Triệu Tinh Ngôn là một người chính trực, sau khi cô ấy chắc chắn rằng mình thích Lai Sâm rất nhiều, cô mới bắt đầu quấy rầy cậu ta mà không biết xấu hổ. Lai Sâm sửa lại lốp xe, và lái xe đến vịnh Gia Ngư để mua hàng. Cô lên ghế phụ xe ngồi, nửa là dỗ dành, nửa là dụ dỗ cậu đưa cô đi chơi một vòng quanh đảo. Khi xe đến núi Đan Nã, cô định xem lại cuộc di cư của cua đỏ, nhưng bị Lai Sâm cười nhạo một cách tàn nhẫn: "Không đâu, chúng ta sẽ phải đợi đến năm sau." "Ồ, vậy thì nhất định năm sau tôi sẽ đến!" Lai Sâm liếc nhìn cô một cái: "Hòn đảo của chúng tôi bé nhỏ đến đáng thương, mấy ngày nay cô chơi hẳn là đã mệt rồi, sao cô không về nhà? Thực sự muốn ở đây mãi ư?" Thật ra không phải Triệu Tinh Ngôn không muốn về nhà, hôm qua cô gọi điện thoại báo tin bình an cho cha của cô, nhưng cha cô lại bảo cô ở lại lâu hơn đi, nói rằng người nhà rất bận rộn, không thể quan tâm cô được. Rốt cuộc, Lai Sâm cũng đã chiều theo nguyện vọng của cô, nhưng lần này cậu trực tiếp lái ô tô lên núi, đi xuyên qua con đường núi để lên đến đỉnh núi, tầm nhìn trong phút chốc đã được mở rộng ra. Đó là một khung cảnh mà bạn không bao giờ có thể nhìn thấy được trong thành phố. Bầu trời đầy sao gần đến mức dường như chỉ cần giơ tay lên một chút là có thể chạm tới, ngôi sao nào cũng sáng chói đến kinh ngạc, như thể nó đã được lau bằng chất tẩy rửa. Có một mảnh vải trắng dựng đứng trên mặt đất bằng phẳng, Lai Sâm vén tấm vải trắng lên, bên dưới giấu một chiếc kính viễn vọng cũ kĩ. Cậu loay hoay với nó một lúc lâu, trước khi có thể điều chỉnh được chiếc kính viễn vọng đó. "Người trẻ tuổi đều ra ngoài làm việc, trên đảo chỉ toàn là người già, từ khi cha tôi qua đời, thì vật này không ai sửa chữa nữa, cô xem thử đi." Triệu Tinh Ngôn hỏi: "Cha của cậu là người ở đâu? Nói mới nhớ, tôi cũng không biết cậu là người nước nào." Lai Sâm không trả lời, chỉ cúi đầu trước chiếc kính viễn vọng, trên bầu trời, chỉ có một ngôi sao duy nhất tỏa sáng, xung quanh là một vầng hào quang màu xanh nhạt, đó là một màu sắc kỳ diệu, không ấm áp, cũng không lãng mạn, nhưng lại tươi sáng một cách lạ thường. "Ngôi sao đó chính là Thiên Lang Tinh, người Trung Quốc các cô từ xưa đã có câu, 'Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang'...."* *Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang (Cung cứng giương lên như vầng nguyệt, hướng về phía Tây Bắc, bắn Thiên Lang) là một câu trong bài thơ <Giang thành tử - Mật châu xuất liệp> của nhà thơ Tô Đông Pha. “Cái này ta biết!” Triệu Tinh Ngôn có chút kinh ngạc, “Không ngờ một người nước ngoài như cậu lại biết nhiều đến thế.” Lai Sâm hừ một tiếng lạnh nhạt: "Thơ ca của Trung Quốc các cô đọc thực sự rất phức tạp, tôi không thích." Ôi, được khen thì phải có một chút kiêu ngạo chứ. Triệu Tinh Ngôn sau khi nghe được những lời này càng khao khát muốn thể hiện, cô cũng muốn cho Lai Sâm thấy sự uyên bác của mình: "Cậu có biết Thiên Lang Tinh còn có ý nghĩa khác nữa không, thời Ai Cập cổ đại, khi Thiên Lang Tinh xuất hiện, nước sông Nile dâng cao, bồi đắp và nuôi dưỡng sự phát triển của vạn vật nên người Ai Cập xem nó như một ngôi sao may mắn." Lai Sâm đột nhiên nhìn cô, không nói gì, khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm. Triệu Tinh Ngôn bị cậu ta nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, cô nhìn xung quanh, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình. Nhìn thấy trong túi có giấy bút, cô ngồi xuống tại chỗ, nhìn ngôi Thiên Lang Tinh trên bầu trời, giả vờ vẽ một vài nét rất chân thật. Không biết có phải do cô ấy quá lo lắng mà nhập tâm hay không, huống hồ là cô ấy vẽ khá ổn. Lai Sâm ngồi bên cạnh, không làm phiền cô, mà hơi nghiêng người sang một bên để giúp cô chắn những cơn gió đêm thổi thẳng vào mặt. Mọi thứ đều yên tĩnh và thoải mái. Đường xuống núi rất tối, nhưng Triệu Tinh Ngôn hi vọng những ngôi sao không quá sáng, cô không muốn vết ửng hồng trên khuôn mặt mình lộ ra. Do dự hồi lâu, cô mới ngập ngừng hỏi: "Nếu như có một cô gái vừa mới thất tình, lại đi tỏ tình với một người khác, cậu sẽ nghĩ như thế nào về cô ấy?" Lai Sâm dừng lại một chút, sau đó cười tủm tỉm: "Cô muốn tỏ tình với ai ư?" Thật đáng ghét, không thể không nói được sao. "Cậu--" Cô hét lớn lên câu trả lời như một đứa trẻ con, và gần như cùng lúc đó, chiếc xe phanh gấp lại, quán tính quá lớn khiến cô suýt nữa là va vào cửa sổ Là tình hình gì đây! Ngay cả khi không thích cô, cậu ta cũng không nên hoảng loạn như thế chứ. Ngay sau đó, cô nhận ra rằng mình đã đổ oan cho Lai Sâm Cậu ta đang ngiến răng, nhìn về phía trước. Cách chiếc xe không xa, có vài cậu thanh niên đang cầm vũ khí trên tay, chặn đường của họ.