Nham Thạch ngồi xuống, đem bản đồ bày ra, nói:
- Ta cũng không có gì ý kiến hay gì, nhưng lần này chúng ta muốn đi đến Tử Vong sơn mạch tất phải thông qua Thiên Nguyên tộc, đây lại là lãnh địa của tứ đại chủng tộc gồm: Dực Nhân tộc, Ải Nhân tộc, Tinh Linh tộc và Thú Nhân tộc. Trong đó Tinh Linh Tộc và Dực Nhân Tộc đều là chủng tộc yêu thích tự nhiên, hòa bình, vốn luôn có quan hệ tốt với Phổ Nham Tộc chúng ta, thông qua lãnh địa của bọn họ chắc không vấn đề gì. Ải Nhân tộc tuy tính tình có chút táo bạo, nhưng tâm địa thiện lương, hào sảng, thông qua hẳn là vấn đề cũng không lớn. Khó đối phó nhất chính là Thú Nhân tộc, bọn họ luôn bài xích ngoại tộc nhân, hơn nữa trời sinh tính tàn bạo, luôn dựa vào liệp sát dã thú mà sống.
Huyền Nguyệt nói:
- Bọn họ so với dã thú cũng không sai biệt lắm? Như thế nào còn có thể liệp sát chứ?
Nham Thạch nhìn nàng một cái, nói:
- Vậy là ngươi không hiểu rõ về Thú Nhân tộc rồi, Thú Nhân, nói thẳng ra là dã thú nhưng lại có năng lực trí tuệ giống như con người. Thú Nhân tộc cũng chia thành rất nhiều chủng tộc, trong đó: Sư nhân, Hổ nhân, Báo nhân, Lang nhân, Hùng nhân là 5 đại chủng tộc đứng đầu. Ngoài ra còn có một số ít chủng tộc khác có năng lực đặc thù như: Nhân Mã tộc am hiểu cung tên, như Ám Ma Tộc thần bí.
A Ngốc cả kinh, thất thanh nói:
- Trong Thú Nhân tộc còn có Ám Ma Tộc sao?
Nham Thạch ngưng trọng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Ám Ma Tộc trên đại lục mặc dù bị nhân loại đuổi giết, nhưng trong lãnh địa Thiên Nguyên tộc lại không hề bị phân biệt đối xử. Bởi vậy bọn họ mới có thể ở nơi này sinh tồn tránh diệt vong. Bất quá, bọn họ hành tung vô cùng thần bí, cho dù là Thú Nhân tộc cũng rất khó chứng kiến thân ảnh bọn họ. Ám Ma Tộc mặc dù nhân số không nhiều, nhưng lực công kích lại phi thường mạnh mẽ. Hy vọng chúng ta không gặp phải bọn họ mới tốt.
- Ngoại trừ những chủng tộc đã nói ở trên, Thú Nhân tộc còn bao gồm rất nhiều tiểu tộc, thực lực của các tiểu tộc này đều phi thường nhỏ yếu, một điểm năng lực tự bảo vệ cũng không có rất dễ bị dã thú giết chết. Cho nên, trong rừng rậm này dã thú cùng các tiểu tộc sớm đã trở thành con mồi của các đại chủng tộc.
- Oa, bọn họ ngay cả tộc nhân của mình cũng ăn sao!
Nguyệt Cơ kinh hô lên tiếng. Nham Thạch nói:
- Đúng vậy, cho nên mới nói Thú Nhân tộc rất hung tàn, bọn họ sống trong Thiên Nguyên tộc ngay trên con đường duy nhất dẫn đến Tử Vong sơn mạch. Đến lúc đó, phải tận dụng sự giúp đỡ của các bằng hữu Tinh Linh Tộc và Dực Nhân Tộc. Tốt nhất không nên cùng Thú Nhân xảy ra xung đột, bọn họ số lượng rất nhiều, căn bản chúng ta không có khả năng đối phó.
Mọi người nhìn nhau, không ngờ, còn chưa có tiến vào Tử Vong sơn mạch mà đã gặp phải nhiều khó khăn như vậy. A Ngốc nói:
- Nham Thạch đại ca, nếu như chúng ta chẳng may cùng Thú Nhân tộc xảy ra xung đột thì phải làm thế nào bây giờ?
Nham Thạch trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, nói:
- Nếu chúng nhân số ít, chúng ta nhất định phải giết sạch, ngược lại, chúng ta phải tận lực trốn chạy.
Huyền Nguyệt nói:
- Nếu có cánh như Dực Nhân tộc, trực tiếp bay qua là được rồi!
Nguyệt Cơ mặt trắng bạch liếc mắt nói:
- Ngươi không phải ma pháp sư sao? Ngươi nếu học phong hệ ma pháp thì có thể mang đồng thời mọi người bay qua rồi.
Huyền Nguyệt khinh thường nói:
- Ngươi không biết sẽ không nói xàm, ngươi cho rằng dùng phong hệ ma pháp dễ dàng vậy sao? Tự mình phi hành đã phi thường khó khăn, nếu muốn mang theo nhiều người như vậy, sợ rằng ngay cả Lạc Nhật đế quốc, Phong hệ Ma đạo sư - Lạc Cách cũng không làm được. Thật sự là ngu ngốc mà!
Nguyệt Cơ giận dữ, đứng lên nói:
- Ngươi nói ai ngu ngốc? Có bản lãnh ngươi đừng dùng ma pháp, ta cũng không dùng cung tên, chúng ta quyết đấu.
Huyền Nguyệt không chút yếu thế, bật dậy, trừng mắt nhìn Nguyệt Cơ:
- Ta sợ ngươi a! Ngươi trước đánh thắng A Ngốc rồi hãy tới tìm ta. A Ngốc, ngươi thay ta giáo huấn nàng.
Nguyệt Ngân một tay kéo muội muội, cau mày nói:
- Hảo, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, khó khăn như vậy chúng ta trước hết phải đoàn kết, đều là người một nhà cả, đừng làm tổn thương hòa khí. Nham Thạch đại ca, chúng ta chưa từng đi qua Thiên Nguyên tộc, đối với bên kia cũng không hiểu biết, theo ngươi nói như vậy, chúng ta rất có khả năng cùng Thú Nhân tộc phát sinh xung đột?
Nham Thạch gật đầu:
- Có thể nói như vậy, mặc dù Tinh Linh Tộc cùng Dực Nhân Tộc yêu thích hòa bình, nhưng khả năng được bọn họ hỗ trợ không cao, dù sao cũng đều là tộc nhân Thiên Nguyên tộc, bọn họ sẽ không dễ dàng đắc tội với Thú Nhân tộc. Khi vào địa phận của Thú Nhân tộc, chúng ta nhất định phải khẩn trương vượt qua, tốt nhất là không nên xảy ra xung đột.
Thở dài, hắn tiếp tục nói:
- Trên đại lục, phức tạp nhất phải kể đến Tác Vực liên bang, đặc biệt là Thiên Nguyên tộc, nơi tập trung của rất nhiều thế lực. Thật khó đối phó a!
Vạn Lý nói:
- Hay chúng ta đi đường vòng?
Nham Thạch lắc đầu nói:
- Đường vòng cũng rất phiền toái, với các chủng tộc khác cũng khó bảo đảm sẽ không phát sinh vấn đề. Hơn nữa chúng ta ưa mạo hiểm, quyết không lùi bước khó khăn.
- Các ngươi nói cái gì đấy? Như thế nào cũng không bảo ta.
Nham Lực mắt mơ màng buồn ngủ chạy tới, Miêu phi cười hắc hắc, nói:
- Ngươi thật đúng là có thể ngủ a!
Nham Lực có chút không ý tứ nói:
- Hai ngày qua thật vất vả, có cơ hội tại sao ta không tranh thủ ngủ một lát. Nham Thạch đại ca, các ngươi thảo luận vấn đề gì vậy?
Nham Thạch nhàn nhạt nói:
- A lực, là một gã chiến sĩ, tùy thời phải bảo trì thanh tỉnh. Lộ trình phía trước rất nguy hiểm, sau này ngươi phải cực kỳ cảnh giác. Chúng ta vừa rồi thảo luận con đường thông qua Thiên Nguyên tộc. Phổ Nham Tộc cùng Thú Nhân tộc chưa từng giao hảo, thông qua đó sợ rằng có chút phiền toái!
Nham Lực nói:
- Không sợ, bọn họ nếu có gan ngăn cản, ta dụng một búa bổ làm đôi, ta không tin ai có thể cản được ta.
Nguyệt Cơ khinh thường đích nói:
- Ngươi rất bản lãnh sao? Một người đối chọi với một tộc, đến lúc đó thật muốn nhìn xem, ngươi như thế nào bổ làm đôi a!
Nham Lực tức giận, nói:
- Ngươi lão bà nương , coi khinh ta sao? Ta là một trong những chiến sĩ lợi nhất của Phổ Nham Tộc đó.
Nguyệt Cơ mới vừa rồi bị Huyền Nguyệt chọc tức, vừa nghe Nham Lực gọi nàng là lão bà nương nhất thời lửa giận đại phát nói:
- Ngươi gọi ai là lão bà nương, cái đồ tam tấc đinh.
Nham Lực mãnh mẽ rút chiến phù đằng sau lưng, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ai là tam tấc đinh, ta muốn cùng ngươi quyết đấu.
A Ngốc đứng lên, nói:
- Thời gian nghỉ ngơi đã hết, chúng ta lên đường đi thôi. Nham Lực đại ca, chiến phủ của ngươi thật đẹp, có thể cho ta xem một chút được không?
Nói xong, liền hướng Nham Lực đi đến, che trước người Nguyệt Cơ.
Bởi A Ngốc đã giúp thức tỉnh Nham Thạch, Phổ Lâm tiên tri còn nói hắn là quý nhân của Nham Thạch, cho nên Nham Lực đối hắn phần nhiều khách khí, đem chiến phủ đưa A Ngốc, hầm hừ nói:
- Lão bà nương Hồng Cụ tộc thật xấu miệng, ta ghét nhất ai gọi ta tam tấc đinh.
Nguyệt Cơ trên lưng trường cung, hướng xe ngựa tiến tới, thì thào nói:
- Chính mình lớn lên lùn, còn không cho người ta nói.
Nham Lực rất thính tai, hiển nhiên nghe được, giận dữ hét:
- Ngươi vũ nhục ta, ta muốn giết ngươi.
Nói xong liền đoạt chiến phủ trong tay A Ngốc.
A Ngốc xoay người, đưa lưng về phía Nham Lực, hướng Nguyệt Cơ nói:
- Nguyệt Cơ tỷ tỷ, đây là ngươi không đúng, ngươi sao có thể kỳ thị khuyết điểm người khác chứ ?
Nguyệt Cơ hừ lạnh nói:
- Cần ngươi quản? lại đây, ngươi nghĩ rằng ta sợ hắn sao?
Nói xong, liền tháo trường cung xuống.
"Ba. " Mọi người giật mình, Nham Thạch thân thể chợt lóe, một cái bạt tai đem Nguyệt Cơ bay ra ngoài, té xuống. Vạn Lý cùng Miêu Phi vội vã rút binh khí, bọn họ cùng Nguyệt Cơ đều là thành viên Nguyệt Ngân dong binh đoàn, chứng kiến đồng bạn bị đánh, tất nhiên trong lòng giận dữ.
Nguyệt Cơ bị đánh văng ra xa mấy thước, ngã xuống, trên khuôn mặt nhất thời xuất hiện một đại thủ ấn, máu đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là cha mẹ cũng không có đánh qua nàng, mà cái tên đại hán trước mặt này cư nhiên hạ thủ không lưu tình tặng cho nàng một cái bạt tai. Nguyệt Ngân tay nắm chuôi kiếm, cả giận nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi tại sao đánh muội muội ta?
Nham Thạch mặt không chút biến sắc nói:
- Bởi vì nàng đáng đánh. Tính cách nàng kiêu ngạo ngang ngược, sớm nên giáo huấn một chút. Ngươi làm ca ca nếu mặc kệ, ta tựu thay ngươi quản nàng. Nàng như vậy, mỗi câu nói đều đắc tội người khác, sợ rằng còn chưa tới Tử Vong sơn mạch, chúng ta đã sớm chết vì cái miệng của nàng rồi. Chẳng lẽ ta đánh nàng là không nên sao? Chúng ta Phổ Nham Tộc chiến sĩ tôn nghiêm phi thường mạnh mẽ, tuyệt đối không cho phép xâm phạm. Nếu như không phục, cứ việc tới tìm ta trả thù.
Nguyệt Cơ giãy dụa từ trên mặt đất đứng dạy, trên người nàng áo giáp đã có chút hỗn độn, nguyên bản tóc tai chỉnh tề cũng đã lòa xòa, hơn nữa trên mặt chưởng ấn cùng máu tươi nơi khóe miệng, trông dị thường chật vật, mặt tái nhợt, môi run rẩy không ngừng, mãnh mẽ tháo trưởng cung, ngân quang chợt lóe, ngân tiễn nhanh như chớp lao về phía Nham Thạch.
Nham Thạch thần sắc kinh ngạc, hai tay hợp lại đem ngân tiễn kẹp tại bàn tay.
Chứng kiến Nham Thạch đánh Nguyệt Cơ, ngay cả Nham Lực cũng thất thần, dù sao Nguyệt Cơ cũng là nữ hài tử, bị một chưởng nặng như vậy, không thèm chú ý mặt mũi người ta a.
Huyền Nguyệt chạy đến bên cạnh, kéo cánh tay A Ngốc thấp giọng nói:
- Nham Thạch đại ca thật nóng tính! Sau này ta chẳng may nói điều gì không đúng, ngươi cần phải bảo vệ ta đó, ta cũng không muốn bị đánh đâu.
A Ngốc gật đầu, bước đến trước mặt Nham Thạch, ngăn cản Miêu Phi cùng Vạn Lý xông lên, nói:
- Các ngươi dừng lại! Chúng ta đều là bằng hữu, nếu như không đoàn kết, như thế nào có thể tại Tử Vong sơn mạch thu hồi cực phẩm ma pháp thủy tinh chứ. Nguyệt Ngân đại ca, Vạn Lý đại ca, Miêu Phi đại ca, các ngươi hãy bình tĩnh một chút.
Miêu Phi la hét nói:
- A Ngốc, ngươi tránh ra, hắn dựa vào cái gì đánh Nguyệt Cơ, hãy để cho chúng ta giáo huấn hắn một chút.
Nham Lực cũng chạy tới, tiến đến bên cạnh Nham Thạch, nói:
- Đại ca, dừng lại đi.
Nguyệt Cơ tức giận thanh âm có chút thay đổi, dùng trường cung chỉ vào Nham Thạch nói:
- Ngươi, ngươi dám đánh ta, hôm nay không phải ngươi tử chính là ta vong.
Vừa nói, tay phải liền rút ra 3 mũi tên dài.
Nham Thạch đứng đó, lạnh lùng nhìn Nguyệt Cơ, cầm trong tay ngân tiễn ném qua một bên, nói:
- Tiễn pháp của ngươi mặc dù không tồi, nhưng muốn giết ta, sợ rằng không phải dễ. Các ngươi nghĩ mình rất giỏi sao? Một đám nhãi ranh, công lực tép riu mà cũng đòi làm trò? Đừng có nằm mơ! A Ngốc huynh đệ, ngươi tránh ra, để cho ta giáo huấn bọn họ một chút, cho bọn hắn biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nếu không, đợi đến Tử Vong sơn mạch, chúng ta sợ rằng đều sẽ chôn thây đó.
A Ngốc ném chiến phủ cho Nham Lực, xoay người nắm lấy bả vai Nham Thạch, vội la lên:
- Đừng kích động, Nham Thạch đại ca!
Hắn xoay người, che ở Nham Thạch trước người, trùng Nguyệt Cơ nói:
- Nguyệt Cơ tỷ tỷ, ta thay Nham Thạch đại ca hướng ngươi xin lỗi. Thê tử hắn vừa mới mất, tâm tình phi thường bất hảo, chúng ta hẳn nên thông cảm hắn mới đúng. Nguyệt Ngân đại ca, Vạn Lý đại ca, Miêu Phi đại ca, chuyện này coi như kết thúc, lộ trình phía trước còn rất dài, chẳng lẽ chúng ta lại quyết sống chết với nhau sao?
Nguyệt Ngân thở dài, buông kiếm, hướng Nguyệt Cơ đi tới, nhẹ nhàng hạ trường cung trong tay nàng, thuyết phục:
- Quên đi muội muội.
Hắn xoay người, hướng Nham Thạch lạnh lùng nói:
- Nham Thạch, ngươi hôm nay ra tay đả thương muội muội ta, sự việc này ta sẽ nhớ kỹ. Do việc thê tử ngươi, cũng nể mặt mũi A Ngốc, ta không cùng ngươi so đo. Nhưng nếu như có lần sau, Nguyệt Ngân ta dẫu có chết cũng hướng ngươi đòi lại công đạo. Đi, chúng ta lên xe.
Nói xong, lôi kéo Nguyệt Cơ không cam lòng lên xe ngựa. Miêu phi cùng Vạn Lý hung hăng trừng mắt liếc Nham Thạch, cũng hướng xe ngựa đi đến. Trong xe ngựa, mơ hồ truyền đến tiếng khóc lóc của Nguyệt Cơ.
A Ngốc thở phào nhẹ nhõm, xoay người đối Nham Thạch nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi làm sao vậy? Mặc dù Nguyệt Cơ tỷ tỷ có chỗ không đúng, nhưng ngươi cũng không nhất thiết phải động thủ đánh nàng!
Huyền Nguyệt cũng đã đi tới, thấp giọng nói:
- Nàng dẫu sao cũng là thân nữ nhi, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, như thế nào nàng có thể nhẫn nhịn, huống hồ cá tính nàng vốn đã mạnh mẽ.
Nham Thạch cười khổ, ảm đạm nói:
- Ta cũng không biết tại sao chính mình lại kích động như thế. Xin lỗi A Ngốc huynh đệ, các ngươi lên xe đi. Chúng ta sẽ chạy lên phía trước xa một chút!
Nói xong, cùng Nham Lực hướng chiến mã đi đến.
Huyền Nguyệt lôi kéo đại thủ A Ngốc, nói:
- A Ngốc, chúng ta cũng lên xe đi, ngươi cũng nên đi an ủi Nguyệt Cơ tỷ.
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
Nguyệt Nguyệt, bọn họ quan hệ trở nên như vậy, sau này làm thế nào đây! Ta an ủi Nguyệt Cơ có chỗ không đúng, ngươi cũng là nữ nhi, ngươi thử đi an ủi nàng xem sao. Nham Thạch đại ca mới rồi, cái tát cũng không nhẹ đâu!Hix
Huyền Nguyệt chu miệng, vốn định cự tuyệt, nhưng chứng kiến ánh mắt khẩn cầu của A Ngốc, không khỏi mềm nhũn, nói:
- Ta sẽ thử xem sao, bất quá nàng nếu không để ý, ta cũng có không biện pháp.
Vừa nói hai người vừa lên xe ngựa, Vạn Lý đánh xe phía trước, trong thùng xe Nguyệt Ngân trầm mặc ngồi một góc, Nguyệt Cơ tựa vào vai anh mà khóc. Miêu phi không ngừng xoay xoay nhuyễn kiếm. Thấy A Ngốc cùng Huyền Nguyệt lên xe, Miêu Phi cả giận nói:
- A Ngốc, ngươi bất công, cứ để Nham Thạch như thế sao? Hắn nhiễm nhiên đánh Nguyệt Cơ, phải biết rằng, Nguyệt Cơ tại dong binh đoàn chúng ta được xem như công chúa! Nguyệt Cơ, ngươi đừng khóc, ta hiện tại sẽ báo thù cho ngươi.
Vừa nói vừa rút nhuyễn kiếm bước xuống xe. Nguyệt Ngân kéo vội bả vai Miêu Phi, quát lạnh:
- Được rồi, ngươi đừng làm loạn nữa. Bình tĩnh ngồi xuống cho ta.
A Ngốc cười khổ nói:
- Nguyệt Ngân đại ca, Nham Thạch đại ca hắn gần đây tâm tình bất hảo, các ngươi cũng đừng trách hắn, có cơ hội ta sẽ khuyên hắn hướng Nguyệt Cơ tỷ tỷ nhận lỗi.
Nguyệt Ngân thở hổn hển khẩu khí thô, nói:
-Thê tử hắn chết, liên quan quái gì đến ta. Cho dù hắn tâm tình bất hảo cũng không có nghĩa có quyền đánh tiểu muội ta! Ta thừa nhận, tiểu muội vốn được nuông chiều, nhưng cũng chưa đến lượt hắn giáo huấn. A Ngốc, lúc nãy là ta nể mặt mũi ngươi không cùng hắn so đo, nhưng bọn hắn không nên hướng chúng ta khiêu khích. Có thể chúng ta đánh không lại, nhưng chúng ta cũng sẽ vì tôn nghiêm dĩ tử tương hợp.
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Được rồi, các ngươi ai cũng là đại anh hùng, đều có tôn nghiêm, đừng nóng giận nữa. Chúng ta còn muốn cùng nhau thưởng ngoạn Tử Vong sơn mạch mà!
Vừa nói nàng vừa đi đến bên cạnh ngồi xuống, vỗ vỗ sau lưng Nguyệt Cơ:
- Bị hắn đánh như vậy có đau lắm không?
Nguyệt Cơ mãnh mẽ ngồi dậy, bên má trái đã sưng cao đỏ ửng, nàng căm tức nhìn Huyền Nguyệt:
- Đừng vội hả hê, có bản lãnh, ngươi cũng để hắn đánh cho một phát!
Huyền Nguyệt lè lưỡi, phân trần:
- Hắn hiện tại tâm tình bất hảo, ta ngu sao trêu chọc. Ai, Nguyệt Cơ tỷ tỷ vốn xinh đẹp là thế! Cư nhiên bị đánh thành như vậy. Nếu sau này chẳng may mắt lé miệng lệch….đáng hổ thẹn a!
Cứ mặc kệ A Ngốc một bên liên tục nháy mắt ra dấu, Huyền Nguyệt vẫn hồn nhiên nói ra.
Miêu phi kinh hô:
- Ngươi nói cái gì? Còn để lại di chứng sao?
Huyền Nguyệt thản nhiên nói:
- Đương nhiên có, Nham Thạch hắn mạnh cỡ nào không cần ta giải thích. Có lẽ Nguyệt Cơ tỷ tỷ bộ xương đã bị hắn phá hủy, khả năng sau này khuôn mặt sẽ có chút sai lệch.
Nguyệt Cơ nghĩ đến dung mạo mình đã bị phá hủy, ngả vai Nguyệt Ngân, khóc lóc thảm thiết, Nguyệt Ngân trên trán gân xanh giật giật, nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, muội muội ta đã thương tâm lắm rồi, ngươi đừng kích động nàng nữa.
Huyền Nguyệt mỉm cười thần bí, nói:
- Ta vốn hảo tâm, định xem giúp nàng trị liệu một chút, khôi phục nguyên dạng, nhưng ngươi đã nói như vậy, thôi quên đi, ta còn muốn ngủ a. A Ngốc qua đây, cho ta mượn bả vai ngươi một chút, ngươi dù khờ khạo nhưng bả vai thực là thoải mái!
Nguyệt Cơ nhất thời im bặt, lần nữa ngồi dậy, kéo tay Huyền Nguyệt nói:
- Huyền Nguyệt, ngươi vừa nói gì? Ngươi có thể giúp ta trị liệu?
Huyền Nguyệt huơ huơ ma pháp trượng, nói:
- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi quên ta là Quang hệ ma pháp sư? Trị liệu là sở trường của ta. Hiện tại ngươi có nên gọi ta Huyền Nguyệt muội muội?
Vì dung mạo chính mình, Nguyệt Cơ không thể không ăn nói khép nép:
- Huyền Nguyệt muội muội, ngươi liền giúp ta trị liệu đi. Ta, ta......
Huyền Nguyệt nắm tay Nguyệt Cơ, hì hì cười, nói:
- Tốt lắm, Nguyệt Cơ tỷ tỷ, ngươi yên tâm, nhanh thôi ta sẽ khiến dung mạo ngươi khôi nguyên trạng. Lúc nãy mặc dù là Nham Thạch đại ca không đúng, nhưng ngươi cũng có sai, không phải sao? Đừng hận hắn nữa nhé. Chúng ta đều là đồng bạn, sau này còn muốn giúp đỡ lẫn nhau nữa mà!
Nguyệt Cơ liếc Huyền Nguyệt một cái, bất đắc dĩ gật đầu. Nguyệt Ngân vừa nghe Huyền Nguyệt có thể trị liệu vết thương của muội muội, chân mày nhất thời giãn ra,thành khẩn nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, mong ngươi sớm trị liệu giúp muội muội ta!
Huyền Nguyệt lườm hắn một cái, nói:
- Không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm. Nguyệt Cơ tỷ tỷ xinh đẹp dường nào, nếu như dung mạo bị hủy thì thật quá đáng tiếc!
Nguyệt Cơ được Huyền Nguyệt tâng bốc, sắc mặt nhất thời khá lên rất nhiều, trước giờ nàng vẫn luôn coi Huyền Nguyệt như cừu nhân, nhưng hiện tại trong lòng lại tràn ngập cảm kích.
Kỳ thật, mọi việc hoàn toàn do Huyền Nguyệt hù dọa, mặc dù cái tát của Nham Thạch không nhẹ, nhưng cho dù không trị liệu, cũng chỉ qua vài ngày là khỏi, đương nhiên phải chịu thống khổ một ít. Nhìn Huyền Nguyệt vẻn vẹn dùng mấy lời liền dịu đi nộ khí, A Ngốc lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Nguyệt Cơ tỷ tỷ, ngươi ngồi xong, ta cần phải bắt đầu ngay. Các ngươi không được làm ồn nha!
Miêu phi cùng Nguyệt Ngân vội vã nghiêm chỉnh ngồi, không dám lên tiếng. Nguyệt Cơ cũng ngồi thẳng, dùng ống tay áo lau khô nước mắt. Huyền Nguyệt mỉm cười, nói:
- Bắt đầu rồi nha.
Nàng dựng thẳng ma pháp trượng, cố ý khoe khoang cao giọng ngâm xướng:
- Vĩ đại quang chi thần a! Thỉnh ngài đem thần lực vĩ đại cho tín đồ trung thành mượn, dùng ánh sáng khôi phục, xua đi đau xót trước mặt!
Theo chú ngữ ngâm xướng, thiên sứ trên mộc trượng tản mát ra bạch sắc quang mang, hơi thở thần thánh tràn ngập thùng xe. Huyền Nguyệt dụng tinh thần lực khống chế ánh sáng khôi phục như tơ lũ bay về hướng Nguyệt Cơ. Nguyệt Cơ hơi né, khuôn mặt nóng rát tiếp xúc với ánh sáng khôi phục bất chợt có cảm giác thanh lương, đau đớn giảm đi ít nhiều. Quang mang dần dần mãnh liệt, mọi người có thể rõ ràng chứng kiến khuôn mặt Nguyệt Cơ dần dần bình phục, thủ ấn cũng dần dần biến mất. Ngoại trừ chút máu còn đọng nơi khóe miệng, có thể nói khuôn mặt Nguyệt Cơ đã khôi phục hoàn toàn, tựa hồ như chưa hề bị thương. Huyền Nguyệt buông ma pháp trượng, cười nói:
- Tốt lắm, Nguyệt Cơ tỷ tỷ, ngươi hiện đã không có việc gì.
Nguyệt Cơ cảm giác được mặt mình đã hoàn toàn bình phục, cảm giác thanh lương nhè nhẹ truyền đến, thoải mái nói không nên lời. Miêu phi giật mình tiến đến trước mặt Nguyệt Cơ, cẩn thận nhìn chằm chằm xem xét mặt nàng, Nguyệt Cơ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội đẩy ra, trách mắng:
- Đáng ghét, chưa từng thấy mỹ nữ sao?
Miêu phi ngã vào A Ngốc nói:
- Oa, Huyền Nguyệt muội muội, ma pháp của ngươi thật là phi thường a. Ngay một điểm dấu vết cũng không còn, Nguyệt Cơ, ta hảo tâm giúp nàng kiểm tra một chút! Nàng như thế này không phải là lấy oán báo ân sao?
Nguyệt Cơ mặt trắng bạch liếc nhìn Miêu Phi, hai tay sờ vuốt khuôn mặt chính mình, không những không đau mà khuôn mặt cũng đã xinh đẹp như cũ, không khỏi cảm kích nói:
- Huyền Nguyệt muội muội, cám ơn ngươi, lúc trước, lúc trước đều là ta không tốt, luôn cùng ngươi đấu khẩu, sau này ngươi chính là tỷ muội tốt nhất của ta, có chuyện gì tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ngươi.
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Trước kia ta cũng có chỗ không tốt! Ai bảo Nguyệt Cơ tỷ tỷ rất đẹp khiến ta có chút ghen tỵ a!
A Ngốc trợn mắt á khẩu nhìn hai mỹ nữ trước mặt. Lòng dạ phụ nữ, người như hắn sao có thể hiểu nổi!
Nguyệt Ngân cười nói:
- Lúc này tiểu muội đã khá hơn nhiều, đều là công lao Huyền Nguyệt tiểu thư. Thật sự là cám ơn ngươi.
A Ngốc nói:
- Nếu Nguyệt Cơ tỷ tỷ đã bình phục, chuyện vừa rồi coi như xong đi ha. Nham Thạch đại ca vốn cũng rất tốt. Lúc này......
Nguyệt Cơ hừ một tiếng, nói:
- Nể mặt Huyền Nguyệt muội, bây giờ bỏ qua, sau này ta sẽ tính sổ với hắn. A Ngốc, ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố Huyền Nguyệt muội, nếu ngươi khi dễ nàng, khiến nàng chịu ủy khuất, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
A Ngốc cười khổ nói:
- Ta, ta khi dễ nàng? Nàng không khi dễ ta đã là tốt quá rồi. Ai u, Nguyệt Nguyệt, ngươi như thế nào cấu ta a!
Một hồi phong ba, Huyền Nguyệt dụng ma pháp cấp thấp khôi phục dẹp loạn, mọi người lại tiếp tục trên con đường hành trình thám hiểm Tử Vong sơn mạch.
Ba ngày sau, mọi người rốt cuộc đã rời khỏi lãnh địa Phổ Nham Tộc, tiến vào Thiên Nguyên tộc địa giới. Ba ngày này, nhờ có Nham Thạch cùng Nham Lực, mỗi lần đi ngang qua bộ lạc của Phổ Nham Tộc, đều được nhiệt tình tiếp đãi. Nguyệt Ngân dong binh đoan cùng Nham Thạch, Nham Lực mơ hồ luôn có khoảng cánh. Bình thường hiếm khi nói chuyện. Nham Thạch càng thêm trầm mặc. Ngoại trừ đáp lời A Ngốc, hắn căn bản không hề mở miệng.
A Ngốc mặc dù không tập trung tu luyện Minh Tự cửu quyết, nhưng chiêu thức cũng đã hoàn toàn nắm rõ. Huyền Nguyệt khi thì xem xét ma pháp thủ trát mà Phổ Lâm tiên tri cấp cho, khi thì len lén dạy A Ngốc Thần Long Chi Huyết chú ngữ. Trong không gian hệ ma pháp, có một loại chú ngữ có thể trong nháy mắt dời đi làm nàng hứng thú, khiến tiểu cô nương bướng bỉnh này phá lệ đứng lên tu luyện.
Thần Long Chi Huyết cùng Phượng Hoàng Chi Huyết chú ngữ không sai biệt lắm. A Ngốc đầu óc mặc dù chậm chạp, nhưng cũng đã sớm đem mấy chú ngữ đơn giản đó vững vàng nhớ kỹ. Với năng lực hắn hiện tại, cũng chỉ có thể sử dụng mấy chú ngữ cấp thấp khống chế Thần Long Chi Huyết .
Xe ngựa ngừng lại, thanh âm Vạn Lý từ bên ngoài truyền đến:
- Nguyệt Ngân lão đại, phía trước không có đường, chỉ toàn rừng rậm, làm sao bây giờ?
Mọi người xuống xe, phía trước nhìn lại. Quả nhiên, trước mặt là bạt ngàn rừng rậm, cây cối cao lớn cành lá tươi tốt, vừa nhìn đã biết hẳn là rất lâu đời. Nham Thạch cùng Nham Lực lập tức nhảy xuống theo tới, A Ngốc tới cạnh Nham Thạch, hỏi:
- Đại ca, nơi này như thế nào lại không có đường, có phải chúng ta đi lạc rồi không?
Nham Thạch lắc đầu, nói:
- Không nhầm. Thiên Nguyên tộc đặc điểm lớn nhất, đó chính là, lãnh địa không có đường. Bởi vậy, cho dù có rất nhiều quân đội đến đây công kích nhưng rất khó công phá phòng tuyến của bọn họ. Bắt đầu từ đây, chúng ta sẽ không dùng ngựa. Phiến rừng rậm trước mặt này chính là Thiên Nguyên tộc lừng danh Tinh Linh sâm lâm.
Tất cả mọi người đều đã tụ tập quanh Nham Thạch, Miêu Phi cau mày nói:
- Không thể dùng ngựa, vậy xe ngựa làm thế nào?
Nham Thạch thản nhiên nói:
- Chỉ có thể để lại ở chỗ này, ngựa nơi nào cũng giống nhau. Ta sẽ nhờ bằng hữu Tinh Linh tộc chăm sóc giúp. Đến lúc quay lại chắc không vấn đề.
A Ngốc nhìn về phía Nguyệt Ngân, Nguyệt Ngân hướng hắn gật đầu. Mấy ngày nay, không khí vẫn còn gượng gạo, A Ngốc trở thành trung gian truyền tin. Mọi chuyện đều do hắn phối hợp.
Huyền Nguyệt tiến đến, hưng phấn nói:
- Nham Thạch đại ca, đây là Tinh Linh sâm lâm trong đó chắc hẳn có nhiều Tinh Linh a! Ta còn chưa từng thấy qua Tinh Linh? Bộ dạng họ trông như thế nào?
Nham Thạch mặt như cũ không chút đổi sắc nói:
- Chờ một lát ngươi hẳn có thể nhìn thấy bọn họ. Tinh Linh chính là chủng tộc thiện lương nhất, chỉ cần không nguy hại đến sinh tồn, bọn họ chưa bao giờ phát động công kích. Các ngươi thu thập đồ đạc một chút. Chúng ta cũng nên tiến vào thôi!
A Ngốc nhìn viễn cổ rừng rậm bạt ngàn trước mắt, không khỏi nhớ tới Mê Huyễn chi sâm, thở dài nói:
- Đại tự nhiên là tốt nhất! rừng rậm này thật sự rất đẹp!
Nham Lực hừ một tiếng, nói:
- Này đã tính là gì, đây chỉ là địa phương bên ngoài Tinh Linh sâm lâm mà thôi, chờ ngươi chứng kiến Tinh Linh Tộc thôn xóm, mới biết thế nào là nhân gian tiên cảnh.
A Ngốc nhanh nói:
- Tinh Linh không phải ở ngay trong sâm lâm sao? Sao lại có thôn xóm? Chẳng lẽ bọn họ cũng phá hư rừng rậm?
Nham Lực nói:
- Ngươi thật là lạc hậu a, chờ một lát ngươi sẽ biết thế nào là Tinh Linh thôn xóm.
Nguyệt Ngân tới cạnh A Ngốc, nói:
- Hiện tại trên đại lục Tinh Linh ngày càng thưa thớt, bọn họ căn bản không muốn cùng loài người quan hệ. Phải biết rằng, trong Tinh Linh Tộc tùy tiện lấy ra một nam tử so với loài người chúng ta anh tuấn hơn vạn phần, mà nữ tử Tinh Linh, càng là nhân gian tuyệt sắc. Có rất nhiều quý tộc xuất hàng ngàn kim tệ làm tiền thưởng, khiến Đạo Tặc công hội cùng thợ săn tiền thưởng bất chấp thủ đoạn săn lùng thiếu niên, thành niên Tinh Linh tộc. Theo ta được biết, một nữ tử tinh linh thành niên, tại chợ đen có thể bán được khoảng một vạn kim tệ. Chính bởi vì như thế, cho nên Tinh Linh Tộc thường xuyên bị Đạo Tặc công hội cùng thợ săn tiền thưởng quấy phá. Cho dù có đối đầu, Tinh Linh Tộc cũng rất ít khi hạ sát thủ, càng chứng tỏ bản chất thuần khiết thiện lượng của bọn họ.
Huyền Nguyệt tức giận hừ nói:
- Ngay cả Tinh Linh cũng muốn bắt, bọn họ thật đáng ghê tởm, nếu để ta gặp phải, ta thể nhất định sẽ tiêu diệt hiểm họa này thay Tinh Linh Tộc. Nguyệt Ngân đại ca, bọn quý tộc đó muốn bắt Tinh Linh làm gì?
Nguyệt Ngân xấu hổ, thấp giọng cười nói:
- Làm nô dục hoặc là sủng vật.
Huyền Nguyệt ngẩn người, hỏi:
- Cái gì gọi là nô dục?
Miêu phi vốn đang uống nước, nghe Huyền Nguyệt hỏi vậy, nhất thời điên cuồng phún ra, bắn lên mặt Vạn Lý, Vạn Lý giật mình, túm cổ áo Miêu Phi, cả giận nói:
- Ngươi làm gì?
Miêu Phi liên thanh ho khan, hiển nhiên là bị sặc:
- Ta, ta......Không phải......Cố ý......Huyền, Huyền Nguyệt......Tiểu thư......Nàng, thật sự......là.....