Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Nhất Niệm tôn giả lau máu tươi bên mép, nói: "Khắc pháp trận trên pháp khí, dùng linh lực kích thích là khởi động được, nhưng đây chỉ là pháp trận truyền tống đơn giản, nên không thể dẫn người đi xa."

"Chúng ta vẫn ở thành Ủng Tuyết." Tạ Tuyết Thần cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc và khí tức bị hòa tan trong gió: "Ngươi tốn sức đưa ta đến đây, chắc là có thứ muốn cho ta thấy."

Ánh mắt Nhất Niệm tôn giả dần lạnh xuống: "Hình như cũng không ngoài suy đoán của Tạ tông chủ."

"Huyền Thiên Tự có hai người, ta không có lý do gì mà chỉ hoài nghi Pháp Giám tôn giả, bỏ qua ngươi." Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói.

Nhất Niệm tôn giả cười một tiếng, đột nhiên tung một chưởng vỗ về phía ngực Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần giơ kiếm đỡ, nhưng không thể chống đỡ một kích toàn lực của Nhất Niệm tôn giả, hắn bị bức về sau mấy trượng, sắc mặt hơi biến, một tia đỏ thẫm tràn ra khoé môi.

Nhất Niệm tôn giả chắp hai tay, khuôn mặt hiền hậu, chậm rãi nói: "Quả nhiên thần khiếu của ngươi chưa khôi phục, bị ngươi đoán trúng, cũng chẳng sao."

Tuyết rơi dày hơn, từng tầng mây dày và gió tuyết che kín ánh nắng, trong sơn cốc, âm khí dày đặc.

Một bóng người cao lớn từ trong gió tuyết bay tới, mỗi một bước đi đều khiến đất rung núi chuyển.


"Cho nên ta nói, ngươi quá cẩn thận." Giọng nói kia khàn khàn nhưng vang dội, xuyên thấu gió tuyết đang ngăn cản. "Cũng chỉ là một phế nhân Tạ Tuyết Thần."

Nhất Niệm tôn giả nói: "Dù sao cũng là Tạ tông chủ, ta vẫn phải hết lòng tôn kính."

Tạ Tuyết Thần cầm kiếm đứng dậy, thân thể cao lớn đứng trong gió tuyết, kiếm xuất khỏi vỏ.

"Là ngươi bày pháp trận truyền tống, đưa Si Ma và Chiến Ma vào thành Ủng Tuyết." Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Nhất Niệm tôn giả: "Người bày trận nếu có đã nghĩ ra cách dùng tay trái viết chữ để che giấu sự thật, cũng sẽ không thể không nghĩ tới sẽ bị người khác phát hiện, chữ được viết bằng tay trái khi kiểm nghiệm sẽ tương đồng với người viết trận phù, nhưng không có nghĩa là người thật sự bày trận. Người sống cùng hắn trăm năm, cố ý bắt chước nét chữ viết bằng tay trái của hắn, dễ như trở bàn tay."

Nhất Niệm tôn giả khẽ vuốt càm: "Thì ra là vậy, Tạ tông chủ đã sớm nghi ngờ ta."

"Nam Tư Nguyệt, cũng sẽ không thể nào không nghĩ tới điểm này." Tạ Tuyết Thần lại nói: "Nhưng hắn không nói ra."

Nhất Niệm tôn giả bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên hắn cũng biết mình bị bại lộ."

"Nếu Chiến Ma ở chỗ này, vậy phụ thân trên người Pháp Giám tôn giả, chính là Si Ma." Tạ Tuyết Thần nhìn người khổng lồ bên cạnh Nhất Niệm tôn giả: "Chiến Ma thật sự, năng lực thuần túy mạnh mẽ, chính là giết hại."

Chiến Ma toét miệng cười một tiếng với Tạ Tuyết Thần, lộ ra răng nanh sắc bén, giọng nói trầm thấp chậm chạp nói: "Chỉ có không có năng lực một chiêu giết địch, mới trở thành đồ chơi của những kẻ không có não kia, đạo lý này, Tạ tông chủ hiểu thật rõ."

Tạ Tuyết Thần nói: "Tu vi của Pháp Giám tôn giả, Si Ma muốn phụ thân thành công, tuyệt không phải một thời nửa khắc đã có thể thành công, cho nên, chắc hẳn tối qua Nhất Niệm tôn giả đã hạ thủ với Pháp Giám tôn giả."

Nhất Niệm tôn giả không chối, mặt hắn ngậm cười vuốt cằm nói: "Đêm qua luận đạo với sư thúc, ta và hắn đạo bất đồng, hắn muốn giết ta, động sát niệm, hối niệm, nhưng ta sớm có chuẩn bị, dùng pháp trận trói buộc hắn, để Si Ma đánh lén, khống chế tâm ma của sư thúc, cho đến sáng nay, mới phụ thân thành công."

"Khống chế Nam Tư Nguyệt không nằm trong kế hoạch của ngươi, hắn chỉ là người bình thường." Tạ Tuyết Thần nói.

"Không sai, nhưng hắn vừa bước vào sảnh Chính Khí, đại trận tâm ma liền dao động." Nhất Niệm tôn giả hơi cảm khái: "Nam trang chủ khoáng đạt, không nghĩ tới tâm tư nặng vậy, si niệm của hắn quá lớn, khiến Si Ma không tự chủ được chuyển mục tiêu, khống chế Nam trang chủ."


Tạ Tuyết Thần có chút nghi ngờ, Nam Tư Nguyệt si niệm cái gì, nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu kĩ càng, hắn rất nhanh bỏ suy nghĩ này qua một bên.

"Khơi mào lòng nghi ngờ của mọi người trong tiên minh, khiến tiên minh hóa thành tán sa, phụ thân Pháp Giám tôn giả, khơi mào nội loạn tiên minh, đưa ta ra khỏi trung tâm vòng xoáy, để Chiến Ma trợ giúp ngươi giết ta." Tạ Tuyết Thần nói ra sắp xếp của Tang Kỳ: "Tang kỳ muốn một lưới bắt gọn tiên minh."

Nhất Niệm tôn giả nói: "Sư thúc và Tạ tông chủ là tu sĩ mạnh nhất trong tiên minh, nếu những người khác không liên hiệp, giao đấu với hắn sẽ không có chút phần thắng nào."

Tạ Tuyết Thần nói: "Si Ma chỉ muốn tiên minh tàn sát lẫn nhau, Pháp Giám tôn giả thắng hay thua, sống hay chết, không quan trọng."

"Tạ tông chủ thật hiểu người." Nhất Niệm tôn giả khẽ cười: "Nhưng không phải ngươi rất tiết kiệm câu giải thích với kẻ địch sao, sao lại nói nhiều với ta vậy?"

Tạ Tuyết Thần chậm rãi buông lỏng kiếm trong tay, trường kiếm ghim vào trong nham thạch, vẫn không nhúc nhích.

"Dĩ nhiên là bởi vì, ta cũng phải kéo dài thời gian." Tạ Tuyết Thần nói.

Nhất Niệm tôn giả và Chiến Ma đều ngẩn ra, trong gió tuyết cách đó ba trượng, chỗ Tạ Tuyết Thần đứng, bão tuyết đột nhiên ngưng giữa không trung, tựa như thời gian đình trệ trong nháy mắt, xuyên qua lớp tuyết dày đặc, bọn họ thấy một khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, một đôi mắt phượng sáng ngời sắc bén, hồng quang giữa chân mày đột nhiên sáng lên, một khắc sau, bão tuyết lấy hắn làm trung tâm tạo vòng nước xoáy trào ra hướng ra phía ngoài, linh lực mạnh mẽ dao dộng khiến thiên địa đổi sắc, một luồng ánh sáng chói mắt như mặt trời xuyên phá bão tuyết đang bao trùm, kiếm khí bén nhọn xông thẳng lên trời, khí thế ngút trời!

"Quân Thiên!" Sắc mặt Nhất Niệm tôn giả đại biến, lui về phía sau nửa bước.


"Thần khiếu của hắn khôi phục rồi?" Chiến Ma nhớ lại cảnh Tạ Tuyết Thần tay cầm Quân Thiên trong trận Vạn Tiên, kiếm thế hủy thiên diệt địa, đáy lòng nhất thời chột dạ, nhưng rất nhanh đã khơi dậy chiến ý lớn hơn trong lòng hắn.

Chiến Ma là không sợ hãi, hắn chỉ biết tàn sát và chiến đấu, cường giả làm ma khí của hắn sôi trào, càng gặp càng mạnh!

Chiến Ma toét miệng cười to, rút hai chiếc rìu chiến từ sau lưng, trong mắt tràn ngập tia máu đỏ.

"Thật không hổ là linh lực của kiếm tu đệ nhất, như vậy giết mới sảng khoái!"

Nhất Niệm tôn giả biết mình bị lừa, khuôn mặt hiền từ từ trước đến nay của hắn phủ lên bóng mờ. "Tạ tông chủ không dễ đối phó như vậy đâu."

"Lúc đó là bị trận Vạn Tiên áp chế, ta mới thua hắn. Bây giờ ta mạnh hơn so với lúc ở trận Vạn Tiên, còn hắn.." Chiến Ma híp mắt một cái: "Nhìn dáng vẻ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục."

Trong bão tuyết truyền ra giọng nói lạnh như băng của Tạ Tuyết Thần: "Nhưng giết ngươi, thì dư sức."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận