Thiên La Địa Võng

Tần Lam Gia tiếp tục ở trong quán rượu đi làm, chỉ là mỗi ngày lúc tan việc đều thấy Đồ Quang chờ ở trong quán, những người vốn muốn thân cận Tần Lam Gia đã lâu dường như cho rằng Đồ Quang là bạn trai Tần Lam Gia, cũng không dám lại gần động thủ động cước, hàm ngôn quấy rầy nữa. Điều này làm cho Tần Lam Gia thở phào nhẹ nhõm. Từ phương diện này mà nói, Tần Lam Gia thật ra tình nguyện bọn họ hiểu lầm, dù sao cũng không cần thiết giải thích với bọn họ.

“Thiệt hay giả a, anh thật sự đợi Tiểu Tần tám năm? Tình thánh cảnh quan a. ” dây dưa Tần Lam Gia lâu nhất chính là thanh niên yêu thích trang điểm dầy, đang cùng Đồ Quang ngồi chung một chỗ, cau mày lớn tiếng nói, vẻ mặt không phục.

Đồ Quang cầm ly bia cười: “Trừ phi chú em có thể dụng tâm hơn so với anh, nếu không cũng không thể quấy rầy Lam Gia. Hắn là của anh.”

Nói chuyện như vậy với nhau đã không biết phát sinh qua bao nhiêu lần.  Mặc kệ lúc về cùng Đồ Quang nói qua bao nhiêu lần, y lúc ấy đều đàng hoàng đáp ứng, tiếp theo đến trong quán liền quên mất lời hứa kia. Tần Lam Gia bất đắc dĩ lắc đầu, làm bộ không nghe thấy, tùy tiện bọn họ nói.

Thanh niên trẻ tuổi này hắn đến bây giờ cũng không nhớ kỹ tên vẫn rất có nghị lực dây dưa hắn, nếu như Đồ Quang có thể làm cho cậu ấy chết tâm không cả ngày quấn lấy mình nữa, vậy là tốt nhất.

“Dụng tâm? Anh nơi nào dụng tâm? ” thanh niên không phục hừ một tiếng, “Anh có thời gian tám năm để theo đuổi Tiểu Tần, anh cũng không có hành động gì, tôi không thấy anh dụng tâm chỗ nào.”

Đồ Quang nhìn về phía Tần Lam Gia, nụ cười trên mặt phai nhạt đi: “Bởi vì hắn khi đó đang cùng người trong lòng ở chung một chỗ, anh cho rằng đó là điều hắn muốn, là kết quả tốt nhất. ” Đồ Quang vừa nói vừa đưa tay ra, đứng dậy tiến tới bên cạnh Tần Lam Gia thấp giọng cười nói: “Nhưng là bây giờ, anh mới biết người kia đối với Lam Gia một chút cũng không biết quý trọng. Y luôn đem người anh rất muốn đẩy ra, anh còn băn khoăn cái gì nữa.”

“Uy, anh rốt cuộc nói cái gì, tôi không nghe thấy a. ” thanh niên ở phía sau y kêu lên.

Tần Lam Gia bất đắc dĩ nhìn Đồ Quang, Đồ Quang đối với hắn nhếch miệng cười một tiếng, lại quay người vung tay lên nói: “Nghe không được là vấn đề của chú, anh không nói lần thứ hai. Đến, chúng ta tiếp tục uống.”

Đồ Quang trước kia chưa từng quán bar này, Tần Lam Gia không biết y có từng đi các quán bar cùng loại khác hay không, biểu hiện của y một chút cũng không lộ vẻ câu nệ. Thân hình cao lớn tướng mạo anh tuấn Đồ Quang trong mắt mọi người rất là chói mắt, hơn nữa y làm việc cũng không khiêm tốn, càng thêm hấp dẫn không ít ánh mắt người ái mộ.

“Tiểu Tần, anh khi nào thì cùng anh ta a, em thật đau lòng. ” Thanh niên trang điểm rất dày không biết lúc nào đi lại đây, tựa vào trên quầy bar, người nhích tới gần Tần Lam Gia, vẻ mặt ai oán nói, “Em còn cảm thấy anh nhất định là một số 1 ôn nhu hội đau lòng hiểu ý người khác, thì ra là anh thích loại kia, thật là đáng tiếc. ” vừa nói vừa chầm chậm ngã sấp xuống mặt bàn, giống như say đến ngủ thiếp đi.

Tần Lam Gia dở khóc dở cười, lắc đầu, cũngkhông đánh thức em ấy.

Thật vất vả đợi đến lúc tan việc, cùng người thay ca, Tần Lam Gia đi ra cửa, Đồ Quang từ bên cạnh cửa chợt vọt ra.

“Gia Gia, em rốt cục ra rồi, chúng ta trở về đi thôi.”

Tần Lam Gia đi ở bên cạnh Đồ Quang, mở miệng nói: “Đồ Quang, anh ban ngày phải đi làm, ngày ngày chờ tôi trễ như thế này không mệt mỏi sao, anh không cần ngày ngày đến đón tôi. Tôi là một đại nam nhân, có thể chiếu cố tốt bản thân.”

“Cái đó và em có thể chiếu cố bản thân hay không không có quan hệ. ” Đồ Quang từ từ đi tới, mỉm cười nói: “Anh không có xem nhẹ ý của em, anh chỉ là… Muốn chiếu cố em, thích quan tâm em, điểm quyền lợi này cũng không cho anh sao?”

Tâm tình đó và mình trước đây giống nhau như đúc, Tần Lam Gia so với bất kỳ ai đều có thể hiểu được. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tiếng người ồn ào trong đêm, nửa đêm hai ba giờ sáng vẫn như cũ phi thường náo nhiệt. Một nam nhân cao lớn mang kính đen trong bóng đêm chen chúc đến gần quầy bar, ngón tay ở trên mặt bàn gõ gõ, hướng nam nhân trong quầy hỏi: “Tần Lam Gia có ở nơi này hay không?!”

“Anh tìm Tiểu Tần a, hắn tan việc về nhà. ” bồi bàn lễ phép trả lời.

“Vậy hắn đang ở nơi nào. ” Nam nhân tựa hồ không quen không khí nơi này, có chút vội vàng xúc động hỏi, hết sức né tránh những thân thể bên cạnh muốn nhích tới gần.

“Anh hỏi chỗ Tiểu Tần ở để làm chi. ” Một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, một người thanh niên đầy son phấn say khướt nhích lại, hừ hừ nói, “Anh cũng muốn theo đuổi tiểu Tần? Tôi khuyên anh dùng sức tỉnh lại đi, người ta hiện tại cùng bạn trai rất tốt điềm mật nơi nơi a.”

“Cậu nói cái gì? ” Nam nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, mi tâm dưới kính đen nhíu chặt thành một chỗ, cho dù nhìn không thấy ánh mắt của y, vẫn có thể cảm giác được trên người y đang bùng phát lửa giận.

Thanh niên rụt lại cánh tay kêu lên: “Anh làm gì a, đau quá! Tôi nói Tiểu Tần cùng bạn trai về nhà a, anh đừng tưởng rằng anh hung là lợi hại, bạn trai hắn là cảnh sát, cẩn thận đem anh bắt vào đồn.”

.:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui