- Chú à, chú không sao chứ?
Văn nhìn tên săn trộm đang quằn quại dưới đất, một bên tay thì sưng vù, một bên tay, thì gãy gập, lòi cả xương ra ngoài. Nó thấy cũng hơi ghê.
- Ngất vì shock rồi. Chốc anh gọi người đến xử lý. Em để ý nhìn, cái xương tay lòi ra này, thấy không? Để anh dạy vài bài về giải phẫu luôn.
- Đại ca, làm ơn, tha cho em, em biết lỗi rồi!
Gã thủ lĩnh bị đánh bầm dập, bị Quang vắt trên vai. Hắn gào khóc van xin. Quang quẳng hắn xuống đất.
- Ông anh đi săn trộm Bạch Ngưu, lại tàng trữ vũ khí, lại xâm phạm vào tôn giáo linh thiêng của người Krabei, vi phạm nghiêm trọng luật pháp Đại Nam, ta đây nào phải người kiến nghĩa bất vi, thấy hành vi sai trái táng tận lương tâm như vậy, không thể nào tha thứ.
Quang ưỡn ngực, thẳng lưng, nói.
Thằng Văn nghe hết cả câu, nhíu mày. Săn trộm Bạch Ngưu, tàng trữ vũ khí, sao nghe quen vậy nhỉ?
- Đại ca! Em biết lỗi rồi! Cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy, mẹ già con côi, mong đại ca tha cho em, em hứa sẽ hoàn lương, hu hu hu...
- Được rồi, được rồi! Thấy ông anh như vậy tui cũng mừng lắm. Người ta nói đánh kẻ chạy đi, đâu ai đánh người chạy lại, phải không? Nếu ông anh trả lời tui thật lòng, tui hứa sẽ không giao ông anh cho cảnh sát.
- Thật ạ? Đại ca hỏi gì, em cũng trả lời hết.
- Mạng lưới của ông anh, có rộng không?
- Rộng, rộng lắm ạ! Hoạt động khắp cả Đế quốc, thậm chí còn lan sang tận Bắc Hà. Bọn em thường săn trộm, rồi tuồn hàng qua biên giới.
- Chậc, thế thì ông anh cũng là thành viên đa quốc gia rồi nhỉ.
- Hê hê, không dám không dám...
Đột nhiên Quang lớn tiếng.
- Dám cái mả cha nhà mày. Toàn là lũ khốn nạn, táng tận lương tâm, huỷ diệt cả hệ sinh thái chỉ vì lợi ích bản thân. Chúng mày có còn là con người không? Hàng hoá mà chúng mày buôn bán, không phải do sức người làm ra, mà là ăn cướp! Là phá hoại! Khốn nạn!
- Đại ca! Em biết lỗi rồi, em không dám nữa!
- Trả lời cho tao nghe, có muốn tao tha không?
- Dạ, em có em có!
- Vậy nhắn tin cho mấy thằng đồng nghiệp mày, đóng gói cát Trầm Sa, và lông Lợn Biển, gửi đến trụ sở công ty Thanh Hải, tao sẽ cho người lấy.
- Đại... đại ca là người của Thanh Hải ạ? Em... em biết lỗi rồi! Em.. xin...
- Bảo nhắn thì nhắn mau! Sốt ruột.
- Dạ... dạ... Em nhắn rồi ạ... Một tiếng nữa, sẽ có hàng...
- Một tiếng nữa, chắc mày đã trở thành tế phẩm cho tộc Krabei rồi.
- Dạ, 30 phút, 30 phút ạ!
- Nhanh lên đấy, tao đang cần gấp.
Câu trước thì nói hàng của bọn săn trộm là ăn cướp, là phá hoại, câu sau thì nói chuyển cho tao, tao đang cần gấp. Đoạn hội thoại này, làm Văn mở mang tầm mắt.
Bác Itou nói đúng, bại hoại, đây là một tấm gương bại hoại, không thể bắt chước. - Bọn săn trộm kia rồi! Bao vây chúng nó lại!
Tiếng của đám thổ dân Krabei. Ngay lập tức, mấy người đều bị vây lại. Những ngọn đuốc được bật sáng trưng cả bìa rừng.
Quang quay lại.
- Này các người, chính ta đã bắt bọn săn trộm đấy...
- M"Noarr!!
- M"Noarr!!
- Là M"Noarr!!
Tiếng hô bắt đầu từ tù trưởng Tuk, dần lan ra xung quanh, vang lên, kinh ngạc, hoảng hốt. Tất cả mấy chục người Krabei, cúi rạp xuống, hô vang.
- M"Noarr!! M"Noarr!! M"Noarr!!
- Hả? Sao thế?
Quang ngây người nhìn đám thổ dân cúi rạp quanh mình. Tù trưởng Tuk hơi nhổm dậy, nửa quỳ nửa bò, đưa hai tay dâng lên cho hắn một bức tượng gỗ.
Bức tượng một con người, đóng khố, cởi trần, đeo mặt nạ. Chiếc mặt nạ được khắc rất khéo, mang hình Âm Dương, một bên đang khóc, một bên thì cười.
Giống hệt chiếc mặt nạ hắn đang đeo.
“Cái quái gì chứ? Cái quái gì thế này?”. Lúc ở chợ, hắn cũng đã nghe nói về M"Noarr M"Noarr gì đấy, là vị anh hùng của người Krabei từ rất lâu rồi. Tại sao M"Noarr trong truyền thuyết của người Krabei, lại có liên quan tới Ám Hành Sứ Giả của Vương tộc? Nếu tỉ mỉ quan sát, chiếc mặt nạ hắn đang mang, so với chiếc mặt nạ của pho tượng, dấu Âm Dương bị xoay ngược, mặt cười và mặt khóc cũng không giống. Nhưng xét việc đây chỉ là pho tượng được khắc lại theo lời kể truyền lại từ rất lâu đời, cũng rất trùng khớp với câu chuyện được lưu truyền về Ám Hành Sứ Giả.
- Các người, cho ta hỏi.
- Vâng, thưa M"Noarr!
- Truyền thuyết về M"Noarr, đã có từ bao lâu rồi?
- Thưa ngài, chính là từ năm Kỉ lịch thứ 3000. Truyện về M"Noarr, đã được tộc Krabei truyền tụng hơn 3 nghìn năm rồi!
- M"Noarr, nghĩa là gì?
- Thưa ngài, M"Noarr tức là dũng sĩ trâu, là sứ giả của Thần Trâu Krabei, là người nắm lấy truyền thừa của người Krabei và bảo vệ bộ tộc. Chúng con, đã chờ đợi ngài 3 ngàn năm rồi! Xin mời ngài, về bộ tộc để gặp Bà lão...
- Haizz, thật đáng tiếc, ta không phải...
Uỳnh!!
Một âm thanh dữ dội vang lên, cả mặt đất như rung chuyển.
Tất cả thổ dân đứng dậy, quay đầu nhìn về một hướng. Từ nơi đó, phía sau những rặng núi, rất nhiều luồng lửa bốc lên, ngưng tụ trên trời cao, rồi đan vào nhau, hoá thành hình ảnh một con trâu khổng lồ. Con trâu ngửa cổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, rống lên một tiếng.
Uuuuuuuuuuuuuuhhhhhhhhhhh!!
Quang, Văn và tên thủ lĩnh nhóm săn trộm, thấy cảnh này, rùng mình sợ hãi.
Tất cả thổ dân, quỳ mọp xuống vái lạy.
- Là Thần Trâu Krabei!
- Bà lão, đã hoàn thành nghi thức cúng tổ!
Ngày hôm nay, toàn gặp phải chuyện quái gì thế này! Quang nhủ thầm. Hôm nay là một ngày như mọi ngày. Buổi sáng, hắn khá rảnh rỗi, bèn nảy ra ý tưởng mua giày cho thằng Văn. Rồi vụ việc ở chợ, bị cái giọng nói quỷ quái kia khích tướng, hắn bèn leo lên tận núi Bách để săn Bạch Ngưu. Rồi đám thổ dân, săn trộm, rồi M"Noarr gì đó, và con trâu khổng lồ.
Cả đời hắn, chưa từng gặp chuyện gì kì quái như vậy.
Chắc là mơ chứ?
Hắn đang mải rà soát lại câu chuyện, thì từ phía đó, thấy nhấp nhô những ngọn giáo, tiến gần về phía này. Tiếng bước chân ngày càng gần.
Là một toán thổ dân khác. Dựa theo cách ăn mặc, cũng là người Krabei.
Dẫn đầu, là một bà lão, lùn dí, da nâu, mặt đầy nếp nhăn, mắt híp lại như đang cười.
Phía bên này, đám thổ dân vẫn đang quỳ mọp.
Đám thổ dân đi tới, giậm một bước chân, hô lên một tiếng, rồi dừng lại. Bà lão kia tiếp tục đi tới, bước qua đám thổ dân đang quỳ, đi qua cả tù trưởng Tuk, tới trước mặt Vương Minh Quanh.
- Ngài M"Noarr, ta biết, hôm nay ngài sẽ tới. Chắc ngài đang rất ngạc nhiên, vì ta cũng rất ngạc nhiên. Đêm hôm qua, trong nghi lễ cúng tổ, biển cả đã nói với ta như vậy.
Trước sự ngỡ ngàng của Quang, bà chậm rãi bước tới, cầm lấy bàn tay hắn.
Hắn giật mình, muốn gỡ ra, mà không được. Trong lòng bàn tay hắn, một cảm giác nóng rực khiến hắn thét lên. Hắn giật lùi trở về, mở lòng bàn tay, nhìn thấy trong tay mình, chính là mẩu vật cứng nhọn hồi sáng, đang phát ra ánh sảng nóng rực.
Sức nóng, dần biến mất, vật ấy cũng dần trở về màu đen.
Bà lão lại bước tới, cầm lấy tay hắn.
Một giọng nói vang lên, oang oang trong đầu hắn, như có như không.
“Ngài đừng bao giờ nghĩ rằng mình chỉ là một luồng sáng mờ nhạt. Trong đêm tối, dù là một luồng sáng mờ nhạt, cũng có thể chỉ đường dẫn lối cho rất nhiều người đang lạc lối. Ngài mang dòng máu của rồng, nhưng mang trái tim của Rukth"Oar. Khi thời khắc ấy đến, khi có rất nhiều người cần ngài dẫn lối, mong ngài hãy nhìn thật sâu vào chính mình, và quyết định xem, nên tuân theo dòng máu của mình, hay nghe theo trái tim của mình...”
Giọng nói dần biến mất.
Quang như hồi phục lại lý trí, nhìn xuống bà lão. Bà mỉm cười nhìn lại hắn. Bàn tay hắn, vẫn cảm nhận thấy cái vật cứng cứng ấy.
Hắn quay người.
- Về thôi. - Hắn bảo Văn.
- Nhưng còn bác Itou...
- Anh đã nhắn tin. Ông ta cũng xuống núi rồi.
- Đại ca, em đã cho người chuyển hàng cho đại ca rồi mà, đại ca đừng bỏ em ở lại đây. Em xin đại ca, em sẽ bị đem đi tế thần mất...
Quang không để ý. Hắn hiện giờ không còn tâm trạng để ý nữa. Mấy tên săn trộm này, kết cục ra sao, để mặc người Krabei xử lý đi.
- Ngài M"Noarr... - Tù trưởng Tuk muốn hô lên, bị bà lão giơ tay ngăn lại. Bà khẽ lắc đầu. Ông cũng không nói gì nữa.
Thằng Văn cúi đầu chào bà lão, chào ông tù trưởng. Mẹ nó dạy, phải lễ phép với người lớn.
Bà lão mỉm cười nhìn nó.
Thằng Văn quay đầu, chạy theo Quang.
- Anh Quang, anh có cái mặt nạ đẹp thế, cho em mượn chơi chút được không?
- Trẻ con trẻ cái, biết cái gì? Chú mày chưa đủ tuổi để đeo cái mặt nạ này, cũng đừng kể cho ai nghe về nó, nhớ không?
Văn gật đầu lia lịa.