Thiên Ma


Chuyện gì xảy ra? ! Người trước mắt này là nam tử nhân loại! Vì sao lại có linh hồn thuần khiết nhất của nữ thần.
Thần? ! ! Là thần! ! ! Rốt đây là chuyện gì xảy ra?
Diệp Vân nhìn vẻ mặt kinh hãi của nữ vương, ngượng ngùng cười cười, giật giật khóe miệng, xem ra quả là mình vô sỉ quá đáng rồi, ngay cả vị nữ vương tinh linh thuần khiết này cũng bị dọa sợ.
“Các ngươi ra ngoài đi”. Nữ vương ngẩng đầu nghiêm mặt cho các tinh linh đang đứng trong đại điện.
Các tinh linh nhận mệnh lui ra ngoài, đóng cửa lớn lại.
“Nữ vương?” Diệp Vân hồ nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ vương, không rõ nữ vương làm vậy là sao. Chẳng lẽ bị linh hồn của mình dọa thành như vậy hay sao?
“Thần, đây là số kiếp mà ngài đã chọn sao?” Nữ vương ngơ ngẩn nhìn Diệp Vân rồi nói một câu khiến Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn khiếp sợ vô cùng. Bạch Hổ cùng Thanh Long cũng hoa cả mắt. Đây là ý gì.
“Ngài mặc dù không phải thần linh của chúng ta, nhưng, linh hồn của ngài chính là linh hồn thuần khiết nhất của nữ thần!” Nữ vương vẻ mặt cung kính.
“Cái gì?” Diệp Vân há to miệng.
“Thần, vì sao ngài lại chọn thân phận là nam tử để gặp người? Là có chuyện quan trọng gì muốn làm hay sao?” Nữ vương cung kính cúi đầu nói với Diệp Vân.
Diệp Vân đầu óc lúc này hỗn loạn vô cùng. Vị nữ vương tinh linh này nhìn thấu chân thân của nàng là một nữ tử, nhưng mà, bà ta nói mình là thần? Nói đùa cái gì vậy!
“Nữ vương, bà đang nói đùa sao?” Diệp Vân cố nặn ra một nụ cười, “Nhưng mà, nói đùa như vậy không vui chút nào”.
Nữ vương tinh linh nhẹ nhàng lắc đầu, trịnh trọng nhìn Diệp Vân ‘Ta không có nói đùa”.
Diệp Vân ngơ ngẩn, nàng đã hiểu, người trước mắt đây là nữ vương của Tinh Linh tộc, bà ấy cũng không rảnh mà đem chuyện này ra nói đùa với mình!
“Vì sao nói như vậy?” Diệp Vân sắc mặt có chút không tự nhiên lại nói, “Nữ vương ngươi có chứng cớ gì sao?”
“Bản thân ta chính là chứng cớ, ta có thể nhìn thấu linh hồn của con người”. Nữ vương cúi đầu nghiêm túc nói, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào tay Diệp Vân, trên mặt hiện lên một vui mừng, “Còn có một chứng cứ!”
“Cái gì?” Diệp Vân nghi hoặc, Bạch Hổ cùng Thanh Long càng nghi hoặc. Mà Lạc Tâm Hồn vẫn không hé răng nửa lời đứng bên cạnh, trên mặt không hề có chút cảm xúc, nhìn không ra hắn suy nghĩ gì.
“Này!” Nữ vương tinh linh chỉ vào bàn tay phải Diệp Vân nói, “Vật có hình dạng trăng non này là vũ khí của ngài đúng không? Ngài có thể khiến hắn khôi phục nguyên hình nhìn một chút xem?”

Diệp Vân giơ tay phải mình lên, nhìn nhìn Nguyệt Luân trên mu bàn tay, vung tay lên trong không trung, khôi phục Nguyệt Luân thành nguyên trạng, Diệp Vân nắm trong tay.
“Quả nhiên! Quả nhiên!” Nữ vương tinh linh liên tục gật đầu, “Đây là thần khí, đây là bảo vật mà chỉ thần mới có!”
Diệp Vân ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn Nguyệt Luân trên tay, chợt nhớ tới khoảng thời gian ở Kiếm Phần Mộ, tiếng gọi thân thiết của Nguyệt Luân.
“Chủ nhân, ta đã chờ đợi năm nghìn năm!”
“Năm nghìn năm!”
Mà ông lão Trưởng Tôn gia cũng đã nói: “Ngươi, đã tới”.
Tất cả là có chuyện gì xảy ra? Loáng thoáng, Diệp Vân có cảm giác như tất cả mọi chuyện như được xâu chuỗi lại với nhau, nhưng lại không rõ ràng rốt cuộc là cái gì xâu chuỗi với nhau.
Diệp Vân chợt nhắm nghiền hai mắt, trong đầu loạn cả lên. Sắc mặt dần dần tái nhợt.
“Diệp Vân!” Lúc này, Lạc Tâm Hồn quát khẽ một tiếng đem thần trí có chút hỗn loạn Diệp Vân kéo về thực tế. Diệp Vân thở hắt ra một hơi, ổn định lại thần trí của mình.
“Nữ vương, ta không biết lời của người là có ý gì?” Diệp Vân nhẹ nhàng nói, “Công chúa đã bình an trở về, chúng ta cũng nên cáo từ…”
Nữ vương tinh linh ngẩn người, sau một lúc trầm mặc, bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng sáng trắng bắn vào trong đầu Diệp Vân.
“Đây chính là ma pháp chữa trị đặc hữu của tộc Tinh Linh. Để gửi tới lời cảm tạ tối cao của ta, mong thần nhận lấy”. Nữ vương ưu nhã cúi người hành lễ.
Diệp Vân nhắm mắt lại, đọc những ma pháp mà vừa rồi nữ vương đã truyền vào trong đầu mình. Bí quyết. Quả nhiên rất ảo diệu. Nhưng may mắn thay, có thể hiểu.
“Còn một việc ta muốn nói cho ngài. Vạn vật tuần hoàn, khi ngài sử dụng ma pháp này cũng sẽ tiêu hao linh lực của bản thân ngài. Nếu như muốn tránh bị tiêu hao, ngài nhất định phải không ngừng lấy năng lượng từ vạn vật trong thiên nhiên, sau đó cất chứa chúng”. Nữ vương trầm giọng nhắc nhở .
“Cám ơn, nữ vương”. Diệp Vân gật gật đầu, “Vậy thì, chúng tôi cũng sẽ không ở lại nơi này quấy rầy các vị nữa”.
“Ngài có thể ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể lên đường”. Nữ vương cung kính giữ lại.
“Không được, nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng tôi nên trở về sớm. Đa tạ nữ vương truyền thụ khẩu quyết ma pháp”. Diệp Vân nói cám ơn cáo từ.
“Ta tiễn ngài”. Nữ vương không cho Diệp Vân cự tuyệt, xoay người đi ra ngoài, đẩy phiến cửa lớn ra, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đành phải đi theo phía sau.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của các tinh linh, nữ vương dẫn đường đi trước, mang theo Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đi về phía sát rìa Nguyệt Chi Sâm. Dọc theo đường đi, nữ vương giơ quyền trượng trong tay mình, nháy mắt thực vật xung quanh đều phát ra những tia sáng chói, chiếu sáng đường đi.
Tới bên cạnh, nữ vương mở kết giới ra giống như Karina lúc trước, tiễn Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn rời đi.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn ngự kiếm bay lên bầu trời đêm, vẻ mặt Diệp Vân lại vẫn không dễ nhìn chút nào. Tốc độ phi hành rất chậm, dáng vẻ như không được yên lòng.
“Chủ nhân, người đang suy nghĩ lời nữ vương kia nói sao?” Bạch Hổ ngồi xổm trên bả vai Diệp Vân cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Diệp Vân đờ đẫn gật gật đầu.
“Có phải rất nghi hoặc hay không?” Lúc này, tiếng nói của Lạc Tâm Hồn chen vào.
Diệp Vân quay đầu lại, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Lạc Tâm Hồn bên cạnh, dừng một chút, vẫn gật đầu.
“Vậy thì hãy đi tìm chân tướng”. Lạc Tâm Hồn nhìn Diệp Vân, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười mỉm mị hoặc lòng người, lại tựa như vô cùng vô tận, khiến lòng Diệp Vân bỗng trở nên cởi mở hơn.
Nghi ngờ, đúng vậy, làm sao mình có thể không nghi ngờ. Tìm kiếm chân tướng! Nguyệt Luân là thần khí, nói đã chờ mình năm nghìn năm. Nữ vương nói mình là thần, tất cả những chuyện này là sao? Chỉ cần tìm ra được chân tướng không phải là được rồi sao? Nếu Nguyệt Luân nói là sự thật, đã chờ đợi mình năm nghìn năm. Vậy thì năm nghìn năm trước mình là ai? Vì sao theo như ông tổ của Trưởng Tôn gia nói thì giống như là vốn dĩ mình thuộc về nơi này?
Tất cả đều là ẩn số. Nhưng mà, một khi giả khai toàn bộ, không phải là được sao.
Diệp Vân nhìn Lạc Tâm Hồn, chợt nở một nụ cười tuyệt luân: “Vậy, ngươi cùng ta đi tìm chân tướng?”
Theo cho tới cùng. Lạc Tâm Hồn mỉm cười.
Bạch Hổ gầm gừ nhe răng, trong lòng khó chịu: “Dựa vào! Tiểu tử này có suy nghĩ không an phận với chủ nhân”.
“Chủ nhân, ta cũng sẽ mãi mãi đi theo người. Bất kể là người tới đâu, ta cũng đều theo”. Bạch Hổ vội vàng cất lời thề son sắt.
“Ta cũng sẽ, ta cũng sẽ”. Thanh Long lắc lắc đuôi vội vàng nói.
“Ta phi, ngươi là muốn cùng đi với táo của chủ nhân nhà ta đi!” Bạch Hổ không cam lòng phỉ nhổ một tiếng.
“Nói mò!” Thanh Long vội chính nghĩa phản bác, ngay cả thở cũng không kịp.

“Vậy ta mau đi thôi, mau chóng học này nọ, rồi quay về phương Đông”. Lạc Tâm Hồn trầm giọng nói.
Diệp Vân mỉm cười gật gật đầu, vận công tăng nhanh tốc độ. Hai người bay nhanh về Nhã Tư Thành dưới ánh bình minh. Khi về tới căn nhà của Đông Phương Cẩn, liền thấy Raphael đang đứng ở cửa nhìn trời, giống như đang chờ bọn họ trở về vậy.
“Raphael, ngươi đang là cái gì vậy? Làm thần giữ cửa à? Không sợ bị thiên sứ nhìn thấy sao?” Diệp Vân đáp xuống nhíu mày hung ác hỏi Raphael.
“Ta đây là đợi các ngươi về nha. Ha ha”. Vừa mở cửa vừa cười giả tạo, “Thần giữ cửa? Còn có loại thần này sao?”
“Thôi đi, ngươi mà tốt bụng như vậy sao? Không phải ngươi quay về Ma giới sao, tại sao lại tới đây?” Lúc này Đông Phương Cẩn cũng đã quay về, vừa đến nơi cũng không thèm màng tới Raphael.
“Tránh đầu sóng ngọn gió một chút là được rồi. Chẳng lẽ còn phải tránh cả đời?” Raphael nhún vai tùy ý nói.
“Được rồi, đồ ác ma đuôi dài nhà ngươi, tránh ra, không thấy chủ nhân nhà ta đã mệt sắp chết sao?” Bạch Hổ hừ lạnh.
“Nói hay nhỉ, cứ như ngươi không có đuôi ấy”. Raphael trừng mắt Bạch Hổ, từ khi thấy Bạch Hổ cùng Thanh Long có thể mở miệng nói chuyện, ban đầu Raphael còn kinh ngạc vô cùng, về sau ngẫm lại liền hiểu, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn lợi hại như vậy, thú đi theo bên cạnh bọn họ sao có thể yếu được? Có điều nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra được cấp bậc của hai người, là ma pháp sư hay là kỵ sĩ đây? Hoàn toàn không có manh mối. Raphael phản bác Bạch Hổ nhưng cũng né người để mọi người vào.
Diệp Vân cất bước đi vào, những người khác đi vào theo, Raphael lại vẫn tựa vào cạnh cửa. Raphael bình tĩnh đem vật nắm trong tay nghiêng một góc độ, tức khắc hình ảnh lóe lên thay đổi liên tục.
Vật trong tay Raphael không phải thứ gì, mà là bảo vật của một quý tộc Ma giới, tên rất buồn nôn, gọi là gương thẩm mỹ. Điều thần kỳ nhất ở chiếc gương này không phải là tên của nó, mà là công hiệu của nó. Nó có thể chiếu rọi toàn bộ bản chất của sự vật, sau đó khắc vào gương không thể biến mất, cho đến tận khi có thể chiếu được một vật đẹp hơn thì mới có thể thay thế bản khắc phía trước. Raphael quay về Ma giới tối hôm trước chính là để trộm chiếc gương này. Tên quý tộc kia dùng chiếc gương này chiếu những vật xinh đẹp rồi đem trưng bày ở trong phòng khách. Đúng lúc hôm đó ác ma kia không ở đó, Raphael liền thuận lợi trộm được.
Mà nguyên nhân khiến Raphael sửng sốt không phải gì khác, trong gương chiếu ra một cạnh khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ nhân! Hơi thởi lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo, lông mi cong dài, đôi môi hồng hào, chỉ chiếu rọi một nửa khuôn mặt càng lộ vẻ thần bí, càng lộ vẻ mỹ lệ động lòng người. Nhưng, người trong gương cùng những mỹ nữ mà hắn gặp trước đây hoàn toàn khác nhau. Tóc màu đen, mắt màu đen, ngũ quan tinh xảo. Diệp Vân rốt cuộc là người nơi nào? Đương nhiên đã thay thế hoàn toàn hình ảnh trước trong gương. Con ngươi mà đen! Nhưng khi nhìn bằng mắt thường lại không phải là màu đen, vậy thì hẳn là dùng thuốc để thay đổi màu sắc con ngươi.
Diệp Vân là nữ nhân! Nữ nhân hàng thật giá thật! Mà còn đẹp như vậy!
Raphael đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập lạc mất một nhịp. “Đóng cửa lại!” Giọng nói không kiên nhẫn của Đông Phương Cẩn vang lên
Raphael bị tiếng nói của Đông Phương Cẩn gọi về hiện thức, vội vàng giấu chiếc gương trong tay đi, rất bình tĩnh xoay người lại đóng cửa
“Raphael, ma hạch cực phẩm biết tìm ở đâu không?” Diệp Vân ngồi xuống, nhìn Raphael còn đứng ở cửa hỏi.
“Cực phẩm !” Raphael chớp mắt, “Ngươi xác định ngươi muốn loại cực phẩm?
Diệp Vân gật đầu.
“Ở nơi sâu nhất trong Hắc Phong cốc, hình như không có vài người đặt chân tới nơi đó”. Raphael vuốt cằm mình suy nghĩ, “Bởi vì ma hạch cực phẩm đều là ma thú cấp tám trở nên mới có. Chỉ có số ít pháp sư cấp tám hay cấp chín đi vào”.
“Vậy là được rồi”. Diệp Vân có chút mệt mỏi ngáp một cái, gần đây nhiều chuyện đến nỗi ngựa không ngừng vó câu
“Ngươi muốn đi?” Raphael nhíu mày hỏi.
“Ừ”. Diệp Vân gật đầu.

“Ta đi cùng các ngươi”. Raphael lên tiếng nói.
“A”, Đông Phương Cẩn khinh bỉ nhìn Raphael, sao vậy, tên này đột nhiên không sợ chết muốn đi theo?
Raphael hắc hắc cười không nói gì.
“Ta không đi”. Đông Phương Cẩn ngáp một cái, “Dù sao đám ma thú đó cũng không phải đối thủ của các ngươi. Ta đi nghỉ ngơi một chút. Các ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt rồi lại đi”. Đông Phương Cẩn nói xong liền chạy lên lầu.
Raphael đi tới ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên nhìn Diệp Vân nói: “Các ngươi từ đâu tới đây?””
Sao lại đột nhiên nhớ ra mà hỏi vấn đề này? Diệp Vân thờ ơ tùy ý đáp lại một câu, “Một nơi rất xa rất xa”.
“Không thuộc về đại lục này?” Raphael bỗng nhiên nói tiếp.
Diệp Vân hơi híp mắt, vẫn không nói gì, Raphael vội vàng giải thích: “Bởi vì ta thấy ma pháp mà các ngươi sử dụng khác hoàn toàn với ở đây”.
Diệp Vân sau khi nghe xong gật gật đầu: “Xem như là vậy đi”.
Vậy là rất xa. Raphael đột nhiên hứng thú, “Vậy đại lục kia của các ngươi có dáng vẻ thế nào??
“Này, ngươi không thấy là chủ nhân ta vừa về sao? Chủ nhân ta sắp mệt chết rồi, ngươi tránh sang một bên đi”. Bạch Hổ không khách khí vung móng vuốt cắt ngang lời Raphael nói.
Raphael ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Cũng đúng, ngươi nghỉ ngơi trước. Khi nào rảnh thì nói cho ta một chút đi, ta cảm thấy rất hứng thú. Lúc nào đi Hắc Phong cốc?”
“Ừ. Ba ngày sau đi, chúng ta phải quay về trường học một chút”. Diệp Vân gật đầu, sau đó đứng dậy lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi. Lạc Tâm Hồn đi theo phía sau lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Raphael, Raphael cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc gương được giấu ra, bình tĩnh nhìn người trong gương. Đẹp quá, đây là một vẻ đẹp thần bí mà mình chưa thấy bao giờ. Nhìn thật lâu, Raphael mới cẩn thận từng li từng tí cất đi.
Không ai biết, Raphael trộm được chiếc gương chiếu ra chân thân của Diệp Vân, đã mang một phiền toái rất lớn tới cho Diệp Vân. Bởi vì hình ảnh trong gương này không bị bất kỳ vật nào có thể thay thế được, vĩnh viễn khắc lại khuôn mặt của Diệp Vân
Buổi tối, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn trở về trường học. Đông Phương Cẩn theo thường lệ ra ngoài kiếm ăn .
Raphael cũng vỗ đôi cánh màu đen của mình nhập vào bóng đêm đi tìm kiếm con mồi.
Ra khỏi thành, Raphael bay về phía tây. Đang suy nghĩ liền thấy một bóng thiên thú cai cấp bỏ chạy, vừa thấy liền đuổi theo giết chết.
Raphael tâm tình thật tốt bay rất thấp, nhạy cảm nhìn chung quanh.
Bỗng nhiên, một cảm giác áp bức kinh khủng bao phủ toàn thân Raphael. Khiến Raphael hoảng sợ.
Hắn biết, có thứ gì đó khủng bố đang theo dõi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận