Thiên Lý Khởi Giải

Dĩ Thành nói: Chỉ có chuyện này, trước giờ anh, chưa từng kể với em. Việt Việt, em chính là Việt Việt, sau này đừng nói những lời như diễn kịch gì đó nữa, em chính là Việt Việt của ta.

Thiên Việt ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: “Không ngờ người thật thà như anh cũng biết đùa giỡn, đùa giỡn tôi vui lắm sao? Nhìn tôi giả ngây giả dại vui lắm sao?”

Dĩ Thành luống cuống nói: “Việt Việt, anh…”

Thiên Việt thấy anh hoảng đến trên trán đầy mồ hôi, nói: “Về nhà rồi tính.”

Cậu đột nhiên ý thức được, mình đã dùng từ ‘nhà’. Căn hộ nho nhỏ, có hơi tối lại có hơi ẩm kia, thì ra trong cảm nhận của cậu không ngờ mang ý nghĩa như nhà, nhưng cũng là nơi cậu không thể không rời khỏi.

Vừa đóng cửa, Dĩ Thành liền giữ chặt cậu nói: “Việt Việt, em nghe anh nói, trước giờ anh chưa từng có ý đùa giỡn em, trước giờ anh luôn tin em chính là Việt Việt thật sự, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã tin rồi, anh cũng chưa từng tiếp tục đi tìm Việt Việt thật gì đó nữa.”

Thiên Việt nói: “Xin lỗi, khiến anh vỡ mộng, khiến anh thất vọng rồi.”

Dĩ Thành ghé sát lại, ôm cậu vào lòng: “Việt Việt, em biết không? Anh không nhận nhầm người bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất, sau gáy em, có một nốt ruồi nhỏ, bị tóc che khuất.”

Thiên Việt thoáng sửng sốt, chưa bao giờ có ai nói với cậu điều này, thậm chí có lẽ ngay cả mẹ cũng không biết.

Nhưng Dĩ Thành lại biết. Hồi đó, vô số lần, Thiên Việt gối đầu lên đùi Dĩ Thành, tóc cậu hơi vàng, nhưng rất dày, mềm mại bao phủ hai bên tai cậu. Dĩ Thành nhẹ nhàng gãi lưng cho cậu, cậu thoải mái híp mắt lại, cặp kính gọng đen nho nhỏ cũng trượt xuống mũi, giống như chú mèo con an tĩnh dưới nắng ấm.

“Thứ hai.” Dĩ Thành nói: “Nguyên nhân thứ hai, là bởi vì đôi mắt em. Việt Việt, em có biết mẹ anh thường nói gì không? Thằng bé Thiên Việt này, con biết điểm nào của nó đẹp nhất không? Chính là đôi mắt! Cũng không phải khen to bao nhiêu đặc biệt bao nhiêu, mà là trong ngần, đen ra đen trắng ra trắng. Việt Việt, bất luận thời gian có trôi qua thế nào, bất luận đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt em vẫn không thay đổi, tâm tư em cũng sẽ không thay đổi.”

Thiên Việt nói: “Anh Dĩ Thành, anh không hiểu đâu, đó chẳng qua chỉ là kỹ xảo nghề nghiệp của tôi. Quần áo màu trắng, nụ cười thoạt nhìn đơn thuần, đều là kỹ xảo, đều là vì cái mục đích trần trụi kia mà thôi. Khách… khách của tôi… rất nhiều, họ… toàn là viên chức hoặc những người kẻ tự cho là trí thức, họ yêu cầu những thứ này, tôi cứ thế cung cấp cho họ. Tôi của trước kia, tôi chân chính thật sự, đã không còn nữa, không thể quay lại được nữa, anh Dĩ Thành.”

Thị Dĩ Thành nói: “Em ấy vẫn còn, đang ở đây.” Đoạn áp tay lên ngực Thiên Việt: “Em ấy ở ngay đây, anh nghe thấy em ấy nói, em ấy muốn bước ra.”

Thiên Việt cười ha ha: “Anh nhất định nghe lầm rồi. Cậu ta đã chết, là bị tôi bóp chết. Khỏi phải ngày ngày chạy ra nhìn tôi chằm chằm, làm cho trong lòng tôi phát bực.”

Thiên Việt bước tới bên đàn dương cầm, dường như muốn dùng tay vuốt ve một chút, bàn tay khựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn rụt về.

Thiên Việt nói: “Anh biết không Dĩ Thành, tôi, không thể đàn được nữa. Lần nọ, có một người, đặt tôi trên đàn dương cầm… Từ đó về sau, tôi không tài nào đàn được nữa, mỗi lần chạm đến phím đàn, tay sẽ run rẩy, tiếng nhạc phát ra đều rất chói tai.”

Dĩ Thành chỉ nghe cậu nói, tôi không thể đàn được nữa.

Việt Việt không thể đàn được nữa, không thể đàn được nữa sao?

Dĩ Thành còn nhớ mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè trước đây, cứ đến ba giờ chiều, Việt Việt liền đàn một khúc, anh nghe thấy, sẽ chạy đến dưới lầu nhà Việt Việt. Sau đó, Việt Việt sẽ chạy ra, dựa vào lan can, vẫy tay với anh. Có lúc Việt Việt cũng biết nghịch ngợm, vò tờ giấy thành một cục, ném xuống. Nếu vừa vặn ném trúng đầu anh, Việt Việt sẽ nhe răng, lẳng lặng mỉm cười. Đa phần, Việt Việt ném xuống một viên kẹo, hoặc là một thỏi chocalate, rồi tự lột một viên bỏ vào miệng mình.

Dĩ Thành nhớ khi đó từng hỏi Việt Việt, đây là bài gì. Thiên Việt ngậm kẹo trong miệng, hai má phồng lên thành hai cái bánh bao nhỏ, hàm hàm hồ hồ nói, là ‘Ly biệt’. Mẹ em rất thích, mẹ nói đời người chẳng qua chỉ là một hồi gặp gỡ, một hồi biệt ly mà thôi.

Thiếu niên nhỏ nhắn, vóc dáng còn chưa phát triển đầy đủ, đôi mắt trong veo, chất chứa một chút tịch mịch, cách khoảng thời gian dài như vậy, đang nhìn Dĩ Thành mỉm cười.

Thế nhưng Dĩ Thành phát hiện, hiện tại người anh hay nhớ đến, lại là Thiên Việt của hai tháng gần đây. Người mặc sơ mi trắng, nổi bật giữa màn đêm thăm thẳm sau lưng, dáng vẻ tựa bên cửa tự tiếu phi tiếu, vẻ quyến rũ vô tình khi gạt đi hạt cơm dính bên môi, trong cơn đau nắm chặt tay mình nói, em không muốn đi đâu hết, đôi mắt được pháo hoa chiếu sáng, khát vọng tràn ngập trong ánh mắt, bóng dáng lảo đảo khi uống say, cánh tay thon gầy quấn lấy mình, mang theo chút trêu đùa, chút xấu hổ khi cậu nói anh đúng là giỏi liên hệ lý luận thực tiễn.

Dĩ Thành phát hiện, Thiên Việt của hiện tại và của ký ức tám năm trước, anh đều quan tâm, đều đối xử tốt như nhau.

Dĩ Thành nói: “Việt Việt, anh thích em của trước đây, nhưng càng thích em của bây giờ. Khi đó em còn quá nhỏ, anh cũng còn nhỏ, có rất nhiều chuyện, rất mơ hồ, như tình bạn, lại giống tình thân, nhưng hiện tại, chúng ta đều đã trưởng thành, anh tự rõ lòng mình. Anh… anh yêu em, Việt Việt.”

Thẩm Thiên Việt lẳng lặng nhìn cậu: “Anh Dĩ Thành, muốn em đối mặt với bản thân trong quá khứ, hay là dùng bộ dạng hiện tại đối mặt với anh, đều khiến em hổ thẹn chết được. Nếu anh thật sự yêu em, hãy để em ra đi. Vĩnh viễn đừng tìm em nữa. Việt Việt của anh, đã chết rồi, cậu ta không còn nữa, không bao giờ quay lại nữa.”

Tám năm trước mày đã không thể giữ lại trong sáng sạch sẽ, tám năm sau mày cũng đừng mong vãn hồi.

Dĩ Thành bước qua, ôm lấy cậu: “Em đúng là bướng bỉnh, Việt Việt. Không sao, không sao đâu, Việt Việt.”

Thiên Việt ngả đầu lên vai anh, cười nói: “Thật ra, con trai cũng chẳng có trinh tiết gì đáng nói. Chỉ là, anh biết không? Có những chuyện, có những dấu vết đã khắc sâu vào xương tủy, cả đời cũng không xóa được.”

Dĩ Thành vuốt lưng cậu, nói: “Nhất định có thể xóa được, nhất định. Chúng ta sẽ từ từ xóa đi, anh với em, chúng ta sẽ cùng xóa bỏ nó.”

Thiên Việt nói: “Dĩ Thành, con đường trưởng thành, mỗi bước chông gai, em từ nhỏ đã sợ đau, quả thật rất sợ. Hãy để em tự hà khắc với mình một chút.”

Dĩ Thành càng ôm chặt cậu trong tay: “Đừng Việt Việt, em đừng đi. Đừng đi đâu cả, chúng ta sát cánh bên nhau.”

Khoảnh khắc ấy, cõi lòng yếu đuối đến mức không thể cứu vãn.

Cả ngày hôm sau, Dĩ Thành ở công ty, trong lòng cứ thấp thỏm bất an, có một lần, còn còn cầm nhầm hóa đơn nhận hàng. Ninh Khả cười nói: “Hoàn hồn lại đi ông chủ.”

Dĩ Thành mỉm cười đôn hậu, nhưng trong lòng thật sự rất sợ, sợ đứa trẻ bướng bỉnh kia thoáng chốc sẽ không thấy đâu nữa. Anh gần như cứ cách một giờ lại gọi điện cho Thiên Việt, cũng không phải muốn nói gì, chỉ để nghe thấy giọng cậu, biết cậu vẫn còn ở đó, nghe thấy cậu cũng rất kiên nhẫn nói, em vẫn ở đây. Không dễ gì mới hết giờ làm việc, Dĩ Thành bước ra khỏi cửa công ty, liền mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui