Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Những cánh hoa sơn trà bay bay trong không gian, chỉ nhìn thấy thấp thoáng mái lầu cong cong tinh xảo, lại được phản chiếu bởi nước hồ xung quanh khiến cho cảnh vật trở nên vừa mơ hồ vừa sinh động.

Phóng xa tầm mắt vào sâu trong rừng sơn trà, liền thấy một tiểu cô nương đang cầm bảo kiếm không ngừng múa may trong gió. Cô bé này ước chừng khoảng 5,6 tuổi, hai búi tóc trên đầu được cột bằng dây bạc, khuôn mặt tuy còn hơi bầu bĩnh của trẻ con nhưng cũng không giấu được những đường nét xinh đẹp.

“Yên nhi, gần đây ngươi cũng không lười nha, mỗi ngày đều chịu khó luyện công.” Giọng nói mang theo ý cười của một thiếu phụ truyền vào trong rừng hoa. Tiểu cô nương vừa nghe xong liền ném thanh kiếm trong tay cho một thị nữ, cười hì hì chạy về phía âm thanh phát ra, để cho người thiếu phụ xinh đẹp này dùng khăn lụa lau mồ hôi cho nàng, miệng còn không ngừng líu ríu: “Nương, ta mỗi ngày đều luyện, để chờ đến lúc biểu ca về nhất định giáo huấn cho hắn một trận.”

Thiếu phụ xinh đẹp vỗ tay, cười nói: “Thế mới đúng là con gái của Lí Thanh La ta. Cái tên tiểu tử Mộ Dung đó là cái gì chứ, nhà chúng ta sách rất nhiều, bí kíp võ công cũng có vô số, con gái của ta lại chăm chỉ như vậy, không đến vài năm nữa chắc chắn ngươi sẽ thắng được biểu ca ngươi.” Nhưng sau đó thiếu phụ hình như nghĩ đến một chuyện khác, nàng khẽ chau mày, lại nói, “Nhưng mà lần này biểu ca ngươi nếu có về, e rằng cũng không có tâm tư so công phu với ngươi.”

Tiểu cô nương hỏi: “Cô cô vẫn không khỏe sao?”

Lí Thanh La lắc đầu, vẻ mặt có chút phiền não: “Tuy ngày ngày đều dùng nhân sâm ngàn năm để treo mạng, nhưng mà lượng nhân sâm ở xung quanh đây cũng có hạn. Mộ Dung tiểu tử hình như vẫn tìm không được thần y…”

Tiểu cô nương cắn môi, dựa vào trong lòng mẫu thân: “Hôm nay con còn chưa vấn an cô cô, nương, người mang con đi đi.”

Lí Thanh La “ừ” một tiếng, rồi nắm tay tiểu cô nương đi sâu vào trong rừng, vừa đi vừa cảm thán: “Nàng ngày thường luôn tranh chấp với ta, nay nàng bị bệnh, lại khiến ta hoảng hốt…”

Lí Thanh La này chính là Vương phu nhân, trang chủ của Mạn Đà sơn trang, mà tiểu cô nương kia chính là con gái của nàng, Vương Ngữ Yên. Khi Vương Ngữ Yên vừa sinh ra, cũng là lúc Lí Thanh La bị ruồng rẫy, trong lòng oán hận Đoàn Chính Thuần vô cùng, cũng may con gái này ngoan ngoãn lại hoạt bát, vừa thông minh lại biết quan tâm mọi người, bất tri bất giác, oán hận trong lòng Lí Thanh La tiêu tán hơn nửa. Nàng cùng con gái ở trong sơn trang ngày ngày luyện công, trồng hoa, thỉnh thoảng đi ra ngoài giáo huấn vài tên đàn ông bội tình bạc nghĩa, ngày qua ngày cũng coi như là phi thường vui vẻ.

Chỉ là nàng không biết, tiểu cô nương này đã sớm không phải là con gái của nàng. Vương Ngữ Yên của hiện tại là do một linh hồn khác nhập vào, linh hồn này kiếp trước cũng từng đọc qua “Thiên Long Bát Bộ”. Cho nên sau khi nàng phát hiện bản thân nhập vào Vương Ngữ Yên, liền quyết tâm không thể đi theo con đường làm một mĩ nhân đầu gỗ mọt sách như trong truyện. Nàng cảm thấy phải tự bảo vệ mình, vì thế từ nhỏ những chuyện khác có thể lười biếng, duy có luyện công là vô cùng chịu khó. Lại thấy Lí Thanh La buồn bã tích tụ trong lòng vì Đoàn Chính Thuần, nên thường xuyên quấn quít chơi đùa bên cạnh nàng, để nàng không có thì giờ mà nhớ thương tên bạc tình kia.

Mộ Dung phu nhân lần này bị bệnh, cứ nằng nặc đổ tại Vương Ngữ Yên là điềm xấu. Lúc này Ngữ Yên vừa đi đến chỗ ở của Mộ Dung phu nhân, vừa tự nhủ thầm trong lòng: “Biểu ca đại nhân, ngươi mau trở về đi, ta thực sự không biết phải đối phó với mẫu thân của ngươi thế nào đâu, thật là, hay quá hóa dở.”

Chuyện này muốn nói thì phải kể từ lúc Vương Ngữ Yên còn nằm trong nôi.

Có một ngày, khi nàng đang thiu thiu ngủ, tự nhiên cảm thấy người mình bị ôm lên, sau đó là thanh âm của một nữ nhân: “Phục nhi, đây là biểu muội của ngươi, Ngữ Yên.”

Mộ Dung Phục? Nàng cố chớp chớp mắt, không để cho mí mắt sụp xuống, bởi vì người này nàng cần phải nhìn cho rõ để sau này nhớ cách xa hắn ra một chút. Tuy rằng hắn vẫn còn đang trẻ con, đường nét trên mặt còn chưa rõ ràng, nhưng cũng nhìn ra được vị biểu ca đại nhân này mi thanh mục tú, quả là một Shota tuấn tú, thực sự rất khó để liên tưởng đến ngày sau hắn tự nhiên phát điên sẽ thế nào.

Đều là tại gia đình Mộ Dung luôn mưu nghiệp phục quốc, nên mới dạy dỗ tiểu Shota này sai lầm. Vương Ngữ Yên oán thầm.

“Nương, người nhìn kìa, biểu muội đang nhìn ta chằm chằm.” Thanh âm của thiếu niên trong sáng dễ nghe, lại mang theo một chút tò mò. Sau đó lại có một giọng nữ cười nói: “Yên nhi thích ngươi đó. Về sau huynh muội các ngươi ở cùng với nhau, nói không chừng còn có thể…”

Thích cái đầu ngươi á! Ta có chết cũng không để cho ngươi nói ra bốn chữ “thân càng thêm thân”! Vương Ngữ Yên bỗng nhiên òa khóc dữ dội, để cho vú nuôi ôm vào trong lòng à ơi ru bảo bối ngoan, nàng mới giả đò nấc lên vài tiếng rồi ngừng khóc.

Mộ Dung phu nhân vắng phu quân, tịch mịch một mình mấy năm, con nàng cũng đã mười tuổi, cho nên vừa nhìn thấy bé gái đáng yêu da thịt trắng nộn, trong lòng nàng không kiềm được tình yêu thương của người mẹ, mỉm cười ôm lấy Vương Ngữ Yên từ trong tay vú nuôi, lại nói: “Khóc to như vậy, Yên nhi khẳng định là rất khỏe mạnh, sau này lớn lên để biểu ca ngươi dạy ngươi võ công nha.”

Bảo hắn cách xa ta ra một chút thì có…Vương Ngữ Yên trong lòng âm thầm gào thét.

May mắn cũng vẫn có một người không quá thích chuyện này. Vương phu nhân nằm lên trên sạp, vẻ mặt mệt mỏi, miễn cưỡng mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ta muốn nghỉ ngơi.” Phụ thân của con gái lại không phải phu quân của mình, không lâu trước đây, nàng vừa mới mở miệng thì tình lang liền cự tuyệt bỏ thê thiếp theo bản thân, khiến trong lòng Lí Thanh La phi thường buồn bực, ngay cả tỷ tỷ ốm yếu đoản mệnh nàng cũng thấy ngứa mắt, cảm thấy vị tỷ tỷ này cả ngày đau đau ốm ốm, biết bao chán ghét.

“Đệ muội nghỉ ngơi cho khỏe.” Nghe thấy Vương phu nhân mở miệng đuổi khách, Mộ Dung phu nhân sắc mặt không đổi, vẫn mỉm cười cáo từ. Nàng lại gần đem Vương Ngữ Yên đặt vào trong lòng Vương phu nhân, sau đó cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ: “Chuyện phong lưu của ngươi và Vương gia Đại Lý, nể mặt Yên nhi ta cũng không thèm so đo. Nhưng nếu ngươi vẫn muốn sống phóng túng như trước, để đệ đệ ta ở dưới đất bị người phỉ nhổ, thì cho dù vị Vương gia kia có tiền tài quyền thế bao nhiêu, ta cũng có cách khiến hắn cả đời này đều tránh ngươi như rắn rết.”

Lí Thanh La ôm Vương Ngữ Yên trong tay càng lúc càng chặt, hiển nhiên là nàng trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Vương Ngữ Yên lúc này ở trong lòng nàng, tất nhiên là cũng nghe không sót một lời. Thì ra thù của hai nữ nhân này là như vậy, trách không được hơn mười năm đều không vừa mắt đối phương.

“Đệ muội nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm Yên nhi.” Mộ Dung phu nhân đem hai chữ “Đệ muội” nhấn mạnh, sau đó hết sức ý nhị vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngữ Yên một cái rồi cùng Mộ Dung Phục rời đi. Vương Ngữ Yên chỉ cảm thấy hai tay của mẫu thân càng lúc càng xiết chặt, khiến nàng không thoải mái thở hổn hển vài tiếng. Lí Thanh La đột nhiên như tỉnh trí, lỏng tay ra, ánh mắt nhìn khuôn mặt của con gái, nhưng thần trí lại giống như bay đến một nơi xa xôi, một lúc sau, mới suy sụp gọi một tiếng: “Đoàn lang…”

Sau đó, quả nhiên Mộ Dung phu nhân gần như mỗi ngày đều mang theo Mộ Dung Phục đến đây thăm ta. Lí Thanh La cảm thấy nàng vốn chỉ là lấy cớ thăm con gái, còn thực tế là muốn tới giám thị mình, trong lòng lại càng thêm buồn bực.

Vương Ngữ Yên nhưng thật ra chẳng cảm thấy gì cả, cả ngày nàng yên ổn ăn ngủ ngủ ăn, lúc tỉnh dậy lại có đủ loại người cầm đồ chơi dỗ nàng. Mỗi người đều có một cách dỗ khác nhau: Vương phu nhân tuy không ôm nàng nhiều, nhưng mỗi lần ôm nàng đều nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn từ trên khuôn mặt của ta nhìn ra hình bóng của tình lang; vú nuôi thì luôn quan tâm nàng ăn uống có đủ không, hầu hạ chu đáo vô cùng; Mộ Dung phu nhân mỗi lần đến đều mang theo đồ chơi mới, nhưng mà lúc nàng giáp mặt với Vương phu nhân thì khiến Vương Ngữ Yên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Mà cách dỗ trẻ con của Mộ Dung Phục lại phi thường độc đáo mới mẻ – nói chuyện phiếm.

Ngày đó, Mộ Dung Phục vừa học được cách ôm em bé, cho nên cẩn thận ôm Vương Ngữ Yên ra ngoài phơi nắng, đi sau bọn họ vài vị nhũ mẫu thấp thỏm lo lắng, nhưng cuối cùng họ đều phải thừa nhận là Mộ Dung thiếu gia rất có tài ôm trẻ con, không hổ danh là kỳ tài võ học. Ai biết được là trong lòng Vương Ngữ Yên lúc này sợ đến sắp phát điên rồi, ai biết người này có giống như trong sách viết hay không, tìm một cái giếng rồi ném nàng xuống?

Tò mò nhìn biểu muội lâu thật lâu, Mộ Dung Phục rốt cục mở miệng nói: “Biểu muội, ngươi là đứa nhỏ không có cha. Không sao, ta cũng không có.” Vương Ngữ Yên nghe thấy, hơi tĩnh tâm lại, cũng nhìn hắn như muốn nói gì đó.

“Ta biết những lời này có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, nhưng mà ta chỉ là muốn kể cho ai đó nghe một chút, một người nghe là tốt rồi…”

Đứa bé trong lòng Mộ Dung Phục lại mở to con mắt sáng trong như hai viên bảo thạch, lẳng lặng nhìn hắn, giống như rất háo hức muốn nghe. Mộ Dung Phục cảm thấy như được cổ vũ, tiếp tục nói, “Những lời này ta không thể nói với nương, lại càng không thể nói với người ngoài. Mẫu thân lúc nào cũng dặn ta phải ghi nhớ, đã là con trai nhà Mộ Dung, sứ mệnh phải phục hưng Đại Yến. Phụ thân ta vì phục quốc mà chết, mà đặt tên ta là Phục, chính là vì không muốn ta phụ kỳ vọng của các bậc cha chú. Đại Yến đối với ta mà nói, thực sự quá mức xa vời. Phụ thân so với ta thông minh lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần mà còn không làm được. Vì một cái quốc gia mờ mịt hư vô, đáng sao…”

Ánh mặt trời hắt xuống gò má của hắn, chiếu lên làn mi khép hờ, trên khuôn mặt anh tuấn lúc này hiện lên một vẻ cô độc không hợp với lứa tuổi của hắn.

Vương Ngữ Yên tuy kiêng dè hắn, nhưng bây giờ cảm thấy hắn thật đáng thương, vì thế nàng liền vươn bàn tay nhỏ bé ra, chạm chạm vào cằm hắn, lắc lắc đầu.

Mộ Dung Phục sửng sốt một chút, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay mềm mềm của Vương Ngữ Yên, vui vẻ cười nói: “Yên nhi, ngươi hiểu ta nói gì ư!”

Hắn vừa cười, cô đơn trong nháy mắt liền biến mất, như cây trúc vừa tắm gió xuân mà phơi phới rạo rực. Vương Ngữ Yên kìm lòng không được liền gật gật đầu, gật được vài cái mới đột nhiên nhận ra, bản thân mới có mấy tháng tuổi, nghe mà hiểu được thì thật quá ly kỳ, lại vội vàng lắc đầu. Nhưng vẫn cảm thấy không ổn, trong lòng liền ảo não không vui. Mộ Dung Phục lại giống như nhìn xem hài kịch, cười càng thoải mái: “Đùa với ngươi thật vui!”

Vì thế, mấy ngày tiếp theo, không cần bận tâm Mộ Dung phu nhân có đến sơn trang hay không, hắn đều tự mình chạy tới ôm biểu muội “đùa vui” đi tản bộ phơi nắng. Vương phu nhân cảm thấy làm như vậy mới có lợi cho thân thể đứa nhỏ, liền giao nàng cho hắn luôn.

Mỗi lần sau khi đưa cho nàng một đống đồ chơi, hắn sẽ liền bắt đầu lảm nhảm, kể từ chuyện võ sư gia đình mời về dạy còn không chịu được một cước cửa hắn, đã thế dạy võ công còn không ra gì; đến chuyện mẫu thân không ngừng lặp đi lặp lại kỳ vọng, khiến hắn bắt đầu tin năng lực bản thân thực sự có thể phục quốc. Vương Ngữ Yên đối với vị biểu ca lớn hơn mình mười tuổi này càng ngày càng đồng tình, cũng là càng ngày càng không chịu nổi sự vo ve của hắn.

Cái này đâu phải là Nam Mộ Dung đại danh lẫy lừng trong tương lai, rõ ràng chính là một tên tiểu Đường Tăng. Vương Ngữ Yên ách xì một cái, liếc mắt nhìn biểu ca đại nhân đang thao thao bất tuyệt, buồn rầu nghĩ thầm: hắn càng kể chuyện càng vui, ta càng nghe chuyện càng muốn chết a!

“Yên nhi, chú tâm một chút.”

Thật sự rất phiền rồi…

“Tiểu tử kia, ta nói ngươi nha, không được thất thần, ngoan, nghe ta kể nốt nào.”

“Ca…Ca ốc ăn!” Vương Ngữ Yên quá tức giận, liền quyết định sử dụng thành quả do nàng lén luyện phát âm, kiêu ngạo nói ra mấy chữ để biểu lộ tâm tình của nàng.

Mộ Dung Phục ánh mắt đang trong suốt lập tức sáng lấp lánh, hắn hoan hô một tiếng, giơ hai tay ôm Vương Ngữ Yên lên cao quá đầu. Nàng hoảng sợ, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, vì cánh tay của đứa con trai này rất mạnh mẽ.

“Yên nhi, ngươi có thể nói!” Mộ Dung Phục vui sướng toát ra từ trong nội tâm, khuôn mặt tuấn tú cũng rạng rỡ, “Ngươi vừa rồi kêu ca ca a!”

Là ca ốc ăn – chính là muốn bảo ngươi ca ngốc, lăn! Vương Ngữ Yên xụ mặt nghĩ thầm.

Chưa đến một ngày, mọi người ở Mộ Dung gia và Vương gia đều biết chuyện này, còn ca ngợi Mộ Dung thiếu gia và Vương gia tiểu thư tình cảm sâu đậm, dưới sự dốc lòng dạy dỗ của thiếu gia, tiểu thư đã trở thành thần đồng từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện ở vùng Cô Tô này, mà lạ nhất là chữ đầu tiên nói ra không phải là “Mẹ”, mà là “Ca”!

Đối với chuyện này, tiểu thần đồng của chúng ta chỉ bình luận – ca ốc ăn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui