Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Tiếng hát bị cắt ngang.

La Sát đạo quân nhắc lại kế hoạch rồi nói với Đỗ Thánh Lan: “Đánh nhau cứ để các sư huynh làm, đệ chỉ cần đứng xem kịch hay.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu, tác dụng chủ yếu của hắn chính là lộ diện. Nếu muốn giết hắn, Phạn Hải tôn giả ắt sẽ xuất hiện.

Phi Tuyết đạo quân cười tủm tỉm cầm hạt dưa đi tới: “Xem đánh nhau, nẻ hạt dưa, nhân tiện tổng kết kinh nghiệm chiến đấu.”

Lúc này Cố Nhai Mộc lấy ra một cái hộp đựng thức ăn trong nhẫn trữ vật, giúp Đỗ Thánh Lan cất đồ ăn, trong hộp còn có mấy loại bánh ngọt.

Đỗ Thánh Lan nói: “Bánh ngọt cũng là…”

“Chuẩn bị cho ngươi.”

Tàu bay đáp xuống, Phi Tuyết đạo quân thả yêu thú chín đầu ra bảo vệ cho Đỗ Thánh Lan, còn bảo hắn ngồi vào xe thú hoàng kim.

“Đệ cứ xem vui vẻ với các thần niệm đi.”

La Sát Môn chi một khoản tiền lớn mời hai vị tu sĩ không sợ chết trong Quỳnh Ngọc Các đến biểu diễn. Hai tu sĩ một nam và một nữ triệu hồi nhạc khí, sẵn sàng trình diễn bất kỳ lúc nào.



La Sát Môn khí thế hừng hực, Phạn Môn nhận được tin thì rất kinh ngạc, lập tức chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau.

Phạn Hải tôn giả đang ra lệnh cho vài đệ tử thân truyền tìm kiếm tung tích của Đỗ Thanh Quang, nghe nói tàu bay sắp đánh đến cửa thì cười khẩy: “Rất hợp ý ta.”

Phạn Hải tôn giả bị lời thề ràng buộc, giết Đỗ Thánh Lan và tìm kiếm Đỗ Thanh Quang đều quan trọng như nhau.

Đệ tử Phạn Môn sùng bái Phạn Hải tôn giả đến mù quáng, ý chí chiến đấu sôi sục. Cùng lắm thì chết chung, nếu như trận chiến này có thể khiến cho La Sát đạo quân bỏ mình, giải quyết đại hoạ trong lòng, dù phải trả giá đắt cũng đáng.

“Phạn Hải.” Một giọng nói hùng hồn vang lên cách đó trăm dặm: “Ngươi muốn làm con rùa đen rút đầu phải không?”

Phạn Môn rất lớn, môn chúng rất đông, Phạn Hải tôn giả cho đệ tử ra ngoài nghênh chiến trước, còn gã thì vào phòng tối lấy một thanh trường đao màu đỏ.

Đao có ma tính, lệ khí trên đao ngay cả Phạn Hải tôn giả cũng khó kiểm soát, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị cắn trả. Gã đứng mấy giây rồi cầm lấy thanh đao, cuối cùng vẫn quyết định mang theo phòng ngừa bất trắc.

Hai cây cột to bằng toà cung điện rung lên, một vệt sáng từ trong cột đá bay ra rồi hoá thành yêu thú giữ cửa.

“Grào –“

Yêu thú ngẩng đầu thét lên.

m thanh rung động đến mức máu trong người như muốn nổ tung.

Sắc mặt Đỗ Thánh Lan tái nhợt, trong mắt nhiều đệ tử Phạn Môn đứng ở đối diện, hình ảnh này khiến chúng rất an tâm. Với sức mạnh này mà còn khiêu khích, đừng nói là lúc độ kiếp bị sét đánh hỏng não đấy chứ?

Cố Nhai Mộc đứng trước mặt Đỗ Thánh Lan giúp hắn chặn phần lớn sóng âm công kích. Nhờ sự áp chế huyết mạch, tiếng thú gào không còn uy hiếp quá lớn.

Phi Tuyết đạo quân ra hiệu, yêu thú chín đầu kéo Đỗ Thánh Lan đến nơi xa hơn. Nó cố ý điều chỉnh độ cao để Đỗ Thánh Lan có góc quan sát tốt.

“Ngoài 2000 thước, người mặc áo trắng, lông mày trắng chính là Châm Châm đ*o quân, tay sai số 1 của Phạn Môn.”

Yêu thú chín đầu bắt đầu giới thiệu từng người.

Đệ tử Phạn Môn đang rèn luyện trên tiên giới bị gọi về gấp, còn những người xuống hạ giới đều khá yếu, không ai đi thông báo cho họ.

La Sát đạo quân cảm thấy không gian hơi chấn động nên cho một đấm. Không gian chấn động, một cái xác nhầy nhụa máu thịt rơi xuống từ khe không gian, đó là một tu sĩ Phạn Môn đang thuấn di.

Yêu thú chín đầu lập tức nói: “Người vừa bị đánh chết là một vị chân quân, chúng ta có thể nhìn thấy hắn bị đánh vỡ nội tạng.”

“Binh đối binh, tướng đối tướng.”

Lời nói uy nghiêm lấn át giọng của yêu thú chín đầu vang vọng trên bầu trời, đệ tử Phạn Môn đang căng thẳng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Môn chủ tới.” Hai tên tu sĩ dẫn đầu bay sang hai bên, ngay sau đó một bóng người xuất hiện ở chủ vị, xung quanh Phạn Hải tôn giả đều là hơi thở bạo ngược, đây là thứ gã ngưng tụ được khi rèn luyện mỗi ngày ở Đao Mộ.

Hôm nay gã không thu uy áp nữa, không chỉ Đỗ Thánh Lan mà rất nhiều đệ tử Phạn Môn đều không thấy rõ gương mặt của Phạn Hải tôn giả.

Gã lạnh lùng nhìn sơ qua thi thể trên mặt đất, cười khẩy: “Giết một tên tiểu bối vừa lên chân quân, La Sát ngươi giỏi lắm.”

La Sát đạo quân không nhiều lời với gã, hai bóng người lao lên trời đánh nhau.

Trong cuộc chiến sinh tử, người của hai môn phái cũng phải xông lên hỗn chiến.

Thế nhưng bên phía La Sát Môn không có ai chủ động tấn công, đệ tử Phạn Môn đã dàn trận sẵn cũng nghi ngờ có âm mưu nên không bay lên trước. Tình hình hết sức kỳ quái, trên đầu là hai đại cao thủ đánh nhau sinh ra năng lượng sóng âm, vô tình khiến đội ngũ hai bên lùi về hai hướng khác nhau.

Có bẫy.

Phạn Hải đứng trên cao lập tức nhận ra bất thường, La Sát không có ý định dời chiến trường ra xa. Đạo quân đánh nhau sẽ khiến không gian sụp đổ, Phạn Hải độc ác không quan tâm chuyện này, gã muốn hy sinh một số môn đồ để đối lấy thương vong cho La Sát Môn, thế nhưng phong cách hành động của đối thủ không phải là như vậy.

Sức mạnh vật lý của La Sát đạo quân rất mạnh, nắm đấm của hắn chính là vũ khí tốt nhất. Sức mạnh vô tận hạ xuống dồn dập, điều này càng khiến Phạn Hải tôn giả chắc chắn La Sát đạo quân không sợ không gian sụp đổ, thậm chí là chủ động phá nát không gian.


Hai người đánh nhau kinh thiên động địa, chín cái đầu của yêu thú cùng giải thích.

“Nắm đấm bảy phần lực.”

“Tiếc quá! Cú đấm này lại đánh lên bả vai, nếu không thì có thể đánh cho hắn lệch mặt.”

“La Sát đạo quân sử dụng tuyệt chiêu trứ danh.”

Trong Tháp Lâu, các thần niệm ước gì có thể ló đầu ra xem, một số thần niệm bị trấn áp ở khu trung tâm không nhìn thấy tình hình chiến đấu nên hơi sốt ruột, chỉ có thể nghe tường thuật lại tình hình.

Con rối mặc giáp vẫn đứng im không nhúc nhích, trong La Sát Môn có rất nhiều người mặt mũi kỳ lạ, phần lớn đều có lai huyết mạch yêu thú, con rối đứng chung với họ cũng không quá nổi bật.

Phạn Hải tôn giả vẫn dư sức đánh với La Sát đạo quân, nếu bây giờ ra tay, gã phát hiện đánh không lại, có khi sẽ chạy trốn.

Một đệ tử vô cùng trung thành với Phạn Hải tôn giả thấy mọi người đứng im nên chủ động trở thành mồi lửa, hét lên một tiếng ‘giết’ rồi xông ra đánh. Rất nhiều người trong Phạn Môn cũng định xông theo nhưng trong La Sát Môn chỉ có một bóng người bay tới phía trước.

Trong lúc họ đang chần chừ, Đỗ Thánh Lan đột nhiên bắt lấy một con chó giấy, trên cổ con chó đeo một cái ốc biển.

Con chó giấy: “Có cần thiết phải làm vậy không?”

Đỗ Thánh Lan sờ lên cổ nó, nó đành cam chịu.

“Chào mọi người, ta là Ngọc Diện Đao.” Con chó giấy nói với giọng đầy tình cảm, giọng nói xuyên qua ốc biển vang lên: “Ta từng có một sư tôn lợi hại và một sư môn thương yêu ta, cho đến khi ta xuống hạ giới…”

Các tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các phối hợp kéo đàn cò, thê lương đau đớn, người nghe rơi lệ.

Khi con chó giấy nhắc đến chuyện bị khống chế lập lời thề, tên tu sĩ tiên phong kia quát lên: “Đừng có nói bậy, ngươi giả mạo đệ tử của sư phụ, đi chết đi.”

Gã cầm đao xông vào quân địch, mang tâm lý liều chết đến cùng nên thẳng tay bổ đao về phía con chó giấy.

Cảnh tượng này cổ vũ lòng quân, mấy ngàn người như mũi tên lao đến, chỉ ngưng tụ thành uy áp mà đã khiến người kháckhông chịu nổi.

Đỗ Thánh Lan thoải mái nẻ hạt dưa rồi đưa tay lên, nội dung trong lưu ảnh thạch hiện ra trên lớp sương mù.

“Phạn Hải tôn giả ép Ngọc Diện Đao lập lời thề lúc hắn không có ý thức dẫn đến linh hồn bị thương, lúc đánh nhau rơi vào thế bất lợi…”

Đây là cuộc đối thoại lần trước, lúc Thực Hồn đạo quân ám sát Đỗ Thánh Lan bị Đỗ Thánh Lan cố ý lưu lại. Hắn định công khai bán lưu ảnh thạch, song sau này cảm thấy chỉ làm Phạn Môn mất danh dự dưới hạ giới chẳng có ý nghĩa gì nên mới thôi.

Trong ảnh chiếu, Thực Hồn đạo quân không phủ nhận.

Nghĩ đến tin đồn Thực Hồn đạo quân rời Phạn Môn, sắc mặt nhiều người chợt thay đổi.

Đỗ Thánh Lan dịu dàng chém thêm một đao: “Thực Hồn đạo quân cũng vừa rời khỏi tiểu thế giới, cho dù là tự lập môn hộ, ân sư gặp nạn thì cũng nên đến giúp đỡ.”

Thế nhưng ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Có một số việc không thể không nghi ngờ, ví dụ như Phạn Hải tôn giả ra lệnh cho Thực Hồn đạo quân hiến tế pháp thân hạ giới, rõ ràng là không quan tâm tương lai của người đệ tử này.

“Nói nhăng nói cuội.”

Cho dù là thật hay giả cũng không thể để mặc Đỗ Thánh Lan muốn nói gì thì nói, càng ngày càng có nhiều đệ tử Phạn Môn tấn công, chủ yếu đều là đệ tử thân truyền hoặc đệ tử tinh anh.

Tuy nhiên, những lời của Đỗ Thánh Lan đã có chút tác dụng, một số môn đồ bình thường đã bắt đầu dao động.

“Chạy đi, bọn ta sẽ không ngăn cản.”

Đỗ Thánh Lan không sợ sau này bọn họ sẽ quay trở lại cắn trả. Chỗ dựa tinh thần của Phạn Môn là Phạn Hải tôn giả, đạo quân vừa chết, Phạn Môn cũng sẽ sụp đổ.

Phạn Hải tôn giả giao chiến trên cao rơi vào thế yếu, thú thực sức chiến đấu của gã rất mạnh, cho dù lúc trước độ kiếp bị phế pháp thân vẫn có thể liều mạng với La Sát đạo quân. Ánh đao mỹ lệ vô song cắt ngang bầu trời u tối, với khoảng cách mấy vạn thước, đôi mắt của những người đứng bên dưới đều bị ảnh hưởng.

Đỗ Thánh Lan truyền âm cho con rối: “Ngộ được chưa?”

Con rối cầm trong tay một quyển sách nhỏ, nó là sách hoá giải kiếm linh lần trước Trúc Mặc đưa cho, bên trong có chứa một phần nhỏ chiêu thức của Phạn Hải tôn giả. Thế nhưng đối với võ học bao la, những thứ này chỉ có thể xem là bụi.

Con rối giỏi phán đoán, cho dù là hạt bụi nó cũng có thể tạo ra bầu trời sao. Nó lạnh lùng trả lời: “Sắp rồi.”

Đúng lúc này, dị biến nổ ra.

Ánh đao che phủ bầu trời chuyển sang màu đỏ như máu, Đỗ Thánh Lan cảm giác máu trong cơ thể tự ý chảy ngược. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện không chỉ mình hắn bị ảnh hưởng.

Không biết Phạn Hải tôn giả đã đổi một thanh trường đao màu đỏ từ bao giờ, thân đao như trăng rằm giúp gã phát huy sát đạo đến mức cao nhất.

“Đi chết đi!” Sau tiếng gầm giận dữ, gương mặt Phạn Hải tôn giả vốn đã mơ hồ nay lại càng mờ ảo hơn, chỉ có sát ý trong mắt và ánh sáng màu đỏ như hoà thành một.

Trong lúc cận kề sinh tử, La Sát đạo quân mới cảm nhận được uy hiếp đã lâu chưa có.

Hình như đao này khắc hắn.

Phạn Hải tôn giả cười đắc ý, gã biết La Sát chính là mãnh thú, ngàn năm qua gã đã giết vô số đao khách, cuối cùng mới ngưng tụ thành một cây đao, lấy sát phạt làm chủ, có thể dùng lệ khí áp chế chiến ý của mãnh thú.

Không còn chiến ý, chiến lực tự nhiên sẽ giảm.


Da thịt của Phạn Hải tôn giả cũng dần nứt ra, có thể thấy thanh đao này bạo ngược cỡ nào. Gã chắc chắn rằng chém một nhát, tuy rất khó đánh chết La Sát đạo quân nhưng sẽ khiến hắn bị thương nặng.

Nhìn thấy ánh sáng đỏ sắp tràn ra xung quanh, một bóng người bay thẳng lên trời, áo giáp bị ánh đỏ hoà tan để lộ thân phận của con rối.

“Là ngươi!” Cho dù Phạn Hải tôn giả là người điềm tĩnh cũng hốt hoảng.

Con rối cấp chuẩn đế lại nghe lệnh người khác.

Vừa rồi Phạn Hải tôn giả vung đao đã tốn không ít chân khí, bây giờ cho dù chạy trốn cũng chưa chắc có thể thoát thân.

“Khó trách các ngươi dám chủ động gây chiến.” Phạn Hải tôn giả không liều mạng chạy trốn, hắn bình tĩnh dùng một viên thuốc, nơi da tróc thịt bong từ từ lành lại, tuy nhiên sau khi vận chuyển chân khí thì lại chảy máu lần hai: “Đừng bao giờ coi thường kẻ địch. La Sát, ta coi thường ngươi nhưng ngươi cũng coi thường ta.”

Vừa dứt lời, sau lưng Phạn Hải tôn giả xuất hiện hư ảnh vạn trượng.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày, rõ ràng pháp thân của Phạn Hải tôn giả đã bị huỷ. Hắn nhìn thêm một lần nữa, có vẻ đây không phải là pháp thân mà là lưu ly thân. Đầu và tứ chi do ánh sáng biến thành, chỉ có ở giữa là thực thể. Nó như một con nhộng khổng lồ, có thứ gì đó sắp phá kén chui ra.

Một cảnh tượng vừa thần thánh vừa đáng sợ ép người kháckhông thở nổi, các tu sĩ đang giao chiến thì bỗng nhiên hít thở khó khăn.

Bùm!

Con rối và La Sát đạo quân đều dùng nắm đấm, cú đấm mang theo hơi thở cấp đế khiến vết thương trên người Phạn Hải tôn giả nặng hơn. Gã cười gằn, không lãng phí số máu này mà chuyển toàn bộ thành mưa máu trút lên người con nhộng.

Lưu ly thân cuối cùng cũng bị nứt, vô số oán khí bay ra ngoài. Đây là oán khí của những đao khách bị giết, tàn niệm của họ bị thuần hoá thành một cái sát khí vô đối.

Một nửa oán niệm bay về phía La Sát đạo quân, chúng nó không cảm nhận được đau đớn mà tấn công theo kiểu tự huỷ. Nhân cơ hội La Sát đạo quân bị cầm chân, Phạn Hải tôn giả dùng trường đao cứa lên lòng bàn tay.

“Gọi ma.”

Hai chữ vừa vang lên, sức chiến đấu của gã chợt tăng mạnh, oán khí ăn mòn uy áp cấp chuẩn đế, Phạn Hải tôn giả cầm đao đánh con rối tối tăm mặt mày.

Lần này Đỗ Thánh Lan đứng rất xa, con rối đi rồi, không còn ai ngăn cản không gian sụp đổ nữa.

Phía dưới tạm thời ngừng chiến đấu, thanh ma đao kia hạn chế đến mức tối đa với mọi chiến ý, chỉ trừ của chủ nhân. Công pháp điên khùng như vậy không biết gã lấy được ở đâu. Đỗ Thánh Lan nghĩ đến mảnh vỡ Thiên Đạo trước tiên, thầm than đúng là tà môn.

Yêu thú chín đầu nói: “Cho dù Phạn Hải tôn giả có mạnh hơn nữa thì sự tiêu hao này vẫn có hạn, cuối cùng Phạn Hải vẫn sẽ bị con rối đẩy ngã.”

Vừa dứt lời, Phạn Hải tôn giả đột nhiên đến gần tháo một cánh tay của con rối.

Hạt dưa trong tay Đỗ Thánh Lan rơi xuống đất.

Yêu thú chín đầu sửa lời: “Con rối canh giữ tiểu thế giới một thời gian dài nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi, lát nữa nó sẽ cắn trả hắn ta.”

Lúc tranh giành cánh tay, con rối giành được cánh tay nhưng lại bị chặt đứt một ngón tay.

Đàn cò ngừng kêu.

Phạn Hải định chém con rối bị thương để chạy trốn, tự nhiên lại nhận được niềm vui bất ngờ nên gã không ngại nguy hiểm ma đao cắn chủ liều mạng vung chiêu, chiêu nào cũng độc ác trí mạng. Tuy con rối đang suy yếu nhưng vẫn có thể tránh né từng ánh đao một cách hoàn hảo, thậm chí còn đoán được phương hướng vung đao tiếp theo của Phạn Hải tôn giả.

La Sát đạo quân tiêu diệt một nửa oán niệm, đang định qua hỗ trợ thì Phạn Hải tôn giả làm cho một nửa oán niệm đang quấn quanh con rối tiếp tục xông tới La Sát đạo quân.

Không còn oán niệm, con rối hoạt động thoải mái hơn nhiều nhưng hình như nó vẫn còn suy yếu.

Từ lúc con rối gọi một tiếng quốc chủ, hai bên đã có một sự liên hệ với nhau. Đỗ Thánh Lan chắc chắn nó có sức mạnh cấp chuẩn đế. Lúc ban đầu con rối bay lên trời đã cho Phạn Hải tôn giả một đấm hộc máu, rốt cuộc vấn đề ở đâu?

“Tình trạng của nó rất lạ, nguyên nhân gây suy yếu không phải vì bị thương mà là sự thụt lùi của chính nó.”

Người đang nói là Phi Tuyết đạo quân.

Mặc dù là tiên giới nhưng số lượng đạo quân sức mạnh đỉnh cấp cũng không nhiều. La Sát Môn không có nhiều người, ai cũng có nhiệm vụ riêng. Phi Tuyết đạo quân không bay lên trời hỗ trợ, một khi hắn bay đi thì mấy tên đạo quân của Phạn Môn sẽ lập tức ra tay.

Nhưng sự cân bằng yếu ớt này nhanh chóng bị phá vỡ.

Một tên đạo quân của Phạn Môn tự nhiên ngã xuống. Phi Tuyết đạo quân mỉm cười, cưỡng ép tăng chiến ý phóng về phía Phạn Môn.

Sau khi ám sát thành công, Tiếu Tiếu bị người xung quanh công kích nên lại quấn vải đen quanh người rồi biến mất.

Hai thế lực tiếp tục chém giết lần hai, yêu thú chín đầu kéo xe đưa Đỗ Thánh Lan đến khu vực gần nơi đánh nhau.

Lúc đi ngang qua một vị tiên nhân, người này nhìn thấy lo âu trên mặt Đỗ Thánh Lan bèn mỉm cười nói: “Đừng lo, ngươi đi ngủ một giấc, đảm bảo lúc tỉnh dậy sẽ nghe thấy tin tức thắng lợi.”

Cố Nhai Mộc cũng nói: “U Lan tôn giả sẽ không để lại cọp giấy, con rối cao cấp có ý thức càng sẽ không tự nhiên chịu chết. Nó ép mình chịu trận, chắc chắn là có lý do khác.”

Con rối liên tục đỡ ma đao trên không trung, vừa đỡ vừa đọc khẩu hiệu của con dân Phúc Nhạc: “Vì tình yêu, vì dâng hiến.”

Câu nói đột nhiên vang lên, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cùng im bặt.

Thêm một nhát đao chém lên đầu con rối.


May mắn tránh được mũi đao nhưng ánh sáng màu đỏ đã gọt sạch một lớp da trên mặt con rối.

“98 đao, sắp đủ rồi.” Con rối nói một câu khó hiểu.

Điều này khiến cho Phạn Hải tôn giả cảm thấy bất an, nghe ý của con rối cứ như nó đang cố ý tỏ ra yếu ớt, dụ gã ra chiêu.

Gã nhíu mày: “Không đúng.”

Trải qua mấy chục hiệp giao chiến, Phạn Hải tôn giả tự tin rằng mình có thể phân biệt yếu thật và yếu giả. Cho dù là đang nói chuyện, hơi thở của nó cũng đang yếu dần.

“Năng, lượng, không, đủ.”

Giọng nói đứt quãng của con rối vang vọng chân trời.

Năng lượng?

Phạn Hải tôn giả nghĩ con rối canh giữ tiểu thế giới nhiều năm, có lẽ đã không ổn từ lâu. Nếu theo tình huống bình thường thì con rối phải được đổi linh kiện đúng thời gian.

Trong đầu Đỗ Thánh Lan lại hiện ra hình ảnh sau khi rời khỏi tiểu thế giới, khi đó tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng con rối đâu, một lát sau mới thấy nó chui lên từ Lôi Trì. Cho dù là trước khi tham gia kiểm tra, con rối cũng bước ra từ Lôi Trì dự đoán nhân quả cho bọn họ.

Cố Nhai Mộc không hổ danh là bác học, lập tức nghĩ đến một chuyện: “Lúc ta diệt Khôi Lỗi Môn thì từng đọc một quyển sách cổ. Sách viết năng lượng tinh khiết có thể thay thế cho các loại khoáng thạch, giúp con rối có sức sống.”

Loại năng lượng này có thể là nước cất hoặc là băng, quan trọng là… Nhất định phải cực kỳ tinh khiết.

Đỗ Thánh Lan chớp mắt, đầu ngón tay phóng điện bay thẳng về phía con rối.

Tia lửa màu xanh nhạt vọt tới. Nó vừa bay vào cơ thể, con rối tươi tỉnh hẳn lên.

Tu sĩ vừa rồi còn bảo Đỗ Thánh Lan ngủ một giấc chờ tin tốt nhìn thấy cảnh này thì vội nói: “Có tác dụng! Mau, ta yểm hộ, ngươi xung phong!”

Các tu sĩ phía dưới đều nhìn thấy, huống chi là Phạn Hải tôn giả. Gã lập tức quát lên: “Đệ tử Phạn Môn nghe lệnh, bằng bất kỳ giá nào cũng phải giết chết Đỗ Thánh Lan!”

Trước khi gã ra lệnh đã có mấy người vọt tới ám sát, thậm chí trong đó còn có một đạo quân. Tiếu Tiếu ngăn cản công kích của đạo quân, yêu thú chín đầu nhân cơ hội kéo Đỗ Thánh Lan chạy trốn.

Hai tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các ôm chặt nhạc cụ, rất có đạo đức nghề nghiệp hỏi: “Ngươi còn muốn nghe gì không?”

Đỗ Thánh Lan tạm gác lại câu hỏi này, thừa dịp hỗn loạn cúi đầu nói chuyện với ngân long, đến khi hắn ngẩng đầu thì ánh sáng màu bạc bị tay áo che khuất biến mất.

Ngay sau đó Đỗ Thánh Lan hoá thành tia chớp bay lên trời.

“Cản hắn lại!”

“Kinh Cung Chi Điểu.” Lần nào Đỗ Thánh Lan dùng chiêu này cũng thành công. Sau khi phi thăng, hắn sử dụng thuật phân thân tạo ra khung cảnh còn vĩ đại hơn trước. Khoảng mười vạn phân thân đồng loạt bay lên trời như một dải ngân hà đang chảy ngược chín tầng mây.

Thứ Đỗ Thánh Lan tự hào nhất chính là tốc độ, tia chớp bứt tốc phía trước, phía sau là một hàng dài tu sĩ đuổi theo.

La Sát Môn không thể trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện, bèn kết trận ăn mòn những sức mạnh đang nhắm đến tia chớp.

Phạn Hải cố ý chém lệch đao khiến cho ánh sáng đỏ lao xuống dưới, phần lớn luồng điện bị dập tắt nhưng vẫn có một phần chạy trốn thành công, chui vào trong cơ thể con rối.

Mặc dù không biết cái nào là chân thân nhưng tốc độ của tia chớp đã chậm lại, điều này chứng tỏ Đỗ Thánh Lan đã bị thương.

La Sát đạo quân bị uy hiếp không nhỏ hơn Đỗ Thánh Lan là bao, những oán niệm này đã được thuần hoá ngàn năm, sát niệm kinh người. Mấy ngàn năm qua, Phạn Hải tôn giả dựa vào mảnh vỡ Thiên Đạo lấy được không ít cách đối phó với La Sát đạo quân, hơn nữa cũng thực hành nhiều lần.

La Sát đạo quân vừa đối phó với oán niệm tấn công điên cuồng vừa phải phân tâm chú ý đến Đỗ Thánh Lan, thở dài: “Tiểu sư đệ số khổ của ta.”

Đạo quân đánh nhau, bình thường sẽ không đến lượt một chàng trai trẻ vừa mới phi thăng xen vào, nhưng bởi vì con rối thiếu năng lượng, Đỗ Thánh Lan không thể không mạo hiểm chạy tới.

Tháp Lâu tạm thời được giao cho con yêu thú chín đầu bảo vệ, thần niệm đến gần ranh giới nhoài người ra cửa sổ, trong giọng nói toát lên vẻ kỳ quái: “Số mệnh của đứa trẻ này… Quả là…”

Nói như thế nào đây.

Cứng cỏi.

Con rối có được năng lượng ngăn cản Phạn Hải tôn giả ra tay. Lúc họ giao chiến sinh ra chấn động không gian đã đủ để khiến Đỗ Thánh Lan ăn hành.

Đỗ Thánh Lan tiếp tục phân thân, mười vạn tia chớp kiên cường bay vào cơ thể con rối.

Xung quanh chân thân của Đỗ Thánh Lan có khoảng hơn một trăm phân thân, hắn đứng cách chiến trường thật sự vài ngàn thước. Một khi bị cuốn vào trận chiến, cho dù chạy nhanh cũng tiêu đời.

Đỗ Thánh Lan như một đường ranh giới, bên dưới là đệ tử Phạn Môn và người của La Sát Môn, đệ tử Phạn Môn điên cuồng muốn đánh lên, người La Sát Môn thì liều mạng kéo lại, trên trời là con rối và Phạn Hải tôn giả, khí thế hai bên như muốn đánh cho không gian nổ tung.

Tia chớp hộc máu đầy tao nhã, định nhích sang bên cạnh để tới gần con rối hơn.

Phạn Hải tôn giả sao có thể để Đỗ Thánh Lan toại nguyện, trong lúc tấn công liên tục tạo ra gió lốc bay về phía Đỗ Thánh Lan, gã muốn ép hắn vào trận hỗn chiến phía dưới.

Đỗ Thánh Lan cũng là người tàn nhẫn, hắn cố gắng chống lại cơn gió lốc, không hề lùi bước.

Bây giờ xem ai có thể đẩy ngã ai.

Phạn Hải tôn giả không thể sử dụng ma đao trong một thời gian dài, Đỗ Thánh Lan cung cấp điện cũng có hạn, con rối chỉ dùng một chiêu là hết sạch.

Nhìn hoàn cảnh trước mắt thì Phạn Hải tôn giả chiếm ưu thế, bàn về thực lực thì người chết đầu tiên chính là Đỗ Thánh Lan. Hắn vừa chết, con rối sẽ không còn đáng sợ nữa.

Đỗ Thánh Lan biết giới hạn của mình ở đâu nên cố chịu đựng, đến thời khắc sống còn, hắn lại nhìn lung tung hết nơi này đến nơi kia.

Vì để tránh xảy ra bất trắc, Phạn Hải tôn giả khởi động bùa đưa tin, vừa tiếp tục dùng trường đao tạo ra gió lốc vừa liên hệ với mấy vị đạo hữu quen biết, nói một cách ngắn gọn: “Các vị ai tới giúp ta một tay, ta lấy đạo tâm xin thề sau này sẽ dùng một nửa tài nguyên của Phạn Môn làm thù lao.”

Gã không cần phải nói lý do, bây giờ tin tức hai thế lực lớn khai chiến đã được truyền khắp tiên giới.

Có trọng thưởng ắt sẽ có người dũng cảm, chỉ cần kéo dài một thời gian, chắc chắn sẽ có người tới.

Đỗ Thánh Lan cười khẩy: “Chỉ có ngươi biết gọi người thôi à?”


Lúc trước Đỗ Thánh Lan bị thương nặng vẫn không chịu lùi bước, bây giờ hắn lại đột nhiên chủ động lui lại.

Phạn Hải tôn giả nghĩ Đỗ Thánh Lan gọi người lợi hại tới giúp đỡ, đưa mắt nhìn sang thì thấy một con ngân long và Linh Thanh đạo quân đang bay phía trước, đằng sau là một đám tinh quân rác rưởi, người cấp cao nhất mới là chân quân.

Lúc nãy, sau khi rời khỏi Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc lập tức đi tìm Linh Thanh đạo quân để Linh Thanh đạo quân tìm những tu sĩ cần độ kiếp.

Ở tiên giới, việc khó khăn nhất chính là độ kiếp. Vì muốn độ kiếp thành công, năm nào cũng có người đi làm kiếm nô, đao thị cho người khác, thậm chí là làm dược nhân.

“Linh Thanh.” Ánh mắt Phạn Hải tôn giả thay đổi, sát khí bắn ra: “Thì ra ngươi là người của La Sát Môn… Hèn chi ngày ấy ngươi không ra tay ngăn cản.”

Lần đầu tiên bị trộm sét thì gã nên nghi ngờ mới phải.

Linh Thanh đạo quân vốn chịu trách nhiệm bên ngoài chiến tuyến để tránh có người giúp đỡ, nghe Phạn Hải tôn giả nói thì mỉm cười đáp: “Tại ngươi mù.”

Thừa dịp mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người Linh Thanh đạo quân, Tiếu Tiếu bay đến bên cạnh Đỗ Thánh Lan, dẫn hắn rời khỏi vòng hỗn chiến.

Linh Thanh đạo quân giao quyền chỉ huy cho Đỗ Thánh Lan, chủ động gia nhập vào vòng hỗn chiến.

Đỗ Thánh Lan nhìn mấy chục tu sĩ, sau đó nói: “Tinh quân muốn độ Tam Cửu Kiếp thì đứng bên tay trái ta, ai muốn độ Lục Cửu Kiếp thì đứng bên phải, những người còn lại xếp hàng.”

Bị người khác sai bảo rất khó chịu nhưng mấy năm nay bọn họ ở tiên giới chịu không ít thiệt thòi. Thế lực lớn không nhận, mỗi ngày lăn lộn trong tầng lớp thấp kém nhất. Bây giờ cơ hội tới, dĩ nhiên bọn họ sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Linh Thanh đạo quân hứa rằng chỉ cần hôm nay đến độ kiếp, La Sát Môn sẽ che chở miễn phí.

Đỗ Thánh Lan định nói tiếp thì một cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới. Một con yêu thú chạy quá nhanh mà lăn lông lốc đến bên chân hắn.

Một lát sau, các con yêu thú đều lần lượt chạy tới, chúng đều là yêu thú được Linh Thanh đạo quân gọi đến.

Đỗ Thánh Lan lặp lại những lời vừa rồi, sau đó hỏi: “Có chuyện gì không?”

Một con yêu thú gầy guộc dùng hết dũng khí giơ móng vuốt, giọng rất khẽ: “Ta yếu ớt bẩm sinh, ta…”

Đỗ Thánh Lan biết nó định nói gì, hắn chia thành bốn khu vực: “Muốn nhận được bảy phần lợi ích sau khi độ kiếp thì đứng ở đây, tám phần lợi ích thì đến khu hình vuông…”

Từ bảy đến mười có tổng cộng bốn khu vực.

Mỗi một lời của Đỗ Thánh Lan đều dùng chân khí truyền âm, đảm bảo con rối cũng có thể nghe rõ, sau đó bảo những người đứng chung một khu cột vải cùng màu lên tay áo để tránh con rối nhầm lẫn. Sau khi sắp xếp xong xuôi, hắn giơ tay: “Độ kiếp tập thể, bắt đầu!”

Lôi quang loé lên, kiếp quang ngút trời, vô số tia lửa điện tràn lên cao.

Phạn Hải tôn giả biết Đỗ Thánh Lan định làm gì nhưng gã không cản được, khắp nơi đều là điện, con rối chỉ cần đứng im cũng bắt được. Gã đột nhiên muốn rút lui nhưng lại không có đường lui, liên tục sử dụng ma đao tốn kha khá chân khí, bây giờ bỏ chạy đúng là viển vông.

Sau lưng con rối xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ điên cuồng bắt điện. Nó rất lịch sự, cho dù rất cần năng lượng nhưng khi vô số trụ điện giáng xuống, nó vẫn dựa theo phân chia trước đó của Đỗ Thánh Lan, chủ yếu hấp thu sét của tu sĩ có thể gánh được bảy phần thiên kiếp, còn những lôi kiếp của tu sĩ muốn độ tám phần, chín phần và mười phần thì nó đều tránh đi.

Thiên kiếp bị ăn mòn một phần, ngay cả tiểu yêu thú gầy yếu nhất cũng có thể vượt qua.

“Tuyệt!” Các tu sĩ xếp hàng chờ độ kiếp vốn không tin lắm, nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, thậm chí có người còn dùng bùa đưa tin liên lạc với bạn bè: “Mau tới gần Phạn Môn, nơi này có thể khống chế độ kiếp.”

Độ kiếp tuỳ theo sức người, năng lực bao nhiêu thì độ bấy nhiêu kiếp.

Trước đó con rối sử dụng công pháp Thôi Diễn, nó phá giải đao chiêu của Phạn Hải tôn giả. Sau khi khôi phục sức mạnh, nó lập tức đánh Phạn Hải tôn giả tới tấp.

Phạn Hải tôn giả tức giận nói: “Giết chết đám tu sĩ độ kiếp đó đi.”

Đệ tử Phạn Môn cũng muốn giết nhưng La Sát đạo quân đã thoát khỏi ràng buộc oán khí, hắn không đánh Phạn Hải tôn giả mà tấn công đệ tử Phạn Môn. Đối mặt với nắm đấm từ trên trời giáng xuống, đệ tử Phạn Môn đành bay xuống dưới.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có lôi kiếp rơi xuống, bọn họ vẫn phải tránh né.

Được cung cấp nguồn năng lượng dồi dào, con rối đánh Phạn Hải tôn giả rất thoải mái, hơn nữa nó dùng chiêu rất tài tình. Nếu La Sát đạo quân tham gia sẽ quấy nhiễu tiết tấu của con rối.

La Sát Môn ít người nên La Sát đạo quân quyết định canh chừng đệ tử Phạn Môn. Có hắn ở đây, bọn chúng không dám ra tay với người độ kiếp.

Hai thế lực cách một khu vực độ kiếp, quay về trạng thái ban đầu: Địch không động, ta không động.

Yêu thú chín đầu xuất hiện, Phi Tuyết đạo quân ngồi trong xe thú hoàng kim nói: “Sư huynh, nẻ hạt dưa không?”

La Sát đạo quân quở trách: “Còn ra thể thống gì?”

Vừa dứt lời, hắn chợt nghe thấy một tiếng nấc nhỏ, Tiếu Tiếu đạo quân quấn vải đen ngồi xổm bên mép xe thú, cảm giác tồn tại gần như bằng không. Tiếu Tiếu ôm hộp đồ ăn Đỗ Thánh Lan chưa kịp cất, liên tục bỏ bánh ngọt vào miệng.

“Các đệ làm vậy không thấy có lỗi với tiểu sư đệ hả?”

Ở xa xa, Đỗ Thánh Lan bận rộn chân không chạm đất, hắn đang thống kê số người độ Lục Cửu Kiếp. Cường độ của Lục Cửu Kiếp rất lớn, cần phải chia lại khu vực, thỉnh thoảng còn phải làm giáo viên tâm lý học bán thời gian.

“Đạo tâm ta bị thương, đã từng thất bại một lần nhưng may mà còn sống. Lần này không biết…” Câu tiếp theo hoá thành tiếng thở dài buồn bã.

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ: “Có thể mở riêng cho ngươi một khu độ kiếp sáu phần.”

Lấy được lợi ích không lớn nhưng cũng xem như là đạt tiêu chuẩn, sau này có cơ duyên cũng không ảnh hưởng đến đột phá tiếp theo.

Hai mắt tu sĩ sáng ngời: “Làm phiền tiểu huynh đệ rồi.”

Một con tiểu yêu thú chủ động chạy tới dụi vào lòng bàn tay hắn: “Ta cũng muốn sáu phần.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Cường độ lôi kiếp của các ngươi không cao, lát nữa đừng đi xa quá, tiết kiệm diện tích.”

Nếu độ kiếp quá xa, con rối không với tới sẽ khó đảm bảo an toàn.

Tiếu Tiếu dời mắt, nghiêm túc nói: “Đệ không biết cường độ lôi kiếp, không giúp được gì, bánh không ăn sẽ lãng phí.”

Không biết lần trước đám tinh quân này độ kiếp vào lúc nào nên hắn cũng không biết bảo mọi người đứng bao xa cho hợp lý. Đỗ Thánh Lan là thiên lôi, trước khi thiên lôi ngưng tụ đều sẽ phái phân thân đi ngắt tia lửa điện trên trời, sau đó đánh giá cường độ lôi kiếp.

La Sát đạo quân cuối cùng vẫn lên xe thú hoàng kim, nói với tu sĩ Quỳnh Ngọc Các đứng ở hai bên: “Biểu diễn đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận