Thiên Kỳ quay lưng lại, nhìn Thái hậu với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Từ trước tới nay nàng chưa từng gặp qua người này, vậy mà vị này lại gọi tên cô một cách thân mật như thế.
Thái hậu không ngừng tiến tới chỗ Thiên Kỳ, càng nhìn rõ cô trong lòng bà càng sung sướng.
Đúng là Tiểu Kỳ Kỳ rồi, chắc chắn là Tiểu Kỳ nhi của ta.
Trong lòng bà sự sung sướng như dâng trào, bà vui đến rơi nước mắt.
Thiên Kỳ vẫn ngơ ngác đứng đó, ngó nhìn xung quanh xem người đó đang gọi ai, liệu có phải nhầm người rồi không.
Thiên Kỳ thấy phía sau mình có một cô nương xinh đẹp, lập tực sự nghi hoặc trong đầu cô bị xóa bỏ.
Trong đầu cô thầm nghĩ: “Ra là vậy!”
Thấy vậy cô liền nhường đường, né sang một bên cho Thái hậu đi tới chỗ cô nương đó.
Thái hậu bước tới, nhưng lại dừng lại ngay trước mặt Thiên Kỳ.
Bà nắm chặt lấy tay cô.
- Là con đúng không Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ ngơ ngác, rút tay mình lại và nói:
- Nương nương, có lẽ người nhầm rồi.
Đôi mắt Thái hậu nhìn cô lúc này lóe lên một tia tuyệt vọng.
Nhưng đó chỉ là thoáng qua, bà cầm lấy tay cô thêm một lần nữa:
- Ta không nhầm, là con, chắc chắn là con mà Thiên Kỳ.
- Đúng là tiểu nữ tên Thiên Kỳ nhưng có lẽ không phải là người mà người quen biết đâu.
Thiên Kỳ quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt của Thái hậu, bởi cô cảm nhận được vị cô nương tên Thiên Kỳ kia chắc chắn có vị trí rất quan trọng đối với bà, thẳng thừng nói không phải như thế có thể khiến bà đau lòng.
Thái hậu vẫn không tin, bà liền dẫn Thiên Kỳ đến một nơi, bà nói rằng:
- Ta cho con xem.
_________
Đến nơi, Thiên Kỳ nhận ra đây là một thư phòng.
Thái hậu sai người lấy ra một bức tranh.
Thì ra là một bức chân dung.
Lúc đầu cô nghĩ đó chỉ là bức tranh bình thường nhưng khi xem cô mới giật mình, kinh ngạc.
Bức chân dung kia vẽ một cô nương có gương mặt rất giống cô.
Thiên Kỳ đưa tay lên dụi mắt, cố mở mắt thật to để nhìn cho rõ.
Trong lòng tự hỏi sao lại có người giống mình đến vậy.
Trong lúc cô đang hoang mang thì nô tỳ bên cạnh của Thái hậu nói:
- Nương nương, Lệ vương phi đã đi rồi, sao còn có thể ở đứng ở đây được chứ?
Thái hậu vẫn nhìn cô, ánh mắt đầy hy vọng:
- Không đâu, Thiên Kỳ sẽ không dễ dàng ra đi như thế.
Đây là Thiên Kỳ, chắc chắn là Thiên Kỳ của ta.
- Xin thứ lỗi, tiểu nữ thực sự không phải là người mà nương nương nhắc đến.
Đột nhiên cô nhớ tới Lệ vương kia, lần đầu tiên gặp cô, hắn cũng nói cô là Thiên Kỳ, là vương phi của hắn.
Hóa ra là do cô có ngoại hình giống hệt vị cô nương ấy, đến tên cũng thật giống nữa.
Sự trùng hợp này cũng thật dọa người.
Thái hậu trong lòng mang nỗi sầu vẫn không muốn thừa nhận việc Lệ vương phi đã ra đi, bà vẫn nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Chẳng hiểu sao, Thiên Kỳ lại thấy co chút thân quen, hơi ấm này quả thật rất thân quen, giống như là trước kia cô đã từng có được cảm giác này vậy.
Nhưng cuối cùng, Thái hậu cũng buông tay cô, bà đưa một tay lên xoa nhẹ vào đầu của cô.
- Chỉ là ta quá nhớ Tiểu Kỳ.
Gương mặt Thái hậu đượm buồn, bà thở dài một hơi rồi nói:
- Ta mời con ăn một bữa tại đây, coi như đền bù chuyện đã nhận nhầm con.
- Tạ lòng tốt của người, tiểu nữ còn có nương ở nhà đang lo lắng không thể không về.
Thái hậu nhìn cô vẻ đồng cảm, nhưng bà vẫn giữ cô lại:
- Dù sao trời cũng đã tối, nữ nhi ra ngoài giờ này nguy hiểm, ở lại đây ngày mai khởi hành sớm.
Thiên Kỳ cảm thấy Thái hậu nói cũng không sai, trời cũng gần tối rồi ra ngoài nguy hiểm, cứ nghe lời Thái hậu ở lại đây một đêm thì tốt hơn.
Thiên Kỳ nghe theo sự sắp xếp của Thái hậu, ở lại trong Hoàng cung vào tối hôm đó.
_______________
Tại Hoàng cung, nhờ ân Thái hậu mà cô được đối đãi vô cùng tốt, nhưng Thiên Kỳ cũng hiểu rằng Thái hậu ưu ái cô là vì cô giống vị Lệ vương phi đó.
Màn đêm buông xuống, Thiên Kỳ nằm trên chiếc giường êm ấm nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ cô đã thấy mình như lạc vào một thế giới khác...
_Trong giấc mơ_
Thiên Kỳ nhận ra mình đang nằm ngủ dưới một gốc cây sồi rất lớn, quang cảnh xung quanh thật lạ lẫm.
Chợt có tiếng gào thẳm thiết:
- Thiên Kỳ!
Tiếng gọi làm cô giật cả mình, cô vội vàng trèo lên cây sồi, quan sát tình hình.
Bên dưới là một khung cảnh đẫm máu, dường như vừa xảy ra một trận tử chiến.
Xác chết la liệt, không khí hôi tanh mùi máu ngồi xa như vậy mà vẫn còn ngửi thấy.
Trên nền đất một khoảng rộng toàn là xác người, những cây xung quanh cô cũng bị tàn phá, khung cảnh thật khiến người ta phải rùng mình.
Cô đưa mắt nhìn thì nhận ra tiếng gò thét kia đến từ một nam tử.
Nam tử này tuy bộ dạng hiện tại có hơi nhếch nhác nhưng vẫn thấy được khí chất ngời ngời tỏa ra từ hắn, gương mặt hắn quả là cực phẩm, trên Thiên giới cô cũng chưa gặp qua nam nhân nào soái đến vậy.
Ánh mắt Thiên Kỳ hướng đến trong lòng của mỹ nam ấy.
Một cô nương xinh đẹp với bộ y phục màu trắng tả tơi, trước ngực đỏ thẫm màu máu tươi.
Gương mặt nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch, nhưng đôi mắt của cô nương ấy vẫn hướng về nam nhân kia.
Đôi môi khẽ động dường như cô nương ấy nói gì đó, nhưng khoảng cách này Thiên Kỳ cũng chỉ biết được đến như vậy mà thôi.