên tay cầm khăn lau tóc bước ra, anh hoang mang, thường cô sẽ đưa quần áo cho anh...
- Nếu đã ở nhà tập thể anh về làm gì?
Hoá ra là lo cho anh ư?
- Không phải vì nhà có chú cún con sao?
Anh ngồi cạnh cô, cố gắng để dỗ dành.
- Lỡ anh không may thì sao..
Em..
Cô không thốt nên lời, nghĩ một ngày anh cũng rời xa cô, cô không dám nghĩ.
Cô biết, anh cũng vì thương hại, người bảo, kẻ khuyên mới ở bên chăm lo cho cô.
Dù vậy, mất anh thì cô cũng mất hồn theo.
- Được rồi được rồi.
Quên mất năm xưa anh là đặc vụ à?
- Nó giống nhau à?
- Đang lo lắng cho anh đến thế ư?
Hoàng Nhi đỏ cả mặt, vội đứng lên rời đi thì bị anh kéo lại.
- Này...!sao lại không trả lời?
- Đi thay đồ đã đi...kẻo bệnh.
Anh bế cô lên, đưa vào phòng của mình.
- Lấy đi!
Anh đang có ý gì vậy chứ??!!
Mặt cô đỏ không khác gì quả cà chua, vùng vẫy muốn ra khỏi vòng tay anh.
- Sao? Chẳng phải lo lắng cho anh ư?
- Cũng không phải kiểu này!
Tiếng sấm bên ngoài làm cô giật mình, vòng tay ôm lấy cổ anh, chúi đầu vào ngực trần của anh.
Liệu cô có biết đó là cách câu dẫn không nhỉ?
- Nhi, thả anh ra, nếu không anh không nhịn được đâu.
Cô bỏ tay ra, Chí Đinh đặt cô xuống rồi tiến vào phòng tắm lại.
- Này, mới tắm mà? Anh vừa dầm mưa đấy.
- Không sao.
Về phòng nghỉ đi.
Anh đôi khi hay như vậy với cô, chẳng hiểu nữa.
Cơn bão vẫn chưa ngừng mà càng lúc càng mạnh hơn.
Càng ngày càng nhiều thiên tai, thật đáng sợ.
Thời gian trôi cũng rất chậm, ngày thường thì than thở sao một ngày trôi nhanh thế, bây giờ lại ngao ngán, sao mới vài giây trôi qua.
Hoàng Nhi đứng qua khung kính, nhìn bão đang hoành hành dữ dội.
- Mau vào ngủ đi, tối rồi.
Trời từ chiều đã tối sầm, cô lại không hay xem đồng hồ nên cô chả biết giờ giấc thế nào.
- Lúc chiều em đã ngủ rồi, bây giờ vẫn còn tỉnh táo lắm.
- Rồi cô nói nhỏ dần - Với lại bây giờ ngủ cũng rất sợ...
Chí Đinh mở cửa phòng ngủ của cô:
- Vào đi, anh sẽ ở bên đến khi em ngủ, sáng mai bão sẽ hết thôi.
Lời nói mang ấm áp và đầy tin tưởng, cô nghe lời cùng anh đi vào phòng.
Dưới ánh đèn ngủ mập mờ, anh ngồi tựa vào thành giường, đọc truyện cho cô dễ ngủ.
Khuôn mặt anh lúc này, khuôn mặt anh lần đầu gặp, giống mà khác.
Càng ngày, cô càng muốn ôm lấy người đàn ông này, muốn bảo với anh rằng cô yêu anh, cảm ơn anh đã bên cô...!Nhưng tạo hoá trêu người, cô hết lần này đến lần khác bị chà đạp, căn bản không xứng đáng với điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Khi cô ngủ, cô vẫn hay mơ hình ảnh cô và Chí Đinh nắm tay, cười nói vui vẻ.
Chỉ là..
đó là mơ..