“Đừng quá để ý, đây không phải lỗi của ngươi.” Không biết từ lúc nào, Lạc Tâm Hồn đã lặng lẽ đi tới bên cạnh Diệp Vân sử dụng thần thức nói.
Diệp Vân trầm mặc, bỗng nhiên cười khổ: “Ngươi có cảm thấy ta ti bỉ không? Vô sỉ không?”
Lạc Tâm Hồn ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy mới thực sự là một con người. Khi còn ở phương Đông, ngươi không cảm thấy bọn ngươi tự xung là danh môn chính phái kỳ thực đều cực kỳ dối trá sao?”
Diệp Vân trừng Lạc Tâm Hồn: “Có sao?”
“Không có sao?” Lạc Tâm Hồn cũng trừng lại.
Diệp Vân im lặng không nói.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngươi định khi nào đưa các tinh linh trở về?” Lạc Tâm Hồn nhìn sắc trời đã sáng hẳn hỏi.
“Ngày hôm nay cứ nghỉ ngơi đã, buổi tối chúng ta sẽ ra khỏi thành. Trường học thì mặc kệ đi.” Diệp Vân ngáp một cái, bận rộn một đêm, hiện tại nàng cũng hơi mệt.
Lạc Tâm Hồn gật đầu đồng ý.
Trở về phòng, Diệp Vân nằm nhìn trần nhà mà ngẩn người.
“Chủ nhân, mặc dù ta không thích tiểu tử Lạc Tâm Hồn kia, nhưng ta nghĩ lần này hắn nói đúng, đó vốn không phải lỗi của người”. Bạch Hổ nằm trên ngực Diệp Vân an ủi, “Tinh linh kia bởi cảm động khi người cứu nàng ta nên mới dùng linh hồn thủ hộ với người. Người cũng đừng vơ sai lầm vào mình. Hơn nữa chính nàng cũng không muốn trở về Nguyệt Chi Sâm mà”.
Diệp Vân lộ ra nụ cười phức tạp, vươn tay sờ sờ đâu Bạch Hổ đến khi nó xoay người ngủ.
Lúc này, túi linh thú Diệp Vân đặt bên gối bỗng nhiên có động tĩnh.
“Mẹ!” Giọng nói non nớt của Oa Oa vang lên.
Diệp Vân ngơ ngẩn, lúc này mới nhớ ra Oa Oa vẫn còn ở trong túi linh thú, gần đây Oa Oa ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, cũng không cần uống nước. Bởi vậy Diệp Vân đã để rất nhiều thức ăn trong túi linh thú cho Oa Oa. Oa oa gần đây đều rất im lặng, hiện tại lại lên tiếng, Diệp Vân vội vàng cho nó ra ngoài. Oa Oa vừa ra liền bay ngay đến, hôn bẹp lên mặt nàng.
“Mẹ, thơm quá!” Oa oa hưng phấn nhìn Diệp Vân.
Bạch Hổ trừng mắt nói thầm: “Ta biết mà, Oa Oa nhất định là nam hài!”
“Thơm?” Diệp Vân nghi hoặc, mình không hề khác mọi ngày nha. Khác biệt duy nhất… chẳng lẽ là linh hồn thủ hộ của Susan? Oa Oa cảm ứng được?
Nhìn oa oa hưng phấn bay tới bay lui xung quanh mình, Diệp Vân nghi hoặc. Rốt cuộc thì Oa Oa là sự tồn tại như thế nào?
Oa Oa náo loạn chán chê lại trở về túi linh thú ngủ, Bạch Hổ cũng ghé vào bên cạnh Diệp Vân ngủ say. Chỉ có Diệp Vân trong lòn có chút nặng nề không thể đi vào giấc ngủ.
Buổi tối, Đông Phương Cẩn làm ra một chiếc xe ngựa lớn cho Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn và tinh linh ngồi, nhưng Diệp Vân cười nhẹ: “Không cần, chúng ta ngự kiếm phi hành một tối là có thể đến Nguyệt Chi Sâm”.
Đông Phương Cẩn cười chính mình lại hồ đồ quên mất Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn có thể ngự kiếm phi hành. Hắn và Raphael quyết định không đi bởi tinh linh thuần khiết không chào đón huyết tộc cùng ác ma.
Raphael tựa và cánh cửa nói: “Ta không đi, hiện tại bên ngoài quá nhiều thiên sứ, ta còn chưa muốn chết”.
“Đi đường cẩn thận, trở về sớm một chút”. Đông Phương Cẩn lại trịnh trọng dặn dò Diệp Vân.
Diệp Vân gật đầu, giẫm lên thân kiếm, bảo Karina cũng đứng lên theo. Karina kinh ngạc nhìn trường kiếm rời khỏi mặt đất, đây là ma pháp gì vậy?!!
“Lên đây đi, rất nhanh là có thể trở về nhà của các ngươi”. Diệp Vân cười nhẹ, “Julia, cô đứng cùng Lạc Tâm Hồn”.
Hai tinh linh cẩn thận đứng lên trên.
Diệp Vân nói: “Ôm chặt chúng ta”.
Hai tinh linh do dự, cuối cùng vẫn vươn tay ôm chặt thắt lưng Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
Trong chớp mắt, hai người ngự kiếm phóng lên cao, biến mất trong màn đêm. Tiếng gió vù vù vang lên bên tai Karina và Julia, hai tinh linh chậm rãi mở mắt, mờ mờ trông thấy Nhã Tư thành lùi về phía sau ngày càng xa.
Thật nhanh! Hai tinh linh đã hiểu vì sau Diệp Vân muốn các nàng ôm chặt. Tốc độ nhanh như vậy, nếu không ôm chặt nhất định sẽ ngã xuống.
Thế nhưng, rốt cuộc đây là ma pháp gì? Lại có thể phi hành nhanh mà ổn định như vậy.
Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn khiến hai tinh linh rung động còn hơn nữa mà không phải chỉ chừng này!
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn vừa rời đi, Raphael tựa ở cạnh cửa nhíu mày nhìn Đông Phương Cẩn, ánh mắt đáng khinh kia khiến Phương Cẩn nổi cả da gà.
“Gì vậy?” Đông Phương Cẩn nhíu mày hỏi.
“Nhìn không ra ngươi còn có sở thích đó nha”. Raphael cười dâm đãng.
“Cái gì? Sở thích?” Đông Phương Cẩn nghi hoặc nhìn Raphael.
“Thì ra ngươi thích đàn ông. Tâm tư của ngươi với Diệp Vân ngay cả người mù đều có thể nhận ra”. Raphael cười hắc hắc, nhích nhích lại gần Đông Phương Cẩn, nháy mắt, “Có điều, ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà kì thị ngươi. Thứ đồ chơi gọi là tình yêu này, vốn chẳng thể phân biệt giới tính”.
“Biên đi!” Đông Phương Cẩn nghe xong mới hiểu được hắn có ý gì. Thì ra tên ác ma ngu ngốc này hiểu nhầm mình thích đàn ông!
“Tên ngu ngốc nhà ngươi, chưa thấy qua tên ác ma nào ngu ngốc như ngươi vậy. Ngươi mới thich đàn ông, cả nhà ngươi đều thich đàn ông!!!” Đông Phương Cẩn xả ra một hơi liền đẩy Raphael đang đứng trước cửa ra nổi giận đùng đùng vào phòng.
Raphael ngây ngốc gãi gãi đầu. Tên này bị sao vậy? Rõ ràng là hắn có tình ý với Diệp Vân, lại còn nổi giận như thế. Raphael híp mắt nhìn màn đêm, suy nghĩ về lời nói của Đông Phương Cẩn… Ngươi mới thích đàn ông, cả nhà ngươi đều thích đàn ông. Ý của hắn là hắn không thích đàn ông, nhưng Diệp Vân lại là đàn ông mà!
Chẳng lẽ! Chẳng lẽ?! Trong đầu hắn lóe lên một tia sáng. Chẳng lẽ Diệp Vân là nữ nhân!
Không đúng! Raphael sờ cằm, nhìn thế nào thì Diệp Vân cũng là nam nhân nha. Raphael xoay người vào phòng, thấy Đông Phương Cẩn đang ngồi uống trà liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Diệp Vân là nữ nhân?”
“Phốc” một tiếng, Đông Phương Cẩn phun ngụm trà vừa uống ra. Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc rồi lại khôi phục bình thường, danh chính ngôn thuận nói, “Tên ác ma ngu ngốc nhà ngươi, trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế hả? Vấn đề ngu xuẩn như vậy ngươi cũng hỏi được, mắt ngươi dùng để làm gì hả, con mắt nào của ngươi nhìn thấy hắn là nữ nhân?!” Đông Phương Cẩn cũng không muốn lại tạo thêm ình một tình địch.
Raphael khẽ nhíu mày, không nói gì, nhưng vẫn nghi hoặc xoay người đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Đông Phương Cẩn hơi khẩn trương hỏi.
“Ta trở lại ma giới mấy ngày, sau khi sóng yên biển lặng lại ra”. Raphael lười biếng nói, mở ra đôi cánh đen bay lên, biến mất trong màn đêm.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn ngự kiếm phi hành trên không trung, Diệp Vân dùng thần thức hỏi mọi người: “Nguyệt Chi Sâm ở đâu?”
“Ở cực Tây, cứ đi thẳng về phía Tây là được”. Lạc Tâm Hồn nói.
Hai tinh linh gật gật đầu. Các nàng rất muốn hỏi bọn hắn rốt cuộc là ma pháp gì có thể phi hành nhanh như vậy, nhưng vừa hé miệng ra gió liền thổi mạnh vào miệng, hai nàng sáng suốt lựa chọn không nói nữa. Các nàng cũng không thể dùng thần thức giao lưu như Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn cứ bay thẳng về phương Tây ước chừng bốn giờ thì hai tinh linh kích động ôm chặt thắt lưng hai người.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn giảm tốc độ.
“Tới ?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi.
Karina liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, Nguyệt Chi Sâm ở phía dưới, chúng ta có thể cảm nhận được”.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn trao đổi ánh mắt, bay xuống phía dưới.
Đáp xuống, xung quanh là một khu rừng rậm rạp, nhìn không ra nơi này có gì khác biệt.
Karina buông tay khỏi thắt lưng Diệp Vân từ từ đi về phía trước giơ hai tay trong không khí, tựa như trong không khí có vật gì đó.
Một chuỗi chú ngữ phức tạp dài dòng phát ra từ miệng Karina. Không khí trước mắt dao động, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn chăm chú nhìn, trước mắt xuất hiện một kết giới trong suốt. Karina hạ tay xuống, kết giới chậm rãi mở ra, lộ ra một con đường nhỏ.
“Mời vào”. Karina nhẹ giọng nói rồi dẫn đầu đi vào trong kết giới, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn đi theo phía sau, Julia đi cuối cùng. Mọi người vừa đi vào, kết giới chậm rãi đóng kín lại.
Xung quanh vẫn mờ mờ tối, nhưng thị lực của Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn hơn hẳn người thường, có thể nhìn rõ trong đêm tối, chỉ nhìn thấy một mảng hoa cỏ kỳ dị, các cánh hoa đều khép kín tụa như đang ngủ.
Karina đi ở phía trước dẫn đường nói:” Người tộc ta sinh sống ở đây đã mấy ngàn năm, kết giới này cũng đã bảo hộ chúng ta một khoảng thời gian dài, nếu không phải ta tùy hứng, Susan…”
“Công chúa, người đừng đau thương.” Julia cũng có chút nghẹn ngào.
Sắc mặt Diệp Vân phức tạp, trong long ngũ vị tạp trần.
“Susan muốn các cô bình an trở về, bây giờ các cô đã bình an trở về, coi như là đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng rồi”. Lạc Tâm Hồn đứng phía sau mở miệng.
Diệp Vân trong long khẽ động, quay đầu nhìn Lạc Tâm Hồn bên cạnh, đương nhiên hiểu hắn nói lời này là để an ủi mình.
Karina trầm mặc, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.
Đi thêm một đoạn, Diệp Vân nhíu mày, dừng bước, Lạc Tâm Hồn cũng dừng lại.
Chớp mắt, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, những tiếng xột xoạt không ngừng vang lên, trong bụi cỏ, trên cây đều có rất nhiều tinh linh nhảy ra. Nam tinh linh tuấn mỹ, nữ tinh linh mỹ lệ, đều trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cung tên trong tay nhắm thẳng vào nhóm người Diệp Vân.
“Là ta. Karina”. Karina trầm giọng nói, “Hai vị nhân loại này là bằng hữu của ta, là bọn họ đưa chúng ta về”.
Các tinh linh xung quanh nhìn nhau, chợt bộc phát một trận hoan hô, không ít tinh linh đều chạy qua đây.
“Công chúa! Thật sự là công chúa rồi!”
“Ha ha, công chúa, chúng tôi đều rất lo lắng cho người”.
“Công chúa, chúng tôi vốn định tập hợp mọi người đi tìm kiếm người, nhưng nữ vương lại không đồng ý”.
“Công chúa, ngươi trở về được là tốt rồi.”
Các tinh linh đều reo hò vui sướng, nhưng Karina và Julia đều không cười.
Một tinh linh móc ra một khối ma pháp thạch truyền tin, nói: “Mau bẩm báo nữ vương, công chúa đã trở lại.”
“Công chúa, chúng ta về thôi.” Nữ tinh linh thị vệ trưởng một thân áo giáp, tư thế oai hùng mở miệng, nàng thân thiếu nói với Karina: “Nữ vương nhìn thấy người nhất định sẽ vô cùng vui mừng”.
“Ừ” Karina gật gật đầu.
“Hai vị nhân loại, mời đi theo chúng tôi. Hai người cứu được công chúa của chúng tôi, nữ vương nhất định sẽ cảm tạ các vị”. Thị vệ trưởng nói.
Diệp Vân gật đầu, cùng Lạc Tâm Hồn đi theo phía sau các tinh linh.
Đoạn đường này các tinh linh giơ cao cây đuốc chiếu sáng, nhưng càng đi sâu vào trong bầu trời dần dần sáng lên họ liền tắt đuốc đi. Trước mắt là một vùng trống trải, ở trung tâm là một cây đại thụ cao chọc trời, ngẩng đầu không nhìn thấy ngọn cây. Xung quanh đại thụ là một hồ nước phát ra ánh sáng màu bạc, xa xa một thác nước ầm ầm đỏ đổ xuống. Trên cành đại thụ có vô số căn phòng, gắn đủ mọi khoáng thạch phát sáng.
“Hai vị, mời đi bên này.” Thị vệ trưởng làm ra tư thế mời, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn nhìn theo tay nàng liền thấy dưới gốc cây có một cánh cửa mở ra một con đường thật lớn bước vào mới biết, hóa ra cái cây này là một cung điện.
Một tấm thảm đỏ trải từ trước của điện lên thẳng đại điện cao nhất. Trong đại điện cũng gắn đủ mọi loại khóng thạch phát sáng.
Trên cao, một người phụ nữ co gương mặt cực kỳ tương tự Karina ngồi đó, uy nghiêm nhìn mọi người phía dưới. vương miện sáng chói trên đầu bà biểu hiện ra thân phận của bà – Nữ vương Tinh linh tộc.
Diệp Vân giật mình nhìn nữ vương, bà ấy giống như Karina, gương mặt rất trẻ, lại nhìn xung quanh, các tinh linh đều có gương mặt trẻ trung xinh đẹp. Chẳng lẽ Tinh linh tộc không bao giờ già yếu sao?
“Mẫu thân”. Karina thấp thỏm gọi.
“Karina, Susan đâu?” Nữ vương không trả lời Karina mà lạnh lùng hỏi. Khi Diệp Vân vừa tiến vào bà vô cùng kinh ngạc. Linh hồn thủ hộ! Ma pháp hiến dâng toàn bộ linh hồn để bảo vệ của Tinh linh tộc lại xuất hiện trên một nhân loại. Karina và Julia đều ở đây, như vậy người sử dụng linh hồn thủ hộ chỉ có thể là Susan.
Karina cúi đầu, cắn môi không nói.
“Con thân là công chúa lại tùy hứng làm bậy! Khiến ta mất đi một nữ quan tốt”. Nữ vương lạnh lùng nói, “Con nói xem ta nên trừng phạt con như thế nào?”
“Nữ vương, là lỗi của tôi, không liên quan đến công chúa.” Julia thấy không khí khẩn trương liền vội vàng quỳ xuống xin tha, “Xin nữ vương đừng làm khó công chúa, người cứ trừng phạt tôi”.
“Ngươi câm miệng!” Nữ vương giận dữ, “Ngươi cho rằng ngươi sẽ không bị phạt? Thân là thị nữ thân cận bên cạnh công chúa lại xúi giục công chúa ra khỏi Nguyệt Chi Sâm. Nếu không phải các ngươi may mắn, thì cũng cùng một kết cục như Susan không thể trở về rồi!”
Julia quỳ trên đất, vẻ mặt thống khổ không thể nói gì nữa.
Nữ vương tức giận đứng lên, nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Karina, lạnh lùng nói: “Lần này các ngươi may mắn được hai vị nhân loại cứu giúp, nếu bọn họ không cứu các ngươi, kết quả của các ngươi sẽ là gì đây? Hả?”
Julia cùng Karina không dám thở mạnh. Trong đại điện, các tinh linh khác cũng không dám hé răng, nín thở nghe nữ vương mắng.
“Karina, thân là công chúa lại phạm lỗi như vậy, ta phạt con tới vách núi Diện Bích một nghìn năm”. Nữ vương nói rất lạnh, thế nhưng Diệp Vân vẫn thấy được sâu trong đáy mắt bà tràn ngập không đành lòng.
“Dạ. Mẫu thân”. Karina hành lễ, thản nhiên tiếp nhận hình phạt. Tất cả các tinh linh trong đại điện biến sắc. Một ngàn năm, công chú một mình ở nơi đó một ngàn năm, hình phạt này hình như quá nghiêm khắc?
“Nữ vương!” Julia ngẩng đầu buồn bã lên tiếng.
“Còn ngươi thân là thị nữ thân cận của công chúa, tội lần này cũng không thể miễn. Ngươi cũng cùng công chúa diện bích một ngàn năm”. Nữ vương nghiêm khắc nói.
Nhưng trong đại điện, các tinh linh và cả Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn dều hiểu được nữ vương vẫn mềm lòng, chí ít hai tinh linh vẫn có bạn, không quá mức tịch mịch. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Chấp hành hình phạt ngay lập tức, mang bọn họ đi”. Nữ vương ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương, phất tay để tinh linh khác mang hai người Karina đi xuống.
“Mẫu thân, xin người cho phép con tùy hứng một lần nữa”. Karina đột ngột đứng lên nói.
“Nói”. Nữ vương chỉ phun ra một chữ
“Hai vị nhân loại này là ân nhân của con. Mà Susan sử dụng linh hồn thủ hộ cũng không phải do bọn họ ép buộc. Xin người đừng làm khó dễ bọn họ”. Karina kiên nghị nói.
Nữ vương nao nao, sau đó trong mắt hiện lên vui mừng: “Ta biết. Các ngươi đi đi!” Linh hồn thủ hộ của Tinh linh tộc làm sao có thể thi triển ra nếu bản thân không tự nguyện chứ.
Karina cùng Julia liếc nhìn Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn rồi đi cùng tinh linh thủ vệ. Nữ vương nhìn theo bóng lưng Karina, im lặng thật lâu.
“Tên của các ngươi?” Thu hồi ánh mắt, nữ vương thản nhiên hỏi.
“Diệp Vân”.
“Lạc Tâm Hồn”.
“Đầu tiên, ta chân thành cảm tạ hai vị đã cứu nữ nhi cùng thần dân của ta”. Nữ vương đứng dậy, trịnh trọng nói.
“Đừng khách khí”.
“Có thể cho ta biết toàn bộ chuyện đã xảy ra không?” Nữ vương ngồi xuống, trên khuôn mặt mỹ lệ có chút mỏi mệt.
Diệp Vân kể lại mọi việc từ đầu chí cuối, khi nói đến việc Susan bị vũ nhục, các tinh linh đều siết chặt nắm tay, nghe thấy Diệp Vân đã thiêu chết người nọ mới thở phào. Cuối cùng nghe được Susan hiến dâng linh hồn tạo thành ba đạo lá chắn cho Diệp Vân, các tinh linh đều trầm mặc.
“Ta biết”. Nữ vương cười cười buồn bã, “Như vậy, hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi muốn thù lao gì?”
Diệp Vân cười cười phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi không cần khách khí. Susan là cam tâm tình nguyện hiến dâng linh hồn cho ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến tấm lòng kiên trinh của nàng, cũng mong ngươi hãy bảo vệ tốt tính mạng của mình”. Nữ vương mỉm cười, “Ngươi đã cứu con gái ta, ta đương nhiên muốn cảm tạ ngươi”
“Không cần, nữ vương”. Diệp Vân mỉm cười cự tuyệt, “Tâm hồn xinh đẹp của Susan đã là hồi báo tuyệt vời nhất dành cho ta. Ta sẽ vĩnh viễn nhớ tới nàng, vĩnh viễn nhớ tới Tinh linh tộc thuần khiết mỹ lệ. Nhưng ngài phạt công chúa diện bích ngàn năm, có phải là quá dài hay không?”
“Không dài, đây là một bài học cho đứa nhỏ bốc đồng đó”. Nữ vương thản nhiên nói.
“Thế nhưng ta cho rằng công chúa đã hiểu biết rất nhiều, cho dù không có diện bích một ngàn năm, cô ấy cũng đã trưởng thành hơn”. Diệp Vân trầm giọng nói.
Nữ vương giật mình, sau đó đứng dậy đi xuống, tới gần Diệp Vân.
“Ngươi nói đúng, nhưng để nàng diện bích là trừng phạt thích đáng. Mong ngươi đừng phụ sự trả giá của Susan dành cho ngươi”. Nữ vương trầm giọng nói:”Cũng đừng từ chối tâm ý của ta. Ta có thể làm gì cho ngươi? Ngươi cần gì? Tài phú hay là ma pháp?”
Diệp Vân ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt chân thành của nữ vương, nàng hơi trầm tư rồi nói: “Xin hỏi nữ vương, kể cả ma pháp của Tinh linh tộc người cũng có thể cho ta sao?”
Nữ vương cười rộ lên: “Đương nhiên, ngươi là ân nhân của chúng ta, ngươi cứu công chúa cũng như cứu cả tương lai của Tinh linh tộc. Nhưng ta có một điều kiện, ngươi chỉ có thể chọn một ma pháp”.
Diệp Vân nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngài có thể dạy ta ma pháp chữa trị chứ?”
Nữ vương sửng sốt, nhìn Diệp Vân không nói gì. Các tinh linh trong đại điện cũng ngơ ngẩn, sau đó đều nhỏ giọng nghị luận.
Diệp Vân cười cười tự giễu: “Nữ vương, ta cũng không có ý gì, ngài cứ coi như ta chưa từng nói. Vốn là ta cũng không muốn gì cả”.
“Không, ta không có ý này!” Nữ vương hơi xấu hổ, vội vã giải thích. “Người sử dụng ma pháp này phải có linh hồn vô cùng thuần khiết thì mới có thể phát huy hiệu quả của ma pháp. Chúng ta chưa từng thấy qua nhân loại có thể sử dụng ma pháp này”. Rõ ràng lời này đã mắng toàn bộ nhân loại đều có linh hồn không thuần khiết! Đều vô cùng dơ bẩn. Chỉ có linh hồn thuần khiết của tinh linh tộc mới có thể sử dụng, linh hồn càng thuần khiết, hiệu quả của ma pháp càng rõ rang.
Diệp Vân cười tự giễu: “Quả nhiên là ta không thể học.” Diệp Vân thầm nhủ, linh hồn của mình có thể nói là vô cùng không thuần khiết, rất vô sỉ. Lạc Tâm Hồn nhìn lên trên không nói, xem ra ma pháp này hai người đều không thể học.
“Để ta xem ngươi có thể học hay không”. Nữ vương nghĩ nghĩ, vươn tay đặt trên trán Diệp Vân chậm rãi nhắm mắt lại kiểm tra linh hồn nàng.
Diệp Vân nghi hoặc nhíu mày, nữ vương này đang làm gì? Chẳng lẽ làm như vậy có thể kiểm tra linh hồn? Cao cấp như vậy sao?
Sau một khắc, nữ vương mở choàng mắt, khó mà tin được nhìn Diệp Vân
“Làm sao vậy?” Diệp Vân nghi hoặc.
Nữ vương hơi mở miệng, lại không thể nói nên lời.
Bà nhìn thấy, bà thấy rõ linh hồn của Diệp Vân!
Đó là linh hồn thuần khiết nhất, là linh hồn của thần!
Chuyện gì đang diễn ra?! Đây là một nam tử nhân loại ! Vì sao lại có được linh hồn nữ thần thuần khiết chứ?
Thần?! Là thần!!! Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?