Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Sau khi tiếp ‘khách quý khám bệnh’ cả ngày, thấy bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, Đỗ Thánh Lan đứng dậy đi vào nội đường ngồi chờ.

Trên mặt đất chất đống đủ loại bảo vật mà người bệnh mang đến. Sau khi phân loại, hắn để lại linh thực cần dùng khi tu luyện tâm pháp U Lan, sau đó gọi Bùi Huỳnh đến: “Phiền ngươi giúp ta đưa cho Hợp Hoan Tông.”

Bùi Huỳnh: “Có cần che giấu tai mắt người khác không?”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu.

Nhìn từ góc độ của người ngoài, hắn gửi một phần bồi thường xem như báo đáp ân tình của đệ nhị tổ là chuyện bình thường. Thậm chí trong mắt một số đại thế lực, bọn họ còn an tâm vì cho rằng những vật ngoài thân này được dùng để mua giao tình với Hợp Hoan Tông.

Thời điểm mặt trời lặn xuống đường chân trời, một bóng người cao lớn bất chấp gió tuyết về nhà.

Đỗ Thánh Lan: “Sao đi lâu thế?”

Cố Nhai Mộc: “Bọn họ đưa tín vật cho ta, ký kết ước pháp tam chương nhàm chán.”

Đỗ Thánh Lan hứng thú hỏi: “Ký cái gì?”

“Việc lớn cần phải thông qua hội nghị trưởng lão nhất trí mới được chấp hành.”

Đây là kết quả sau khi hai bên đã thoả hiệp, ít nhất bây giờ y có thể điều động đa phần cao thủ ở Bùi gia, sau này hành động rất dễ dàng.

Đỗ Thánh Lan gật đầu, dường như cũng hài lòng với kết quả này. Sau đó hắn như bà ngoại sói, dịu dàng vẫy tay: “Tới đây.”

Cố Nhai Mộc lặng lẽ lùi về sau một bước.

Đỗ Thánh Lan ho một tiếng, hắn tỏ ra ôn hoà lại khiến người khác cảm thấy như nham hiểm: “Hôm nay ta luyện tập với không ít người, bây giờ có thể giúp ngươi chữa trị thương thế một chút.”

Bây giờ hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chữa lành cho Cố Nhai Mộc, nhưng sau khi lên cảnh giới hoá thần, chân khí tăng trưởng rất nhanh, hoàn toàn có thể chống đỡ Tôi Thể Pháp lâu hơn.

Lúc này Cố Nhai Mộc mới ngồi xuống đối diện: “Chữa trị như thế nào?”

Đỗ Thánh Lan đứng dậy đóng cửa lại, không nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài, nội đường lại không thắp đèn, không gian vừa tối vừa yên tĩnh. Hắn bố trí kết giới, sau đó nói một câu: “Ngươi hoá thành nguyên hình đi.”

Hắn cần nhìn thấy cụ thể vết thương trên người Cố Nhai Mộc, như vậy mới dễ ra tay.

Cố Nhai Mộc nghe theo lời hắn hoá thành một con ngân long không lớn. Thân thể của rồng vốn đã đủ che khuất bầu trời, sau khi thu nhỏ, vết thương chằng chịt như tập hợp một chỗ. Những vết thương này không đẹp, có vết sẹo lồi vòng cung như con rết, bởi vì bị thương đã lâu nên sâu nông không đồng đều.

Đỗ Thánh Lan thấy thế khẽ thở dài, thử thách để trở thành tông chủ Trảm Nguyệt Sơn chính là có thể để lại vết thương trên người ác long hay không.

Nếu Trúc Mặc không lợi dụng hắn, hắn sẽ là người nhậm chức tông chủ đời tiếp theo của Trảm Nguyệt Sơn, nói không chừng cũng sẽ cầm kiếm tổn thương con rồng này. Nghĩ đi nghĩ lại thì vận mệnh đúng là thần kỳ, chỉ một sai lầm của Trúc Mặc đã thay đổi mối quan hệ ban đầu giữa hắn và Cố Nhai Mộc.

Ngón tay thuôn dài đặt lên trên thân rồng, Đỗ Thánh Lan bảo y lật người lại.

“Ngươi làm cái gì?” Móng vuốt ngân long cứng đờ, sợ co vuốt lại quá sắc bén sẽ làm đối phương bị thương nên lại cứng đờ trở về hình dáng ban đầu.

Đỗ Thánh Lan giải thích: “Vảy ở phần bụng ít hơn, tương đối mềm mại, thuận tiện để chân khí của ta chảy vào.”

Lớp vảy dưới hai cái sừng hơi ửng hồng, ngân long kiên trì nói: “Chữa trên lưng trước.”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, cố gắng nói: “Phần bụng cho hiệu quả tốt hơn.”

Ngân long quay lại nhìn hắn, vốn có thể trừng mắt cảnh cáo nhưng con rồng dài chưa đến một trượng thật sự khiến người ta cảm thấy không có bao nhiêu uy hiếp. Sau nửa nén nhang giằng co, cuối cùng Đỗ Thánh Lan nhường bước.

… Tôn trọng người bệnh cũng là nguyên tắc thầy thuốc nên có.

Chân khí hoà lẫn với lực lượng của Tôi Thể Pháp tạo ra chút cảm giác ẩm ướt, vết thương đang lành lại nên có hơi ngứa ngáy. Sâu trong lòng đất ở thác nước Long Tuyền thường có khí độc bốc lên, Đỗ Thánh Lan cần phải xé rách một số vết thương đã khép miệng, tinh lọc độc tố bên trong.

Ba cảm giác đau, ngứa, sướng đan xen, ngân long cuộn tròn đuôi lại.

“Thả lỏng.” Đỗ Thánh Lan cho rằng y đau, theo bản năng dùng phương pháp thô sơ nhất của nhân loại thổi một hơi lên vết thương.

Đỗ Thánh Lan làm như thế, ngân long càng cuộn đuôi chặt hơn.

Thiên Lôi Tôi Thể dễ dàng khiến bệnh nhân nảy sinh tình cảm khác với thầy thuốc, nhưng từ sau khi Đỗ Thánh Lan bước vào cảnh giới hoá thần kỳ đã có thể tách biệt gần như hoàn chỉnh đạo tắc huỷ diệt và tân sinh trong thiên lôi. Trừ phi cố ý khai triển, nếu không thì ảnh hưởng này sẽ giảm đi rất nhiều.

Ví dụ như khi hắn chữa trị cho đệ tử đại thế lực, trong tiềm thức bọn họ cho rằng Đỗ Thánh Lan thầy thuốc như tấm lòng cha mẹ, khi nói chuyện luôn bênh vực hắn, trừ việc này ra thì không có biểu hiện quá khích.

Còn về Cố Nhai Mộc, tinh thần và ý chí của y đều đứng đầu. Với cảnh giới hiện tại của Đỗ Thánh Lan vẫn chưa đủ để ảnh hưởng đến con rồng này, cho nên trong lúc chữa trị hắn luôn cố gắng hết sức, không có gì đắn đo.

Dưới sự chuyên tâm chữa trị của Đỗ Thánh Lan, một cái vết thương rất nhỏ cũng được xử lý sạch sẽ, hơn nữa có xu thế khép miệng.

Ngân long yên tĩnh gối lên đầu gối Đỗ Thánh Lan, khi đầu ngón tay hơi lạnh mang theo luồng điện chạy qua vết thương thì vảy rồng sẽ xấu hổ khép chặt, thỉnh thoảng lại có khuynh hướng dựng đứng lên.


Sau khi lần lượt chữa trị hai vết thương, Đỗ Thánh Lan thấm mệt. Hắn tựa lưng vào ghế, không hối thúc Cố Nhai Mộc tránh ra.

Một người một rồng, người thì cúi đầu, tay buông thõng một bên, trong mắt còn sót lại chút mệt mỏi; rồng thì xụi lơ gối trên đầu gối đối phương, nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở nặng nề hơn người bình thường một chút, tốc độ tim đập hơi nhanh.

Việc này không bình thường.

Trong đôi mắt tuyệt đẹp của ngân long hiện lên một chút rầu rĩ, y cảm thấy mình có thứ gì đó là lạ.

Lúc chữa trị đến cuối cùng, kỳ thật là Đỗ Thánh Lan đã cố gắng chịu đựng, cộng thêm ban ngày bố trí trận pháp khám bệnh cũng tốn không ít sức lực. Bây giờ mọi chuyện đã xong, hắn thả lỏng thiếp đi. Ngân long cử động muốn đứng dậy thì thấy Đỗ Thánh Lan cử động ngón tay như bị quấy rầy.

Ngân long do dự, cuối cùng nằm im trên đầu gối đối phương, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ngoài đường tuyết rơi lả tả, sư tử Tuyết Hoa ở trong viện lăn thành quả cầu tuyết. Nó cảm thấy nội đường không có động tĩnh, tò mò nghiêng đầu nhìn thoáng qua, xác định không có hơi thở xa lạ xâm phạm thì tiếp tục chạy tới bụi cây chơi đùa.



Trăng sáng sao thưa, tuyết dần ngừng rơi.

Người trên ghế chậm rãi mở mắt ra, đã lâu rồi hắn không ngủ lâu như vậy.

Cảm nhận được đầu gối hơi nặng, Đỗ Thánh Lan cúi đầu nhìn thấy ngân long đang nhắm mắt ngủ. Nhìn một nửa cái đuôi rũ xuống lớp gạch lạnh lẽo, Đỗ Thánh Lan nghĩ một hồi rồi cầm đuôi lên, tiện thể dùng áo choàng trên người đắp cho ngân long.

Thật ra từ lúc Đỗ Thánh Lan tỉnh dậy, Cố Nhai Mộc cũng đã tỉnh.

Nhưng y không nhúc nhích, Đỗ Thánh Lan ngồi trong đình viện cả buổi chiều, áo choàng thoang thoảng mùi thơm của hoa mai trong viện. Hơi thở quen thuộc xen lẫn mùi hoa mai vấn vít khiến y cảm thấy cực kỳ an tâm, quyết định tiếp tục ngủ.

Đối với tu sĩ mà nói, buổi tối an lành như vậy là cực kỳ hiếm có, thông thường tu sĩ muốn nghỉ ngơi đều sẽ dùng minh tưởng, rất hiếm khi đi ngủ như người thường.

Bên trong Nhân Nghĩa Đường ấm áp, tĩnh lặng. Cách nơi này không xa là Thiên Cơ Lâu sáng trưng không khác gì ban ngày. Các tu sĩ dò la tin tức được nhân viên đưa đến các tầng lầu khác nhau, tiến hành giao dịch tình báo lén lút.

Ở tầng trên cùng chỉ có khách hàng vô cùng quan trọng và tiêu phí từ trăm vạn linh thạch trở lên mới có tư cách bước vào.

Quản sự đích thân mời Đỗ Thanh Quang đến, giao cho đối phương món đồ đã được yêu cầu từ trước.

Đỗ Thanh Quang không ngờ hiệu suất làm việc của Thiên Cơ Lâu lại cao tới mức đó.

Quản sự: “Trong Ngự Thú Tông có người của ta.”

Quản sự sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này.

Đỗ Thanh Quang đưa cho một cái nhẫn trữ vật, bên trong có ít nhất mười vạn linh thạch.

Sau khi dùng thần thức xác định số lượng, quản sự cười tủm tỉm báo tin Âm Khuyển đến thăm Ngự Thú Tông nhưng sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Đỗ Thanh Quang đột nhiên hỏi: “Mấy năm trước vào ngày sương đen bay đến rừng lá phong có xảy ra chuyện lạ nào không?”

“Chuyện lạ?” Quản sự suy nghĩ: “Có một thương đội đi qua nhưng không chắc lắm.”

Đoạn đường gần đó thường có tội phạm cướp bóc, thương đội có thể sẽ chọn đi đường vòng xuyên qua rừng lá phong, nhưng bọn họ chết trong miệng yêu thú hay trong tay tội phạm thì không rõ lắm.

Nhưng chắc chắn là không ai sống sót trở về.

Đỗ Thanh Quang: “Ta cần tư liệu của thương đội này.”

Quản sự vỗ tay một cái, gọi người đến nói vài câu, đối phương nhanh chóng đưa cho tài liệu liên quan.

Đỗ Thanh Quang đứng dậy rời đi.

Quản sự nhắc nhở: “Danh sách.”

Danh sách đệ tử Ngự Thú Tông vẫn còn nằm trên bàn, chưa được mở ra xem.

“Đốt đi!” Âm Khuyển rời Ngự Thú Tông nhưng không về Minh Đô chứng tỏ Tiểu Âm Cẩu không có ở đó.

Đỗ Thanh Quang đi rồi, nhân viên tới đưa đồ cảm thán: “Đúng là hào phóng.”

Bỏ ra nhiều tiền mua tin tức mà nhìn cũng không thèm nhìn, thẳng tay bỏ luôn.

Tuyết đã ngừng rơi, tối nay trời rất sáng, trên phố kẻ đến người đi nhưng tu sĩ bình thường lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy Đỗ Thanh Quang.

Một ánh mắt đột nhiên tập trung vào Đỗ Thanh Quang.

Ông ta ngước mắt lên thì phát hiện người đối diện là hoà thượng Ngũ Uẩn. Dường như hoà thượng Ngũ Uẩn gặp ông ta chỉ là trùng hợp nên cũng ngước mắt nhìn.


Nơi này cách Nhân Nghĩa Đường rất gần, không đợi Đỗ Thanh Quang nghĩ nhiều, hoà thượng Ngũ Uẩn đã lên tiếng trước: “Bần tăng ở gần đây cảm nhận được hơi thở của người Minh Đô, Đỗ thí chủ cũng vì việc này mà tới hả?”

Đỗ Thanh Quang bình tĩnh đáp: “Đi ngang qua.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn niệm một tiếng a di đà phật: “Bần tăng đã dừng chân ở đây một thời gian, chuẩn bị đến Nhân Nghĩa Đường chào hỏi, Đỗ thí chủ đi chung không?”

Đỗ Thanh Quang lắc đầu: “Đại sư đi thong thả.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn mỉm cười, xoay người đi về phía Nhân Nghĩa Đường.



Nửa đêm hoà thượng Ngũ Uẩn đến thăm, phá vỡ sự tĩnh mịch trong Nhân Nghĩa Đường.

Trước đó ngân long đã hoá thành hình người, Đỗ Thánh Lan xách bình trà nóng ra đãi khách.

Sau khi ngồi xuống, hoà thượng Ngũ Uẩn kể lại chuyện vừa nhìn thấy Đỗ Thanh Quang.

Đỗ Thánh Lan châm trà, không ngờ đối phương lại rời Minh Đô nhanh như vậy, càng không ngờ người thông minh như Đỗ Thanh Quang lại bị hoà thượng Ngũ Uẩn nói dăm ba câu lừa gạt. Ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện bọn họ và Ngũ Uẩn đã sớm liên lạc với nhau.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện kiếm linh bị cắn nuốt trên Thanh Đài Sơn hẳn là không thể giấu được Đỗ Thanh Quang. Hoà thượng Ngũ Uẩn sợ Minh Đô gây hoạ, trước kia chùa Kim Thiền còn mời thánh nhân trời sinh làm phật tử, bây giờ Ngũ Uẩn quang minh chính đại đến thăm cũng hợp tình hợp lý.

Hoá ra trên đời này hoà thượng là người nói dối giỏi nhất, à không, bất luận nhìn từ góc độ nào thì hoà thượng Ngũ Uẩn không có nói sai, ông ta chỉ làm mơ hồ trọng điểm mà thôi.

Rót trà xong, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Ngũ Uẩn như nhìn thấu tâm tư, hắn cười xấu hổ: “Mời dùng.”

“Nơi đây quả thật có hơi thở của Minh Đô.”

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ lý do thoái thác: “Mấy ngày trước Âm Khuyển có đi quang qua.”

Đây đã là người thứ hai nói đi ngang qua trong đêm hôm nay, hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn hắn đầy ẩn ý, trực giác nói cho Ngũ Uẩn biết Âm Khuyển từng có giao thoa với hai người này.

Cố Nhai Mộc bỗng nhiên hào phóng chia sẻ tin tức: “Đỗ Thanh Quang muốn nhúng tay vào cuộc chiến tranh quyền ở Minh Đô, con Âm Khuyển thống trị Minh Đô đi chuyến này là vì tìm kiếm Tiểu Âm Khuyển.”

Hoà thượng Ngũ Uẩn sửng sốt: “Chẳng phải chỉ có một con Âm Khuyển thôi à?”

Hiển nhiên hoà thượng cũng nghĩ đến một vấn đề, Minh Đô phong ấn lâu như vậy, sao lại có oán niệm dồi dào để làm chất dinh dưỡng?

Cố Nhai Mộc chỉ ngồi phẩm trà, sau đó gật đầu.

Hoà thượng Ngũ Uẩn ở một lúc rồi rời đi, ông ta biết rõ lý do đối phương cho không hai cái tin tức này, không chỉ ám chỉ Minh Đô có thứ gì đó quái lạ mà thứ quái lạ này còn hấp dẫn Đỗ Thanh Quang chủ động can thiệp vào tranh đấu nội bộ giữa Âm Khuyển.

Thêm một người nắm rõ tình hình là thêm một đôi mắt lặng lẽ canh chừng Đỗ Thanh Quang.

Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan cùng chung một suy nghĩ, trên đời này không có ai khôn khéo bằng hoà thượng chùa Kim Thiền, để hoà thượng Ngũ Uẩn biết được nội tình là thích hợp nhất.

Ngày hôm sau ở bên ngoài Nhân Nghĩa Đường, người xếp hàng khám bệnh còn nhiều hơn hôm qua, đáng tiếc trên cửa treo bảng ghi: Sức khoẻ chưa hồi phục, ngừng khám bệnh.

Những người này thất vọng bỏ đi nhưng trưởng bối của một số gia tộc đi cùng lại an tâm thở phào. Nếu thánh nhân trời sinh chữa trị cho rất nhiều người mà không bị ảnh hưởng gì thì mới đáng lo.

Nghe động tĩnh ngoài cửa dần lắng xuống, Đỗ Thánh Lan hỏi Cố Nhai Mộc: “Đi hết chưa?”

Cố Nhai Mộc: “Đi rồi.”

Đỗ Thánh Lan gọi Bùi Huỳnh đến, nhờ nàng giúp mình để ý những người đã được ‘trị khỏi’ ngày hôm qua, nếu như có ai có dấu hiệu đột phá thì lập tức thông báo cho hắn.

Bùi Huỳnh gật đầu, sau đó nói thêm: “Vô Khả Vi đã xuất phát, theo dự tính thì trong vòng ba ngày, những tài nguyên kia sẽ đến tay Hợp Hoan Tông.”

Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc mới nói: “Vậy thì tốt.”

Hợp Hoan Tông chuyển đi rất vội vàng, có nhiều thứ không kịp mang đi, nguồn thu nhập lớn nhất là khu mỏ cũng không có cách nào mang đi. Xây dựng tông môn cần rất nhiều tài nguyên, hôm qua thu tiền khám bệnh có thể tạm thời giải quyết khẩn cấp.

Sau khi xử lý xong chuyện này, Đỗ Thánh Lan tập trung nâng cao cảnh giới bản thân, hắn muốn mau chóng đột phá đến luyện hư kỳ. Nếu người ngoài nghe hắn nói thế nhất định sẽ cười nhạo hắn nói khoác không biết ngượng, vừa đột phá đã muốn tiếp tục độ kiếp, nghe không thực tế tí nào.

Đỗ Thánh Lan cũng rất bất đắc dĩ, đại thế buông xuống, sự tồn tại cách biệt thế nhân như chùa Kim Thiền đã bắt đầu tham dự vào thế gian, rộng rãi kết thiện duyên, vậy thì làm sao mà hắn không lo lắng cho được?

Nhưng Đỗ Thánh Lan tĩnh tâm tu luyện chưa được hai ngày đã xảy ra chuyện.

Nửa tháng trước, huynh đệ Du thị nhận một mối làm ăn của lính đánh thuê, Đỗ Thánh Lan chuẩn bị bế quan thì nhận được tin tức hai người bọn họ bị trọng thương nên vội vàng qua thăm. Hai huynh đệ bị thương tập trung ở cổ và mặt, đan dược bình thường không có tác dụng. Đỗ Thánh Lan tự mình ra tay chữa trị, vết thương mới có thể giảm bớt.


Thương thế của Du Song nhẹ hơn nên tỉnh lại trước, đầu tiên là cám ơn Đỗ Thánh Lan đã cứu mạng, sau đó cười khổ nói: “Là một con nhỏ không có mặt, rất lợi hại, các huynh đệ đi theo chúng ta hầu như đã chết hết.”

Hai bàn tay siết chặt, môi khô nứt nẻ. Huynh đệ Du thị có mối thù nợ máu không đội trời chung với Bùi Mộc Hàn. Bùi Mộc Hàn chết rồi, bọn họ không có tình cảm gì với các sát thủ của Tuyệt Sát Điện, bình thường cũng chỉ miễn cưỡng ở chung.

Nhưng lần này làm nhiệm vụ lính đánh thuê có mấy người liều mạng giữ chân tiểu cô nương, bọn họ mới có cơ hội sống sót.

“Thủ đoạn của ả rất tàn nhẫn, ả có thể lột sống da mặt của người khác, phong toả chân khí của tu sĩ, dùng da mặt bịt mũi miệng, rõ ràng…”

Đỗ Thánh Lan biết Du Song không dễ chịu gì, trước khi Du Song chìm trong hồi ức thì cắt lời: “Tiểu cô nương kia có cảnh giới gì?”

“Khó nói lắm.” Du Song cau mày: “Ả cho ta cảm giác rất kỳ quái, vừa giống người sống vừa giống người chết. Ả còn có thể triệu hồi bóng đen cắn nuốt chân khí của chúng ta, lúc chiến đấu chúng ta luôn ở thế yếu.”

“Không phải triệu hồi.” Cố Nhai Mộc ngồi bên cạnh luôn im lặng đột nhiên nói: “Là tử khí.”

Cố Nhai Mộc ngừng lại, nhìn sang Đỗ Thánh Lan: “Minh Đô làm.”

Đỗ Thánh Lan trầm tư, xoa xoa bàn tay trong vô thức, sau một lúc mới kết luận: “Con Âm Khuyển ở Minh Đô muốn soán ngôi, có lẽ đã mang theo thuộc hạ chạy ra ngoài.”

Nếu là con Âm Khuyển bọn họ quen biết lúc trước, nó muốn giết người thì sẽ không chờ đến bây giờ. Hơn nữa bên cạnh Âm Khuyển đều là mặt người giấy, chưa từng thấy tiểu cô nương nào cả.

Khả năng lớn nhất chính là huynh đệ của Âm Khuyển đã đi nhờ vả người khác.

“Về mục đích nó ra ngoài…”

Nếu nói là giết người thì lý do này không có sức thuyết phục, giết huynh đệ thì nhiều năm trôi qua mà hai con Âm Khuyển chưa từng phân thắng bại, bây giờ đánh nhau cũng không có ý nghĩa gì, chỉ còn lại lý do… Đỗ Thánh Lan ngước mắt nhìn Cố Nhai Mộc, y lạnh nhạt nói: “Tìm Tiểu Âm Cẩu.”

Du Song ôm một bụng nghi vấn nhưng bây giờ hắn không có sức hỏi thăm, Đỗ Thánh Lan bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, cam kết: “Thù này ta sẽ báo.”

Vừa ra khỏi cửa, Bùi Huỳnh đã đặt tài liệu trên bàn đá, bao gồm cả việc những lính đánh thuê này đã gặp tiểu cô nương ở đâu.

“Thành Đà Ốc.”

Thành Đà Ốc cách nơi này không tính là quá xa nhưng cũng không gần. Bùi Huỳnh đến Thiên Cơ Lâu một chuyến, có người nói trong vòng trăm dặm không có sinh linh nào còn sống, Thiên Cơ Lâu cũng không có bao nhiêu tin tức nhưng bọn họ phân tích quỹ đạo hành động của tiểu cô nương này, đối phương rất có thể đi đến quận Tường Mao, liên minh lính đánh thuê ở nơi này, tiểu cô nương dường như rất thích con mồi khí huyết sung túc.

Đỗ Thánh Lan xem xong tin tức thì nheo mắt lại, thực lực hai huynh đệ Du thị không tệ nhưng suýt chút nữa đã chết, hắn chưa tự đại đến mức có thể liều mạng với tiểu cô nương.

“Rốt cuộc đây là thứ đồ chơi gì…” Đỗ Thánh Lan nhíu mày, Cố Nhai Mộc đột nhiên hỏi một câu không liên quan: “Chẳng phải gần đây ngươi muốn bế quan, nâng cao thực lực à?”

Đỗ Thánh Lan gật đầu.

“Có lẽ đây là một cơ hội.” Cố Nhai Mộc từ tốn nói: “Ta nghi ngờ ả là quỷ tu.”

Có rất ít tư liệu về quỷ tu, Cố Nhai Mộc cũng không dám khẳng định, y nói sang một chuyện khác: “Quỷ tu là hoá thân của ác ý thuần tuý, Thiên Đạo không dung thứ. Trước kia từng có tin đồn rằng trời đất có trật tự tương đối hoàn thiện, kẻ ác cho dù lúc còn sống không bị trừng phạt thì sau khi chết phải vào địa phủ chịu tra tấn, có lệ quỷ không muốn chuyển thế nên lén ẩn thân cắn nuốt quỷ quái khác, luyện thành quỷ tu. Khắp Minh Đô đều là oán niệm và hận thù, tính ra thì cũng xem như tạo ra môi trường sống cho quỷ tu.”

Câu chuyện đó Đỗ Thánh Lan cũng từng nghe qua, dân gian miêu tả âm tào địa phủ sống động như thật. Lúc Đỗ Thánh Lan còn bé từng nghe Triệu Trường Ninh kể chuyện này, có người nói có một vị đại năng thực lực nghịch thiên mất đi người thân yêu nhất, vì muốn đoạt lại hồn phách của họ mà xảy ra đại chiến động trời với địa phủ. Từ đó về sau quy tắc biến mất, trật tự sụp đổ, không còn lục đạo luân hồi nữa.

Nhưng Đỗ Thánh Lan lại cảm thấy hứng thú với câu nói trước đó, Thiên Đạo không dung thứ.

“Ta vĩnh viễn đứng về phe Thiên Đạo.”

Lúc nói lời này, hắn còn không quên liếc nhìn bầu trời.

Cố Nhai Mộc bật cười: “Trong một số tài liệu ghi rằng một khi quỷ tu đến thế gian bị phát hiện sẽ bị thiên lôi đánh.”

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm: “Vậy nếu ta giết quỷ tu sẽ có thể nâng cao thực lực?”

Diệt trừ quỷ tu có thể tăng cường công đức kim quang, nhân loại không thể dùng công đức kim quang để tu luyện nhưng bản thể của hắn là thiên lôi, lại có thân phận thánh nhân trời sinh, có lẽ là một ngoại lệ.

Đỗ Thánh Lan nhanh chóng quyết định xuất phát đến quận Tường Mao.

Cố Nhai Mộc: “Quỷ tu rất giỏi lẩn trốn, trước tiên phải nghĩ cách dụ ả xuất hiện.”

Đỗ Thánh Lan biết rõ hai người bọn họ đều không thể nguỵ trang thành người huyết khí sung túc. Bây giờ có hai lựa chọn: một là gọi Vô Khả Vi về, hai là dẫn Du Song đi. Quỷ tu nhìn thấy con mồi chưa chết, có lẽ sẽ hiện thân thêm một lần nữa.

Vô Khả Vi tu vi cao, chọn gã sẽ có thể đảm bảo kế hoạch thành công nhưng Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một phen, cuối cùng vẫn quyết định đi hỏi Du Song xem sao. Nhiều lính đánh thuê chết thảm như vậy chắc chắn đã trở thành khúc mắc của hắn, muốn tháo gỡ hoàn toàn thì chỉ có cách chính hắn tham gia kế hoạch báo thù.

Quả nhiên vừa nghe có cơ hội báo thù, Du Song lập tức vùng vẫy muốn đứng dậy.

Du Song bị trọng thương không thể ngự khí phi hành, sư tử Tuyết Hoa được mang ra ngoài kéo xe. Thời điểm sắp đến quận Tường Mao, Cố Nhai Mộc nguỵ trang đại khái, mặc đồng phục của lính đánh thuê, điều chỉnh hơi thở xuống cảnh giới hoá thần rồi nói với Du Song: “Lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến quận Tường Mao tìm thầy thuốc, nếu nữ đồng ở gần đó thì nhất định sẽ chú ý đến tử khí trên người ngươi.”

Chuyện Du Song cần làm chính là bớt nói chuyện, giả vờ suy yếu.

Đỗ Thánh Lan hoá thành bản thể mai phục trên bầu trời ở bìa rừng, quỷ tu ra tay thường chọn vào buổi tối, đến lúc đó Cố Nhai Mộc lái xe rời khỏi quận Tường Mao, băng qua rừng cây thì chính là thời cơ tuyệt vời nhất để đối phương hành động.

Điều duy nhất cần phải chú ý chính là con Âm Khuyển muốn soán ngôi kia, nếu nó cũng có mặt thì lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra một trận ác chiến.

Du Song khẳng định đêm đó chỉ có tiểu cô nương tấn công bọn họ, ngoài ra thì không có vật khác. Mặc dù như thế nhưng Cố Nhai Mộc vẫn thường xuyên để ý động tĩnh ở quận Tường Mao, nếu như phát hiện bóng dáng con Âm Khuyển kia thì y sẽ lập tức thay đổi kế hoạch.



Tiểu cô nương không có mặt không đi cùng con Âm Khuyển Mắt Xanh.

Nàng ta trời sinh tham ăn tham uống, hơn nữa thích ăn sống con người. Âm Khuyển Mắt Xanh thì ước gì nàng ta tạo ra chút động tĩnh để người ngoài càng sợ hãi Minh Đô, như vậy thì đại ca tốt của nó ra ngoài làm việc sẽ gặp trở ngại. Âm Khuyển Mắt Xanh hy vọng ấn tượng của người ngoài về Minh Đô luôn là kh.ủng bố, máu tanh.


Dưới cái nhìn của nó, đây mới là con đường duy nhất để người khác kinh sợ chứ không phải là tình yêu và hoà bình chết tiệt.

Trên sườn núi, hai con Âm Khuyển đang trong trạng thái giằng co. Âm Khuyển Mắt Xanh biết chuyện nó rời Minh Đô không giấu được nên thoải mái đi tìm huynh trưởng.

Thực lực đôi bên ngang nhau, mấy năm trước vì cố gắng đưa Tiểu Âm Khuyển rời Minh Đô mà người thống trị phải trả cái giá không nhỏ, nhưng sau khi cắn nuốt kiếm linh, thực lực của người thống trị cũng nhanh chóng khôi phục.

Lúc này Âm Khuyển Mắt Xanh đang nhìn huynh đệ nhà mình: “Xem ra cháu trai vẫn chưa tìm được.”

Âm Khuyển ở đối diện sở hữu đôi mắt đỏ rực hoàn toàn khác với Âm Khuyển Mắt Xanh, trong mắt Âm Khuyển đều là sát ý tàn nhẫn.

Thật ra Âm Khuyển Mắt Xanh đã đi tìm Đỗ Thanh Quang trước, đối phương hứa hẹn trong vòng nửa tháng sẽ tìm được Tiểu Âm Khuyển, đồng thời nhờ hắn làm một chuyện khác: Đánh vào tâm lý.

“Ngày xưa ta từng nghe nói ở tu chân giới có một vị Thiên Cơ đạo nhân bói toán rất chuẩn.” Âm Khuyển Mắt Xanh chậm rãi nói: “Hay là chúng ta đi gặp vị đạo trưởng này đi, xem thử người thừa kế có gánh vác được tương lai Minh Đô hay không.”

Nó nói những lời này rất xảo quyệt.

Vì muốn tìm được Tiểu Âm Khuyển, người làm cha như Âm Khuyển đương nhiên đồng ý, dù sao nó cũng từng nghe qua tên tuổi của Thiên Cơ đạo nhân.

Nhưng Âm Khuyển biết rõ hiện nay con trai của nó còn quá yếu, nếu như quẻ bói không coi trọng Tiểu Âm Cẩu thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đến phán đoán của binh nhân.

“Thiên Cơ đạo nhân xuất quỷ nhập thần.”

Âm Khuyển Mắt Xanh nói: “Ta đã sắp xếp ổn thoả rồi.”

Trên thực tế là Đỗ Thanh Quang đứng ra mời, hàng năm Thiên Cơ đạo nhân sẽ để lại cho đại thế lực một lá bùa đưa tin, chỉ cần trả thù lao hậu hĩnh, Thiên Cơ đạo nhân sắp xếp xong xuôi sẽ xuất hiện gặp mặt.

Giống như chắc chắn đối phương sẽ không từ chối, Âm Khuyển Mắt Xanh đi trước dẫn đường.

Đường núi gồ ghề, sương mù màu đen như con thoi qua lại trong rừng. Hai con Âm Khuyển đi đến một đạo quan đổ nát. Âm Khuyển Mắt Xanh mở cửa đi vào, khắp nơi toàn là mạng nhện, rõ ràng là Thiên Cơ đạo nhân tạm thời lựa chọn nơi này để gặp mặt.

Nam tử tóc dài xoã tung ngồi xếp bằng trước mặt lư hương, cây nhang trước mặt đã được đốt phân nửa chứng tỏ Thiên Cơ đạo nhân đã đợi một thời gian rồi.

Đầu tiên, Thiên Cơ đạo nhân tự chứng minh thân phận, thả ra một con cá vàng được huyễn hoá từ đạo vận. Trong tu chân giới chỉ có mình gã mới làm được, cá vàng là dấu hiệu mà không ai có thể làm giả.

Lúc thu hồi đạo vận, Thiên Cơ đạo nhân không khỏi cảm thấy đắc ý, có một món đồ có thể chứng minh thân phận quan trọng đến nhường nào, nhìn điện chủ Tuyệt Sát Điện đi, xem như mất mấy trăm năm xây dựng sự nghiệp cho Cố Nhai Mộc.

Mặc dù biết Đỗ Thanh Quang đã sắp xếp mọi chuyện nhưng Âm Khuyển Mắt Xanh không ngờ đối phương lại thật sự bằng lòng gặp người Minh Đô. Đầu tiên là nó liếc binh nhân, sau đó dùng giọng điệu gay gắt hỏi Thiên Cơ đạo nhân: “Đạo trưởng có thể xem giúp cháu trai của ta có thể mang đến ánh sáng cho Minh Đô như nguyện vọng hay không?”

Lúc nói đến vế sau thì nó đã không nhịn được cười nhạo.

Thiên Cơ đạo nhân có nguyên tắc riêng, gã không giả vờ bói toán mà ở trước mặt đối phương, trực tiếp xem quẻ bói toán.

Bói toán chuyện tương lai cần phải tiếp nhận phản phệ không nhỏ, lần này Đỗ Thanh Quang dùng một món chí bảo có thể kéo dài năm trăm năm tuổi thọ mới mời được Thiên Cơ đạo nhân. Lúc thật sự bói toán thì trong mắt Thiên Cơ đạo nhân loé lên vẻ kinh ngạc, không phải là vì quẻ bói mà là phản phệ không nghiêm trọng như trong dự tính.

Gã nhắm mắt lại, đạo vận hoá thành cá vàng bơi xung quanh cắn nuốt một phần trời phạt xuất hiện do bói toán. Thiên Cơ đạo nhân run run ngón tay, khẽ nói: “Ánh sáng chói chang soi sáng bầu trời Minh Đô…”

Câu nói đầu tiên khiến bầu không khí trở nên cực kỳ khẩn trương, ngay cả binh nhân đáng sợ cũng xuất hiện cảm xúc kinh ngạc mà chỉ nhân loại mới có.

“Ánh sáng hoá thành thanh kiếm sắc bén, chém vỡ tối tăm…”

Hai câu nói liên tục khiến Âm Khuyển Mắt Xanh thẹn quá hoá giận, khi nó muốn cắt lời tiên đoán thì Thiên Cơ đạo nhân tiếp tục miêu tả cảnh tượng đẫm máu không gì sánh được —

“Ánh sáng cướp đoạt tất cả âm u, lấy máu thịt của chúng làm chất dinh dưỡng để trưởng thành khoẻ mạnh. Đám tà vật liều mạng muốn trốn nhưng lại bị tia sáng kia đuổi kịp, mọc cánh khó thoát.”

Thời điểm nhang cháy hết, Thiên Cơ đạo nhân muốn nhìn rõ ràng hơn thì đột nhiên mở mắt, phun ra một ngụm máu.

Trong đạo quan cực kỳ yên tĩnh.

Âm Khuyển trầm tư, nó nghĩ quyết định của mình quả là không sai, trật tự mới chính là ánh sáng duy nhất của Minh Đô.

Em trai của Âm Khuyển trầm tư, trong lòng nó đều là hận thù vặn vẹo, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Cháu trai phải chết.

Thiên Cơ đạo nhân là người trầm tư nhất, lúc tiên đoán gã thật sự nhìn thấy một vệt sáng, vệt sáng theo nghĩa đen chứ chẳng phải ẩn dụ gì. Tia sáng kia truy đuổi tà vật đến cùng, thực lực không ngừng tăng lên, tiếng cười kèm theo cuồng phong bão táp vô cùng dữ tợn, hình như là —

Hà há, hà há, hà há.



Quận Tường Mao.

Bầu trời tối dần, trong tầng mây có một tia chớp nhỏ. Tia chớp vẫn đang trốn không nhúc nhích, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào ở phía dưới.

Xa xa có một chiếc xe thú vừa đi ra, ở góc xe có treo một cái lục lạc, xe thú đi trong rừng cực kỳ dễ thấy. Một bóng đen âm thầm tiếp cận sư tử Tuyết Hoa, cánh tay mịn màng từ trong bóng đen vươn ra, vệt xanh còn sót lại trong móng tay không biết là thớ thịt của yêu thú hay con người. Lúc cái tay này sắp bắt được khuôn mặt của sư tử Tuyết Hoa thì bất ngờ bị một hơi thở trong xe đánh văng ra.

Trong đám mây.

Màu tia chớp càng lúc càng đậm, Đỗ Thánh Lan chưa từng có lúc nào giống như lúc này khát vọng đánh một thứ như vậy. Cảm giác này hoàn toàn khác với lúc trả thù đại gia tộc, hoàn toàn là bản năng trong xương tuỷ.

Đánh nàng ta, mau đánh nàng ta, nhất định sẽ có lợi ích cực lớn.

Cái suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đỗ Thánh Lan hơi tỉnh táo một chút dần nảy sinh một suy nghĩ: Minh Đô là nơi tốt sản sinh nhiều quỷ tu.

Địa linh nhân kiệt cũng chỉ như vậy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận