Thiên La


Lâm Phong cũng biết điều này, tu vi của hắn có được như bây giờ là nhờ lão đầu giúp đỡ, không có lão đầu thì hắn chỉ ở nhị cấp là cùng, tán tu không có cơ duyên thì không có cửa so với đệ tử thánh cung.

- Trước kia tiểu bối từng theo một vị đan sư học hỏi, tuy chưa thể luyện thành đan dược nhưng có thể luyện chế dược tề.

- Ngươi có hỏa linh thể ?- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu vận chuyển liệt hỏa phần thiên, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Lãnh Tuyên không ngờ tiểu tử trước mặt lại có hỏa linh thể hiếm thấy, số lượng đan sư trên đại lục khan hiếm không phải vì khó tu luyện mà là vì điều kiện quá cao, chỉ riêng hỏa linh thể đã loại trừ hơn cửu phần tu sĩ.

Mỹ phụ nhìn qua phu quân khẽ gật đầu, Lãnh Tuyên liền hiểu ý.

- Sắp tới ta sẽ đưa ngươi đến Đan cung, có tiến vào được không phải xem bản lĩnh của ngươi.

- Đa tạ tiền bối, tiểu bối sẽ cố hết sức.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh vội xen vào.

- Phụ thân hay là để Phi Dao dẫn hắn đi cho, dù sao thì người cũng phải giành thời gian quan tâm tới tỷ tỷ có đúng không ?- Cũng tốt, chuyện này giao cho con.

Mỹ phụ đứng bên cạnh khẽ nhắc nàng.

- Phi Dao chuyện này tốt nhất đừng để nhiều người biết.

- Nữ nhi tuân lệnh.

Lúc này không phải thời điểm thánh cung chiêu đồ, tuyển đệ tử vào lúc này là chuyện hết sức nhạy cảm nhưng lần chiêu đồ tiếp theo phải đợi gần ba năm, đến lúc đó không chừng cái tên của hắn bọn họ cũng quên mất.

Lãnh Phi Dao đi tới bên cạnh Lâm Phong tươi cười nhìn hắn.

- Tiểu sư đệ mau đi theo ta.

- Hả?Lâm Phong ngẩn người ngơ ngác, sắp tới hắn phải kêu tiểu nha đầu dở hơi này một tiếng sư tỷ sao?- Lão đầu chẳng phải lão nói trăm lợi vô hại sao, chưa gì hết ta đã bị hại rồi nè.

- Lão phu là khí linh chứ đâu phải thánh nhân, cũng phải có lúc tính sai.

Lãnh Phi Dao nhìn Lâm Phong vẫn đứng im liền nắm áo lôi đi, tu vi của nàng hơn xa hắn cho dù ném hắn ra đường cũng chỉ là một cái vẫy tay.

Nàng vừa đi vừa nói cho hắn biết về một số nội quy của Đan cung vì vậy mà Lâm Phong biết được nha đầu này nhìn vậy thôi mà là một vị đan sư chính hiệu hơn nữa còn luyện ra được ngũ đan.

Lãnh Phi Dao được nhị trưởng lão Đan cung nhận làm đệ tử chân truyền, nếu không nói đến tu vi mà chỉ nói đến cấp bậc thì nàng thuộc hàng cao cấp nhất trong số đệ tử của thánh cung.

Không phải tự nhiên mà cuộc đời nàng bay cao như vậy, phụ mẫu của nàng đều là nội cung chấp sự, gia gia là trưởng lão thánh cung, ngay cả tỷ tỷ cũng là đệ tử chân truyền, Lãnh gia cũng là một trong những gia tộc đứng đầu Cửu Huyền.

- Đây chính là cái mà thiên hạ thường đồn là sinh ra ở vạch đích trong truyền thuyết đó sao, cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng.

Kim Quang thành chỉ là một cái tiểu thành trì không có gì lọt vào pháp nhãn của Phi Dao nên nàng kéo hắn đi một mạch đến truyền tống trận thẳng tiến Cửu Huyền thành.

Nữa giờ sao,Lãnh Phi Dao chỉ vào tòa thành to như một dãi núi trước mặt.

- Nhìn đi, có phải hùng vĩ lắm không?- Thường thôi.

Không phải hắn nói mà lão đầu nói, vào thời thịnh thế bách tộc thì loại thành trì cỡ này có tới mấy trăm cái.

- Đúng là rất lớn, rất hùng vĩ.

So với Thất Tinh thành thì Cửu Huyền thành lớn hơn vài phần vì đây chính là tổng bộ của Cửu Huyền thánh cung, một trong ngũ đại thánh cung ở Nam hoang.

Tâm tình của Lâm Phong lúc này vô cùng tốt không chỉ được mở rộng tầm mắt mà còn thoát khỏi yêu nữ kia, một khi trở thành đệ tử thánh cung thì yêu nữ cũng không thể tùy tiện giết hắn.

Lãnh Phi Dao nhìn qua tiểu sư đệ bên cạnh.

- Ngươi có muốn đi dạo vài vòng không?- Không cần, đệ nghĩ nên làm chính sự trước.

- Được rồi.

Tòa thành này lớn như vậy không biết ngắm tới khi nào mới hết, đợi ngắm xong không chừng yêu nữ đã đứng ngay bên cạnh rồi.

Hai người hướng thánh cung chạy đi, tổng bộ của thánh cung không nằm bên trong Cửu Huyền thành mà nằm trên một dãi núi cách đó hơn trăm dặm, khắp nơi đều có đại thụ, không gian yên tĩnh, vô cùng thích hợp để tu luyện.

Thánh cung được chia thành lục cung gồm có Đan cung, Trận cung, Pháp cung, Khí cung, Chiến cung và Chủ cung mỗi cung chiếm lĩnh một ngọn sơn phong hùng vĩ, ngoài ra còn có một số nơi để cho đệ tử tu luyện.

Tuy có diện tích rộng lớn nhưng khi cộng cả thánh cung và thánh thành lại thì chỉ bằng một phần diện tích của phong linh.

Lãnh Phi Dao kéo theo Lâm Phong đi đến trước đại môn của Đan cung, trên đường đi không ai dám ngăn nàng, một số thanh niên còn tránh nàng như tránh tà.

- Lãnh sư tỷ, đệ có thể hỏi một câu không?- Hỏi đi, ta biết nhất định sẽ trả lời.

- Hình như mọi người ở đây rất sợ tỷ.

- Bọn họ không ta mà là sợ yêu nữ.

Nói tới chuyện này vẻ mặt Lãnh Phi Dao đanh lại, ánh mắt buồn bực.

- Yêu nữ kia vốn có thù với nam nhân trong thiên hạ, nàng lại xem ta như muội muội nên tên nào đến gần ta đều bị nàng dọa cho bỏ chạy, bây giờ bên trong thánh cung chẳng có mấy người dám nói chuyện với ta, đúng là buồn muốn chết.

- Thì ra là vậy.

Từ khi gặp nhau Lâm Phong đã có cảm giác là lạ, nha đầu này nói như chưa từng được nói làm hắn cứ tưởng là huynh muội lâu ngày gặp lại.

Như vậy chẳng hắn lại trở thành một tiêu của yêu nữ kia sao?- Cái gì vậy nè?- Xem ra nhân phẩm của tiểu tử ngươi cũng đen như số đan dược ngươi luyện ra.

Đến lão đầu cũng mặt niệm cho hắn, dù tính đủ đường thì cuối cùng vẫn không chạy thoát được.

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của tên nam nhân bên cạnh liền bỉu môi.

- Có phải ngươi cũng muốn tránh xa ta không ?- Đâu… đâu có.

- Ngươi không định lừa ta đó chứ ?- Ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm.

Lâm Phong vỗ ngực đảm bảo, bây giờ hắn cũng không thể đắt tội nha đầu này nếu không thánh cung rộng lớn chỉ sợ là không còn chỗ cho hắn dung thân.

- Được, hảo hán.

Lãnh Phi Dao cùng lão đầu đồng thanh như một, chết có gì đáng sợ cùng lắm thì chỉ có mình hắn chết còn hai người vẫn bình yên.

Phía trước bọn họ là đại môn làm bằng cổ thạch, nhìn qua có vẻ rất cũ nhưng vẫn còn thấy được hai chữ Đan cung tràn đầy khí thế.

- Chẳng phải đan sư giàu có lắm sao, đại môn đã cũ thế này sao không đổi cái mới nhìn cho sang ?- Ngươi thì biết gì, đây là bút tích của một vị tuyệt thế đan sư để lại, trên đời chỉ có duy nhất một cái thôi.

- Thì ra là thích chơi hàng độc.

Phía sao đại môn là một con đường dẫn thẳng lên núi, đường này gọi là Đan lộ, càng lên cao thì địa vị càng cao, nơi cuối cùng ở trên đỉnh núi chính là chỗ đại trưởng lão của đan cung tu luyện.

Lâm Phong bây giờ vẫn chưa có tư cách bước lên Đan lộ, trước tiên hắn phải đi kiểm tra thể chất, thiên phú! nếu thông qua sẽ nhận được thánh bài, biểu tượng của đệ tử thánh cung.

Lãnh Phi Dao dẫn hắn đến gặp lão quản lý của Đan cung, Lâm Phong nhìn bộ dáng của lão quản lý có vài phần giống với lão đầu thầm hỏi.

- Lão đầu nhìn coi có phải bà con của lão không, đúng thì nhận luôn.

- Lão phu chỉ nói một lần, lão phu là khí linh thuần khiết không có hậu đại.

- Tiếc thật.

Nếu lão đầu có hậu đại thì bây giờ chắc chắn đều là nhân vật lừng lẫy, cuộc đời của hắn cũng đỡ khổ.

Nghĩ đến đây Lâm Phong chợt nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng.

- Ta biết lão là một khí linh thuần khiết nhưng mà chủ nhân của lão chắc không thuần khiết như lão chứ hả, bọn họ không chừng có lưu lại hậu nhân.

- Cũng có thể, nếu lão phu tìm được bọn chúng nhất định sẽ đá tiểu tử ngươi đi sao đó tìm một tên thiên tài đan đạo nhận làm đệ tử.

- Khó vậy cũng nghĩ ra được, tại hạ bái phục.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui