Thiên Ma Nữ Vương

Khi Y Nhi tỉnh lại thì mơ hồ phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, mái nhà tranh đơn sơ và bốn vách trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn nhỏ ở giữa nhà. Y Nhi khẽ cục cựa, dù hơi khó khăn nhưng vẫn có thể cử động được, không biết đây là đâu, là ai đã cứu nàng.

Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân bước nhanh tới gần.

Y Nhi đưa mắt lên nhìn người đang tới đó, một cái đầu đứa bé bóng loáng hiện ra trước mặt.

Chú tiểu nhỏ ngạc nhiên trố mắt nhìn nàng một lúc rồi đột ngột vừa chạy đi vừa la lớn:

– Sư phụ, nàng tỉnh rồi! Nữ thí chủ kia đã tỉnh rồi…

Chẳng lẽ nàng đang ở trong chùa sao?

Y Nhi khó khăn ngồi dậy, đưa tay lên chạm vào vết thương trước ngực, nhớ lại hôm đó cơ thể nàng gần như đã bị chẻ đôi.

Dù như vậy, nàng vẫn không chết được, không giống người bình thường, phải không?

Trên tay truyền tới hơi man mát lạnh, có vẻ nguồn năng lượng kia vẫn đang chữa trị cho nàng.

Không đợi lâu, chú tiểu lúc nãy đã quay trở lại, nó rón rén đứng đằng xa không dám lại gần, thụt đầu thụt cổ nói:

– Nữ… nữ thí chủ, ngài đã có thể ngồi dậy rồi? Sư phụ Tiểu Không hỏi ngài có thể đến gặp sư phụ của được không?

Y Nhi nhìn đứa nhỏ bị mình dọa tới tái mặt đứng đằng thấp thỏm một góc, cả thở cũng không dám thở mạnh. Xem ra bộ dạng của nàng rất đáng sợ.

– Đây là đâu?

Tiểu Không thành thật đáp:

– Đây là Nhất Không Tự.

– Là các ngươi đã cứu ta về sao?

– Phải! Là sư phụ đã cứu thí chủ, à mà không, là có một người khác đưa thí chủ đến đây trước.

– Là ai đưa ta tới?

– Tiểu Không không biết, chỉ nghe nói đó cũng là một vị hòa thượng.

– Hòa thượng?

Không hiểu sao, Y Nhi nghe thế lại liên tưởng tới một gương mặt phúc hậu với nụ cười hài hòa kia.

– Là… Tiếu hòa thượng sao?

Tiểu Không nghe hỏi thì khó khăn suy nghĩ nhưng mãi vẫn không nghĩ ra, đành khổ sở nói:

– Tiểu Không cũng không rõ, nhưng sư phụ của Tiểu Không chắc là biết đấy! Ngài hãy tới hỏi sư phụ của Tiểu Không đi! Mà ngài có thể đi gặp sư phụ được không…

Y Nhi trầm mặc một lúc thì đáp:

– Được, ta sẽ đi!

Nói rồi, Y Nhi đưa chân xuống sàn nhà, khó khăn đứng lên, cơ thể nàng vẫn chưa thích ứng được nên có phần loạng choạng, Tiểu Không thấy nàng lung lay sắp ngã thì chạy vù tới định đỡ nàng nhưng nàng đã giữ thăng bằng được rồi. Tiểu Không cuống quýt liền rút tay lại, thầm thở ra một hơi may mắn rồi nhanh như cắt chạy ùa ra ngoài.

Y Nhi chậm rãi đi theo Tiểu Không ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn thoáng qua xung quanh. Nơi nàng đang ở là một căn nhà tranh nằm cách biệt với khuôn viên trong chùa, dù Y Nhi lần đầu tiên đến chùa, nhưng cũng hiểu rõ sự khác biệt trong đó. Họ đã có lòng cưu mang nàng như vậy, nàng cũng không dám nói gì hơn.

Tiểu Không cuống cuồng đi đằng trước dẫn đường, sợ Y Nhi không theo kịp nên cứ rón rén nhìn kiểm tra, rồi lại sợ nàng biết hắn đang nhìn lén nàng nên càng loạn trí hơn. Cuối cùng, cũng đã tới chính điện, Tiểu Không cũng đã mệt đứt hơi.

– Sư phụ, con đã dẫn nữ thí chủ tới rồi.

Tiểu Không đứng ngoài cửa nói vọng vào rồi nép sang một bên nhường đường cho Y Nhi. Y Nhi đứng ngoài cửa nghĩ một lúc cũng bước chân vào.

Chính điện này khá lớn, xung quanh rất đơn sơ, không bày trí vật gì nhiều, làm nổi bật pho tượng phật uy nghi trên đài cao trước mặt. Pho tượng Phật khép hờ mắt nhìn xuống vạn vật, như nhìn thấu suốt mọi thứ. Thị phi, đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, bất hạnh, âm mưu dối trá, tính toán... tất cả mọi thứ đều không thể che đậy trước mặt ngài.

Làn khói nhè nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng từ nhang đèn tỏa ra lượn lờ xung quanh Y Nhi, càng thấm được vào linh hồn nàng, làm nàng vào sâu trạng thái vô ngã, tạm quên đi tất cả mọi thứ, như trên thế gian này chỉ còn nàng và pho tượng Phật trước mạt.

Thật an tĩnh...

...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rối cuộc Y Nhi cũng đã tỉnh lại sau một tiếng chuông vang lên trong đầu.

Y Nhi chớp mắt mấy lần, nhìn lại xung quanh nhưng đã không còn cảm giác kỳ diệu khi nãy nữa. Lúc này, nàng mới nhìn thấy một lão hòa thượng râu tóc bạc phơ đang ngồi Thiền dưới tượng Phật, đối diện với nàng.

Y Nhi bước tới gần lão hòa thượng rồi ngồi xuống.

- Là ngài đã cứu ta?

Lão hòa thượng nâng mắt lên nhìn nàng, khẽ nói:

- Bần tăng không có khả năng lớn lao đó. Là tự nguồn năng lượng kỳ diệu trong người thí chủ đã làm...

- Nghe nói là do một hòa thượng khác đưa ta tới đây, đó có phải là Tiếu hòa thượng hay không?

- Ngài có rất nhiều tên gọi, Tiếu hòa thượng cũng là một trong những cái tên người khác gọi ngài.

- Không phải ở Phật môn không có người có tên như vậy sao?

Lúc đó, Bạch Thiên Lam đã từng nói với nàng như thế, trong Phật môn không có người gọi là Tiếu hòa thượng.

Lão hòa thượng vẫn ôn hòa đáp:

- Ngài có tốn tại hay không đều tùy vào tâm của mỗi người. Nếu ngươi nghĩ là ngài có tồn tại thì là có, nếu ngươi nghĩ là không thì là không.

- Vậy là sao?

- Cũng giống như truyền thuyết về Thiên Nữ ở tu tiên giới vậy. Với một số người, đó chỉ là truyện thuyết, không có thật với một số người tin tưởng thì lại trở thành niềm hy vọng...

Nói như vậy, Tiếu hòa thượng thật sự tồn tại đúng không? Đó không phải là ảo giác của nàng? hay ít nhất, đối với nàng, ông ấy là có thật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui