Thiên Kim Trở Về

Cuốn 3 Tranh dấu gay gắt

Trên chuyến bay từ Mỹ về Bắc Kinh, trong khoang hạng nhất có hai cô gái trẻ người Trung Quốc ngồi đó.

Trong đó có một người đang dựa vào ghế chợp mắt, tóc xõa bên vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng nõn, mịn màng, hơi nhíu mày, trong ánh mắt như có sự ưu sầu.

Người con gái bên cạnh làm tóc xoăn thời thượng, nhuộm màu vàng, mặt trang điểm đậm, trông vô cùng hiện đại, cả người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu. Cô ta cúi đầu, trên tay cầm quyển tạp chí mới, nhìn những món đồ xa xỉ trong đó, thỉnh thoảng lại tỏ vẻ thèm khát.

Lúc này, cô gái tóc đen ở bên mở to mắt, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Cô gái thời thượng ngồi bên phát hiện cô đã tỉnh thì cười nói:

– Sao thế, không ngủ?

– Vừa nghĩ đến về nhà phải đối mặt với con mụ mẹ kế đáng ghét kia là không ngủ nổi rồi.

Cô gái tóc đen bĩu môi. Cô gái thời thượng cười cười:

– Trường Khanh, mẹ kế cậu đáng ghét vậy sao?

Cố Trường Khanh gật gật đầu, cô ngồi dậy nhìn người con gái kế bên, mắt mở lớn:

– Chân Chân, mình đã kể cho cậu nghe không ít chuyện về bà ta, chẳng lẽ cậu không thấy bà ta đáng ghét?

Triệu Chân Chân cười cười, từ chối cho ý kiến.

Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng:

– Bà ta thì có xuất thân, lai lịch gì? Nếu không phải quyến rũ được cha mình thì giờ sao được sung sướng như vậy?

Cô nhìn Triệu Chân Chân:

– Cậu xem, có một số loại đàn bà may mắn ghê đó, chỉ cần tìm đúng người đàn ông thì lập tức được bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cậu nghĩ mà xem, lúc trước bà ta là loại người gì, giờ sống thế nào? Cha mình cũng đâu phải cụ già 70 tuổi, lại còn tuấn tú nữa, cậu nói xem, sao lại có loại đàn bà tốt số như vậy?

Triệu Chân Chân nhớ lại từng nhìn thấy ảnh cha của Cố Trường Khanh, tuy rằng hơi lớn tuổi nhưng quả thật rất tuấn tú, rất có sức hút đàn ông, quan trọng hơn ông chính là tỷ phú thực sự. Cô ả nhớ lại xuất thân thấp kém của dì mình, giờ thì muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sống như hoàng hậu, lòng vừa cảm khái vừa hâm mộ không thôi.

Sắc mặt của cô ả bị Cố Trường Khanh thấy rõ, Cố Trường Khanh cười lạnh, lúc học trung học, có lần Triệu Chân Chân vô tình nhìn thấy ảnh Khổng Ngọc Phân gửi tới, chỉ vào Khổng Khánh Tường mặc tây trang hàng hiệu, anh tuấn khí thế mà hỏi Cố Trường Khanh:

– Người này là ai?

Trong mắt là sự tán thưởng trắng trợn.

Cố Trường Khanh nói cho cô ả biết đây là cha mình. Triệu Chân Chân kinh ngạc kêu lớn:

– Trời ạ, sao cha cậu trẻ như vậy, nhìn trông như mới hơn 30 thôi đó!

Ban đầu Cố Trường Khanh còn ngạc nhiên vì chẳng lẽ Triệu Chân Chân chưa gặp qua người nhà mình? Nhưng nghĩ lại lại hiểu ra ngay, Khưu Uyển Di sao có thể giới thiệu đám họ hàng nhếch nhác nhà mình cho Khổng Khánh Tường?

Lúc ấy, lòng Cố Trường Khanh đã dâng lên cảm giác kì dị…

– Nhưng mà bà ấy cũng sẽ già đi, cha mình vẫn như mặt trời ban trưa, càng lớn càng quyến rũ, nghe nói bây giờ cha mình có không ít hồng nhan tri kỉ xinh đẹp, bọn họ đều đi siêu xe ở chung cư hiện đại, mặc đồ hiệu đeo kim cương, sung sướng vô cùng,

Cố Trường Khanh nhìn Triệu Chân Chân, tiếp tục nói.

Triệu Chân Chân thầm nuốt nước miếng:

– Vậy mẹ kế cậu không làm loạn sao?

Cố Trường Khanh cười lạnh:

– Bà ta dám? Trước mặt cha mình bà ta rất ngoan ngoãn, đâu dám quản chuyện của cha mình.

Triệu Chân Chân giật mình, lặng lẽ thở dài, Cố Trường Khanh liếc nhìn cô ta một cái, cười cười.

– Đúng rồi, còn phải cảm ơn cậu đã giới thiệu mình vào Cố thị.

Triệu Chân Chân lại cười nói. Cố Trường Khanh thoải mái khoát tay:

– Chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta là bạn bè còn gì!

Thành tích của Triệu Chân Chân vốn cũng chẳng tốt hơn Cố Trường Khanh là bao nhưng sau này không biết có phải Khưu Uyển Di dặn dò hay không, bắt cô nàng phải thi vào trường Cố Trường Khanh, ở bên cạnh giám thị nên hai năm cuối Triệu Chân Chân cũng cố gắng thi đỗ vào đại học New York, chỉ có điều học ngành khác.

Cố Trường Khanh biết Khưu Uyển Di sẽ không buông tha cơ hội có thể nắm bắt cô trong tay, dù đẩy ngã Triệu Chân Chân thì vẫn sẽ có người khác đến, đến lúc đó còn bất lợi hơn nhiều. Hơn nữa để một kẻ không có tính uy hiếp ở lại bên cạnh, báo cáo tình huống giả cho bên kia yên tâm thì cũng là chuyện tốt.

Với quân cờ hữu dụng này, cho dù mình không giới thiệu cô ả vào Cố thị, về sau mình vào Cố thị thì Khưu Uyển Di cũng sẽ đặt cô ta đến bên cạnh mình, cho nên cô không ngại hào phóng một lần, cũng có thể khiến đối phương càng thêm yên tâm.

Mình vừa về nước, còn chưa có uy tín gì ở Cố thị, trước khi bồi dưỡng thực lực thì không thể lơi lỏng cảnh giác được.

– Trường Khanh, mình không hiểu lắm, nếu cậu thích tennis như vậy thì sao không ở Mỹ làm vận động viên chuyên nghiệp, mình nghe nói từng có người liên hệ với cậu mà.

Triệu Chân Chân lại hỏi.

Cố Trường Khanh cầm lấy quyển tạp chí trong tay cô ta, tùy tiện đáp:

– Lúc còn học trung học chơi còn tạm, vào đại học thì thiếu gì đối thủ mạnh, năm trước thi đấu cố lắm mới vào top 100, trình độ này đòi làm vận động viên chuyên nghiệp sao được, quay về làm đại tiểu thư thì hơn.

Hai năm đầu tiên cô ra sức giành thành tích tốt cho trường học nhưng từ năm thứ ba trở đi cô bắt đầu che giấu thực lực, dần rút lui khỏi vũ đài này, nếu không sau này phải giải thích sao?

Triệu Chân Chân gật đầu, cũng không nghi ngờ gì.

Xuống máy bay, Cố gia sớm đã cho xe tới đón, mặc kệ Khưu Uyển Di ghét Cố Trường Khanh cỡ nào thì bề ngoài vẫn phải làm cho tốt.

Lái xe là người đàn ông xa lạ, trầm mặc kiệm lời, anh ta gọi một tiếng “Nhị tiểu thư”, đón lấy hành lý trong tay Cố Trường Khanh rồi bước lên dẫn đường. Cố Trường Khanh đi theo sau, ngẩng đầu ưỡn ngực, góc áo bay bay theo bước chân của cô, khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng, toát ra một khí thế rất tự nhiên.

Triệu Chân Chân kéo vali đi theo sau Cố Trường Khanh, vì để đuổi theo cô mà thường phải bước mau, giống như nha đầu hầu hạ cho Cố Trường Khanh vậy.

Bước ra khỏi sân bay, Cố Trường Khanh bỗng dừng bước.

Cô nhìn thành phố vừa lạ vừa quen trước mặt, lòng cảm khái vô cùng.

8 năm… cuối cùng cô đã quay về…

Mẹ, chú Văn… mọi người chờ một chút nữa thôi, Trường Khanh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hai người.

Hai năm… còn hai năm nữa… Chờ Trường Khanh làm xong tất cả, có lẽ sẽ đi gặp hai người.

Mà theo sau cô, Triệu Chân Chân cũng vô cùng kích động, cô nàng nhìn thành phố rộng mở trước mắt, mắt trợn tròn đầy chờ mong.

Cô nàng ôm ngực.

Trong thành phố này, cô nàng sẽ có duyên kì ngộ thế nào? Sẽ tốt số như dì sao?

Cũng sẽ có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao?

Một chiếc xe Audi màu đen đỗ ở phía trước, hai người lên xe quay về biệt thự nhà họ Cố.

Cố Trường Khanh nhìn qua cửa kính xe, mấy năm không về, rất nhiều chỗ đã thay đổi, nếu tự mình lái xe, chưa biết chừng còn có thể lạc đường.

Bên cạnh Triệu Chân Chân bỗng nhiên lo lắng hỏi:

– Trường Khanh, mình thực sự có thể ở nhà cậu sao?

Chuyện này, không hiểu sao Triệu Chân Chân không nhắc đến với Khưu Uyển Di, theo bản năng, cô nàng cho rằng Khưu Uyển Di sẽ phản đối…

Cố Trường Khanh quay đầu lại cầm tay cô nàng, cười nói:

– Đương nhiên, cậu là bạn tốt nhất của mình, ở Bắc Kinh lại không có thân thích gì cả, mình sao có thể bỏ mặc cậu được, nhà mình rất rộng, cha mình cũng rất thương mình, sẽ không phản đối đâu.

Triệu Chân Chân kéo tay Cố Trường Khanh, cười duyên dáng đáp:

– Trường Khanh, cậu thật tốt với mình!

Sẽ còn có lúc tốt hơn nhiều, Triệu Chân Chân.

Ai cũng sẽ phải trả giá vì sai lầm của mình.

Sẽ có một ngày, những người này… kể cả chính cô…

Nhưng cho dù là vậy thì cô cũng sẽ không dừng bước.

Cố Trường Khanh quay đầu nhìn ra ngoài, mắt lạnh xuống.

Xe đi vào biệt thự Cố gia, Cố Trường Khanh nhìn mắt Triệu Chân Chân càng lúc càng lớn, vẻ sợ hãi, ao ước rất rõ ràng.

Cô ả xuống xe, nhìn kiến trúc của Cố gia, căn nhà to lớn, khí thế, lại nhìn sân trước còn rộng hơn sân bóng, tùy tiện cũng nhìn được mấy bảo vệ mặc vest đeo kính râm.

Cô ả không nhịn được bưng kín miệng để ngăn mình không sợ hãi kêu lớn.

– Trường Khanh, nhà cậu đúng là hoàng cung, cậu chính là công chúa rồi còn gì.

Cố Trường Khanh cười đắc ý sau đó kéo tay cô nàng đi vào:

– Đừng nhìn, vào rồi nói, về sau cậu sẽ ở đây, lúc nào rảnh đi thăm quan mà chẳng được, đúng rồi…

Cô quay đầu lại nhìn Triệu Chân Chân, nhíu mày:

– Những người ở xung quanh đây đều rất giàu có, cậu ở đây, chưa biết chừng sau này có thể gặp được chân mệnh thiên tử đó!

Triệu Chân Chân đúng là không nhịn được cười, lòng ngập tràn khát khao, người ta nói kết bạn thế nào thì hoàn cảnh sẽ như vậy, nếu cô nàng thực sự muốn thành phượng hoàng thì đương nhiên phải sống trong tổ phượng hoàng rồi.

Lái xe xách vali của Cố Trường Khanh đi vào, thuận miệng gọi:

– Nhị tiểu thư đã về!

Mấy người hầu mặc áo trắng đi ra đón, Cố Trường Khanh nhìn nhìn, ngoài A Quế lúc trước đi theo Khưu Uyển Di thì cô không nhận ra một ai.

Đúng như dự kiến, làm thế này, sẽ không ai biết những chuyện xấu lúc trước của mẹ con Khưu Uyển Di nữa.

Đám người hầu nhìn cô chẳng mấy nồng nhiệt, thậm chí có thể nói là lãnh đạm.

Một người đón vali, một người pha trà, còn lại nên làm gì thì tiếp tục đi làm.

Triệu Chân Chân lén nhìn Cố Trường Khanh một cái đã thấy cô như đang rất phẫn nộ.

Lúc này, một giọng nói vang dội từ trên lầu truyền xuống:

– Nhị tiểu thư của chúng ta cuối cùng đã về rồi!

Trong giọng nói như mang ý cười nhưng cẩn thận nghe thì có thể nhận ra sự khinh miệt trong giọng nói.

Tim Triệu Chân Chân thắt lại, lặng lẽ lùi ra sau Cố Trường Khanh, cúi đầu lấy tóc che mặt như thể làm thế là sẽ che giấu được mình.

Cố Trường Khanh ưỡn thẳng lưng, lạnh lùng nhìn người đang đi xuống lầu.

Tóc dài búi cao, mặt trang điểm cẩn thận, đeo trang sức lộng lẫy, mặc váy hàng hiệu mới tinh. Bà ta nhìn Cố Trường Khanh, chậm rãi đi xuống lầu, vẻ mặt cười cười, nhìn trông có chút cao sang hơn trước…

Khưu Uyển Di!

Năm tháng không bỏ qua ai, giờ Khưu Uyển Di đã không còn là Khưu Uyển Di lúc trước… nhưng mắt thẩm mỹ cũng tiến bộ không ít. Cố Trường Khanh cười lạnh.

Khưu Uyển Di vốn đang cười cười nhưng đến khi nhìn thấy Triệu Chân Chân đứng sau Cố Trường Khanh thì nụ cười hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó lại bình ổn trở lại.

Triệu Chân Chân có chút lo lắng liếc nhìn Khưu Uyển Di một cái.

Khưu Uyển Di đi xuống lầu, đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh, cười cười nói:

– Trường Khanh, hoan nghênh cháu quay về!

Cố Trường Khanh nhìn bà ta, cười lạnh:

– Tôi về nhà mình, cần bà hoan nghênh sao? Mà nói lại, bà chẳng qua cũng chỉ là ở nhờ trong này mà thôi.

Nụ cười trên mặt Khưu Uyển Di biến mất, lòng thầm hận, bà ta biết, Cố Trường Khanh trở về không có gì tốt lành cả, vì sao nó không chết ở bên ngoài đi.

Cố Trường Khanh nhìn bà ta cười, đây là biệt thự họ Cố, là ông ngoại để lại cho cô, coi cô là người ngoài? Đúng là nực cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui