Khi Y Nhi tỉnh dậy thì mơ màng phát hiện khung cảnh lạ lẫm, trên người còn khoác một áo choàng lạ để che đậy y phục rách nát của nàng. Dù không biết đây là đâu nhưng chắc là nàng đã thoát khỏi tay Lâm Thiện Nhân.
– Đã tỉnh?
Nghe tiếng hỏi, Y Nhi nhướn mắt lên nhìn người vừa hỏi, Lâm Nhu.
– Đây là đâu?
Y Nhi nặng nề cất tiếng hỏi. Lâm Nhu nói:
– Chúng ta đang trên đường tới đại chiến trường!
Y Nhi im lặng một lúc rồi hỏi:
– Ma giới… và nhân loại đã chính thức khai chiến rồi sao?
Lâm Nhu trầm mặc nói:
– Phải! Bây giờ chắc là đã khai chiến rồi.
Bởi vì Y Nhi nên bọn họ mới bị trì hoãn ở đây.
– Thiên… Thiên Ma có tham gia cuộc chiến này hay không?
Nghe câu hỏi của Y Nhi, cả Lâm Nhu và Hạ Lan liền cảnh giác, họ vẫn không hoàn toàn tin tưởng Y Nhi được.
Mũi kiếm lạnh lùng chĩa trước mặt Y Nhi, Hạ Lan trầm trọng hỏi:
– Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?
Y Nhi vẫn nhàn nhạt như cũ, như thể không để tâm chút uy hiếp của Hạ Lan.
Hạ Lan lại nói:
– Nếu nói ngươi là vì nhân loại, ta sẽ không tin đâu!
Dù không muốn thừa nhận, nhưng chính bọn họ đã rũ bỏ nàng trước, nếu bây giờ nàng nói thật tâm vì bọn họ thật khó mà có thể tin được. Hơn nữa, bọn họ không thấy trong mắt Y Nhi chút tình cảm nào cả.
Y Nhi không lẫn tránh, thừa nhận:
– Phải! Ta không phải vì các ngươi! Các ngươi có gì đáng để ta phải hy sinh?
Hạ Lan nghe vậy thì bị kích thích, thật muốn một kiếm đâm chết Y Nhi. Lâm Nhu bắt lấy tay Hạ Lan can ngăn, nhìn Y Nhi mà hỏi:
– Vậy mục đích thật của ngươi là gì?
Y Nhi khẽ cụp mắt, như đang tưởng nhớ gì đấy, thấp giọng nói:
– Hắn… Là hắn.
Hắn trong lời nàng nói chính là Thiên Ma. Lần này chính Lâm Nhu cũng có chút không kiên nhẫn nữa rồi. Y Nhi tiếp tục nói: