Thiên Ma


“Tại sao vật này lại nằm trong tay của ngươi? !” Trong nháy mắt, sắc mặt chưởng môn Thiết Huyết môn thay đổi, trừng mắt nhìn Diệp Vân, “Đây là bảo vật của phái Thiết Huyết chúng ta! Vô cùng quý giá”.
Hoán Quân vừa nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, chớp mắt tức giận dựng lông mày: “Hay cho cái danh chính phái mà lại trộm bảo vật của phái Thiết Huyết chúng ta! Hôm nay cho dù có liều mạng này, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Diệp Vân bĩu môi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nam nhân này đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Hoán Quân!” Đám Diệp Vân còn chưa kịp phản ứng, chưởng môn Thiết Huyết môn đã tức giận quát lớn, “Ngươi biết cái gì mà ở chỗ này lung tung ồn ào?”.
“Sư phụ?” Hoán Quân nghi hoặc, chần chờ nhìn Diệp Vân trong mắt thoáng có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm gì.
“Diệp Vân, vật này bị một tền phản đồ của phái chúng ta trộm mang đi, vì sao bây giờ nó lại ở trong tay của ngươi?” Trong lòng chưởng môn Thiết Huyết môn cũng đã có suy đoán, hẳn là Diệp Vân có xung đột gì đó với tên phản đồ kia cho nên mới lấy lại đuọc món bảo vật này.
“Tên phản đồ kia chạy trốn đến Nhiêu Thiên quốc, mai danh ẩn tích vào triều làm quan làm thái phó, quyền khuynh vua và dân, còn có con cái. Xúc phạm thái tử quá đáng, đúng lúc thái tử cùng ta là chỗ quen biết, trải qua một cuộc vây quét, cho nên bảo vật này mới rơi vào tay ta”. Diệp Vân hời hợt đem tất cả kể 1 mạch, thuận nước giong thuyền, “Nghe đồn thái phó nói hắn vốn là đệ tử của phái Thiết Huyết, vì không chịu được tu hành tàn khốc nên đã trốn đi, còn dùng bảo vật này đánh chết các đệ tử Thiết Huyết môn truy đuổi hắn”.
Diệp Vân nói hết lời, sắc mặt chưởng môn Thiết Huyết môn biến đổi, cuối cùng trên mặt hiện lên vui mừng.
“Thì ra là ta đã hiểu lầm ngươi. Diệp sư đệ, rất xin lỗi”. Hoán Quân không đến mức ngu xuẩn, vội vàng xin lỗi Diệp Vân .
“Không có việc gì, người không biết thì không có tội”. Diệp Vân an ủi. Thực ra đám Diệp Vân đều hết chỗ nói, rõ ràng là đại đệ tử của phái Thiết Huyết, chẳng lẽ thật sự là đầu óc ngu si tứ chi phát triển? Nếu như đúng là Diệp Vân trộm bảo vật này đi thì còn đem trả bọn họ làm gì?
“Diệp Vân, ngươi giúp chúng ta diệt được phản đồ, thật không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào”. Chưởng môn Thiết Huyết môn nhìn dải lụa trong tay Diệp Vân nói.
“Đâu có chưởng môn, ta chỉ giúp đỡ một chút, giúp các vị tiêu diệt phản đồ chính là thái tử Nhiêu Thiên quốc ”. Diệp Vân mỉm cười, trao dải băng lại cho chưởng môn Thiết Huyết môn, cất cao giọng nói, “Bây giờ là lúc vật về chủ cũ”.

Chưởng môn Thiết Huyết môn như nhận được bảo vật nhận lấy dải lụa, cẩn thận vuốt ve nó, lúc này mới ngẩng đầu đối Diệp Vân nói: “Rất cảm ơn ngươi. Bảo vật này chúng ta chưa từng dùng qua, luôn luôn thờ tại mật thất ở cấm địa của phái Thiết Huyết . Nhưng lại bị tên súc sinh kia trộm đi”.
“Bây giờ cũng tìm lại được rồi”. Diệp Vân bước xuống mỉm cười nói.
“Đúng vậy. Món bảo vật này đã thờ năm nghìn năm, theo phái Thiết Huyết từ lúc mới sáng lập”. Chưởng môn Thiết Huyết môn nhẹ giọng nói , như là kể cho Diệp Vân lại như là lẩm bẩm.
Năm nghìn năm!
Diệp Vân nhíu mày, tại sao lại là năm nghìn năm.
Đây như là một mốc thời gian xâu chuỗi từng sự việc lại, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì lại không có gì rõ ràng cả.
“Chưởng môn, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát đi tìm kiếm Thổ linh châu”. Diệp Vân cáo từ.
“Được, cùng nhau thận trọng làm việc”. Chưởng môn Thiết Huyết môn ngẩng đầu trịnh trọng dặn Diệp Vân, sau đó nhìn Hoán Quân nói, “Hoán Quân, ngươi tính tình xúc động phải luôn chú ý, nhớ phải sửa. Ngươi là chưởng môn đời tiếp theo của phát Thiết Huyết chúng ta, xúc động như vậy thì làm sao sau này có thể làm việc lớn được?”
“Vâng, đệ tử hiểu, đa tạ sư phụ dạy bảo”. Hoán Quân đỏ mặt cúi đầu nói.
“Đi thôi, cùng nhau cẩn thận”. Chưởng môn Thiết Huyết môn có chút mệt mỏi nói.
“Cáo từ”. Đám người Diệp Vân đi theo Hoán Quân rời đi, chưởng môn đứng ở trên điện, nhìn mọi người bóng lưng biến mất, thở dài, đứa bé Hoán Quân này tu vi không có gì để nói, cái chính là tính tình, ai, đúng là vấn đề lớn. Đặc biệt phân rõ sai trái, thường xuyên võ đoán, đây cũng không phải là chuyện tốt. Còn cần nhiều rèn luyện hắn nhiều hơn.
Không ai có thể dự đoán được chuyện trong tương lai, không có một ai. Cho dù có là thần tiên cũng không thể nào hiểu rõ mọi chuyện.

Hoán Quân này, sau này vì Thiết Huyết môn mang đến tai họa, thương tổn gây ra cho Diệp Vân thậm chí là Hoa Vị Ương cùng Tiểu Thảo, không cách nào có thể tính được. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Mọi người một đường ngự kiếm bay đi, bay thẳng tới nơi đồi núi trùng điệp phía trước
“Phía trước chính là đầm lầy”. Hoán Quân giải thích .
Mọi người đưa mắt nhìn, phía trước có một mảnh nâu ướt, mặt trên thấp thoáng thực vật thấp bé. Phóng mắt nhìn ước chừng cũng nghìn dặm. Mặt trên đầm lầy bao phủ một lớp sương mù màu lam nhạt, có vẻ tối tăm mờ mịt. chắc hẳn sương mù màu lam kia chính là chướng khí .
Diệp Vân lấy bình sứ ra, đem dược hoàn phòng ngừa chướng khí phân phát ọi người.
Hoán Quân dẫn mọi người chậm rãi bay đi vào trong chướng khí màu lam của đầm lầy.
Ngay khi đám Diệp Vân bay vào bên trong đầm lầy, trong nháy mắt không khí xung quanh trở nên biến động. Không khí trên mặt đầm lầy khoảng nghìn dặm này đều dao động, chướng khí màu lam xoay tròn quỷ dị. Chướng khí trong khoảng nghìn dặm cứ xoay tròn như vậy, dần dần trên không trung hình thành một cơn lốc xoáy cực lớn.
Tất cả mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn cơn lốc xoáy màu lam kỳ dị giữa không trung kia, trong lòng nảy sinh điềm chẳng lành.
Sau đó tại nơi trung tâm của vòng xoáy, không khí dần dần biến thành màu lam đậm rồi cuối cùng biến thành màu đen.
Oanh một tiếng nổ lớn, một tia chớp to như cây cột giáng xuống trung tâm của cơn lốc xoáy kia.
Âm thanh vang vọng khắp chân trời, ánh sáng trắng bắn ra bốn phía khiến người ta không thể mở mắt ra được
Bùm bùm thanh âm vang lên như tiếng pháo bên tai không dứt. tia chớp bổ xuống tia tỏa ra ánh sáng như có sinh mệnh bắt đầu phân tán, dần dần bao phủ toàn bộ khu đầm lầy khổng lồ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, vòng xoáy trên không trung dần dần tiêu tan, chướng khí màu lam lần thứ hai lại tràn ngập toàn bộ đầm lầy, thế nhưng lần này chướng khí màu lam trên không trung mờ mờ ảo ảo chứa sắc trắng ban nãy.
Đây là cái gì?
Hoán Quân trừng mắt thật lớn, ngôn ngữ cũng có chút không lưu loát : “Ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, chúng ta tới đây tu luyện rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình trạng như vậy”.
Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong ánh mắt nghiêm túc.
“Đây là cấm chế”. Lạc Tâm Hồn híp mắt nhìn mặt đầm lầy hơn nghìn dặm phía trước
“Khi chúng ta vừa đến nó mới xuất hiện”. Đoàn Dật Phong nghĩ lại, lạnh lùng nói, “Còn do cao thủ làm ra, một nghìn dặm này, không thể phi hành, càng không thể sử dụng pháp thuật”.
“Cái gì? !” Hoán Quân kinh hãi, thử sử dụng pháp thuật cơ bản, nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Diệp Vân nhìn đầm lầy phía trước không nói gì, nhưng trong lòng có cảm giác chẳng lành. Trong lòng có nghi hoặc, cấm chế này là nhắm vào mình !
“Không thể nào, chúng ta cũng không thể sử dụng sử pháp lực !” Bạch Hổ tức giận kêu to, thân thể còn duy trì phiên bản mini, không thể nào biến trở lại nguyên hình được .
Thanh Long cùng Thủy Nhi cũng kinh hãi. Bởi vì bọn họ đều không thể biến trở về nguyên hình.
Lúc này Bạch Hổ, Thanh Long và Thủy Nhi thực sự chỉ là tiểu sủng vật .
Thật đúng là cấm chế kinh khủng và mạnh mẽ, chỉ hình thành trong nháy mắt, mà còn ở trong phạm vi to lớn như thế!
Hiện tại, chỉ có đi bộ xuyên qua đầm lầy, còn phải tìm kiếm hơi thở của Thổ Linh châu.
Thế nhưng đầm lầy trước mặt mịt mờ, sâu không thấy đáy, một khi rơi xuống, chỉ sợ sẽ bị chìm sâu xuống.

“Việc này đơn giản”. Hoán Quân cười rộ lên, từ túi trữ vật bên người lấy ra một tấm ván gỗ lớn, phía trước tấm ván hơi hớt lên. Sau đó Hoán Quân đặt tấm ván lên mặt đầm lầy, “Chúng ta đứng tấm ván gỗ này đi qua mặt đầm trước”.
“Chịu đựng được sao?” Bạch Hổ hồ nghi nhìn tấm ván gỗ này, bọn họ có bốn người. Tấm ván gỗ mặc dù lớn, nhưng không phải thuyền.
“Có thể, yên tâm”. Hoán Quân mỉm cười, sau đó điểm đầu ngón chân, nhẹ nhàng nhảy lên tấm ván gỗ.
Bạch Hổ trợn to mắt,người to lớn, vạm vỡ thế mà thân thủ lại nhẹ như vậy. Bạch Hổ quên mất, phái Thiết Huyết quan trọng chính là không ngừng rèn luyện thân thể. Bọn họ am hiểu võ thuật còn hơn cả pháp thuật.
Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong ở Thanh Sơn mặc dù không có quá chú trọng võ thuật như phái Thiết Huyết, thế nhưng cũng không kém, nhẹ nhàng nhảy lên tấm ván gỗ. Lạc Tâm Hồn lại càng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bây giờ mặc dù bọn hắn không thể sử dùng pháp thuật, thế nhưng có kiếm thuật, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn có đấu khí!
Bốn người đứng trên tấm ván gỗ, tấm ván gỗ chỉ hơi trầm xuống sau đó trở về ban đầu.
Hoán Quân kinh hãi, ba nam nhân này công lực lại cao như vậy! Trong lòng ngoài sự tán thưởng còn dâng lên nỗi ghen tị. Thiết Huyết môn am hiểu nhất gì đó, ở trên mấy người này lại tựa như không có gì là không thể.
“Hoán sư huynh làm sao vậy?” Diệp Vân lên tiếng gọi Hoán Quân đang thất thần.
“A, không có gì”. Hoán Quân cười cười, “Các ngươi đứng vững. Chúng ta đi xem xung quanh đầm lầy này một lần, nhìn xem có thứ các ngươi muốn tìm hay không”. Hoán Quân nói, từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc sào trúc dài, nhẹ khuấy mặt đầm một chút, tấm ván gỗ kia tựa như mũi tên bắn ra khỏi dây cung mà bay ra ngoài. Không có bởi vì chịu sức nặng của bốn người mà có vẻ cồng kềnh.
Nhìn như 1 động tác nhẹ nhưng lại chứa lực lượng vô cùng lớn, cách thức buông thả xảo diệu khiến người ta hoàn toàn nhìn không thấu.
“Hoán sư huynh, công phu tốt”. Diệp Vân trong mắt hiện lên tán thưởng, lên tiếng khen ngợi.
“Đâu có, đệ tử phái Thiết Huyết chúng ta thường xuyên đến ở đây rèn luyện, điều ấy không coi vào đâu “. Hoán Quân mặc dù trên miệng nói khiêm tốn, thế nhưng trong lòng đắc ý vạn phần. Tại phương diện sức mạnh, đúng là Thiết Huyết môn vẫn là đứng nhất. Sức mạnh này hoàn toàn khác với cậy mạnh, dùng cách nhẹ nhàng để giải phóng sức mạnh khổng lồ ra. Trong các môn phái tu chân cũng chỉ có Thiết Huyết môn mới làm được.
Tấm ván gỗ lướt trên mặt đầm một lúc, khi mọi người đang nói chuyện, bỗng thấy phía trước đầm lầy như bị nấu sôi, không ngừng sôi sục, hơi nước bốc lên.
Hoán Quân cảnh giác ngừng lại, mọi người cũng cảnh giác, nhìn nơi đột nhiên dị thường kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận