Thiên Ma


“Cái gì? !” Diệp Vân kinh ngạc, thất thanh kêu lên, không thể tin mà nhìn Đoàn Dật Phong.
Phong ấn Ma Vương bên dưới Thanh Sơn lại có thể bị suy yếu? !
“Tại sao có thể như vậy chứ?” Diệp Vân giật mình, trong lòng thầm mắng bản thân đúng là miệng quạ đen, nói gì mà phong ấn bị suy yếu, hiện tại thì xong rồi, thực sự bị suy yếu. Ngũ hành* linh châu, thật sự phải đi tìm kiếm đủ mới có thể tăng mạnh phong ấn sao? Thủy linh châu trong tay Nhiếp Tiểu Dạ đang ở đâu, cũng không biết Tiểu Thảo thiện lương kia giờ thế nào, nội đan của nàng đã khôi phục chưa đây?
*Ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ
Đoàn Dật Phong nhìn Diệp Vân đang ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần lo lắng, ngươi vừa trở về, nghỉ ngơi cho tốt đi, có ta ở đây, ta và Thủy nhi sẽ đi tìm Linh Châu về”.
Thủy Kỳ Lân ngồi xổm trên bả vai Đoàn Dật Phong, nghiêng đầu nhìn Diệp Vân, bỗng nhiên chen miệng nói: “Tinh thần của ngươi rất tệ”.
“Ta không sao”. Trên mặt Diệp Vân hiện lên nụ cười nhạt, ý bảo mình không có việc gì.
“Thật ra chúng ta đã biết được một nửa vị trí hiện tại của số ngũ hành linh châu”. Đoàn Dật Phong trầm giọng nói.
Diệp Vân ngẩn ra, biết một nửa, nói vậy là có ý gì chứ?
“Ngũ hành linh châu cũng được ghi chép trong sách, tam quốc đều cất giữ bản ghi chép về chúng, Thanh Sơn và Hương Sơn cốc cũng có”. Đoàn Dật Phong nói, “Nói cách khác phải tìm được sách về ngũ hành linh châu. Sau đó mới căn cứ ghi chép để tìm kiếm”.
“Cái mà Thanh Sơn chúng ta có chính là bản vẽ về Thủy Linh châu, đúng không?” Diệp Vân hiển nhiên nhớ ra có lần chưởng môn Thanh Giản đã nói với mình về tung tích của Thủy Linh châu.
“Đúng vậy”. Đoàn Dật Phong gật đầu, “Bản vẽ của Thổ Linh Châu hiện đang cất giữ trong hoàng cung của Nhiêu Thiên quốc”.
“Vậy thì dễ rồi”. Diệp Vân nói, “Ta sẽ xuống núi đi tìm bản vẽ ngay, đi tìm Thổ Linh Châu về”.
“Ta đi với ngươi”. Đáy mắt Đoàn Dật Phong hiện lên lo lắng, lúc này hắn mới chú ý tới tinh thần của Diệp Vân dường như không được tốt. Giống như phải chịu đả kích, thế nhưng Đoàn Dật Phong lại không mở miệng hỏi.
“Được”. Diệp Vân gật gật đầu, lấy truyền âm phù ra, gọi tên Thanh Dịch.

“Gì đó? Tiểu tử?”. Giọng nói Thanh Dịch mơ hồ không rõ, hẳn là lại trốn đến chỗ nào đó ngủ rồi.
“Phong ấn bị suy yếu, vì sao thầy không nói với con?” Diệp Vân trầm giọng hỏi.
Bên kia chợt im lặng, một lúc lâu giọng nói của Thanh Dịch mới vang lên: “Ta không muốn con quá mệt mỏi”.
“Nhưng nếu con không đi, chẳng lẽ thầy định vác cái bộ xương cốt như sắt rỉ của mình đi?” Diệp Vân cười khổ hỏi.
Bên kia Thanh Dịch bùng nổ, giọng nói cũng vang lên cao khác thường: “Tiểu tử chết tiệt nhà con, nói hươu nói vượn cái gì, tình trạng sư phó ngươi bây giờ rất tốt, sức lực dùng cũng không hết đấy!”
“Được rồi, sư phó, con đi tìm bản vẽ về Linh Châu, thầy giúp con trông Diệp Danh cho tốt”. Diệp Vân vốn đang tươi cười ấm áp, bỗng nhiên Diệp Vân lại nhớ ra điều gì đó, nhíu mày hỏi, “Vì sao con vẫn không gặp Phi Nhi, sao con cứ cảm thấy nàng hình như đang trốn con vậy?”
“Nàng ư, rất chăm chỉ, tu ngày luyện đêm, hiện tại á, nàng đang bế quan, bế quan cũng lâu rồi, ai cũng không chịu gặp”. giọng nói Thanh Dịch mang theo chút vui mừng, “Cái nha đầu kia nha, rốt cuộc cũng chịu cố gắng rồi. Con đừng có để nàng vượt mặt đó”.
“Thế ư, vậy là tốt rồi”. Diệp Vân mặc dù vẻ ngoài đồng ý, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ. Hành động của Phi Nhi thực sự rất lạ, cho dù muốn tu luyện để mạnh hơn cũng tuyệt đối không làm ngơ mình. Rốt cuộc là vì sao? trong lòng Diệp Vân dâng lên cảm giác bất an.
“Diệp Vân?” Lúc này, Đoàn Dật Phong mới nhẹ nhàng lên tiếng gọi thần trí Diệp Vân trở về.
“A? Đoàn sư huynh, chuyện gì vậy?”. Diệp Vân giật mình.
“Ngươi đang thất thần, có tâm sự gì à?” Đoàn Dật Phong rốt cục vẫn phải lên tiếng hỏi, Diệp Vân lúc này thực sự khiến người khác lo lắng.
“Không có việc gì đâu”. Diệp Vân ngắt đường truyền âm rồi thả bùa vào túi, lại lấy một cái bùa khác ra, rót công lực vào, sau đó bắt đầu gọi tên Đông Phương Cẩn.
“A, Vân Vân, chuyện gì vậy? Nhanh như vậy đã nhớ ta rồi sao? Ta cũng rất nhớ ngươi nha”. Giọng nói vui mừng của Đông Phương Cẩn từ bên kia truyền đến, “Có phải muốn trở lại làm thái tử phi của ta chăng?”
Sắc mặt Đoàn Dật Phong nhìn có chút trầm xuống.
Sau đó bên kia truyền đến một tiếng hét thảm, tiếng nói giận dữ hỗn loạn: “Raphael, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết như vậy rất đau sao? Ôi..”.
“Xin lỗi nha, trượt tay thôi mà, ta xin thề với Thần”. Bên kia truyền đến chính là giọng nói bình tĩnh của Raphael.

“Trượt cái đầu ngươi! Ngươi lớn đến vậy mà không lẽ cầm một hộp cờ cũng không xong!” Đông Phương Cẩn thật sự bị đập không nhẹ, vẫn còn rên rỉ.
“Thật là trượt tay mà, ta thề với Thần”. giọng nói của Raphael vẫn thản nhiên, đàng hoàng.
Sắc mặt Đông Phương Cẩn dở khóc dở cười, một ác ma lại lấy Thần mà thề, còn không bằng thề với giấy vệ sinh đi!
Đáy mắt Diệp Vân hiện lên chút buồn cười, tình cảm của hai người này, hình như không tồi nha. Mới một ngày, lại ở chung hòa hợp như thế. Đoàn Dật Phong thì lại nghi hoặc nhìn truyền âm phù trên tay Diệp Vân, trong lòng đang suy đoán người đang nói chuyện là ai.
“Được rồi, các ngươi đừng lộn xộn nữa. Đông Phương Cẩn, ta tìm ngươi thật sự có việc”. Diệp Vân trầm giọng nói.
“Nói đi, Tiểu Vân Vân sai bảo, cái gì ta cũng làm”. Đông Phương Cẩn vô cùng thoải mái nói.
“Ta muốn bản đồ bảo vật của hoàng gia các ngươi”. Diệp Vân trầm giọng nói ra yêu cầu của mình.
Đông Phương Cẩn ngây ngẩn cả người, Raphael đứng một bên nhìn liền tiến lên chụp lấy cổ của Đông Phương Cẩn: “Ngươi như vậy là không muốn giao ra sao? Hả? Có phải hay không? Sao ngươi keo kiệt thế? Ta bóp chết ngươi”.
“Khụ, khụ..”. Đông Phương Cẩn ho khan lấy tay Raphael ra, “Tên chết tiệt nhà ngươi, ta có nói không cho sao? Vấn đề là ta lại không nhớ rõ hoàng thất có vật như vậy kìa”.
“Không có ư?” Diệp Vân cau mày, sao có thể chứ.
“Ta dù sao không nhớ rõ, hay ngươi về đây trước, rồi chúng ta đi tìm. Hoàng gia có một bảo khố không giống như quốc khố”. Đông Phương Cẩn vừa bóp lại cổ Raphael, vừa chững chạc đàng hoàng tiếp chuyện Diệp Vân.
“Được rồi, ta đến ngay, ngươi ở chỗ vắng phía tây ngoại thành ba mươi dặm chờ ta”. Diệp Vân nói xong liền cắt đứt liên lạc.
“Còn bóp, còn bóp!” Raphael mặt đỏ giãy giụa , “Ngươi không nghe thấy nàng nói lát nữa liền tới sao, chúng ta ra đón nàng nha”.
“Ngươi, tên chết tiệt này”. Đông Phương Cẩn hừ lạnh thu tay về.
“Ngươi, con quỷ hút máu chết tiệt”. Raphael cũng hừ lạnh thu tay về.
Cửa phủ thái tử, một đoàn xe ngựa xa hoa nhanh chóng rời khỏi. Trong xe ngựa, Raphael càng kích động, hoàn toàn không ngờ nhanh như vậy hắn đã có thể nhìn thấy Diệp Vân, người mình vẫn tưởng nhớ trong lòng.

Một lúc lâu sau, Đông Phương Cẩn cùng Raphael xuống xe ngựa liền thấy được Diệp Vân mang theo Bạch Hổ mỉm cười đứng ở nơi đó. Thân thể Diệp Vân cũng không còn suy yếu như buổi tối hôm đó, công lực dường như cũng khôi phục rất nhiều, chỉ là, tinh thần thoạt nhìn lại không tốt. Bên người còn có một nam nhân tuấn tú đi theo, trên bả vai có một con thú nhỏ đang ngồi.
Raphael khẽ nhíu mày, nam nhân này là ai? Sao nhìn cứ thấy chướng mắt thế chứ? Vì sao vậy? À, Raphael nghĩ nghĩ, bởi vì hắn đứng bên cạnh Diệp Vân, còn dựa vào gần như thế!
Mà Đông Phương Cẩn lại từng một lần gặp Đoàn Dật Phong tại Thanh Sơn, biết nam nhân này và Diệp Vân đều là đệ tử xuất sắc nhất ở Thanh Sơn hiện giờ.
Diệp Vân đơn giản giới thiệu bọn với nhau, mấy nam nhân đều không nói gì, dường như mỗi người đều có tâm sự riêng.
“À, Tiểu Vân Vân, hoan nghênh ngươi về nhà”. Đông Phương Cẩn khoa trương nói, trên mặt cũng cười thành một đóa hoa, “Lần này ngươi về đây ngoài chuyện tìm bản đồ còn thuận tiện thực hiện hôn nhân của chúng ta đúng không?”
Đông Phương Cẩn vừa nói xong, sắc mặt Đoàn Dật Phong cùng Raphael đều có chút khó chịu.
Đáy mắt Đông Phương Cẩn hiện lên sự đắc ý. Tức chết bọn họ đi, tức chết bọn họ! Bản thân mình dù gì cũng là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của Diệp Vân nha, ha ha! Đáy lòng Đông Phương Cẩn thích thú vô cùng.
“Thực hiện cái đầu ngươi, nói nhảm ít thôi, dẫn chúng ta tiến cung đi”. Diệp Vân không để ý đến Đông Phương Cẩn, dẫn đầu đi đến chỗ xe ngựa.
Người phu xe là tâm phúc của Đông Phương Cẩn, nhưng nhìn thất tình huống này cũng phải giật mình. Thái tử điện hạ thế mà lại cho phép người khác lên xe trước hắn, hơn nữa còn tươi cười đầy mặt.
“Đi thôi”. Đông Phương Cẩn cuối cùng cũng leo lên xe ngựa rồi phân phó xa phu một câu, “Đến hoàng cung”.
“Vâng. Thái tử điện hạ”. Xa phu cung kính trả lời, không nói gì thêm, đánh roi ngựa chạy về phía trước.
Hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt.
Thế nhưng Đông Phương Cẩn lại tùy tiện mang theo mọi người từ cửa chính mà vào.
Đông Phương Cẩn mang theo mọi người đi thẳng tới bảo khố hoàng gia, trong lòng vẫn đang nghi hoặc, bản đồ chứa bảo vật, có thứ đó ở đây ư?
Tới trước bảo khổ với loạt thủ vệ nghiêm ngặt, Đông Phương Cẩn phất tay, ra lệnh cho thủ vệ đứng xa ra, rồi mới lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Căn phòng lớn như vậy nhưng lại không có cửa sổ, chỉ có những lỗ thông khí rất nhỏ. Đi vào cũng không cần dùng đèn, đơn giản vì hào quang của đống bảo vật này đã đủ sáng rồi.
“Tất cả những vật đáng giá của hoàng thất đều ở đây cả”. Đông Phương Cẩn đem chìa khóa đeo vào ngón tay rồi nói, “Vân Vân, ngươi muốn cái gì thì cứ lấy cái đó. Nhưng mà cái bản đồ chứa bảo vật kia là gì vậy?”
“Là vị trí của Thổ Linh Châu”. Diệp Vân nhàn nhạt trả lời một câu liền đi khắp nơi tìm kiếm. Nếu là bản vẽ, chắc chắn là một loại tranh chữ. Nàng liền đổi hướng đi đến góc phòng để tranh chữ, nhìn một giá xếp đầy tranh chữ, bắt đầu xem qua từng cuốn một.

“Vân Vân, ngươi tìm Thổ Linh Châu làm gì vậy?” Đông Phương Cẩn đi lên phía trước, nghi ngờ hỏi.
“Ngươi biết nhiều như vậy làm gì”. Diệp Vân không trả lời, lật xem bức tranh chữ rồi lại thả xuống.
Raphael cũng đi lên phía trước, thấp giọng nói: “Bản vẽ kia có dạng gì, nói cho ta biết, ta cũng giúp ngươi tìm dễ hơn”.
Diệp Vân giật mình ngẩng đầu, nói tiếp: “Thật ra ta cũng không biết”.
“Là bản vẽ màu xám”. Đoàn Dật Phong lúc này mới chen lời.
“Vậy sao”. Raphael gật đầu, “Chúng ta tới đó giúp tìm đi”.
Thế nhưng, mọi người lật tất cả tranh chữ, vẫn không có.
Đoàn Dật Phong nhíu mày, lạ thật, chưởng môn sẽ không nói sai chứ.
“Đây là cái gì?” Bỗng nhiên, Thủy nhi đang ngồi xổm trên bả vai Đoàn Dật Phong phóng tầm mắt về một chỗ trên giá sách.
Mọi người cúi đầu nhìn, một chồng giấy màu xám bị gấp lại.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiện lên cùng một câu: Không nhầm chứ?
Thế nhưng, sự thực chính là như vậy. Chồng giấy này chình là bản vẽ mà Diệp Vân bọn họ muốn tìm.
Đang lúc Diệp Vân đem bản đồ địa hình ra xem lại kĩ càng, Bạch Hổ đột nhiên sợ run cả người, sắc mặt rất khó nhìn.
“Làm sao vậy? Bạch Hổ?” Diệp Vân chú ý tới Bạch Hổ có chút khác thường, mở miệng hỏi.
Bạch Hổ liều mạng lắc đầu: “Không muốn đi, không muốn đi đâu”.
Diệp Vân nghi hoặc nhìn bộ dáng Bạch Hổ sợ hãi, đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc.
Lúc mới gặp Thanh Long, bộ dáng Bạch Hổ hình như cũng sợ hãi như thế.
Chẳng lẽ…? Diệp Vân cúi đầu nhìn về vị trí gắn tiêu trên bản đồ, trong lòng có chút suy đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận