Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Đỗ Thánh Lan biết mục đồng muốn hắn chết cho nên hắn cố gắng tìm một công việc cho mục đồng để phân tán sự chú ý, ai ngờ trước đó mục đồng đã bắt đầu hành động.

Đỗ Thánh Lan cúi đầu mắng một câu nhưng cũng không quá để ý chuyện này, điều Đỗ Thánh Lan thật sự để ý lại là một người khác.

“Có cách tìm được cố nhân của ta không?”

Mục đồng hành sự có chút kiêng kỵ, nếu không thì đã sớm ra tay. Tư Châu thì khác, từ lúc ám chỉ Bùi gia Bùi Mộc Hàn đã chết đã tạo thành uy hiếp cho bọn họ.

“Ta chỉ biết truy tìm hơi thở người chết.”

Đỗ Thánh Lan đã chết một lần, mục đồng linh hồn thối rữa nên Âm Khuyển mới có thể luận lợi tìm được bọn họ, nhưng hơi thở lưu lại ở trận pháp này thì khác, đây là người sống.

Bóng ma im lặng, chờ đợi Đỗ Thánh Lan đổi yêu cầu. Lần này hắn không suy nghĩ nhiều mà hỏi thẳng: “Phạn Hải tôn giả có liên quan gì đến thời đại hoàng kim?”

Hắn cảm thấy thành chủ thành Tự Do cung cấp tin tức này cực kỳ quan trọng, người cùng thời đại với Phạn Hải tôn giả như đệ nhị tổ Hợp Hoan, Hàn Nguyệt tôn giả, vân vân… đều để lại ấn tượng mạnh mẽ, chỉ có vị đại năng Phạn Hải này chỉ được ghi chép sơ lược.

Thậm chí Đỗ Thánh Lan hoài nghi có người cố ý tiêu huỷ các tài liệu liên quan đến Phạn Hải tôn giả.

Bóng ma: “Không thể nói.”

“…..” Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tạm biệt.”

Ngụ ý rằng hứa hẹn này tạm thời gác lại, sau này sẽ thực hiện.

Bóng đen dường như càng đậm, trong khoảnh khắc bóng ma biến mất, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy một vùng núi bị bóng đêm bao phủ, sau đó mặt người giấy đứng trong bóng đêm biến mất, chỉ để lại một cọng lông chó.

Cọng lông chó bay vào lòng bàn tay Đỗ Thánh Lan rồi hoá thành một tia khí đen chui vào nhẫn.

Động tĩnh trên Thanh Đài Sơn quá lớn, thu hút một số thế lực ở gần đó.

Cố Nhai Mộc: “Có người đến.”

Nhìn thấy mấy bóng người đến đây kiểm tra tình huống, Đỗ Thánh Lan không ở lâu nữa, phi thân rời đi.



Việc Mặc gia dùng người sống phong ấn kiếm linh huyên náo sôi sục, có người còn nói từng nhìn thấy gia chủ nhà họ Mặc ra ngoài, cũng cảm nhận được chấn động kịch liệt trên Thanh Đài Sơn. Mặc gia nhanh chóng giải thích quả thật gia chủ từng đến Thanh Đài Sơn, kiếm linh do lão tổ tông truyền xuống, còn có phải dùng người sống tế luyện hay không thì không có cách nào kiểm tra, nhưng kiếm linh đã bị tiêu huỷ ở Thanh Đài Sơn dưới sự chứng kiến của hoà thượng Ngũ Uẩn và Trúc Mặc.

Lúc Đỗ Thánh Lan nghe được tin này thì chỉ cảm thấy hoang đường dã man. Việc kiếm linh chết có liên quan đến Minh Đô, bây giờ lại trở thành Mặc gia đau đớn hạ quyết tâm tự huỷ diệt.

Đáng tiếc là hoà thượng Ngũ Uẩn và Trúc Mặc không đứng ra vạch trần chân tướng, tu sĩ ích kỷ hơn người thường rất nhiều, nếu để những tu sĩ khác biết bọn họ lựa chọn mặc kệ Âm Khuyển cắn nuốt kiếm linh tăng cường thực lực, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.

Mặc Thương nhìn trúng điểm này nên mới công khai ám chỉ là hắn bác bỏ mọi ý kiến, mời hai đại độ kiếp kỳ hợp sức tiêu diệt kiếm linh.

Chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp sự bất mãn của tán tu từ tận xương tuỷ dành cho thế gia, tin tức lan truyền càng ngày càng lợi hại, danh tiếng của Hợp Hoan Tông bị ép rời đi lại tốt lên.

Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói: “Mặc gia ‘không công bằng’, Bàn Thiên Hạc già không nên nết, thích giả làm nam tử bình thường lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.”

Nếu tin tức ‘trò chơi tình ái’ hoang đường xuất hiện từ trước thì không tạo ra ảnh hưởng gì, nhưng trong lúc quan trọng Mặc gia cần dời đi hoả lực thì cái tin này rất thích hợp tung ra ngoài để người khác bình xét.

Sở thích của Bàn Thiên Hạc đã được xem là bí mật công khai, không cần Cố Nhai Mộc phải đến Thiên Cơ Lâu kêu gọi như hôm trước, tuỳ tiện tìm mấy người bàn tán ngoài phố là được, Mặc gia không chút do dự nắm lấy cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa. Lời đồn càng lúc càng quá đáng, đến cuối cùng còn đồn thành Bàn Thiên Hạc thích dùng máu thiếu nữ để luyện công.

Đều là thế gia, Đỗ gia cũng bị liên luỵ, ở Đỗ gia Đỗ Thanh Quang luôn khắt khe với Đỗ Thánh Lan, khắt khe đến mức vờ như không thấy, không khác gì Nhật Nguyệt lâu chủ hành hạ con ruột đến chết.


Bùi gia không quan tâm đến những lời bên ngoài. Người ngoài không biết Bùi gia đã đổi gia chủ mới, còn Bùi Cửu Tinh sau khi trọng thương lại bị hạ cảnh giới, không có gì đáng nói.

Cố Nhai Mộc nhân cơ hội này trở về Bùi gia một chuyến, trước khi đại trưởng lão chỉ trích y thu phí xem độ kiếp với người trong nhà, y lên tiếng trước: “Ta làm xong rồi, ta đã nâng cao danh dự Bùi gia, khi nào thì giao cho ta tín vật gia chủ?”

Ba câu nói khiến yết hầu đại trưởng lão chuyển động kịch liệt nhưng nói không ra lời.

Phải mất một lúc lâu thì đại trưởng lão mới nhận ra rằng Cố Nhai Mộc đang nói đến sóng gió gần đây, truy tìm ngọn nguồn thì đúng là Cố Nhai Mộc đã đứng ra nói chuyện kiếm linh ở trước Thiên Cơ Lâu, Nhân Nghĩa Đường không ngừng thả ra lời đồn.

Đôi môi khô khốc giật giật, sắc mặt đại trưởng lão xụ xuống: “Ta bảo ngươi nâng cao uy vọng gia tộc.”

Cố Nhai Mộc không phản bác, bình tĩnh ngồi trên chủ vị lẳng lặng nhìn đại trưởng lão.

Đại trưởng lão vốn đã suy nghĩ vài lý do phản bác, trong lòng các trưởng lão như ông ta không muốn giao ra quyền lợi gia chủ. Bùi Mộc Hàn không dễ khống chế, đại trưởng lão có cảm giác nếu giao Bùi gia cho y, sớm muộn gì cũng biến thành chế độ độc tài như Đỗ gia.

“Kiên nhẫn của ta có hạn.” Cố Nhai Mộc lạnh lùng nhìn đại trưởng lão, khí thế đầy uy nghiêm vượt xa Bùi Cửu Tinh.

Đối phương đề cập đến yêu cầu, y cũng làm rồi, nếu như phát sinh sự cố thì đó chính là thời điểm vạch mặt.

Trong khoảnh khắc mắt đối mắt, đại trưởng lão bị ánh mắt hung dữ hù doạ, không khỏi lẩm bẩm mình đã già rồi sống càng ngày càng thụt lùi.

Cố Nhai Mộc đứng dậy: “Ba ngày.”

Trước khi giọng nói tiêu tan thì bóng dáng cao lớn đã biến mất, để lại một mình đại trưởng lão ở Nghị Sự Đường. Nếp nhăn trên mặt nhíu lại vì khó chịu, đại trưởng lão tức giận đập bàn: “Lẽ nào lại có cái lý đó!”



Trong Nhân Nghĩa Đường hoa mai đua nở, bài trí không xa hoa như ở Bùi gia nhưng hơn ở sự trang nhã.

Đỗ Thánh Lan đang đút thức ăn cho sư tử Tuyết Hoa thì nhìn thấy trong đình viện xuất hiện một bóng người, hắn không ngẩng đầu lên mà dự đoán: “Mấy lão già đó không chịu trao quyền.”

Cố Nhai Mộc đi tới bên cạnh hắn: “50 – 50.”

Hiện tại Bùi gia rất loạn, không còn độ kiếp kỳ chống đỡ, bây giờ Tuyệt Sát Điện đã đổi nghề thành Nhân Nghĩa Đường, sức thực lực cũng yếu đi rất nhiều. Thực lực yếu đi có nghĩa là sát thủ đã lộ mặt trước những người khác, tương lai muốn giấu mình vào bóng tối sẽ rất khó khăn.

Nghĩ đến những chuyện này, các trưởng lão không thể không giao quyền.

Đỗ Thánh Lan ngồi thẳng người: “Bùi Huỳnh vẫn đang canh chừng những gia tộc này, gần đây không có ai độ kiếp.”

Đỗ Minh chết khiến rất nhiều thanh niên có tính toán giống Đỗ Minh đều từ bỏ.

Nói đến đây, Đỗ Thánh Lan hơi rũ mắt, không biết đang suy nghĩ việc gì. Sư tử Tuyết Hoa ngồi trên bàn đá dùng đuôi cuốn lấy ngón tay hắn chơi đùa. Cố Nhai Mộc đột nhiên xách một con lên, toàn thân sư tử Tuyết Hoa cứng đờ.

Đỗ Thánh Lan bất đắc dĩ: “Ngươi đừng doạ nó.”

Cố Nhai Mộc thả sư tử Tuyết Hoa xuống, nó vững vàng đáp xuống mặt đất, hoảng sợ chạy đi.

Nhìn vật nhỏ nhanh chóng chạy mất tăm, Cố Nhai Mộc phì cười: “Món đồ chơi này hơi kỳ lạ.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc rất sắc bén, trước đây chọn thú kéo xe không phải là hoàn toàn ngẫu nhiên. Y chọn hai con sư tử Tuyết Hoa là vì sức chân của chúng tốt hơn những yêu thú khác.

“Sư tử Tuyết Hoa bản tính quái gở, thích yên tĩnh, hơn nữa rất nhạy cảm. Ngươi xem nó phù hợp ở điểm nào?”


Hai con sư tử Tuyết Hoa, một con thì tương đối bình thường, ngày thường im lặng, còn một con khác thì hay chạy tới chạy lui, thậm chí còn thích nghe tiếng lục lạc.

Thỉnh thoảng có một, hai con yêu thú tính cách kỳ lạ cũng bình thường nhưng Đỗ Thánh Lan không vội vàng phản bác, nhớ đến sinh hoạt hằng ngày mới phát hiện đôi chỗ không ổn, ví dụ như khi Cố Nhai Mộc lén dùng nguyên hình rèn kiếm thì chính là sư tử Tuyết Hoa dẫn hắn đi xem.

Nếu trong tình huống bình thường, có kết giới ngăn cản, yêu thú yếu ớt như vậy không có năng lực nhận ra mới phải.

Cố Nhai Mộc trầm ổn nói: “Có một vài sinh vật kỳ diệu rất khó phát hiện bất thường, trừ phi ngươi thử gi.ết chết nó mới có thể bộc lộ một vài thứ.”

Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan nhíu mày, Cố Nhai Mộc mỉm cười: “Ta biết ngươi không làm được, canh chừng nó là tốt rồi.” Sau khi ngừng lại một chút, y nói tiếp: “Ít nhất thì giai đoạn hiện tại chính nó cũng không nhận ra.”

Nếu không sẽ không để lộ nhiều điểm kỳ quái như vậy.

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Trước mắt có không ít bí ẩn, thêm một cái cũng không sao.”

Cố Nhai Mộc biết điều Đỗ Thánh Lan lo lắng nhất chính là thời đại hoàng kim. Đối mặt với đại thế đang chậm rãi phủ xuống, tuy hắn có tư chất tối cao nhưng thiếu thời gian nên chỉ mới đến hoá thần kỳ, không đủ để sống sót cầu đạo trong đại thế.

“Bùi Huỳnh có tin tình báo muốn nói với ngươi.”

Lúc đó Đỗ Thánh Lan đang đến Đỗ gia đánh người, người Bùi Huỳnh nhìn thấy là hoà thượng Ngũ Uẩn.

Trực giác nói cho Đỗ Thánh Lan biết tin tức này không đơn giản.

Cố Nhai Mộc không làm cho hắn thất vọng, chậm rãi nói: “Đỗ Thanh Quang không theo đám người Mặc Thương đến Hợp Hoan Tông là vì hắn đến Minh Đô.”

“Minh Đô…” Đỗ Thánh Lan nhíu mày suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Đoán mò cũng không có ích gì.”

Theo cách nói của Cố Nhai Mộc thì có thể bỏ tiền mua tin tức, hà cớ gì phải lãng phí thời gian.

Tuy mạng lưới tình báo của Tuyệt Sát Điện rất lợi hại nhưng so ra vẫn kém hơn Thiên Cơ Lâu một bậc. Đỗ Thánh Lan mím môi, đang định nói thì nghe Cố Nhai Mộc nói trước: “Đến Thiên Cơ Lâu chứ?”

Đôi bên vô cùng ăn ý, Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Ta cũng có ý đó.”

Gần đây liên tục có tin đồn về các đại gia tộc, quán trà hai bên phố làm ăn tốt hơn nhiều, tu sĩ thầm thì với nhau, thỉnh thoảng còn đoán này đoán nọ. Trong mỗi toà thành đều có chi nhánh của Thiên Cơ Lâu, trên con đường này ngoại trừ Nhân Nghĩa Đường thì Thiên Cơ Lâu là khí thế nhất.

Nhân viên trong Thiên Cơ Lâu nhìn thấy Cố Nhai Mộc thì bên ngoài mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy đau đầu kinh khủng, mấy ngày trước đối phương đứng ngoài cửa nói chuyện quả thật doạ bọn họ giật mình.

Chỉ có quản sự vô cùng bình tĩnh đi xuống, đích nhân tiếp đãi hai người.

Cố Nhai Mộc nói thẳng, phun ra hai chữ: “Minh Đô.”

Đỗ Thanh Quang đi Minh Đô là chuyện cơ mật, tiểu yêu hồ điệp vô tình phát hiện nhưng Thiên Cơ Lâu chưa chắc đã biết tin này, y đương nhiên sẽ không tuỳ ý cho không tin tức.

Quản sự đưa bọn họ vào phòng, lấy ra ba cái quyển trục được viết là thượng, trung, hạ.

“Tin hạ cấp giá 5.000 linh thạch, trung cấp giá 2 vạn linh thạch, thượng cấp 1 triệu linh thạch.”

Đỗ Thánh Lan đang uống trà bỗng nhiên ngước mắt nhìn quản sự, giá tiền chênh lệch nhiều quá đi.

Quản sự cười nói: ‘Vì cái tin thượng cấp này mà Thiên Cơ Lâu ta phải trả cái giá không nhỏ.”


Đỗ Thánh Lan đặt chén trà xuống, vô cùng ngang ngược: “Mua hết.”

Quản sự sợ run lên, theo bản năng nhìn về phía Cố Nhai Mộc. Cố Nhai Mộc nói: “Nghe theo hắn.”

Quan hệ giữa thánh nhân trời sinh và điện chủ Tuyệt Sát Điện quả thật không đơn giản, quản sự dự định lát nữa sẽ ghi lại tin tức này. Sau khi thanh toán linh thạch ở chỗ Cố Nhai Mộc, quản sự tổng kết: “Ba cái.”

“Thứ nhất là người thống trị Minh Đô thoạt nhìn là một đoàn sương đen nhưng trên thực tế có bản thể, trên người bọn họ gánh vô số oán niệm, có thể dựa vào hấp thu oán niệm tự do hoá thành thực thể. Thứ hai là mấy năm trước, Minh Đô mở cửa thành một thời gian ngắn, trong lúc đó có tu sĩ nhìn thấy sương đen bay về phía rừng lá phong ở gần Ngự Thú Tông. Thứ ba là Minh Đô nội loạn, có lẽ sắp xảy ra tranh chấp đoạt quyền.”

Đỗ Thánh Lan theo bản năng mà nói: “Minh Đô chỉ có một chủ nhân.”

Đêm đó lúc Đỗ Thánh Lan hỏi minh tử có đặc quyền hay không thì mặt người giấy từng nhấn mạnh rằng Minh Đô chỉ có một chủ nhân.

Lúc này đến phiên quản sự kinh ngạc: “Ngươi biết cũng không ít. Theo tình báo chúng ta thu thập được thì không chỉ có một con Âm Khuyển. Mỗi một đời người thống trị sẽ có bảy đứa con, con Âm Khuyển nào có thể gi.ết chết huynh đệ của nó, bao gồm cả người thống trị thì sẽ quản lý Minh Đô. Người thống trị đời trước có hai đứa con trai quá mạnh, không ai giết được đối phương, cuối cùng Minh Đô lựa chọn Âm Khuyển mạnh hơn.”

Quản sự cười thần bí: “Thú vị nhất là nghe nói Âm Khuyển hiện tại đang quản lý Minh Đô chỉ có một đứa con, rất nhiều năm trước đã biến mất. Theo suy đoán của ta, Minh Đô đột nhiên mở cửa thành, có một nguyên nhân chính là vì tìm con. Âm Khuyển ra ngoài, người anh em của nó ở lại Minh Đô cũng không phải là loại đàng hoàng.”

Lúc rời khỏi Thiên Cơ Lâu, Đỗ Thánh Lan cảm thấy xài tiền thật đáng giá.

Cố Nhai Mộc: “Dạo gần đây người của Thiên Cơ Lâu luôn quanh quẩn ở Minh Đô, chết không ít người nhưng bọn họ vẫn tiếp tục phái thêm người đến.”

Điều này nói rõ Thiên Cơ Lâu có thể đã phát hiện tin tức còn quan trọng hơn, đang trong quá trình xác nhận. Thực lực của tiểu yêu hồ điệp quá yếu, đi vào Minh Đô nhất định không có đường sống. Nếu bọn họ muốn biết nhiều hơn thì tương lai vẫn phải đến Thiên Cơ Lâu.

Đỗ Thánh Lan bỗng nói: “Có khi nào người thừa kế của Minh Đô đã chết rồi không?”

Âm Khuyển không thể nào không tìm thấy hơi thở của con nó.

Cố Nhai Mộc lắc đầu, hiện tại tin tức không đủ để kết luận.

Đỗ Thánh Lan cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, sau đó nói sang chính sự: “Minh Đô có huynh đệ Âm Cẩu muốn đoạt quyền, lúc này Đỗ Thanh Quang lại chạy đến Minh Đô, e rằng ông ta muốn nhúng tay vào.”

Lúc ở Thanh Đài Sơn, Đỗ Thanh Quang từng nhắc đến một con đường phi thăng khác có liên quan đến thời đại hoàng kim, bây giờ ông ta lại tham gia vào nội đấu ở Minh Đô, giữa ba người này chắc chắn có mối liên hệ nào đó.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Cố Nhai Mộc đến tiệm bánh ngọt mua cho Đỗ Thánh Lan bánh táo hắn thích ăn nhất: “Về Nhân Nghĩa Đường.”

Cố Nhai Mộc hoá trang thành điện chủ Tuyệt Sát Điện, dù đi đến đâu đều nổi bật.

Phát hiện tu sĩ trong quán trà đang nhìn lén mình và Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, sau đó gật đầu.

Nam vực, Ngự Thú Tông.

Trên đỉnh núi đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng ma, từ nơi này có thể nhìn thấy Ngự Thú Tông ở xa xa, nhưng muốn đến đó vẫn khá xa, ở giữa cách một khu rừng lá phong.

Ngự Thú Tông ở nam vực không giống bắc vực.

Bắc vực xem yêu thú là nô lệ, nam vực thì xem yêu thú là bạn cùng sinh cùng tử.

Trong rừng lá phong có rất nhiều yêu thú, chém giết không ngừng. Đệ tử bình thường ở Ngự Thú Tông sẽ được trưởng lão hướng dẫn xem có thể nhặt được vài con non mất cha mẹ hay không, sau đó bồi dưỡng từ bé, dễ xây dựng tình cảm.

Trên con dốc trơ trọi, bóng ma xuất hiện vô cùng đột ngột.

Một con yêu thú lợn rừng mê ăn mê uống chú ý đến bóng ma, nó liếm môi muốn đánh lén từ phía sau. Yêu thú lợn rừng ngày nào cũng muốn ăn rất nhiều sinh linh, không có lí trí, chỉ cần là thứ chúng nó muốn ăn thì sẽ liều lĩnh bắt giết.

Nó rất chắc chắn bóng ma này có thể ăn.

Nhưng chỉ cần đến gần một chút, bóng ma sẽ biến mất. Sau một khắc, một con Âm Khuyển cường tráng cao mấy chục mét xuất hiện dưới ánh hoàng hôn. Lông của nó rất dài, đôi mắt đỏ rực nhìn như không có lí trí hơn cả yêu thú lợn rừng. Khi nó há miệng, hàm răng nhọn hoắc trắng phau loé lên màu xanh, kịch độc vô hạn.

Yêu thú lợn rừng muốn bỏ chạy nhưng chân của nó bị sương mù màu đen quấn chặt. Yêu thú lợn rừng làm mưa làm gió trong rừng lá phong bị sương đen hoà tan. Âm Khuyển ăn một nửa cơ thể còn lại, nuốt vào trong bụng.

Nhìn từ đằng xa, Âm Khuyển hình thể to lớn cúi đầu như nối liền với ngọn núi, giống như nó chính là một phần của núi.

Cho dù là ai cũng không ngờ nơi này đang ăn uống một cách kinh khủng.


Sau khi yêu thú lợn rừng biến mất, ngay cả da lẫn xương đầu cũng không còn, Âm Khuyển lại nhìn chằm chằm Ngự Thú Tông ở xa xa. Mấy năm trước nó phong ấn toàn bộ hơi thở của con trai, cưỡng ép mở cửa thành, ném Tiểu Âm Khuyển vào rừng lá phong.

Lúc đó trong rừng đang bùng phát yêu thú chém giết lẫn nhau, khắp nơi đều là thi thể, Tiểu Âm Khuyển vô thức bám vào người một con yêu thú. Mỗi lần yêu thú chém giết, đệ tử Ngự Thú Tông sẽ vào rừng tìm kiếm con non mất cha mẹ. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó sẽ được nhân loại mang đi nuôi nấng.

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy đen che kín mặt trời.

Mặt người giấy ghét ánh mặt trời hiện thân trong bóng tối, đứng bên cạnh Âm Khuyển. Trong đó duy nhất một tên mặt người giấy có thể tạo ra hai loại cảm xúc khóc và cười giật giật cái khe hở khoé miệng: “Vì sao –“

Giọng nói phát ra hai chữ này được kéo rất dài.

Mặt người giấy thần phục người thống trị, nó không hiểu vì sao Âm Khuyển lại cố gắng đưa con trai duy nhất cho nhân loại nuôi dưỡng.

Âm Khuyển như bị máu tươi nhuộm đỏ đôi mắt, không ngừng nhìn về phương xa. Từ xưa Minh Đô đã dựa vào việc giết cha giết huynh để lên ngôi, đến thời đại này, Minh Đô đã điên cuồng sắp đến cực hạn. Vật cực tất phản, đã đến lúc phải thay đổi tình thế hiện tại.

Sống trong Minh Đô mãi mãi chỉ có thể học được chém giết. Một khi Tiểu Âm Khuyển sống trong Minh Đô hơn một năm thì chắc chắn sẽ bị nhiễm lệ khí. Âm Khuyển chỉ có thể đưa đi khi nó còn chưa có ấn tượng gì với thế giới, bản thân Âm Khuyển thì ở lại tiếp tục đấu đá với huynh đệ luôn gây chuyện.

Trong cơ thể con trai của Âm Khuyển có để lại ba đạo cấm chú, nếu bị trọng thương hấp hối, Âm Khuyển có thể cảm nhận trước tiên. Nhiều năm trôi qua, cấm chú chưa từng buông lỏng. Hơn nữa Tiểu Âm Khuyển bị phong toả hơi thở toàn thân, không thể tìm kiếm dựa vào khứu giác. Lúc này Âm Khuyển đang nghĩ có nên lẻn vào Ngự Thú Tông kiểm tra từng con hay không. Một lúc sau, Âm Khuyển mới dùng giọng khàn khàn trả lời câu hỏi của mặt người giấy.

“Chỉ khi đi theo nhân loại, đứa nhỏ này mới có thể thấu hiểu đạo đức lý lẽ, biết hiếu thuận kính nhường, biết lễ nghĩa liêm sỉ, mang về trật tự cho Minh Đô.”

Ngự Thú Tông ở nam vực trọng tình trọng nghĩa, tất nhiên sẽ dạy cho Tiểu Âm Khuyển những điều này.

Âm Khuyển nói xong thì ngẩng đầu nhìn mây trên trời, ba tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở giữa tầng mây soi rọi xuống mặt đất.

Khói mù có thể trở thành một con đường sống nhưng không thể hoàn toàn không có ánh sáng, nó tin rằng đứa bé kia sẽ mang ánh sáng trở về Minh Đô.



Chuyện trên thế gian luôn có vô số điều ngoài ý muốn.

Âm Khuyển sẽ không ngờ được năm đó có một thương đội nhỏ xui xẻo đi ngang qua rừng lá phong đang xảy ra yêu thú chém giết lẫn nhau, không ai còn sống. Tiểu Âm Khuyển bị ném khỏi Minh Đô chưa có khái niệm gì về thế giới này, vô thức bám vào người một con sư tử Tuyết Hoa đã chết.

Nhiều năm trôi qua, nó luôn cẩn thận kéo xe, bởi vì tốt số nên không gặp phải tai hoạ lớn.

Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, Đỗ Thánh Lan ngồi ở bàn đá ăn bánh táo, gia phả trong tay áo rơi xuống đất, sư tử Tuyết Hoa chủ động ngậm lên cho hắn.

Đỗ Thánh Lan tiện tay mở ra, vừa ăn bánh ngọt vừa nói không rõ ràng: ‘Ngươi nói ta nên giết nhị thúc trước hay con trai đại bá trước…”

Sư tử Tuyết Hoa theo bản năng nhìn một cái tên trong gia phả.

Đỗ Thánh Lan nuốt bánh táo trong miệng, lắc đầu: “Cha ta? Muốn g.iết chết lão già đó, với thực lực bây giờ của ta thì khó lắm.”

Còn một ngày nữa sẽ đến kỳ hạn Cố Nhai Mộc cho Bùi gia, nếu đàm phán không thành thì sau này Bùi gia chính là kẻ địch của bọn họ.

Đỗ Thánh Lan than thở: “Đỗ gia phòng ngự nghiêm ngặt, người bên tộc của mẹ ta dễ xử lý hơn. Không biết Bùi Cửu Tinh có quan hệ máu mủ với ta không, thôi bỏ đi, thừa dịp gã bệnh lấy mạng gã, đàm phán không được thì nghĩ cách giết Bùi Cửu Tinh trước.”

Sư tử Tuyết Hoa luôn xem Đỗ Thánh Lan là ánh sáng của đời nó, đây là người đối xử với nó tốt nhất. Bây giờ nhìn đối phương đứng hạng đầu trên gia phả, nó càng cảm thấy vô cùng uy phong.

Nghĩ đến cảnh ngộ ở cấm địa, trong lòng Đỗ Thánh Lan sinh ra một tia lệ khí, hắn nheo mắt nói: “Lấy sát ngăn sát.”

Đối đãi với gia tộc mục rữa, không có cách nào tốt hơn.

Sư tử Tuyết Hoa lựa chọn ủng hộ vô điều kiện, cái đầu to gật thật mạnh.

Đỗ Thánh Lan bị chọc cười, hắn nhớ lúc trước Cố Nhai Mộc từng nói vật nhỏ này không đơn giản nên muốn xem thử có thể dạy nó đọc sách, viết chữ hay không: “Nào, đọc theo ta, đại nghĩa diệt thân.”

“Ngao –“

“Lấy sát ngăn sát.”

Sư tử Tuyết Hoa ngẩng đầu lên, nghiêm túc há mồm đọc theo: “Ngao –“


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận