Thiên Ma


Lúc này, Lạc Tâm Hồn mới hiểu lời mà A Mous nói là có ý gì.
Quay về dáng vẻ tinh thuần ban đầu!
Đó chính là xóa bỏ Diệp Vân hiện tại, biến Diệp Vân trở lại là một đứa trẻ.
Không! Có thể càng là trạng thái nguyên thủy hơn nữa.
Sẽ biến thành một luồng u hồn? ! !
Không!
Không! !
Không! ! !
Lạc Tâm Hồn giống như nổi điên, không ngừng vươn tay ra muốn tóm lấy thân thể đang dần nhỏ đi của Diệp Vân.
Thế nhưng, chậm, tất cả đều chậm.
Không có gì cả .
Quần áo của Diệp Vân nhẹ nhàng rơi xuống, đã sớm không thấy bóng người đâu nữa. Đồ vật trên người Diệp Vân cứ trống rỗng mà rơi xuống, quần áo, nhẫn, túi trữ vật, túi linh thú, còn có viên Ngọc Linh Lung trong suốt vốn gắn trên cánh tay.
Diệp Vân biến mất!
Diệp Vân đã biến thành một luồng u hồn sao?
Lúc này, Bạch Hổ đang ở trong tòa thành của Morak bỗng ngẩng mạnh đầu lên, trong con ngươi tràn đầy kinh hãi cùng không thể tin. Khế ước hồn phách đã mất hiệu lực! Cảm giác liên kết với Diệp Vân cũng đã biến mất! Biến mất không chút bóng dáng!
Chẳng lẽ chủ nhân… Không! Bạch Hổ chợt ngửa đầu gào lên.
Không có khả năng!
Chủ nhân không thể chết!
Nháy mắt, sự đau đớn tuyệt vọng bao lấy Bạch Hổ.
Thanh Long và Đông Phương Cẩn ngây người nhìn Bạch Hổ như phát điên. Trong lòng đều nổi lên một loại cảm giác chẳng lành.
Tại chiến trường Thần Ma, đôi mắt Lạc Tâm Hồn đỏ như máu, ngơ ngẩn nhìn theo quần áo của Diệp Vân đang rơi xuống. Trong nháy mắt, linh hồn hắn như bị tách khỏi thân thể. Dường như tất cả sự vật xung quanh đều không tồn tại. Diệp Vân! Diệp Vân chẳng lẽ cứ biến mất như vậy!
Raphael há hốc mồm, không thể tin nhìn nơi không bóng người trước mắt, trong nháy mắt thần trí như tan vỡ. Raphael bay chầm chậm xuống, ngơ ngẩn nhìn ‘di vật’ của Diệp Vân, không dám chạm tay vào những đồ vật không có chút hơi thở này.
Nếu không phải vì mình, Diệp Vân sao phải tới đây mạo hiểm, sao có thể bị ả kỹ nữ A Mous kia giết chết!
Các thiên sứ sĩ khí tăng mạnh, càng chiến đấu liều mạng.
Các ác ma trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Có tức giận, phẫn nộ, còn có tự trách. Đây là một cảm giác trước nay chưa từng có, bọn họ lại có cảm giác tự trách vì một nhân loại.
Các Ma vương đều đồng loạt tấn công A Mous.
Cho dù xuất hiện sự việc bất ngờ như vậy cũng không được hoảng loạn! Nhất định phải ổn định đầu trận tuyến, cuộc chiến còn chưa kết thúc.

“Không, không, aaaa! ! !”
Lạc Tâm Hồn ngửa mặt lên trời thét dài, trong giọng nói mang theo đau đớn cùng tuyệt vọng khiến các ác ma và thiên sứ nghe đều kinh hãi
Lạc Tâm Hồn vung kiếm, nháy mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía! Hắn tung toàn bộ sức mạnh ra. Lạc Tâm Hồn giống như một vị tử thần xông vào giữa đám thiên sứ, không chút lưu tình lấy tính mạng bọn họ.
Linh hồn của những thiên sứ chết đi thoát ra đều bị Lạc Tâm hồn dùng kiếm đánh nát. Không hề cho đám thiên sứ một cơ hội nhỏ nhoi chuyển kiếp. Lạc Tâm Hồn hai mắt đỏ ngầu, tựa như bị ma hóa.
A Mous híp mắt nhìn cảnh này, vừa mới tiêu diệt một nhân loại đề cao sĩ khí quân ta, giờ đây lại thêm tên nhân loại này nữa. Nhưng bảy vị Ma vương sao có thể để ả ta thành công?
Hỗn chiến, tiếng chém giết vang khắp trời. Mây đen cuồn cuộn tựa như cắn nuốt tất cả ánh sáng mặt trời. Những tiếng vang đinh tai nhức óc. Raphael ngơ ngẩn nhìn ‘di vật’ của Diệp Vân trên mặt đất. Giờ phút này hắn như nghe được tiếng vỡ vụn của trái tim. Nàng, sẽ không bao giờ quay về nữa sao? Trong lúc Thần và Ma hỗn chiến, bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘a’ thở dài.
Xuyên qua tất cả thanh âm, đè ép toàn bộ những tiếng đánh nhau và những tiếng mắng chửi, một tiếng thở dài nhẹ nhàng kia lại như xuyên qua màng tai của mọi người, xuyên thấu cả linh hồn!
Tiếng thở dài kia tựa như đang cảm khái, lại như mang theo u oán, tựa như là bất đắc dĩ, như mang theo tiếc nuối, như ánh sáng xóa tan làn sương mù.
Ánh sáng!
Những tia sáng sáng lạn rực rỡ bắn ra từ nơi mà Diệp Vân vừa biến mất.
Tiếng thở dài xa xưa kia vang lên từ đó.
Kinh sợ, một cảm giác sợ hãi kinh khủng.
Trong nháy mắt chiến trường trở nên yên tĩnh, tất cả thiên sứ và ác ma đều dừng tay nhìn về phía phát ra ánh sáng kia.
Sức mạnh, một sức mạnh vô tận tỏa ra từ nơi đó! Uy áp kinh khủng chấn động toàn bộ ác ma và thiên sứ tại chiến trường Thần Ma
Những tia sáng lóng lánh tụ lại.
Tựa như đang có thứ gì đó hình thành? !
Chầm chậm, trong ánh sáng kia xuất hiện một bóng dáng.
Dần dần rõ ràng.
Một bóng người xinh đẹp dần xuất hiện, cả người được bao bọc trong những tia sáng trắng, dáng người mê người như ẩn như hiện.
Bóng người càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng.
Là Diệp Vân!
Là người vốn đã biến mất – Diệp Vân!
Nhưng có gì đó khác thường. Lúc này, vẻ mặt “Diệp Vân” lạnh lùng, sắc mặt trắng như tuyết, mái tóc dài đen óng buông xuống tận chân, cả người tỏa ra sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Đẹp! Thật đẹp, đây là loại xinh đẹp khiến các thiên sứ và ác ma ở đây đều phải kinh sợ. Lạc Tâm Hồn bỗng cảm thấy ngực đau kịch liệt, cứ ngây ngốc nhìn “Diệp Vân” xuất hiện trong ánh sáng.
“Diệp Vân” chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời u ám, bỗng than nhẹ một tiếng. A…
Một tiếng than nhẹ này rơi vào trong tai mỗi người tại chiến trường Thần Ma, tất cả mọi người đều biến sắc, vẻ mặt đau đớn ôm chặt lấy tai! Đơn giản là, một tiếng than nhẹ này, giống như một bàn tay vô hình mạnh mẽ kéo linh hồn bọn họ ra khỏi thân thể! !
Đây là sức mạnh kinh khủng thế nào!
A Mous cũng nhíu mày nhìn “Diệp Vân” trước mặt.

Quanh người “Diệp Vân” tỏa ra một thứ ánh sáng thánh khiết. Đây mới là ánh sáng thuần khiết nhất!
“Diệp Vân” vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khí thế không thể xâm phạm kia khiến mọi người đều kinh sợ.
So ra, ánh sáng tỏa ra từ người A Mous kia chỉ như ánh mặt trời lặn về phía tây.
Đám thiên sứ kia thậm chí sinh ra một cảm giác thần phục.
Khôi giáp trắng như tuyết bao phủ cả người “Diệp Vân, đôi mắt “Diệp Vân” tựa như hàn băng ngàn năm, lạnh lùng nhìn đám thiên sứ phía trước. Bộ áo giáp hoa lệ kia mang theo những hoa văn xa xưa, tỏa ra ánh sáng xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh bay bay phía sau người nàng.
Xinh đẹp mà lạnh lùng như băng, dường như có thể gây tổn thương cho người khác bằng sự giá rét đó, nhưng lại làm cho người ta cam tâm tình nguyện.
“Diệp Vân” nhẹ nhàng giơ tay mình lên, phút chốc, Nguyệt Luân màu lam nhạt xuất hiện trong tay nàng.
“Nguyệt Luân..”. Giọng nói “Diệp Vân” lo lắng gọi, dường như mang theo đau thương vô hạn.
Đáp lại “Diệp Vân” chỉ là một tiếng than nhẹ thật dài, nhưng dường như mang theo một tia vui mừng.
A Mous biến sắc!
Thần khí, đó là thần khí!
Có thể nắm giữ thần khí chỉ có Thần! ! !
Vậy thì, nữ nhân này là ai? Thật sự là nhân loại mà vừa rồi mình đã tiêu diệt hay sao?
Lạc Tâm Hồn nhìn “Diệp Vân” quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt. Đây là “Diệp Vân” sao? Còn có, Nguyệt Luân trong tay nàng, vì sao lại tỏa ra một hơi thở bàng bạc như thế? Hoàn toàn khác với Nguyệt Luân lúc trước. Nếu phải so sánh, đó chính là Nguyệt Luân hiện tại như có linh hồn của chính mình, có suy nghĩ của mình. Tràn ngập một cảm giác đau thương nhàn nhạt, một chút phấn chấn, còn có sự vui mừng gặp lại sau nhiều năm xa cách!
“Thần giới, mãi mãi đều dối trá như thế, bất kể là ở nơi nào”. Tiếng nói lạnh lùng không hề có chút độ ấm, cứ như vậy thốt ra từ miệng “Diệp Vân”. Sự khinh thường kia khiến cho A Mous và các thiên sứ khác biến sắt.
Ác ma đều ngơ ngẩn nhìn “Diệp Vân” lúc này.
Đây mới là Thần, nữ thần không thể xâm phạm!
Lạnh như băng, uy nghiêm, xinh đẹp, mạnh mẽ!
“Ngươi, rốt cuộc là ai? !” A Mous trong lòng vô cùng bất an. Nữ nhân trước mặt có thực lực vô cùng kinh khủng! Là Thần sao? Không có khả năng! Đại lục Atlans chỉ có một vị thần là mình! Mình là độc nhất vô nhị, đặc biệt nhất!
“Ta sao?” ‘Diệp Vân’ lạnh lùng nhìn A Mous, dường như có thể nhìn xuyên thấu cả linh hồn của cô ta, “Ta chính là ta, chẳng qua là ngươi dùng một cách đặc biệt khiến ta thức tỉnh lại”.
“Diệp Vân” nói xong, cúi đầu nhìn Nguyệt Luân trong tay, tựa như đang tự nói với mình: “Kỳ quái, vì sao ta lại ở chỗ này?”
“Chủ nhân, trí nhớ và sức mạnh của người chưa phục hồi hoàn toàn, hiện tại, chẳng qua là nhất thời tỉnh lại. Nơi này là phương Tây xa xôi”. Tiếng nói lành lạnh của Nguyệt Luân vang lên. Nguyệt Luân biết, “Diệp Vân” lúc này không phải là Diệp Vân, mà là kiếp trước của nàng! Bởi vì nữ nhân kia kích thích khiến nàng tỉnh lại, vậy nên sức mạnh và ký ức đều là của kiếp trước.
“Diệp Vân” có chút nghi hoặc, nhìn Nguyệt Luân trong tay, tựa hồ vẫn còn hoài nghi. Nàng có cảm giác không được hoàn chỉnh, chẳng lẽ chính là vì vậy?
A Mous vô cùng hoảng loạn.
Nữ nhân này vô cùng mạnh, mạnh đến trình độ mình không phải là đối thủ của nàng ta.
Hơi thở của nàng ta lạnh lùng mà tàn khốc, đây là một loại hơi thở đầy mùi chết chóc.

Một kỹ nữ ngụy trang là thục nữ chống lại một sát thủ lạng lùng tàn khốc.
Một kẻ chỉ biết khoa chân múa tay, một kẻ nguy hiểm khủng bố.
Điều này căn bản là cách nhau một trời một vực!
“Nguyệt Luân, vì sao ta cảm thấy như lâu lắm rồi không gặp ngươi?” Nữ tử băng lãnh kia không hề để ý tới A Mous mà mỉm cười cất tiếng hỏi Nguyệt Luân trong tay.
Chỉ trong nháy mắt, nụ cười của “Diệp Vân” đã chiếm trọn trái tim tất cả ác ma và thiên sứ tại đây. Đây là một nụ cười như thế nào? Giống như một đóa hoa xinh đẹp chứa kịch độc nở rộ trên nền băng vạn năm, không kẻ nào có thể chống lại được nụ cười đó. Nguy hiểm, lại tràn đầy dụ hoặc.
“Chủ nhân”. Một giọng nói xa xưa vang lên, sau đó một nam tử tuyệt mỹ với mái tóc màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt “Diệp Vân”. Nam tử tóc lam kia nhắm chặt hai mắt, nhưng hai hàng lông mi run nhè nhẹ kia đã biểu lộ toàn bộ cảm xúc của hắn. Hắn rất cao hứng, rất kích động.
“Ta một mực chờ người”. Một tiếng than nhẹ bao hàm biết bao tình cảm.
Năm nghìn năm chờ đợi, năm nghìn năm cô đơn.
“Diệp Vân” có chút nghi hoặc, chờ mình? Không phải mình vẫn luôn cùng một chỗ với Nguyệt Luân sao?
Vì sao ký ức lại có chút hỗn loạn?
“Chặn cô ta lại cho ta”. Giọng nói của nữ thần A Mous mang theo sự bối rối.
Các thiên sứ đồng thời bay tới trước mặt Diệp Vân, mưu tính ngăn nàng lại.
“Những thứ chắn trước mặt ta đều bị hủy diệt”. Tiếng nói lạnh như băng kia lần thứ hai vang lên từ miệng “Diệp Vân”, tàn khốc lạnh lùng. Trong nháy mắt, “Diệp Vân” giống như vì giết chóc mà tồn tại.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh màu lam nhạt vô cùng mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống, mang theo một sức mạnh khổng lồ! ! !
Những thiên sứ chắn trước mặt “Diệp Vân” bị sức mạnh đó cắt làm đôi, không ngừng rơi xuống, thậm chí còn không có cả trái tim của thiên sứ bay ra.
Máu thịt và trái tim của thiên sứ đều bị hủy! Đây là một sức mạnh như thế nào.
A Mous kinh hoảng, nữ nhân này thật đáng sợ. Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta. Chạy!
Nhất định phải sống chạy khỏi nơi này, mới có cơ hội ngóc đầu trở lại.
A Mous vận toàn bộ sức mạnh trong thân thể, cứ như vậy trống rỗng biến mất khỏi chiến trường Thần Ma. Không chút do dự bỏ lại những thiên sứ đi theo cô ta.
Lúc này, A Mous chỉ đặc biệt muốn bảo toàn tính mạng của mình, thiên sứ sao, có thể chọn lại tại nhân gian, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
“Muốn chạy!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên. “Diệp Vân” híp mắt lại, vung Nguyệt Luân trong tay lên, bổ ngang trời.
“Bang bang!” Trong không giang vang lên tiếng kêu thảm thiết, máu tương xuất hiện trong hư không, dù A Mous đang cố gắng lặng lẽ biến mất nhưng vẫn bị tóm!
Đây là một sức mạnh kinh khủng như thế nào!
Bảy vị Ma vương kinh hãi, thật may mắn, người này đứng về phe ác ma!
Raphael đứng trên mặt đất ngây ngốc nhìn “Diệp Vân”, vẫn vẫn duy trì một tư thế.
Mà Lạc Tâm Hồn càng lúc càng cảm thấy đau đớn trong lòng, trái tim đau đớn như sắp xé rách, thần trí cũng như sắp bị hủy diệt.
Vì sao? Vì sao lại như vậy? !
Tiếp đó, máu tươi rải khắp chiến trường Thần Ma.
Những thiên sứ bị vứt bỏ bị các ác ma vô tình chém giết.
Lợi thế đã mất, trái tim các thiên sứ như đang chết dần.
Vị Thần mà bọn họ tôn kính nhất, vào giờ phút cuối cùng đã từ bỏ bọn họ.
Có thiên sứ mạnh hơn may mắn chạy thoát, đại bộ phận lại đều bị ác ma thu thập.

Bảy vị Ma vương đều quay đầu nhìn “Diệp Vân”, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đơn giản là vì nàng quá mạnh. Vượt xa nữ thần A Mous? !
Nhưng mà, vì sao chưa bao giờ thấy nàng xuất hiện, chẳng lẽ là? Tất cả Ma vương đều suy nghĩ đến một điều kỳ lạ, chẳng lẽ vị nữ thần này không thuộc về thế giới này? ! Một lý giải quá hoang đường, nhưng chứng cứ xác thực mười phần khiến họ phải tin.
“Diệp Vân” lẳng lặng trôi nổi trong không trung, những lọn tóc bay phấp phới trong gió, ánh mặt trời ban mai xua đi bóng tối, ánh sáng bao trùm cả người nàng, bộ áo giáo trắng như tuyết dưới ánh mặt trời tỏa sáng. Khiến người ta không thể nào rời mắt đi. Nhưng vẻ mặt của nàng lại rất kỳ lạ, lạnh lùng lại có chút mê mang.
“Diệp Vân!” Bất chợt, Lạc Tâm Hồn đứng gần đó hô lớn. Sự rung động trước nay chưa từng có. Diệp Vân lại bộc phát như vậy! Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó khác thường, rốt cuộc là khác thường ở chỗ nào? Nữ nhân lạnh lùng trước mặt này là Diệp Vân, nhưng lại không phải. Vì sao Diệp Vân lúc này lại khiến trái tim mình đau đớn như thế.
“Diệp Vân” nghe tiếng khẽ nghiêng đầu đối diện với Lạc Tâm Hồn.
“Là ngươi!” Bỗng nhiên, khuôn mặt “Diệp Vân” trở nên lạnh lùng, nắm chặt Nguyệt Luân trong tay chĩa về phía Lạc Tâm Hồn, “Hóa ra thật sự là ngươi! Vậy thì hãy để ta giết ngươi thêm một lần nữa!”
Lạc Tâm Hồn ngơ ngẩn, Diệp Vân đang nói cái gì? Có ý gì?
Một cảm giác nguy hiểm đánh úp về phía Lạc Tâm Hồn.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Lạc Tâm Hồn chết chắc rồi thì Nguyệt Luân đang đánh về phía Lạc Tâm Hồn bỗng dừng lại. Ánh mắt “Diệp Vân” chậm rãi tan rã, đôi mắt nhắm nghiền, cả thân thể ngã xuống. Nhưng nàng cũng không hề rơi xuống dưới. Một nam tử tóc lam tuyệt mỹ đỡ được thân thể của nàng, bộ áo giáp màu trắng cũng dần hóa thành ánh sáng trắng mà biến mất, hơi thở lành lạnh kia cũng dần biến mất. Ánh sáng trắng bao bọc lấy thân thể trơn bóng của ‘Diệp Vân’, Lạc Tâm Hồn vội tiến lây dùng quần áo của mình bao lấy người Diệp Vân.
“Diệp Vân” rốt cuộc trở về là Diệp Vân.
Nguyệt Luân ôm lấy thân thể bất động của Diệp Vân, cứ lẳng lặng trôi nổi trên không trung của chiến trường Thần Ma
Lạc Tâm Hồn nhìn một màn trước mắt không nói nên lời.
“Chăm sóc tốt cho chủ nhân”. Nguyệt Luân khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng không tình nguyện giao người lại cho Lạc Tâm Hồn. Nguyệt Luân hóa thành một luồng sáng trắng biến mất.
Khi Diệp Vân quay trở lại, tại tòa thành xa xôi Bạch Hổ như đang hóa đá. Nước mắt không ngừng chảy ra khóe mắt.
Chủ nhân còn sống, thật tốt quá, chủ nhân còn sống!
Trận chiến đã hoàn toàn nghiêng về một phía, A Mous chạy trốn, các thiên sứ bị bao vây tiêu diệt.
Cuộc chiến Thần Ma lần này, ác ma giành toàn thắng.
Suriel nhìn bầu trời mờ tối. “Chỉ tiếc là để cho ả kỹ nữ A Mous kia chạy mất!”
Nhưng mà, phải làm sao với vị nữ thần mạnh mẽ lại ngụy trang làm nhân loại kia đây? Nên làm thế nào cho phải?
Raphael nhặt đồ vật của Diệp Vân rồi bay lên.
Morak cũng bay tới, phức tạp nhìn người nằm trong lòng Lạc Tâm Hồn.
“Chiến tướng dũng cảm mạnh mẽ nhất của chúng ta, xin hãy nhận lòng biết ơn của chúng ta”. Bảy vị Ma vương cũng bay tới, đồng loạt hành lễ với Lạc Tâm Hồn.
Lạc Tâm Hồn không nói gì, mà là cúi đầu nhìn kỹ người nằm trong lòng.
“Diệp Vân” kia biết mình? Còn muốn giết mình?
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Sau đó, các Ma vương mời Lạc Tâm Hồn đến thần điện của Ma vương, chờ đợi Diệp Vân tỉnh lại, còn muốn hậu tạ bọn họ.
Mà Lạc Tâm Hồn lại lạnh nhạt cự tuyệt, nói quay về tòa thành của Morak.
Khi Lạc Tâm Hồn nói ra lời này, bảy vị Ma vương đều nhìn Morak với ánh mắt nóng bỏng, Morak chảy mồ hôi lạnh. Đương nhiên, Lạc Tâm Hồn ôm Diệp Vân còn đang hôn mê bất tỉnh quay về tòa thành của Morak, bảy vị Ma vương cũng theo phía sau.
Lần đầu tiên, bảy Ma vương đến tòa thành của một quý tộc, cùng nhau chờ đợi một nữ nhân tỉnh dậy. Đám người Lạc Tâm Hồn ở ngay bên giường chờ Diệp Vân tỉnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Vân, tất cả cùng im lặng. Lạc Tâm Hồn có rất nhiều nghi vấn trong lòng khó mà lý giải được. Kiếp trước Diệp Vân là Thần, hơn nữa còn là nữ thần mạnh mẽ mà xinh đẹp như thế!
Yên tĩnh, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bỗng nhiên, đôi lông mi vẫn luôn đóng chặt bỗng run run, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra. Mọi người trong phòng vui sướng bật dậy, nhưng không dám hô thành tiếng. Lạc Tâm Hồn trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa lo lắng. Diệp Vân tỉnh lại, nàng có vô tình muốn lấy tính mạng mình nữa hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận