Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Đỗ Thánh Lan cười khẩy nhìn một đám tu sĩ gây sự: “Chư vị đúng là không sợ mất mặt.”

Đương nhiên là mất mặt.

Mọi người đều cảm thấy mất mặt, song khi nghĩ đến nơi này không có quá nhiều người, trừ họ ra người ngoài cũng không biết được. Cho dù sau này rời khỏi đây, Đỗ Thánh Lan nói chuyện này cũng chẳng ai tin.

Ép người khác không được song tu, có lẽ ai nghe cũng cảm thấy hết sức vô lý.

Như nhìn thấu suy nghĩ của họ, Đỗ Thánh Lan cười mỉa: “Người đang làm, trời đang nhìn.”

Hắn định lợi dụng cơ hội này lấy lòng ông trời, ai ngờ những lời này lại khiến những người đang quan sát sát hạch trong Kiếm Tâm Kính gật đầu. Trên đầu ba thước có thần linh, tu tiên phải có giới hạn.

Không ai tiếp lời của Đỗ Thánh Lan… Bầu không khí dần lâm vào bế tắc.

Thật ra, có thề hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Con đường chân chính Đỗ Thánh Lan muốn đi là hoàn thiện ‘Tôi Thể Pháp’.

Sáng tạo một môn công pháp tuyệt thế có thể lấy được nhiều lợi ích. Lấy ví dụ như U Lan tôn giả, ông ấy không thể dẫn tới cửu trọng thiên kiếp nhưng sau khi tạo ra tâm pháp U Lan, ông ấy vượt qua một đại cảnh giới, giữa đường dẫn tới cửu trọng thiên kiếp.

Đỗ Thánh Lan tự nhận chưa chắc kịp hoàn thiện công pháp, nào có thời gian rảnh rỗi song tu. Hắn không thề ngay, dễ dàng đạt được mục đích sẽ khiến người ta được đằng chân lên đằng đầu.

Sau khi đợi đủ lâu, hắn mới rút lại lệ khí trong mắt: “Ta dùng đạo tâm xin thề, trong thời gian sát hạch sẽ không song tu.”

Mọi người nghe Đỗ Thánh Lan nói xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Một tu sĩ lập tức chuyển chủ đề: “Bí cảnh này nhìn không đặc biệt lắm, không biết có cơ duyên hay không.”

“Không sai, ngoài việc có thể khiến người khác mất tập trung thì cho tới nay, hình như một chút nguy hiểm cũng không có.”

Vừa nói xong, mặt đất đột nhiên chấn động. Khác với chấn động lúc đường hầm không gian đóng cửa, đất đá chỉ hơi rung lên, giống như có một đội quân khổng lồ đi qua hơn.

La Sát đạo quân nói nhỏ: “Đi.”

Nhiều người tập trung như vậy dễ gây sự chú ý.

Không chỉ có một mình La Sát đạo quân có suy nghĩ này, đi qua khe núi này mới có thể thoải mái hành động. Nếu tiếp tục ở đây, tiến không được mà lui cũng không xong.

Mấy trăm người cùng chạy về phía trước, lúc sắp rời khỏi khe núi họ nhìn thấy đằng xa tối đen như mực. Đỗ Thánh Lan phóng thần thức quan sát, sắc mặt hơi tái. Có khoảng hơn một trăm kim giáp binh mặc trọng giáp, đầu đội mũ đồng đỏ, tay cầm trọng kiếm, tốc độ rất nhanh.

Rõ ràng những tên kim giáp binh này không phải người, nhìn chúng như một cỗ máy giết người.

Kim giáp binh chia thành ba đường, cho dù họ đi hướng nào đều có thể bị đánh lén.

La Sát đạo quân nói: “Đi hướng nam, đến chỗ an toàn chờ ta.”

La Sát không giỏi tốc độ, có lẽ hắn phải giao chiến với kim giáp binh.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc không lằng nhằng, biến mất ngay lập tức. Sau khi bay ra xa ngàn thước, phía sau hình như vang lên tiếng vũ khí va chạm. Phía trước là một mảnh đất trống, hai người cùng dừng lại.

Bọn họ đợi khoảng một nén nhang, cuối cùng La Sát đạo quân cũng đến, trên bàn tay có vết máu.

Kim giáp binh không có máu thịt, Đỗ Thánh Lan đang định lấy thuốc thì La Sát đạo quân xua tay: “Vết thương ngoài da thôi.”

Nếu không phải dễ bị phân tâm, kim giáp binh không thể làm hắn bị thương.

La Sát đạo quân nói chuyện chính: “Hình như bọn nó không giết người, ta thấy có tu sĩ không địch lại bị đánh trọng thương, cuối cùng bị kim giáp binh ném lên trời…”

“Đi nào.” Đỗ Thánh Lan tự nhiên nhớ lúc ở kẽ hở giới bích, Linh Thanh đạo quân ném mấy con yêu thú lên cao.

Nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung, Đỗ Thánh Lan ho khan: “Sau đó thì sao?”

“Tu sĩ biến mất.”

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm, sau đó nói: “Xem ra sát hạch sẽ không gây hại tới tính mạng.”

Nơi này và tiểu thế giới tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống đến mức kỳ lạ. Tiểu thế giới thì có thẻ bài dùng để rời khỏi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ thẻ bài được chuẩn bị cho Thiên Cơ đạo nhân.

U Lan tôn giả nghĩ rằng đệ tử sẽ chết cả ngàn lần trong tiểu thế giới, rốt cuộc ông ấy không tin đệ tử tới cỡ nào.

Đỗ Thánh Lan có một suy nghĩ khác, có khi là vì thực lực đệ tử không cao. Hắn đột nhiên nghĩ đến con rối, trong lúc đang định nghĩ thêm thì chợt vang lên một tiếng hét ở đằng xa: “Nguyên huynh!”

La Sát đạo quân nhắc nhở: “Cẩn thận có bẫy.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, ba người cẩn thận đi về nơi phát ra âm thanh. Trong khe núi có một cái xác, người bên cạnh tận mắt nhìn thấy bạn mình chết thảm, tâm trạng vẫn chưa ổn định.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có mai phục, Đỗ Thánh Lan đến gần kiểm tra, hơi thở không còn, đúng là đã chết.

Thấy có người xuất hiện, tu sĩ kia lập tức cảnh giác rút vũ khí.


Sau đó La Sát đạo quân bước đến, lạnh lùng nói: “Bọn ta muốn giết ngươi còn cần chờ tới bây giờ à?”

Người kia chỉ là chân quân, nghe vậy thì mím môi không phủ nhận.

“Là vết thương do kiếm gây ra.” Đỗ Thánh Lan nhìn sơ cái xác quần áo vẫn gọn gàng, nghi ngờ nhìn vị chân quân kia.

“Không phải ta giết.” Gã lập tức nói.

Gã biết lý do bản thân bị hoài nghi, người chết bị chém một kiếm mất mạng, nhìn giống như bị đánh lén.

“Là một thanh kiếm đột nhiên bay tới, lúc ta tránh né thì Nguyên huynh đột nhiên đờ ra.” Tu sĩ nhớ lại: “Lúc đó, ta cũng mất tập trung, dường như nhìn thấy người thân đã mất nhiều năm về trước.”

Đỗ Thánh Lan rũ mắt, nếu giả thuyết của hắn không sai thì chỉ có một khả năng: Kiếm có thể tạo ra ảo ảnh.

“Kiếm đâu?”

“Bay đi rồi.” Tu sĩ đoán: “Hình như nó chủ động bay tới giết người.”

Nếu kiếm bị người khác khống chế giết người thì lúc bay đến sẽ để lộ chân khí.

Nơi này đã có người chết nên không còn an toàn, chân quân thấy họ không có ý làm khó mình bèn vội vàng rời khỏi.

La Sát đạo quân nhìn bóng lưng của gã, suy nghĩ xem những lời của gã là thật hay giả.

Đỗ Thánh Lan nói: “Hơn một nửa là thật. Ngọc bích Vấn Tâm có thể tạo ra ảo ảnh, kiếm có năng lực tương tự cũng không có gì lạ.”

Mặc dù La Sát Môn ở thượng giới nhưng muốn thu thập tin tức cũng không khó, từ lúc dị tượng xuất hiện, La Sát đạo quân đã phái người tìm kiếm tin tức, biết rõ công dụng của ngọc bích Vấn Tâm.

“Vật đổi sao dời, không gian sát hạch đã không an toàn nữa rồi.” Cố Nhai Mộc luôn im lặng từ đầu ngồi xuống xem xét vết thương: “Vết thương rất sâu, dường như Nhạn Kiếp Kiếm chỉ còn lại bản năng giết người.”

Vết thương ở cổ, lưỡi kiếm có năng lực ăn mòn, ngăn cản vết thương khép miệng dẫn đến chảy máu ồ ạt.

Đỗ Thánh Lan bước đến quan sát: “Con rối từng nói thanh kiếm này đang ngủ say.”

“Vậy thì chỉ có một khả năng.” Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói: “Nó đang giết người trong mơ.”



“Đầu sắp dính lại luôn rồi, họ đang nói gì vậy nhỉ?”

Là sự tồn tại được chú ý nhất, hơn một nửa ánh mắt của các tu sĩ hạ giới đều tập trung lên người Đỗ Thánh Lan. Tiếng xì xào bàn tán bị thác nước trong núi lấn át, cho dù thính tai cũng không thể nghe thấy.

“Đứng xa một chút thì chết à?” Có người tức giận phàn nàn.



Đáng tiếc, ý kiến của họ không lọt vào tai Đỗ Thánh Lan.

“Hình như chúng ta quên gì rồi.” Đỗ Thánh Lan chợt ngẩng đầu: “Ngũ Uẩn đại sư đâu?”

Lúc trước cùng đám tu sĩ như ong vỡ tổ xông ra ngoài, họ bị tách ra từ khi nào cũng không biết.

Cố Nhai Mộc nhướn mày, bây giờ mới nhớ họ còn một người đồng đội bị thất lạc.

La Sát đạo quân hạ giọng: “Bí cảnh này rất kỳ lạ, đến lúc này vẫn có thể ảnh hưởng sự chú ý của chúng ta.”

Đỗ Thánh Lan nhếch môi, việc này không thể trách tiểu thế giới. Dẫu sao hoà thượng Ngũ Uẩn cũng tu luyện chúng sinh nguyện, ông ta còn có khả năng hạ thấp sự tồn tại, bị quên cũng là chuyện bình thường…



Nghe họ nói, những người đang nhìn chằm chằm ba người mới nhớ ra ban đầu nhóm này có bốn người.

Đệ tử chùa Kim Thiền tới miếu anh linh tế bái vội vàng nhìn lên trời tìm kiếm hoà thượng Ngũ Uẩn, đệ tử Hợp Hoan Tông đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nói: “Đúng là hơi quá đáng.”

Đệ tử chùa Kim Thiền lẩm nhẩm a di đà phật.

Cuối cùng vẫn là Giới Si thở dài: “Đỗ thí chủ đi đến đâu cũng là tiêu điểm.”

Đa số tu sĩ đều bị cảnh tượng ép buộc lập lời thề thu hút, sau đó ánh mắt tự nhiên dõi theo Đỗ Thánh Lan.

Trong Kiếm Tâm Kính, hình ảnh được đổi thành Đỗ Thánh Lan mở đường, hắn chính là người được mọi người chú ý nhất. Hình như Đỗ Thánh Lan cũng rất kiêng kỵ thanh kiếm kia, một tay luôn đặt trên vỏ kiếm, lúc nào cũng có thể vung kiếm đáp trả.

“Đỗ thí chủ.” Không bao lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang lên ở đằng trước.

Trường kiếm rời vỏ, kiếm khí quét ngang bị Kim Cang chưởng đặc biệt của phật môn phá huỷ.

Sau khi chắc chắn đó là người thật, Đỗ Thánh Lan vội chạy tới đón: “Vừa rồi đại sư đi đâu? Bọn ta luôn đi tìm đại sư.”

Ánh mắt của Cố Nhai Mộc và La Sát đạo quân hết sức phức tạp, nếu nhớ không lầm thì cách đây một khắc, họ mới nhớ còn một người đồng đội.


Hoà thượng Ngũ Uẩn chắp tay: “Bần tăng gặp hai tên kim giáp binh…”

“Sau đó chúng lướt qua đại sư, bỏ đi hả?”

“Sao lại nói vậy?” Hoà thượng Ngũ Uẩn kinh ngạc: “Đương nhiên là đánh một trận, để lỡ thời gian.”

Đỗ Thánh Lan giả vờ vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, rất tự nhiên đổi đề tài: “Có một thanh phi kiếm có thể tạo ra ảo ảnh, giết người vô hình, sau này đại sư phải chú ý hơn.”

Sau đó hắn vào chuyện chính: “Thật ra không thể xem kim giáp binh là sát hạch chân chính.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn gật đầu, trước khi không gian bị đóng lại đã chứng tỏ đây là sát hạch, mà sát hạch thì phải có hạng mục chính.

“Trên đường đến đây, bần tăng nhìn thấy Trúc thí chủ đang ở trên núi.”

Lúc vừa vào tiểu thế giới thì trên ngọn núi xanh có khắc hình hoa lan, Đỗ Thánh Lan để ý thấy trong hình hoa lan có ý chí kiếm đạo lờ mờ, còn những ngọn núi khác thì hắn chưa để ý tới.

Bây giờ nghe hoà thượng Ngũ Uẩn đề cập, dĩ nhiên họ phải đến xem thử.

Thứ nhiều nhất trong bí cảnh chính là núi và cây. Họ đi ngang qua vài ngọn núi không có phát hiện gì đặc biệt, hoà thượng Ngũ Uẩn đột nhiên nhìn về một nơi nào đó ở phía trước: “Trúc thí chủ đứng ở đây.”

Một ngọn núi đơn độc sừng sững kiêu ngạo, đỉnh núi xuyên mây, ngang ngược đâm thẳng vào bầu trời.

Đỗ Thánh Lan đến gần xem thử, gật đầu nói: “Quả thật có kiếm khí.”

Còn chuyện kiếm khí này do Trúc Mặc phát tán hay do bản thân ngọn núi thì không rõ.

Hắn vốn định thuấn di qua đó nhưng khi xé rách không gian, phát hiện trong khe không gian toàn là kiếm khí hỗn loạn, vì an toàn nên mọi người quyết định bay sang đó. Dưới ngọn núi không chỉ có một mình Trúc Mặc mà có khoảng ba đến bốn mươi tu sĩ. Đa số tu sĩ đều nhíu mày, rõ ràng đang ngồi xếp bằng ngộ đạo nhưng lại không có sự ‘tĩnh’ cần có.

Trên vách đá khắc mười loại kiếm chiêu, Đỗ Thánh Lan hoà vào đoàn người tham quan học tập.

Chiêu thứ nhất chỉ có một động tác: Đâm.

Kiếm chiêu biến thành một ảo ảnh người tí hon lặp đi lặp lại hành động đâm kiếm thẳng. Đỗ Thánh Lan dùng ngón tay thay kiếm, làm theo chiêu thức này. Lần đầu tiên có hình không có thần, lần thứ hai giống như lần thứ nhất, đến lần thứ ba có thần nhưng hình dáng mờ nhạt, quá cứng nhắc.

Đỗ Thánh Lan thử mười lần, trong lúc sắp thành công thì mặt đất phát ra tiếng chấn động quen thuộc.

Các vị tu sĩ xung quanh chạy tán loạn, bọn họ không chạy quá xa, có vẻ như đã có kinh nghiệm.

Vận may của Đỗ Thánh Lan không tệ, hắn và Cố Nhai Mộc chạy trốn không bị ai đuổi theo. Cách đó không xa là Thuấn Khê đạo quân, nhớ đến ân tình Đỗ Thánh Lan từng giúp đỡ độ kiếp, Thuấn Khê đạo quân nói thêm một câu: “Là yêu thú, trong nửa canh giờ có thể đến năm, sáu lần.”

Yêu thú không mạnh, bị đánh lui rất nhanh.

Mọi người quay lại chân núi, vì tranh giành mà có người càng đánh càng đến gần vách núi. Thuấn Khê đạo quân cũng tham gia tranh đoạt, Đỗ Thánh Lan suy đoán càng đi về phía trước càng có nhiều lợi ích.

Đỗ Thánh Lan vốn là thiên tài kiếm đạo hiếm thấy, hắn có cảm ngộ, không tham gia tranh đoạt, tiếp tục học tập chiêu thức kia.

Vung tay, bấm kiếm quyết, đâm.

Lúc Đỗ Thánh Lan đang tập trung thì giọng nói nhắc nhở của Cố Nhai Mộc vang lên bên tai: “Kim giáp binh tới.”

Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao những tu sĩ kia nổi nóng. Cảm ngộ hay bị cắt ngang, ai mà chịu được?

Khi đang lui lại, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào vách đá, ngón tay linh hoạt bắt chước kiếm thức, luồng khí mạnh mẽ trong tay hắn bắn về phía một tên kim giáp binh.

Áo giáp dày cộm lõm xuống, kim giáp binh lui lại ba bước.

Kim giáp binh nhìn về phía Đỗ Thánh Lan, trong lúc Đỗ Thánh Lan định né tránh thì nó lên tiếng: “Đạt tiêu chuẩn.”

Cùng lúc đó, Trúc Mặc chém lui kim giáp binh cũng đạt được đánh giá đạt tiêu chuẩn.

Trước đó cũng có nhiều người đánh bại kim giáp binh, La Sát đạo quân còn giết chết hai tên nhưng đều không nhận được bất kỳ đánh giá nào. Có người nhanh chóng đoán được nguyên nhân: “Phải dùng kiếm chiêu trên vách đá để đẩy lùi kim giáp binh.”

Đây là thử thách ngộ tính của con người.

Sau khi có điểm đột phá, liên tục có người thành công. Kim giáp binh bảo họ đi theo, một vị tu sĩ cũng muốn đi theo nhưng bị bạn cản lại: “Trước đó có người đi theo kim giáp binh, ta cũng bám theo nhưng lại bị dẫn đến một ngọn núi khác.”

Ngọn núi thứ hai chắc chắn khó hơn ngọn núi đầu, ngộ tính không đủ thì đến đó cũng không có tác dụng gì.

La Sát đạo quân không giỏi dùng kiếm nên cũng không định vượt qua sát hạch mà chỉ đi theo Đỗ Thánh Lan. Điều bất ngờ là Cố Nhai Mộc và hoà thượng Ngũ Uẩn đều vượt qua bài sát hạch.

“Bần tăng tu chúng sinh nguyện, hạch tâm thuộc về vạn vật.”

Lời nói quá bí ẩn, Đỗ Thánh Lan thôi không tìm hiểu ý nghĩa là gì. Lý do của Cố Nhai Mộc còn ngang ngược hơn: “Trong thiên hạ, người dùng đao kiếm chiếm tỷ lệ cao nhất. Để đóng giả người khác, ta cũng từng học một ít.”


Trước khi đóng giả làm điện chủ Tuyệt Sát Điện, Cố Nhai Mộc đã có rất nhiều kinh nghiệm tương tự.

Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan thử giao tiếp với kim giáp binh: “Bọn ta có thể tìm hiểu tổng cộng bao nhiêu ngọn núi?”

“Mười hai.”

Hai gã tu sĩ cũng đặt câu hỏi, đáng tiếc kim giáp binh lại quay về dáng vẻ cứng nhắc ban đầu.

Một trong hai tu sĩ than thở: “Phân biệt đối xử.”

Quả nhiên Đỗ Thánh Lan chính là đối thủ mạnh tranh đoạt cơ duyên.

Tự nhiên nhận được sự thù địch, Đỗ Thánh Lan không khỏi bật cười. Họ cũng không xem bản thân định hỏi gì, câu hỏi có liên quan đến việc sát hạch thành công nhận được cơ duyên, kim giáp binh tiết lộ mới là lạ.

Ngọn núi thứ hai nhìn càng khí phách hơn, nơi gần chân núi nhất đã bị mười mấy người chiếm chỗ, có thể thấy được có rất nhiều thiên tài kiếm đạo vào nơi này. Kim giáp binh dừng bước: “Ai tự tin có thể tiếp tục đi theo ta.”

Đỗ Thánh Lan đi theo kim giáp binh, tự tin chỉ là phụ, nếu phải cảm ngộ mười hai ngọn núi thì hắn sẽ không có thời gian hoàn thiện công pháp.

Họ lần lượt đi qua ba ngọn núi, đến ngọn núi thứ tư thì dáng núi bắt đầu trở về bình thường, không còn hiểm trở nữa. Nó như một đường ranh giới, phía trước là sương mù trắng xoá.

Giữa thể diện và sự ổn định, ba người họ lựa chọn vế sau.

Kim giáp binh dừng bước lần thứ hai: “Các ngươi vẫn còn cơ hội thay đổi suy nghĩ.”

Sau khi chắc chắn không có ai rút lui, kim giáp binh dẫn bọn họ vào màn sương dày đặc.

Nếu nói sương máu của Minh Đô kỳ lạ thì sương mù nơi này chỉ đơn giản là sương mù. Điểm kỳ diệu của sương mù này là khả năng che khuất tầm nhìn, phóng thần thức cũng không nhìn thấy mặt. Hoà thượng Ngũ Uẩn dựa vào một đôi mắt tinh tường của người xuất gia, miễn cưỡng có thể nhìn thấy vài thứ, xung quanh cắm kiếm rất lộn xộn.

Trong đó có một thanh kiếm sắp bay ra thì bị kim giáp binh giơ tay đè xuống.

Kiếm khí bùng nổ ngay lập tức khiến nhóm người Đỗ Thánh Lan cũng cảm nhận được, nâng cao cảnh giác.

“Trước kia không có kiếm nào chủ động tấn công.” Kim giáp binh nói: “Ta chỉ chịu trách nhiệm dẫn các ngươi đi ngắm núi, còn việc sống chết tự lo.”

Bọn nó phải lo cho một ngàn tu sĩ tham gia sát hạch, không thể kè kè bên cạnh bảo vệ.

Cuối cùng họ cũng đến ngọn núi thứ năm, có thể cảm nhận được trước mắt có quái vật khổng lồ song không nhìn thấy nó. Họ cũng không phải là người đầu tiên chọn bỏ qua cảm ngộ trước mặt, nơi này còn có mấy hơi thở khác.

Có La Sát đạo quân bảo vệ, Đỗ Thánh Lan có thể an tâm ngắm núi.

Hắn bước về phía trước, nhắm mắt cảm nhận âm thanh trong đất trời. Ngọn núi này y hệt vật sống, lúc nó hít thở còn run lên. Đỗ Thánh Lan rút kiếm làm cho tần suất kiếm rung lên cùng nhịp với sự run rẩy trong không khí. Sau vô số lần cộng minh, không gian xuất hiện một vết rách. Đỗ Thánh Lan chui vào vết rách không gian như bước vào dòng sông chảy xiết, sau đó chợt xuất hiện trong một vùng không gian khác.

Lúc Đỗ Thánh Lan vô thức nhìn xung quanh tìm kiếm Cố Nhai Mộc thì ngân long đã chui ra ngoài ống tay áo trước.

Nơi này không có sương mù dày đặc, tiếng rống lấn át giọng nói của bọn họ. Đỗ Thánh Lan nhìn về nơi phát ra tiếng rống thì thấy có người nằm trên một tảng đá to, ôm đầu phát điên.

Trong vùng không gian này có sáu người, La Sát đạo quân vẫn chưa vào nơi này.

“Ngươi đi học đi, ta ở đây canh chừng.” Cố Nhai Mộc nói.

Có lẽ họ vừa thuấn di vào nơi nào đó trong khe núi, dựa vào bản lĩnh của La Sát đạo quân, cho dù không thể dùng kiếm minh để vào nhưng họ tin rằng La Sát đạo quân có thể tìm được cửa vào.

Đỗ Thánh Lan đứng cách tiên quân nhìn như bị điên khá xa, nghiêm túc học tập.

Không còn yêu thú và kim giáp binh quấy rầy, hắn nhanh chóng tập trung cao độ. Trên vách đá có một cái bóng mờ do U Lan tôn giả để lại, nếu so với bóng người tí hon trên ngọn núi thì cái bóng này rõ ràng hơn.

Kiếm quang lao thẳng xuống dưới, dường như có âm thanh xuyên thủng thời gian dội vào tai hắn.

“Trường Hồng Quán Nhật.”

Khí thế của nhát kiếm này giống như trường giang chảy về phía đông, làn sóng cuồn cuộn thét gào không nhìn thấy điểm cuối. Đỗ Thánh Lan như si mê, cầm kiếm định bắt chước thì bỗng dưng lạnh cả người.

Cố Nhai Mộc nhạy bén nhận ra bất thường.

Đỗ Thánh Lan do dự cầm kiếm: “Quên rồi.”

Không phải quên học kiếm chiêu mà là quên chính bản thân mình.

Đúng lúc này, Trúc Mặc cũng bước vào nơi đây, liếc cái bóng rồi nhíu mày.

Đây ắt hẳn là chiêu thức rất tuyệt vời, ẩn chứa kiếm thế bức người, nếu cảm ngộ được có lẽ sẽ có nhiều lợi ích khác.

Đỗ Thánh Lan hoàn hồn, nhớ lại kiếm chiêu của mình rồi cầm kiếm.

Hắn nói với Cố Nhai Mộc: “Trong kiếm chiêu có một tia ý chí đế đạo, tạm thời không bàn đến cao thấp, sau khi bước vào ý thức có thể chặt đứt kiếm đạo của người khác.”

Nhưng nếu không tập trung tinh thần thì sẽ không thể hiểu được.

Cố Nhai Mộc đột nhiên kéo hắn lui lại, một vị tu sĩ ở gần đó đã hoàn toàn trở nên điên rồ, xem kiếm là đao, hùng hổ chém cái bóng trên vách đá. Kết quả giống như tưởng tượng, cái bóng vẫn ung dung múa kiếm, còn tu sĩ thì quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa.

Từng giây từng phút trôi qua, trong khe núi không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, tu sĩ liên tục vào khe núi, cho đến khi nhân số khoảng hai mươi người thì hoà thượng Ngũ Uẩn cũng xuất hiện.

Hai người trao đổi đại khái vài câu, Đỗ Thánh Lan thử cảm ngộ lần thứ hai. Lúc này hắn kéo dài được khá lâu, sau khi lấy lại tinh thần thì lắc đầu: “Mới đầu là quên kiếm, nếu tiếp tục nữa có lẽ sẽ ‘quên mình’.”

Quên mình là ai, quên đi quá khứ, thậm chí quên cả việc tu luyện.

Chuyện càng phiền phức hơn là hắn đã không còn đường lui. Cái bóng luôn lởn vởn trong đầu Đỗ Thánh Lan, phải nghĩ cách đánh tan nó.

Kéo dài càng lâu, hình ảnh cái bóng trong đầu càng sâu, ngay cả tu sĩ có hành vi điên rồ lúc trước không biết đã bước vào trạng thái cảm ngộ từ khi nào. Đây là cơ duyên mang tính huỷ diệt, nếu vượt qua kiếm tâm sáng ngời, nếu không được thì bản thân kiếm đạo sẽ chết yểu.

Hoà thượng Ngũ Uẩn nói: “Nếu trong lòng sợ hãi, chỉ sợ tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.”


Đỗ Thánh Lan cũng có chung suy nghĩ với hoà thượng, điều hoà hơi thở rồi lại rơi vào cảm ngộ.

Đạo lý thì ai cũng hiểu, song tới lúc thực hiện mới biết nó trắc trở như thế nào. Trong trời đất chỉ còn lại sự tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng hít thở khó khăn vang lên trong khe núi. Không biết có phải do đông người hay không mà cái bóng trên vách đá dần dần có hình dáng rõ ràng, đột ngột đánh ra một bộ kiếm pháp.

“Phụt –“

Một tu sĩ hộc máu, bất tỉnh nhân sự.

Đỗ Thánh Lan cũng sa vào thế giới chỉ có kiếm ảnh. Sau một phen giãy giụa, hắn chém đứt tứ chi của cái bóng nhưng cái bóng vẫn không biến mất. Giống như bóng chính là kiếm, cho dù chặt đầu cũng có thể hoá thành kiếm quang, tiếp tục phá rối đạo đồ của hắn.

Cố Nhai Mộc nheo mắt, y không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi trên gương mặt Đỗ Thánh Lan, biết hắn đã sắp đến giới hạn.

Thật ra có một cách vô sỉ hơn, mỗi lần chỉ đánh tan một phần cái bóng, nghỉ một lát rồi tiếp tục đánh, vấn đề là làm thế nào để Đỗ Thánh Lan tỉnh táo.

Kết luận của Cố Nhai Mộc chính là Đỗ Thánh Lan cần kích thích.

Ngọn núi bảo vật toả sáng lấp lánh bị lấy ra.

Đây là toà ngọn núi bảo vật trấn áp mảnh vỡ Thiên Đạo, bởi vì suy yếu nên bị thu nhỏ chỉ còn cao vài tấc. Cố Nhai Mộc tốn hết tài sản mới khiến nó phục hồi một chút phong thái ngày xưa.

“Trước khi gặp được ngươi, ta giống như ngọn núi hoang tàn này.”

Cố Nhai Mộc nghiêm túc nhìn Đỗ Thánh Lan, giọng nói trầm khàn: “Ban đầu ta không có cảm giác gì, cho đến một ngày ta phát hiện rằng đa số thời gian ở bên ngươi, ta hiếm khi nghĩ đến chuyện báo thù, hiếm khi nghĩ cách làm người tổn thương ta sống không bằng chết… Rõ ràng trong một ngàn năm qua, lúc nào ta cũng nghĩ tới chuyện này…”

Đỗ Thánh Lan đang tỷ thí với kiếm quang bỗng cứng đờ, mỗi một chữ của Cố Nhai Mộc hắn đều có thể nghe rõ. Ngay lúc này, trong mắt Đỗ Thánh Lan không chỉ có kiếm, hắn nhớ mình là người, mà bên ngoài cũng có người đang đợi hắn.

Kiếm quang như mãnh hổ nhào tới, mạnh mẽ dùng kiếm ý đè ép trí nhớ của Đỗ Thánh Lan.

Cố Nhai Mộc nhìn thấy rất rõ nét giãy giụa trên mặt Đỗ Thánh Lan, bây giờ truyền âm trầm thấp có lẽ hắn sẽ không nghe thấy.

Cố Nhai Mộc đột nhiên bay lên đỉnh núi, sau đó là một tiếng rồng gầm vang lên. Y gọi tên Đỗ Thánh Lan, mỗi một chữ đều mang theo khí phách mạnh mẽ: “Trời đất chứng, nhật nguyệt giám, ta muốn làm đạo lữ với ngươi.”

Giọng nói vang vọng trong khe núi, hùng hồn còn hơn đám người ép Đỗ Thánh Lan lập lời thề trước đó.

Các tu sĩ đang đối kháng với cái bóng bỗng run lẩy bẩy, trong đó người được tỏ tình là run dữ dội nhất.

Phật châu của hoà thượng Ngũ Uẩn lại vỡ ba viên.

Nhưng bọn họ vẫn không tỉnh dậy.

Đó chỉ là một kích thích, có lẽ vẫn chưa đủ để họ thoát khỏi đấu tranh với cái bóng.

“Trời đất chứng, nhật nguyệt giám…” Trong lúc Cố Nhai Mộc lặp lại lần thứ hai thì một bóng người bước vào khe núi, La Sát đạo quân chậm rãi đến gần.

La Sát đạo quân nhíu mày nhìn ngân long trên bầu trời: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Cố Nhai Mộc còn chưa kịp trả lời thì La Sát đạo quân đã tung chiêu trước, chia sẻ chuyện hắn vừa phát hiện: “Cái gương trên bầu trời ở hai giới không phải là dị tượng mà là Động Thiên Thuỷ Kính. Thảo nào những đạo văn đó huyền ảo vô cùng nhưng nhìn lại rất bình thường.”

Thật ra phần bình thường kia chính là sóng xung kích của thuỷ kính. Khi thế lực lớn tuyển đệ tử, họ thường dùng pháp bảo này để quan sát, lớp vỏ ngoài của Kiếm Tâm Kính chính là được làm từ Động Thiên Thuỷ Kính.

La Sát đạo quân không thể không khâm phục sư tôn U Lan đại đế, không ngờ sư tôn có thể rèn ra một pháp khí tuyệt vời như vậy.

Nếu không nhờ lúc tìm kiếm khe hở không gian, vô tình phát hiện một số tinh thể đặc biệt thì hắn sẽ không nghĩ đến chuyện này.

Động Thiên Thuỷ Kính?

Sự quyết liệt không ai cản nổi trước đó của ngân long biến mất, nếu thật sự là loại pháp bảo đó, chẳng phải những người ở hai giới chỉ cần ngẩng đầu đã có thể quan sát mọi chuyện trong Kiếm Tâm Kính hay sao?



“Ta không nỡ xem tiếp luôn á.” Đệ tử Hợp Hoan Tông che mặt.

Người đời hay mắng các nàng không biết xấu hổ, đệ tử Hợp Hoan Tông tự nhận giới hạn xấu hổ của các nàng không giống người bình thường, song giờ phút này, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Cố Nhai Mộc, các nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Ở Minh Đô, móng vuốt trắng như tuyết của sư tử Tuyết Hoa đang cào đất, đầu cúi thấp đến mức sắp vùi vào trong cơ thể.

Ngay cả trưởng lão Bùi gia vô liêm sỉ nhất cũng không nhịn được mà nói: “Nếu là lão phu, ít nhất cũng phải bế quan ba trăm năm.”

Tỏ tình là chuyện hết sức bình thường, tuy nhiên hét lên muốn làm đạo lữ dưới ánh mắt của cả thế giới thì lại là chuyện khác.

Chỉ có lâu chủ Thiên Cơ Lâu không có bất kỳ biểu cảm nào, vừa ăn quýt vừa dùng lưu ảnh thạch lưu lại. Nàng tin chắc tương lai có thể bán thứ này với giá cao.



“Phụt –“

Sau hai ba tiếng hộc máu, các tu sĩ lần lượt tỉnh lại. Không bị tổn thương bổn nguyên đúng là may mắn, nếu tỉnh trễ thêm chút nữa thì sẽ rất phiền phức.

Lúc này, bầu không khí chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Những lời của La Sát đạo quân như dao đâm vào lòng họ. Lúc trước họ đã làm cái gì? Họ tập trung thành đàn như mấy con bò, con dê ép Đỗ Thánh Lan thề không được song tu.

Trong bầu không khí hết sức yên ắng đó, có người nhìn về phía Cố Nhai Mộc. Mọi việc đều có sự đối lập, dù sao họ cũng đông người, so với Cố Nhai Mộc một mình hét lên ‘Ta thích ngươi’ với cả thế giới thì họ đỡ hơn nhiều.

Một vị tu sĩ đứng dậy ôm quyền với Cố Nhai Mộc.

Lúc trước, nếu không nhờ Cố Nhai Mộc đột nhiên tỏ tình, gã sẽ thật sự mất phương hướng dưới kiếm chiêu của cái bóng. Sau đó là những lời của La Sát đạo quân càng giúp họ hoàn toàn tỉnh lại.

Cố Nhai Mộc đứng yên bất động, cho dù là Trúc Mặc bất hoà với y nhất cũng phải lên tiếng: “Ngộ kiếm đi!”

Nếu may mắn có thể ‘quên mình’, quên tất cả mọi chuyện, làm lại từ đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận