Thiên Kim Toàn Năng Bá Khí Ngút Trời


Diệp Chước lần nữa mở mắt, trước mắt cô chỉ là một màn đen đặc.

Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khắp không gian.

Dù không nhìn thấy gì, nhưng với tư cách là một chuyên gia về công nghệ, Diệp Chước nhanh chóng nhận ra hơi thở xung quanh đã khác.

Đây không còn là thế giới mà cô từng sống.

Đây là đâu?

Cô vẫn còn sống sao?

Diệp Chước mò mẫm bật đèn.

“Bang!”

Căn phòng sáng rực lên với ánh sáng trắng.

Diệp Chước quan sát mọi thứ không một chút biểu cảm.

Kéo nhanh tấm màn cửa, cô nhìn thấy căn phòng đầy chai rượu rỗng và tàn thuốc rải khắp nơi, những dấu hiệu rõ ràng cho thấy người sống ở đây đang rơi vào trạng thái tồi tệ.

Đúng lúc đó, trong đầu Diệp Chước xuất hiện vô số ký ức vụn vặt.

Cô từ từ sắp xếp chúng lại và rút ra một kết luận quan trọng: Cô đã tái sinh.

Chủ nhân cũ của cơ thể này họ Mục, tên Mục Chước, là một đứa con của gia đình giàu có mà ai cũng ngưỡng mộ.

Nhưng dù sinh ra trong một gia đình quyền thế, Mục Chước lại kém cỏi, không học vấn, không nghề nghiệp, thậm chí đến giờ đã học cấp ba mà vẫn không biết hết mặt chữ.

Ai cũng biết cô chỉ là một người vô dụng, và trở thành đối tượng bị đàm tiếu trong những cuộc trà dư tửu hậu của giới thượng lưu.

Ba ngày trước, một tai nạn xảy ra, khiến gia đình Mục phát hiện ra rằng Mục Chước không phải là con ruột của họ.

Năm xưa, do sai sót tại bệnh viện, cô bị trao nhầm với một đứa trẻ khác.

Sự thật này như sét đánh ngang tai, khiến thế giới của Mục Chước hoàn toàn sụp đổ.

Gia đình vốn không yêu thương cô, nay càng khinh miệt cô hơn.

Cô con gái ruột thực sự là Diệp Hữu Dung.

Diệp Hữu Dung là hiện thân của sự ôn nhu, tài năng, và là niềm tự hào của gia đình, trái ngược hoàn toàn với sự vụng về của Mục Chước.

Một bên là ánh trăng sáng, một bên chẳng khác nào bùn đất.

Cả hai học chung trường, và Diệp Hữu Dung nổi tiếng là hoa khôi, từng giành nhiều giải thưởng quốc tế.

Hôm nay là ngày Diệp Hữu Dung chính thức trở về nhà họ Mục, và gia đình tổ chức một buổi tiệc lớn để chào đón cô ta, mời vô số khách quý từ các gia đình quyền thế.

Hồi tưởng đến đây, Diệp Chước nhếch môi.

Từ giờ trở đi, Diệp Hữu Dung sẽ là Mục Hữu Dung.

Còn cô sẽ từ Mục Chước trở lại làm Diệp Chước.


Cuộc đời đã đi lệch quỹ đạo nay sẽ trở về đúng hướng.

Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ, Diệp Chước mở tủ quần áo, chuẩn bị đi tắm.

Cô khó chịu với mùi rượu và mồ hôi bám trên người giữa cái nóng mùa hè.

Nhưng vừa mở tủ, Diệp Chước sững sờ khi thấy toàn bộ quần áo bên trong đều là những bộ trang phục kỳ quái, hở hang đến lố lăng, từ áo hở ngực, quần siêu ngắn đến tất lưới.

Cảm giác "phong cách đường phố" nồng nặc đến mức khó chịu.

Nhìn thấy bức ảnh phong cách "cool ngầu" của chủ cũ trên tủ đầu giường, Diệp Chước chỉ biết thở dài.

Thật sự là kiểu người gì đây?

Này mẹ nó là cá tính?

Tìm hơn nửa ngày, Diệp Chước cũng không tìm được một bộ quần áo bình thường, đành mặc một chiếc áo chống nắng dài tay, trang điểm đậm, rồi bước xuống lầu.

“Cha, mẹ.” Diệp Chước gọi khi đến trước mặt vợ chồng Mục gia.

Khách khứa ở đây đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

Hôm nay là ngày trở về của Mục Hữu Dung.

Còn Diệp Chước, kẻ đã chiếm chỗ suốt mười tám năm qua, lấy tư cách gì mà gọi vợ chồng Mục gia là cha mẹ?

Thật là quá không biết xấu hổ!

“Cô ta như thế nào còn có mặt mũi ra đây? Nếu tôi là cô ta đã sớm bị lời nói ảnh hưởng mà nhảy lầu chết rồi! Còn sống trên đời làm cái gì? Thật mất mặt!”

"Không nghĩ tới thiên kim Mục gia này đúng là bị ôm nhầm, Mục gia đúng là tốt tính, còn giữ loại người này ở trong nhà."

“Người xấu xí thường nhiều tật!”

“Nghe nói mẹ ruột cô ta - Diệp Thư, trong nhà cực kỳ nghèo, đến bây giờ ngay cả căn hộ cũng không có, tôi xem cô ta hẳn là quá quen với cuộc sống hào môn, cho nên mới ăn vạ nơi này mãi không đi thôi!”

“Các ngươi có biết hay không Diệp Thư là tiểu tam đó? Cô ta còn không biết xấu hổ......”

“......”

Mọi người nghị luận sôi nổi, lời nói lạnh nhạt vô tình như dao cắt, đổi lại là những người khác phỏng chừng đã sớm đứng ngồi không yên, nhưng Diệp Chước trên mặt nửa điểm dị sắc đều không có, vững như Thái sơn.

' Diệp Chước tiểu tiện nhân này, rõ ràng không phải con gái mình, lại còn sống chết không chịu đi.

Thật là không biết xấu hổ! '

Thẩm Dung nhìn cô với vẻ gượng gạo “Lại đây, để mẹ giới thiệu, đây là chị con, Hữu Dung.

Từ giờ hai chị em phải sống hòa thuận với nhau.”Bà Mục mặt ngoài tươi cười như cũ, kỳ thật đã hận Diệp Chước thấu xương.

Diệp Chước không đi cũng đúng, Mục gia bọn họ có rất nhiều biện pháp làm cô biến mất trên thế giới này!

Diệp Chước im lặng đi đến chỗ Mục Hữu Dung “Chào chị.”

Mục Hữu Dung cũng không để ý tới Diệp Chước, mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Dung, hốc mắt ửng hồng hỏi: “Mẹ, con không phải chỉ có hai anh sao? Cô ta là con của mẹ, còn con là ai?”


Từ nhỏ đến lớn, Mục Hữu Dung đều có một loại trực giác rất kỳ quái.

Cô cảm thấy chính mình không phải người thường, cô chán ghét tầng hầm ngầm âm u, chán ghét ở bên cạnh những người không cùng đẳng cấp......

Cô không tin chính mình là một người ở tầng lớp hạ lưu như vậy.

Sự thật chứng minh, không phải ý nghĩ của cô kỳ lạ, cô chính là một nàng công chúa lưu lạc giữa bầy dân đen.

Cô là trời sinh quý tộc!

Biết được tin tức này, Hữu Dung mừng rỡ như điên!

Đáng tiếc......!Vận mệnh trớ trêu.

Cô lại không quên được cuộc đời bi thảm của kiếp trước.

Đúng vậy.

Mục Hữu Dung là trọng sinh trở về.

Đời trước, cô ở thời điểm hơn 20 tuổi được cha mẹ ruột nhận về.

Sau khi trở lại Mục gia, cha mẹ đối với cô rất tốt, cho cô tham gia vào rất nhiều lớp huấn luyện, làm cô từ cô bé lọ lem lột xác thành biến thành mộtthiên kim hào môn hoa lệ.

Đáng tiếc, cô cuối cùng có mắt không tròng, gả nhầm người xấu, coi trọng một gã cầm thú với vẻ ngoài chỉnh tề!

Liền như vậy làm pháo hôi, xương cốt tan biến.

*Pháo hôi: thuật ngữ chỉ nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính

......

Nhưng, kiếp này không phải kiếp trước.

Trọng sinh trở về Mục Hữu Dung có bàn tay vàng mà người thường không có .

Cô còn mang theo ký ức kiếp trước .

Đời này, cô sẽ là sự tồn tại rực rỡ nhất!

Cô muốn cho cha mẹ đều vì cô mà tự hào!

Cô muốn cho Mục gia trở thành Vân Kinh đệ nhất gia tộc.

Hơn nữa, căn cứ vào bàn tay vàng nhắc nhở, hôm nay buổi tối có một vị đại lão tài phiệt có thể dậm chân một cái là làm toàn Vân Kinh run rẩy hôm nay cũng ở bữa tiệc.

Đáng tiếc chính là, ở đây thật sự quá nhiều người, kiếp trước cô lại chưa thấy qua người này...

Bất quá, cô có nét đẹp chim sa cá lặn, đẹp đến nỗi trăng cũng phải núp vào mây, chắc chắn có thể hấp dẫn đại lão tài phiệt chú ý.

Đời này, cô tuyệt đối sẽ không giống đời trước, làm Diệp Chước như vậy dễ dàng chết đi!

Diệp Chước không phải muốn ở lại Mục gia sao?


Vậy tôi liền thành toàn Diệp Chước!

Cô muốn Lưu Trụ Diệp Chước, cô muốn cho Diệp Chước trở thành phụ trợ cô lá xanh, cô còn muốn cho Diệp Chước gả cho tên cầm thú kiếp trước! Cô muốn Diệp Chước hoàn toàn trở thành đá kê chân của cô!

Lúc này, Mục Hữu Dung cong cong khóe môi, đuôi lông mày nhiễm vài phần không thể thấy được thần sắc.

Nơi góc đại sảnh có 2 nam nhân đang ngồi.

Nam nhân ngồi ở phía trên,đầu đội mũ đen, vành nón che khuất ngũ quan, đốt ngón tay thon dài lại trắng nõn đang kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc vây quanh, vốn là dung mạo không rõ ràng , lúc này lại càng trở nên mông lung.

Một tay khác lăn một chuỗi Phật, Hạt Phật màu sẫm nổi bật trên làn da trắng như tuyết, các đường vân trên da hiện lên rõ ràng.

Dưới ánh sáng của trang phục truyền thống Trung Quốc, với áo dài và màu sắc trang nhã, người đó tỏa ra khí chất kiêu hãnh, khiến người khác không thể không chú ý.

Dù rằng không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng khí thế tựa như đế vương thực sự rất khó để bỏ qua.

Một chàng trai khác, với vẻ đẹp trai nhưng có phần lơ đãng, nhìn chằm chằm vào Diệp Chước và nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó mà tin rằng trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như Mục Chước.

Thay thế người khác để có được vị trí, ngũ ca, vị hôn thê của cậu hành động cũng quá thấp hèn rồi…”

Từ góc nhìn của những người xung quanh, hành động của Diệp Chước quả thực không thể chấp nhận được.

Là một kẻ giả mạo, cô lại dám ngang nhiên chặn đứng thân phận thiên kim của người khác!

Người thanh niên đột nhiên nhận ra điều gì đó và nói tiếp: “Không đúng! Người có hôn ước với cậu chính là Mục gia thiên kim chân chính, kẻ giả mạo này chẳng có chút quan hệ gì với cậu cả!”

Một kẻ như vậy, ngay cả tư cách xách giày cho ngũ ca cũng không có.

Người đang nói chính là Lê Thiên Đông, một trong những nhân vật quyền quý nổi tiếng ở kinh thành.

Theo lý thuyết, với địa vị hiện tại của Mục gia ở Vân Kinh, họ không thể mời được một nhân vật tôn quý như vậy.

Nhưng ai lại không biết người ngồi đối diện chính là vị hôn phu của Mục gia thiên kim?

Anh ta đến đây cùng với người kia.

Người đàn ông ngồi đối diện nhấp môi, chân bắt chéo, vẻ đẹp quý phái cùng với khí chất lạnh lùng tỏa ra từ anh ta, như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng như tuyết.

Lê Thiên Đông thở dài: “Mục gia thiên kim quả thật đáng thương, không chỉ bị cướp đi danh phận nhiều năm như vậy, mà giờ đây còn phải chịu đựng sự xuất hiện của kẻ giả mạo này.”

Ai cũng không dễ chịu khi chuyện này xảy ra!

Nói rồi, anh ta ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện: “Nhưng nói thật, ngũ ca, tôi không ngờ rằng vị hôn thê chưa từng gặp mặt của cậu lại xinh đẹp như vậy! Tôi cứ tưởng rằng ở Vân Kinh, chẳng có ai đẹp cả.”

Mục Hữu Dung dù sao cũng là huyết mạch của Mục gia, cô ấy thực sự rất có nhan sắc, nếu không sao lại là bông hoa được nuôi dưỡng?

Hơn nữa, khi đặt bên cạnh Diệp Chước, người có vẻ đẹp quá mức rực rỡ, cô lại càng nổi bật hơn.

Lúc này, người đàn ông mới từ từ ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, làn da trắng như không tiếp xúc với ánh nắng, và ở đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ, toát lên vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất kiêu ngạo.

Khi nhìn thấy anh, người khác có thể cảm nhận được áp lực không thể chối từ.

“Im lặng! Không nói không ai bảo cậu câm!” Anh ta lạnh lùng nói, giọng nói trầm khàn nhưng mang theo sức nặng.

Giọng nói ấy như thể có thể khiến người khác nghẹt thở.

Lê Thiên Đông hoảng sợ đến mức run lên, nhưng vẫn mạnh dạn nói: “Ngũ ca, rốt cuộc giữa cậu và Mục gia thiên kim có hôn ước không? Dù cho Sầm gia không còn ở Vân Kinh nhiều năm, nhưng hai gia đình vẫn là bạn tri kỷ, nếu dì Tương và bà nội quyết định cậu cưới Mục gia thiên kim thì sao?”

“Ngũ ca, trong lòng cậu có phải có ‘bạch nguyệt quang’ không?” Lê Thiên Đông hỏi tiếp.

“Bạch nguyệt quang là gì?” Người đàn ông nhíu mày hỏi.

Lê Thiên Đông giải thích: “Bạch nguyệt quang nghĩa là người mà cậu thực sự yêu thương nhưng lại không có được.”


Người đàn ông lắc đầu: “Hiện tại không có, sau này cũng sẽ không.”

Lê Thiên Đông hoàn toàn không bất ngờ.

Họ đã quen nhau hơn mười năm.

Anh ta chưa bao giờ thấy người đàn ông này gần gũi với người phụ nữ nào.

Thậm chí, anh ta còn ăn chay dài, hàng ngày ngoài việc xử lý công việc ở văn phòng, thì đều đi đến các chùa để tĩnh tâm và nghe Phật pháp.

Nếu ngày nào đó anh ta thực sự trở thành hòa thượng, Lê Thiên Đông cũng không thấy ngạc nhiên.

Mục Hữu Dung tiếp tục giả vờ nhu nhược, khiến công chúng có xu hướng đứng về phía cô.

Xét về vấn đề thiên kim thật giả , Mục Hữu Dung đang giành chiến thắng.

Ai lại không biết Diệp Chước chính là kẻ chiếm đoạt?

Diệp Chước rất rõ hoàn cảnh của mình, nhìn Mục Hữu Dung và nói:

“Mục tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi vì đã chiếm dụng thân phận thiên kim của Mục gia trong suốt mười tám năm qua! Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, trở về nơi thuộc về mình.”

“Từ giờ trở đi, thân phận đại tiểu thư của Mục gia sẽ trở lại và tôi sẽ về nơi tôi nên thuộc về, tôi sẽ gọi mình là Diệp Chước.”

Nơi này vốn không phải nhà của Diệp Chước, cũng không phải nhà của nguyên chủ, vì vậy cô không có lý do gì để không rời đi.

Mục Hữu Dung sững sờ.

Cô không nghĩ rằng Diệp Chước lại chủ động muốn rời đi.

Điều này thật khác biệt so với kiếp trước.

Ở kiếp trước, Diệp Chước vì mặt dày mà bám víu vào Mục gia, không chỉ bị người ta khinh bỉ, cuối cùng còn bị người trong Mục gia hại chết.

Theo quỹ đạo kiếp trước, Mục Hữu Dung đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch để vả mặt Diệp Chước, nhưng giờ đây Diệp Chước đột nhiên muốn rời đi, thì làm sao cô ta có thể vả mặt?

Kẻ này đang cố ý giả vờ đáng thương, muốn lấy lòng đồng cảm của mọi người sao?

Nghĩ đến đây, Mục Hữu Dung trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ.

Chỉ bằng vào Diệp Chước với những biểu hiện tầm thường như vậy, mà cũng dám tính toán trước mặt cô?

Nực cười!

Cô như một con phượng hoàng bay lượn giữa trời xanh, còn Diệp Chước chẳng qua chỉ là một chú chim sẻ nhỏ!

Mục Hữu Dung cười nhạt, trên môi hiện lên vài phần châm chọc.

“Nơi cô nên thuộc về? Diệp Chước, cô đã thay thế tôi trong suốt mười tám năm, hưởng thụ cuộc sống xa hoa đó, mà bây giờ chỉ cần một câu đơn giản ‘trở về nơi cô nên thuộc về’ thì muốn tôi tha thứ cho cô sao?”

Diệp Chước mặt không chút biểu cảm đáp: “Sửa lại một chút, cuộc đời sai lệch này không phải do tôi, không phải do cô, cũng không phải do cha mẹ của chúng ta, hận thù là điều bình thường, nhưng nếu có người đáng trách nhất chính là bệnh viện, nếu không phải vì họ sơ suất, cuộc đời của chúng ta đã không sai lệch như vậy! Mục tiểu thư, năm đó chúng ta chỉ là những đứa trẻ trong tã, không ai thật sự phải xin lỗi ai, càng chưa nói đến tha thứ.”

Mặc dù danh tiếng của nguyên chủ có chút không tốt, nhưng cô chưa từng làm điều gì với Mục Hữu Dung.

Dù sao thì, hận thù của Mục Hữu Dung cũng có thể tha thứ, vì chẳng ai dễ chịu khi chuyện này xảy ra.

Nhưng Mục Hữu Dung không nên hùng hổ đe dọa cô khi cô muốn rời đi!

Năm đó, nguyên chủ cũng chỉ là một đứa trẻ, không có quyền lựa chọn.

Mục Hữu Dung cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: “Cô nghĩ rằng một nơi thiêng liêng nghiêm túc như bệnh viện sẽ xảy ra chuyện đổi trẻ con sao?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận