Thiên La Địa Võng

Hôn lễ của Đàm Lăng Việt và Từ Hinh sắp đến gần, từ trước đến giờ luôn bận rộn công việc Đàm Lăng Việt cũng phải tận lực rút ra khoảng thời gian, phụng bồi Từ Hinh và Mẹ Đàm chuẩn bị hôn lễ. Cho dù đại đa số mọi chuyện đều là giao cho bộ phận công ty xử lý, nhưng chuyện phụng bồi vị hôn thê phải cưới … thì không cách nào mượn tay người khác được.

Đàm Lăng Việt đã lâu chưa trở về nhà, Tần Lam Gia đem chìa khóa cùng thẻ ra vào đặt ở trên bàn chỗ dễ nhìn thấy, ngay cả điện thoại cũng bỏ lại, chỉ đem mấy bộ quần áo và vài vật tùy thân rồi rời khỏi nơi đã từng cùng Đàm Lăng Việt sinh sống mấy năm qua.

“Uy, Tiểu Tần, lại cho thêm hai ly Whiskey. ” Hai tiếng búng tay bành bạch ở phía sau vang lên, Tần Lam Gia đặt xuống ly thủy tinh đang lau chùi, cầm lấy chai rượu đi tới.

Nam nhân kêu thêm rượu là một người thanh niên mặc trang phục khá cường điệu, đôi mắt mơ hồ, trên môi gần như trét màu đen, tai phải thì đính các hạt bông tai như đinh sáng lòe lòe. Vuốt vuốt cái chén bằng đôi tay mang bao da đen, quần áo bó sát người chỉ ngắn tới ngực, lộ ra một khúc lưng mềm dẻo trắng trẻo, cũng may là quả đầu đen nhánh mềm mại đó không thêm bớt gì.

Trang phục như vậy đi ở trên đường nhất định sẽ bị nhiều người liếc xéo, nhưng ở hộp đêm này thì không có gì lạ.

Bất quá bởi vì vóc người đẹp, cho nên mặc quần áo như thế nào cũng sẽ không cảm thấy quái dị, bộ đồng phục này Tần Lam Gia thật sự không cách nào thưởng thức nồi. Bất kể đã qua bao lâu, Tần Lam Gia vẫn không thể thích ứng được phong cách khoa trương của người khác như vậy.

Tần Lam Gia rót rượu xong xoay người rời đi, tay lại bị người nắm lại.

“Tiểu Tần, anh suy nghĩ xong chưa? Em chưa từng kiên nhẫn theo đuổi một người như vậy a, chẳng lẽ anh một chút xíu cảm động cũng không có sao? ” Thanh niên dựa vào quầy bar lắc lắc thân thể, làm nũng nói.

“Em mỗi lúc trời tối đều hỏi một lần không thấy phiền a, anh lại trả lời một lần cuối, anh đối với em không có hứng thú. ” Tần Lam Gia rút tay về bất đắc dĩ cười nói.

“Có hứng thú hay không thử qua một lần mới biết được a, có lẽ sau khi anh thử qua anh sẽ cảm thấy không thể rời bỏ em đâu. ” Thanh niên lớn tiếng kêu lên.

Tần Lam Gia thiếu chút nữa chân trợt té, đám người chung quanh sân khấu phát ra từng trận âm thanh ồn ào.

Tiếng động huyên náo, âm thanh hối hả của phái nam, tục tằng, trầm thấp, âm nhu, đan thành những mảnh sắc thái mập mờ.

Nơi này là gay bar của một góc thành phố R. Tần Lam Gia sau khi rời khỏi thành phố S, liền cùng tất cả mọi người chặt đứt liên lạc, một mình một người ở góc phố phồn hoa lại xa lạ sinh tồn.

Hắn không có chuẩn bị gì để vĩnh viễn biến mất, nhưng căn bản không biết phải làm sao. Muốn Đàm Lăng Việt vĩnh viễn không tìm được hắn, chẳng những  phải đoạn tuyệt quan hệ cùng những bằng hữu từng liên lạc, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng không thể gặp nhau, nếu không Đàm Lăng Việt nhất định có thể từ hai lão nhân hỏi ra tin tức. Hắn cũng không muốn nửa đời sau của mình không gặp lại người nhà, chỉ là hiện tại không thể được.

Chẳng qua là hiện tại hắn không muốn gặp Đàm Lăng Việt, ít nhất không muốn tận mắt thấy y kết hôn, ngay cả nghe cũng không muốn nghe. Đến tột cùng phải trốn tới khi nào, Tần Lam Gia cũng không biết. Có lẽ đợi đến khi mình tìm được người thật lòng yêu mình, đem tình cảm thời niên thiếu quên lãng, mới có thể thản nhiên đối mặt Đàm Lăng Việt. Còn bây giờ, hắn không thể nào ra vẻ hào phóng ở địa vị bằng hữu, cười nói chúc phúc.

Tần Lam Gia từ nhỏ cũng là được coi là hòn ngọc quý trong gia tộc, được chiều chuộng nâng niu nuôi lớn, ở huyện thành nhỏ kia nổi danh là tài tử thông minh, tính tình bốc đồng không phải là không có, chẳng qua là không dễ dàng phóng túng mà thôi.

Lần này hắn lại không muốn trói buộc bản thân, cứ mặc làm bậy lần này, để cho cái người luôn giả bộ hồ đồ khốn kiếp kia ảo não đau buồn đi —— điều kiện tiên quyết là y thật lòng quan tâm hắn.

Tần Lam Gia đem chai rượu để lại trên kệ, tiếp tục lau chùi các ly thủy tinh.

Lựa chọn đến nơi này đi làm, một là tiền lương tương đối cao, hắn có thể nuôi sống chính mình, có thể trang trải tương đối dễ chịu, ở một phương diện khác là bởi vì ở đây là một thế giới hoàn toàn bất đồng, cùng cuộc sống trước kia của mình không hề chạm đến. Không phải lo lắng gặp phải người quen.

“Uy, Tiểu Tần, anh không cần lãnh đạm như vậy chứ. ” Người thanh niên phía sau vẫn không chịu buông tha, ở giữa mọi người ồn ào tiếp tục lớn tiếng nói, “Đúng rồi, em không biết thì ra đồng phục bartender có thể mặc cấm dục được như vậy. Những tên trước kia ăn mặc lôi tha lôi thôi, thật là quá lãng phí, cũng không giống như Tiểu Tần, nút áo giữ kín như vậy, làm cho người ta có cảm giác muốn đích thân gỡ từng cái từng cái ra —— “

Tần Lam Gia không nhịn được tay run lên khóe miệng giật giật. Đây là loại tình huống hắn ghét nhất ở nơi này, chính là sẽ bị những người như thế này luôn quấy nhiễu tình dục.

“Tiểu Tần anh không nên không nói lời nào nha, sao anh lại xấu hổ. A! Anh sẽ không là xử nam* đi! ” thanh niên vỗ tay một cái, kinh dị quát to một tiếng.

*xử nam: chắc ai cũng biết rồi, trai trinh =)))

“Không thể nào, Tiểu Tần lớn lên xinh đẹp như vậy, làm sao có thể là xử nam a.”

“Đúng vậy. Tiểu Tần, nhanh khai ra sự thật để chặn cái miệng tiện này đi!”

Thanh âm ồn ào vây quanh mình tựa hồ không dứt, Tần Lam Gia dần dần có chút quẫn bách đỏ mặt, may là dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong quán nên không thấy rõ vẻ mặt hắn. Tần Lam Gia không biết tại sao bọn họ ai cũng thích trêu chọc mình, hắn cũng không có làm cái gì khiến cho người ta nghĩ đến chuyện hạ lưu a.

Ông chủ nói vì mọi người thích mình, bởi vì thích mới muốn trêu chọc, điểm này dù là những người cùng giới hay là khác giới đều giống nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui