Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên

Lúc này, lại nghe dưới lầu có tiếng của một người già: “A di đà Phật, Tiêu thí chủ, người gọi lão nạp tới đây, có chuyện gì muốn nói sao?”

Tiêu Viễn Sơn xì một tiếng khinh miệt, oán hận nói: “Huyền Từ! Ngươi đã phạm vào điều cấm, còn giả bộ làm cái gì. Ngươi nhìn xem, trên mặt đất là ai?”

Huyền Từ không có động tác gì, mà chỉ ở tại chỗ nói “A di đà Phật”, sau đó xoay người hành lễ: “Chuyện ở Nhạn Môn Quan hai mươi mấy năm trước, lão nạp thật sự xin lỗi thí chủ. Những năm gần đây, ta luôn luôn áy náy trong lòng, không biết phải làm sao để bồi thường cho tội nghiệt năm đó.”

Lúc biết được phụ thân của Hư Trúc và phương trượng Thiếu Lâm Huyền Từ, Mộ Dung Phục cũng chỉ nhíu mày, không mảy may dao động. Nhưng vừa nghe đến ba chữ “Nhạn Môn Quan”, hắn liền biến sắc. Vương Ngữ Yên lặng lẽ nắm tay hắn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay luôn ấm áp lại có chút lạnh lẽo. Trong lúc nhất thời, lại nhớ tới năm đó cùng Mộ Dung Phục giám sát Mộ Dung Bác ở dưới gốc hòe, trong lòng nàng liền chua xót, lồng tay vào tay hắn, mười ngón chặt chẽ không rời.

Tiêu Viễn Sơn ha hả cười, trong tiếng cười tràn đầy thê lương và phẫn nộ: “Ngươi biết là tốt rồi, hiện thời ngươi định bồi thường thế nào, nói ra ta nghe thử?”

Huyền Từ bước về phía trước một bước, nương theo ánh trăng thấy rõ Diệp nhị nương và Hư Trúc đang nằm rạp trên mặt đất, liền thất thanh nói: “Đây là…”

“Đây là người phụ nữ và đứa con riêng của ngươi đó!” Tiêu Viễn Sơn trầm giọng đáp.

Huyền Từ khiếp sợ nhìn Diệp nhị nương, lại thấy bà rưng rưng nước mắt gật đầu với hắn.

“A di đà Phật, Tiêu lão thí chủ, ngươi cùng lệnh lang chia lìa gần ba mươi năm không được gặp nhau, nhưng dù sao cũng biết hắn võ công cao cường, thanh danh cũng tốt, là anh hùng hảo hán trên giang hồ, tất sẽ cảm thấy được an ủi. Nhưng còn ta, hàng ngày nhìn thấy con, mà vẫn chỉ nghĩ nó bị cường đạo bắt đi, sống chết không rõ, ngày đêm đau đớn khôn nguôi vì không có tin tức của nó.” Huyền Từ nói tới đây, mỉm cười, “Quả thật là gieo nhân nào, gặt quả ấy.”

Huyền Từ không nói thẳng ra thân phận của Kiều Phong, mà chỉ mơ hồ miêu tả một chút, chính là vì không muốn Diệp nhị nương và Hư Trúc biết rõ chuyện này. Hắn sợ nếu hai người kia biết rõ, như vậy Tiêu Viễn Sơn nhất định sẽ giết người diệt khẩu.

Mộ Dung Phục nghe tới đây, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không biết vị anh hùng hảo hán mà Huyền Từ nói đến là vị nào? Hắn rất thông minh, liền nhớ đến chuyện Tiêu Viễn Sơn giết Toàn Quán Thanh, mà Uông Kiếm Thông sau đó lại đột nhiên bệnh chết, trong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh. Nghĩ tới đó, hắn liền hít một hơi lạnh. Mà Vương Ngữ Yên thấy hắn khác thường, liền dùng ánh mắt hỏi, Mộ Dung Phục bèn dùng khẩu hình nói: “Kiều Phong!”

Vương Ngữ Yên rất kinh ngạc, đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra. Mộ Dung Phục có thể tự phán đoán ra chuyện này, như vậy nàng sẽ không cần phải ám chỉ cho hắn nữa. Nhưng sau đó Vương Ngữ Yên lại tiếp tục lo lắng, Mộ Dung Phục đối với Tiêu Viễn Sơn bây giờ mà nói chính là bạn tốt lại trở thành con của kẻ thù truyền kiếp, trong lòng hắn tất nhiên sẽ kinh hoàng.

Thấy trong mắt nàng tràn ngập lo lắng, Mộ Dung Phục liền nắm chặt tay Vương Ngữ Yên, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hư Trúc đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn quanh một hồi, mê man nói: “Nương, ta không hiểu, vị thí chủ kia nói, phương trượng là cha ta. Phương trượng thực sự là cha ta sao? Vì sao chỉ trong một đêm, ta lại thành đứa nhỏ có cả cha lẫn nương rồi?”

Diệp nhị nương không nói gì, chỉ rống lên thất thanh. Mà Huyền Từ thì ánh mắt phức tạp, ông thở dài một hơi, định vươn tay xoa đầu Hư Trúc, nhưng được nửa đường lại thu tay về.

“Thù con đã báo, vậy thù thê tử thì sao?” Tiêu Viễn Sơn nghẹn ngào, ánh mắt đỏ bừng, “Một nữ nhân không biết chút võ công nào, sao các ngươi lại nhẫn tâm sát hại nàng? Còn nói cái gì mà đức Phật từ bi?”

Huyền từ lại niệm một câu “A di đà Phật”, sau đó từ từ nhắm mắt lại, nói: “Tiêu thí chủ, ngài định thế nào? Nếu muốn lão nạp chết để nhận tội, vậy lão nạp muôn chết cũng không dám chối từ.”

“Người chết? Đừng có nói dễ nghe như vậy!” Tiêu Viễn Sơn đi đến bên cạnh Diệp nhị nương và Hư Trúc, đặt tay lên huyệt Thiên Linh của Diệp nhị nương, “Ta muốn để ngươi nếm thử mùi vị vợ chết, gia đình li tán như ta năm đó.”

Huyền Từ vội vàng bước về phía trước, ngăn cản: “Tiêu thí chủ, tội nghiệt của ta không liên quan đến nàng, xin ngài giơ cao đánh khẽ, lão nạp lập tức sẽ lấy cái chết để tạ tội.”

Diệp nhị nương cả kinh, khóc nấc lên: “Ngươi không thể như vaaty! Đời này của ta coi như có chết cũng không hối hận. Còn ngươi là phương trượng Thiếu Lâm, tội gì phải vì ta mà chịu chết?”

Tiêu Viễn Sơn cười lạnh một tiếng, giật lấy tóc của Diệp nhị nương, chỉ vào mặt nàng, nói: “Hắn sẽ vì ngươi mà chết? Đừng có thiếp vàng lên mặt mình nữa. Một tên nam nhân đã sinh con mà còn không chịu cưới ngươi, lại để mặc cho ngươi lưu lạc hai mươi mấy năm, sẽ vì ngươi mà chết sao? Hắn chẳng qua không muốn tạo nhiều sát nghiệt, hắn là vì Phật Tổ mà chết thôi! Nữ nhân và Phật Tổ hắn đều muốn, con mẹ nó, hắn chính là một lão hòa thượng dối trá!”

Diệp nhị nương nghẹn họng nhìn trân trối Huyền Từ, nhưng không biết phải phản bác thế nào.

Càng nói càng tức, Tiêu Viễn Sơn đẩy Diệp nhị nương ra, oán hận nói: “Con lừa trọc kia, ngươi căn bản không hề coi nàng là vợ, thì nàng làm gì có đủ tư cách…Vẫn là con đi, ngươi nếm thử cảm giác mất con xem, cũng công bằng đấy chứ?”

Hư Trúc ngồi ở một bên, tuy rằng không hiểu Tiêu Viễn Sơn đang nói gì, nhưng thấy tình trạng của mẫu thân, cho nên khi Tiêu Viễn Sơn đặt tay lên huyệt Thiên Linh của hắn, hắn vẫn bình tĩnh nói: “Phật môn thanh tịnh, thỉnh vị thí chủ này đừng nói lời ô uế, làm nhục Phật Tổ, hơn nữa, xin ngài đừng trách móc mẹ ta và phương…và cha ta!”

Huyền Từ nghe vậy, thở dài một tiếng, từ ái nhìn Hư Trúc: “Hư Trúc, ngươi là một hài tử tốt, một lòng hướng Phật, là ta có lỗi với ngươi. Nhị nương, ta cũng có lỗi với ngươi.”

Dứt lời, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống, vẻ mặt trang nghiêm, chắp tay trước ngực nói: “Tiêu thí chủ, xin hãy thả bọn họ ra, ta sẽ tự đoạn kinh mạch mà chết.”

“Không —–!” Diệp nhị nương và Hư Trúc vội hô to lên.

Vương Ngữ Yên nghe thấy cũng lo lắng, vừa quay đầu lại, thì thấy Mộ Dung Phục đã đứng thẳng dậy, giống như chuẩn bị hành động. Nàng vội vàng truyền âm cho hắn, nói: “Biểu ca, huynh muốn cứu lão hòa thượng đó?”

“Đó là chuyện riêng của bọn họ, ta căn bản không thể nhúng tay vào.” Mộ Dung Phục cau mày, “Nhưng ân oán này, nói đến cùng, vốn là do cha ta mà thành, cho nên bây giờ bất luận kẻ nào cũng có thể trơ mắt nhìn Huyền Từ chết, ngoại trừ ta.”

“Nhưng, hiện tại vị tiền bối kia đang nổi nóng, huynh nếu bước ra, ông ấy liền giết huynh luôn thì sao?”

“Cha nợ con trả, ông ấy có làm vậy thì cũng không sai. Bất quá, ngươi yên tâm, ta cũng không phải là không có năng lực chống trả.”

Vương Ngữ Yên gấp đến nỗi nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nếu như nàng đứng trên phương diện chính nghĩa mà nói, nhất định phải cứu, nhưng mà nàng không muốn hắn bị tổn hại. Nếu hắn có mệnh hệ gì, nàng làm sao sống nổi…

“Nha đầu ngốc, nhìn ngươi kìa, hấp tấp như vậy khiến người dưới lầu đã nghe thấy hô hấp của ngươi rồi.” Mộ Dung Phục cười nhẹ, hôn nàng một cái, “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi xuống một lát, lập tức sẽ về. Chỉ cần có ngươi ở đây, ta sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.”

“Không, huynh đã nói đi đâu cũng sẽ mang theo muội!” Thấy hắn bước đi tựa hồ như tráng sĩ Kinh Kha, nàng vội vàng kéo tay hắn cùng nhảy xuống.

Sàn gỗ liền “ầm” một tiếng. Lập tức tiếng khóc tiếng kêu tiếng tranh cãi dưới lầu liền im bặt.

“Vị bằng hữu đang ở trên, không biết có gì chỉ giáo?” Tiêu Viễn Sơn trong giọng nói ẩn chứa lửa giận vô cùng. Cái này cũng khó trách ông ta, bất kì ai vào thời điểm phóng hỏa giết người mà bị cản lại, cũng không thể có sắc mặt hòa nhã được.

“Hiện giờ huynh nhất định phải mang theo ta rồi.” Vương Ngữ Yên hiên ngang lẫm liệt ôm lấy cánh tay của Mộ Dung Phục, dường như sợ hắn bỏ lại nàng một mình đi xuống lầu.

Mộ Dung Phục cười khổ, nắm tay nàng, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy có tiếng một người nhảy xuống sàn.

Vừa rồi còn có một người khác nữa cũng trốn ở tầng trên của Tàng Kinh Các?

“Mộ Dung thí chủ, lão nạp còn tưởng rằng chúng ta đã âm dương cách trở. Ngươi đã bước ra, làm sao lại còn che mặt?” Huyền Từ mở miệng tiếp đón.

“Đại sư quả nhiên cao minh, liếc mắt một cái đã nhận ra ta.” Người nọ cởi khăn đen trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú nho nhã, “Không sai, chính là tại hạ.”

Nghe thấy thanh âm của phụ thân, trong lòng Mộ Dung Phục liền căng thẳng, mặc kệ phụ thân là vì cái gì mà xuất hiện, nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ cần sơ ý một chút liền lập tức mất mạng. Mà hắn thân là con của Mộ Dung Bác, há có thể cứ tiếp tục trốn tránh? Lại nhìn thấy Vương Ngữ Yên cầm tay hắn không buông, cũng hiểu rõ nàng quyết tâm cùng hắn đồng sinh cộng tử, trong lòng không khỏi cảm động, cũng cầm tay nàng bước ra.

Thấy trên lầu lại có hai người tuổi trẻ nhảy xuống, đứng bên cạnh Mộ Dung Bác, Huyền Từ liền không hiểu gì cả. Mà Diệp nhị nương và Hư Trúc cũng bị ba người bọn họ làm cho nghi hoặc.

“Nghiệp chướng, ta đã vì các ngươi không cẩn thận làm ra tiếng vang mà xuất đầu lộ diện, các ngươi còn vì cái gì mà nhảy xuống nữa hả?” Mộ Dung Bác giẫm chân thở dài.

“Cha, nhiều người ắt sẽ có nhiều ý thôi.” Thấy Mộ Dung Phục bình tĩnh như không, Vương Ngữ Yên đành cẩn thận dè dặt nói, “Biểu ca cũng là lo lắng cho cha.”

“Mộ Dung tiểu tử, người mang theo nàng dâu trốn ở đây nghe lén chúng ta nói chuyện làm gì? Mà lão nhân cùng ta trốn ở Thiếu Lâm Tự suốt hai mươi năm này, hóa ra là cha ngươi a?” Tiêu Viễn Sơn thấy Mộ Dung Phục, sắc mặt cũng hơi bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

“Đúng vậy. Bái kiến các vị tiền bối.” Mộ Dung Phục nhếch môi. Giờ hắn đã biết rõ mọi chuyện, nếu không tự mình bước ra, sợ rằng chuyện này sẽ không biết phải làm sao để kết thúc.

Trong lòng nhất thời không ai đáp lại. Vương Ngữ Yên thấy vậy, bất an nhìn bốn phía, lại nói: “Các vị tiền bối, mọi người có chuyện gì xin bình tĩnh nói, không cần đánh đánh giết giết, nơi này là Phật môn thanh tĩnh, làm như vậy không tốt.”

“Lời của vị nữ thí chủ này rất có lí, nhưng mà nếu thí chủ không đến nơi này thì tốt hơn, Thiếu Lâm Tự chúng ta không đón nữ khách.” Hư Trúc nghiêm trang nói.

“Hòa thượng ngốc, không phải nương ngươi cũng ở đây sao?” Vương Ngữ Yên cáu lên, quát, “Nàng thì không phải nữ sao?”

Hư Trúc ngẩn người, cảm thấy đúng là vậy, nhưng vẫn có chỗ nào không đúng, cho nên không biết phải nói gì.

“Aizz, người ăn chay quả thật đầu óc đều không tốt. Nương của ngươi là bị người ta bắt tới đây, ta lại là tự mình đi vào, tất nhiên chúng ta không giống nhau. Ngươi nếu hỏi lại ta như vậy, chẳng phải ta sẽ không còn lời nào để cãi sao?”

Hư Trúc tỉnh ngộ: “Đa ta nữ thí chủ đã chỉ giáo.”

Tiêu Viễn Sơn thấy bản thân khổ tâm mới thiết kế được cục diện hôm nay, đột nhiên lại bị ba người nhà Mộ Dung kia phá hỏng. Nhất là đoạn đối thoại của tiểu cô nương và hòa thượng ngốc kia đã khiến không khí vốn đang nghiêm túc trở nên như trò đùa. Tiêu Viễn Sơn nhất thời có cảm giác bất lực, liền khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không biết Mộ Dung các người ở đây làm gì. Bất quá, ta cùng với Mộ Dung lão nhân đánh nhau mấy lần, bất phân thắng bại, cảm thấy rất khâm phục. Mà Mộ Dung tiểu tử và nàng dâu cũng từng giúp ta. Cho nên ta khuyên các ngươi đừng chõ mũi vào chuyện này, ta và lão lừa trọc này có thù oán rất lớn, hôm nay nhất định nếu còn ta thì không còn hắn, nếu còn hắn thì không có ta.”

Huyền Từ vỗ tay, sau đó nhắm mắt nói: “A di đà Phật, thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn. Tiêu thí chủ, vị Mộ Dung lão thí chủ này, cùng với ân oán năm đó của chúng ta, có quan hệ rất lớn. Hắn giả chết nhiều năm, hóa ra lại cũng trốn ở đây. Thiên cơ thật là huyền diệu, huyền diệu a…”

Tiêu Viễn Sơn lập tức nghe ra ẩn ý, liền quát: “Hắn và chuyện ở Nhạn Môn Quan, có quan hệ gì?”

Huyền Từ chỉ vào Mộ Dung Bác nói: “Mộ Dung lão thí chủ, ta và ngươi giao hảo nhiều năm, xưa nay rất kính trọng con người của ngươi. Ngày ấy chính là ngươi đã báo cho ta về chuyện có võ sĩ Khiết Đan muốn đến cướp bí kíp của Thiếu Lâm ta, cho nên lão nạp tất nhiên tin tưởng không hề nghi ngờ. Sau đó ngộ sát người tốt, lão nạp lại không thấy người đến. Sau đó nghe tin ngươi bệnh nặng qua đời, lão nạp cũng rất đau đớn, luôn luôn nghĩ ngươi cũng giống như lão nạp, là tin nhầm người khác, cho nên mới vô tình gây tội, trong lòng áy náy, đến nỗi chết trẻ, nào ngờ…”

Tiêu Viễn Sơn giống như bị đập một búa thật mạnh vào lòng, thì ra hai mươi mấy năm nay, hắn tâm tâm niệm niệm muốn báo thù tên đại ác nhân Huyền Từ, nay mới biết lão ta chẳng qua là tin nhầm người. Mà kẻ đầu sỏ đứng sau giật dây, giả truyền tin tức, lại chính là người cùng hắn giao thủ mấy lần trong Thiếu Lâm, Mộ Dung Bác. Trong lòng Tiêu Viễn Sơn trở nên mờ mịt, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, chỉ có nỗi thống hận với Mộ Dung Bác là dần dần rõ ràng. Phẫn nộ tràn vào trong tim hắn như hồng thủy, khiến cho thân hình cao lớn của hắn cũng run rẩy.

Mộ Dung Bác rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Thân là hậu duệ của hoàng thất Đại Yến, trọng trách trên vai, có một số việc ta không thể không làm. Ta ngày đó là thật lòng làm bạn với ngươi, nhưng cho dù có là bằng hữu, thì cũng không thể so với nghiệp lớn phục quốc được.”

“Mộ Dung…Đại Yến…Thì ra ngươi chính là hoàng thất Tiên Ti! Hóa ra ngày đó ngươi muốn mượn chuyện này để khơi mào chiến tranh Tống Liêu, nhằm mưu lợi bất chính.” Huyền Từ vẻ mặt đau xót, lắc đầu thở dài, “Nhưng mà mưu đồ của kia cũng ngươi, dù sao cũng khó thành, việc gì phải hại chết nhiều tính mạng vô tội như vậy?”

“Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Cái này đều là do số mệnh, ta cũng không nói được gì.” Mộ Dung Bác nhìn thoáng qua hai nắm tay đã xiết chặt của Tiêu Viễn Sơn, nói, “Tiêu huynh, năm đó là sai lầm của ta, về tư thì ta thật sự thẹn với ngươi, nhưng về công, nếu lại cho ta thêm một cơ hội nữa, ta cũng vẫn làm như vậy.”

“Mộ Dung lão tặc! Ngươi còn mặt mũi để nói như vậy ư!” Tiêu Viễn Sơn hét lên một tiếng, xông thẳng đến Mộ Dung Bác.

“Tiền bối, xin khoan đã.” Mộ Dung Phục cũng vội xông lên, đứng chắn giữa hai người.

“Phục nhi, việc này xảy ra từ lúc ngươi còn chưa sinh, không có quan hệ với ngươi, tránh ra.”

“Tiểu tử thối, cút cho ta!”

Thanh âm của Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đồng thời vang lên, một người là sợ con mình bị thương, một người là lòng đầy lửa giận, chỉ hận không thể lập tức băm nát tên hung thủ kia. Nhưng, tóm lại cả hai nhìn thấy Mộ Dung Phục thì cũng đều ngừng tay.

Cho dù là như thế, Vương Ngữ Yên vẫn là vạn phần lo lắng, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh. Trong nguyên tác, rõ ràng lúc này vị cao tăng quét rác phải bước ra đây rồi chứ? Ông ta đâu rồi? Cứu mạng hơn cứu hỏa a!

“Ta biết chuyện này trọng đại, ta lại là tiểu bối, không tiện xen vào. Nhưng ta chỉ muốn xin hai người hãy khoan động thủ, chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng cách giải quyết.” Mộ Dung Phục vẫn đứng chắn trước Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, bình tĩnh nói. Những lời này khi nói ra, hắn dùng đến tám phần công lực, khiến cho cả tòa Tàng Kinh Các cũng rung động. Sở dĩ làm như vậy là vì Mộ Dung Phục biết nơi ở của nhóm tăng nhân ở cách xa đây, nên mới muốn dùng nội lực để truyền âm.

Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Bác và Huyền Từ đều ngẩn ngươi, không ngờ nội lực của Mộ Dung Phục lại thâm hậu như thế, khiến cho Diệp nhị nương và Hư Trúc cũng bị chấn động làm choáng váng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tàng Kinh Các yên tĩnh vô cùng, chỉ có thanh âm trầm ổn của Mộ Dung Phục không ngừng vang vọng.

“Tiêu tiền bối, việc này là do nhà của chúng ta không đúng, ta biết cho dù có muốn đền bù cho ngài, cũng không có cách nào. Nhưng vì ngươi và cha ta võ công tương đương, nếu đánh đến mức ngươi chết ta sống, tất nhiên là cả hai sẽ đều bị thương nặng. Nếu vạn nhất chẳng may có gì sơ suất, ngài làm sao có thể gặp lại Kiều huynh đệ đây? Hắn sống gần ba mươi năm nay, vẫn chưa biết rõ thân thế của mình, chẳng lẽ ngài không muốn để hắn nhận thức người cha này?”

Nhắc tới Kiều Phong, Tiêu Viễn Sơn cũng hơi dao động, nhưng vẫn ngang ngạnh nói: “Cho dù có liều cái mạng già này, ta cũng phải giết chết Mộ Dung lão tặc, trước báo xong thù rồi hẵng nói.”

“Mỗi người một việc, họ Tiêu, ngươi tới đi! Hai ngươi mấy năm trước ngươi là đệ nhất dũng sĩ Khiết Đan, ta cũng đâu có sợ ngươi!” Mộ Dung Bác cũng nổi máu anh hùng, ngạo nghễ nói.

Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác, miệng thì nói, nhưng tay đã xuất chưởng. Bởi vì cự li quá gần, mà Tàng Kinh Các cũng không rộng lắm, quyền cước hiển nhiên không thể thi triển, cho nên hai người đều hạ quyết tâm đấu nội lực.

Mộ Dung Phục biết rõ, nếu để bọn họ đấu chưởng, trừ phi có người thứ ba mạo hiểm tách bọn họ ra, nếu không nhất định sẽ có một người nội lực hao hết rồi ngã xuống trước.

Hắn thân là con trai của Mộ Dung Bác, cho dù biết rõ sai lầm của cha, cũng không có cách nào nhìn cha hắn gặp nguy hiểm. Mà Tiêu Viễn Sơn là khổ chủ, là bạn tốt của hắn, là tri kỷ với phụ thân, hắn cũng không thể hại ông ấy. Hai người kia, một người hắn cũng không muốn để họ chết.

Lần này Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác xuất chưởng, vừa vặn Mộ Dung Phục đứng ở giữa. Mộ Dung Phục hít sâu một hơi, không hề né tránh, ngược lại hai tay vung lên, một trái một phải tiếp đón chưởng lực của hai bên. Hai luồng nội lực, một âm một dương, nháy mắt tràn vào cơ thể hắn, chân khí trong cơ thể cũng không ngừng giao tranh, giống như có hai con rồng, một nóng một lạnh đang không ngừng cắn xé. Cho dù Mộ Dung Phục đã có được tu vi nội lực thâm hậu của Thiên Sơn Đồng Mỗ và Đoàn Diên Khánh, vẫn không nhịn được mà khóe miệng tràn ra máu tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui