Thiên Mệnh Khả Biến

- Thôi được rồi, không chơi nữa thì thôi, mất cả hứng. 3 người các ngươi, đã xem phim mới ra của ta chứ? Sasaki no Monogatari (Truyền kì về Sasaki), phần 70, sao? Xem chưa?

Cả 3 đều đồng loạt lắc đầu.

- Hứ! Dối trá! Bom tấn khủng nhất năm, chắc chắn phải xem qua chứ?

Cả 3 vẫn lắc đầu.

- Moá nó! Dối trá không! Sao nào Ed-kun, thấy phim của ta, tạo hình hay chứ? Rất có tính kế thừa truyền thống Kabuki chứ?

Ngài Edward lắc đầu.

- Tạo hình quá dễ đoán. Ai nhìn vào cũng thấy Saito là kẻ xấu. Như vậy, không hợp lý lắm.

- Moá nó!! Ed-kun, ngươi rõ ràng có xem phim của ta, mà còn dám lắc đầu. Sao nào, Hoành-kun? Thấy tình tiết phim của ta, logic chứ? Ta mất cả năm trời tâm đắc đấy!

Đến lượt Vương Vũ Hoành lắc đầu.

- Phá án gì sai bét vậy. Saito rõ ràng vô tội.

- Moá nó!! Hoành-kun, ngươi cũng rõ ràng có xem phim của ta, mà dám nói là không?! Mà tại sao Saito lại vô tội?

- Ngươi nhìn vào khuy áo của hắn thì biết.

- Moá nó!! Biết bằng niềm tin á?! Ngươi nghĩ ai cũng thông minh như ngươi sao? Ngươi có giỏi thì viết kịch bản giùm ta! À mà, vụ Vrahta, ngươi diễn cũng hết sẩy đấy, sao, có thích theo ta đi đóng phim không? Hai ta sẽ thành cặp đôi tài tử ăn khách nhất màn bạc. Cùng đưa nền điện ảnh lên một tầm cao mới!! Đến lúc đó, đừng kiểm duyệt phim của ta nữa nhé, Tiểu Hà?

Rầm!!

Bắc Hoàng Hà Chí Thương, nãy giờ hiền hoà vui vẻ ngồi uống trà, bỗng nhiên đổi tính đổi nết, đập một cái thật dữ dội xuống bàn, mặt đỏ au, mắt long sòng sọc, chỉ thẳng ngón tay vào Sasaki.

- Mẹ kiếp, Vô Diện! Ngươi còn gọi ta là Tiểu Hà một lần nữa xem?! Ta nói cho ngươi biết, ngươi có biết thị trường Bắc Hà có bao nhiêu khách hàng tiềm năng tiêu thụ phim của ngươi không? 6 tỉ!! 6 tỉ đấy biết chưa?! Ngươi có muốn ta cấm chiếu phim của ngươi trên khắp lãnh thổ Bắc Hà, ngươi có muốn hãng Fusan chết tiệt của ngươi lỗ vốn mà phá sản không?! Ta nói cho ngươi biết, đoạn cuối phim, ngươi gọi ai là Tiểu Hà? Cái đ* gì mà nam giả nữ? Cái đ* gì mà xăng phá nhớt? Cái đ** gì mà giới tính không bình thường? Ngươi ám chỉ ai? Ngươi đá đểu ai? Lại còn cố tình nói bằng tiếng Bắc Hà? Ngươi cứ thử làm phim xuyên tạc về ta một lần nữa xem?! Thị trường 6 tỉ người đấy!! Nhớ chưa? Cám ơn.

- Moá nó!! Hoá ra tất cả các ngươi đều đã xem phim, vậy mà còn lắc đầu với ta. - Kumo Sasaki bĩu môi lắc đầu. - Các ngươi xem, ta rõ ràng quan tâm tới Tiểu Hà như vậy, còn lo cho giới tính của hắn, muốn truyền bá tư tưởng bình đẳng giới, ấy thế mà hắn dám kiểm duyệt phim của ta, các ngươi xem, có vô ơn bạc nghĩa không?

- Chính xác chính xác. - Tiếng Vương Vũ Hoành.

- Hợp lý hợp lý. - Ngài Edward gật gù.

- Các ngươi câm miệng lại cho ta có được không? Cám ơn. - Hà Chí Thương quát lớn, cuối câu vẫn không quên nói cảm ơn.

- Phim của Nhện con, không có trực tiếp nhắc tới ai cả. Xác suất toán học, trùng hợp là hoàn toàn có thể xảy ra, chỉ những ai có tật giật mình, mới nghĩ sâu xa.

Vương Vũ Hoành điềm nhiên nhấp một ngụm trà, lý giải.

- Hợp lý hợp lý. - Ngài Edward lại gật gù.

- Hai tên khốn nhà ngươi! Cả Sasaki nữa. Nhớ cho ta. Đến cái ngày, ân đức của ta phủ khắp cả thiên hạ, ta thề sẽ đem toàn bộ đàn ông của Cận Tây, Đại Nam, Phú Sơn, đem thiến hết cả lũ! Nhớ cho ta, cám ơn!

- Moá nó!! - Sasaki thốt lên - Che giấu gần 30 năm nay, rốt cuộc Tiểu Hà cũng đã bộc lộ dã tâm của mình. Hắn không đủ năng lực làm đàn ông đã đành, còn muốn biến tất cả đàn ông đều thành xăng pha nhớt như hắn. Các ngươi xem, có độc ác không?

- Chính xác, chính xác!

- Hợp lý, hợp lý!

- …!!

- Các ngươi tán nhảm như vậy đủ chưa?

Một giọng nói uy phong, trầm hùng vang lên.

- Gấu Béo tới rồi. - Vương Vũ Hoành thở dài.

- Kuma-chan! Lại đây lại đây! - Tiếng Sasaki reo lên.

- Hê lô Big Bear. - Tiếng chào của Edward.

- Đại Hùng, ngươi thấy đấy, bọn chúng hoà vào trêu chọc ta! - Tiếng Hà Chí Thương mếu máo như sắp khóc.

Cánh cửa phòng mở cái Uỳnh!! một tiếng. Một người đàn ông to lớn, râu tóc xồm xoàm, trắng toát, khuôn mặt tuy đã già nua, nhưng còn vô cùng cứng cỏi, hai cằm bạnh ra, bắp tay cuồn cuộn, nước da nâu bóng, trên thân xăm những hình thù kì dị, khoác trên mình một bộ đồ lông thú.

Chí Tôn Cường giả Đại Hùng Kwaruh, người thủ hộ Đất tổ Rukth"Oar, kẻ mạnh nhất thế giới này.

- Giao lưu xong rồi chứ? Cho các người 5 phút bàn chuyện riêng.

Trà Hội, lần nào cũng chia làm 2 phần. Giao lưu, và bàn bạc. Cần có giao lưu, vì Chí Tôn Cường giả, tuy mạnh mẽ, nhưng cũng là một đám cô đơn. Thế gian này, người có thể đứng cùng một tầm cao, có cùng một tầm nhìn với bọn hắn, thật sự không nhiều.

Có những ngoại lệ như Phạm Viết Phương, như cố giáo sư Vô Thường, nhưng thật sự không nhiều.

Cứ nhìn vào bản hoà tấu kinh thiên động địa vừa rồi, liệu ai có thể theo kịp?

Trà Hội, cũng là một lần tầng lớp lãnh đạo cao nhất của thế giới thảo luận.

Nam Đế, Vương Vũ Hoành, nắm giữ Đại Nam Đế quốc, dân số 3 tỉ người, chưa tính 21 nước chư hầu.

Bắc Hoàng, Hà Chí Thương, nắm giữ Bắc Hà lãnh thổ, gồm 13 vùng lãnh thổ, dân số 6 tỉ người.

Tây Công, Edward Kaiser, nắm giữ Thành Bang Zenia, gồm 37 quốc gia, dân số 10 tỉ người.

Vô Diện, Kumo Sasaki, nắm giữ hệ thống thông tin, truyền thông hùng mạnh nhất thế giới, lại có sức ảnh hưởng cá nhân khủng khiếp.

Và cuối cùng, chính là Đại Hùng Kwaruh!

Thảo luận bắt đầu, Vương Vũ Hoành là người đầu tiên nói. Hắn cũng đang có chuyện muốn nói.

- Ta sắp sửa dọn dẹp nhà cửa, các người đừng có tham dự.

- Hợp lý, hợp lý! - Edward gật gù.

- Má ngươi im miệng hộ ta được không, cám ơn. - Hà Chí Thương nói. - Tắc kè à, Vrahta kề sát biên giới ngươi, cũng kề sát biên giới ta, ngươi có biết, ngươi chinh phạt Vrahta, ta nhận được bao nhiêu thư cầu cứu không? Phải nhận bao nhiêu dân tị nạn không? Dân nước ta cũng hoảng loạn lắm không? Làm vị vua nhân đức như ta, thấy cảnh máu chảy đầu rơi dân tình hoảng loạn, lại thấy đau lòng... Ngươi nghĩ, ngươi chinh phạt Vrahta hoành tráng rồi, oai phong rồi, nhưng còn ta, đau khổ nào ai biết đến? Ngươi nghĩ thế nào cho ta một câu trả lời, cám ơn.

- Moá! Diễn thuyết dài dòng, rốt cuộc muốn đòi bồi thường chiến tranh?! Ta khinh bỉ ngươi, đừng có mơ! Trần gia cũng đang như cá nằm trên thớt, đừng có tên nào mơ thò tay vào, ta chém hết đó!

Vương Vũ Hoành nói như chém đinh chặt sắt.

- Ngươi dọn nhà, vậy thì đất ở Tân Lục Địa, chắc không cần quá đâu nhỉ? Cho ta mượn xây vài cái trung tâm ngoại cảm, sau này ngươi cần, thì trả lại, được chứ? Cám ơn.

- Hợp lý, hợp lý! Cho ta mượn xây vài nhà hát opera nữa. Trình độ nghệ thuật ở Tân Lục Địa thật sự quá thấp kém!

- Moá!! Ta cũng muốn xây vài cái bảo tàng Sasaki ở đó.

- Ha ha ha!! Muốn lấy đất đã cắm cờ Đại Nam lên đó? Các ngươi mơ ngủ đấy à? Còn Nhện con, đừng có đua đòi với tụi tưng tửng này, ngươi cứ tiếp tục đầu tư vào phim sex rồi tuồn vào lãnh thổ Bắc Hà cho ta, cho tên Xăng pha nhớt tức chết luôn.

- Vô Diện! Mi biết năm vừa qua, quân của ta bắt quả tang bao nhiêu là văn hoá phẩm đồi truỵ chứ? Toàn dán mác Phú Sơn! Khốn nạn! Hà Chí Thương ta lấy ân đức mà dạy người, ấy thế con dân của ta lại xem toàn những thứ trái với luân thường đạo lý!! Cái gì mà chị gái em trai, cái gì mà bố vợ con dâu, rồi thì đè cả cảnh sát, đè cả sếp mình! Mẹ kiếp, người Phú Sơn các ngươi, không biết Tam Cương Ngũ Thường là cái gì sao?! Ngươi tự úp mặt vào tường mà ăn năn đi, cảm ơn.

- Moá nó! Thời buổi kinh tế thị trường, có cầu thì mới có cung, ngươi còn đem Tam Cương Ngũ Thường ra giảng. Hãy hỏi Edward mà xem, mẹ với con, chị với em, có phải là Libido, có phải là Tính Dục Vô Thức, có phải là mặc cảm Eudip không? Đè cả cảnh sát, đè cả sếp, có phải là tâm lý phản kháng bị dồn nén không? Ta chỉ giúp họ giải toả một cách an toàn và không để lại hậu quả, ngươi còn kêu ca cái gì? Đồ lạc hậu!

- Hợp lý! Hợp lý!

- Chính xác, chính xác!

- Các người im mồm cho ta!... Cám ơn.

Vương Vũ Hoành là người nghiên cứu khoa học, nên rất thích những lời khẳng định kiểu “chính xác”. Edward lại là dân nghệ sĩ, lúc nào cũng “hợp lý hợp lý”. Còn Hà Chí Thương, luôn muốn tỏ ra là người nhân nghĩa, nên nói “cảm ơn” đã thành nghiện.

- Cho các ngươi bàn chuyện, các ngươi lại tán nhảm như vậy!

Giọng của Kwaruh vang dội. Cả 4 người đồng loạt im bặt.

- Không muốn bàn, vậy để ta nói. Thứ nhất, vẫn nhắc lại. Đất tổ Rukth"Oar, không một đứa nào được phép dẫn một tên lính tới. Vi phạm, ta một tát đập chết tụi bay, nghe chưa?

Cả 4 đổ mồ hôi, gật đầu lia lịa.

- Vũ Hoành, chuyện nội bộ của nhà ngươi, ngươi tự xử lý, tất cả những người còn lại, đều sẽ không can thiệp.

Vương Vũ Hoành mỉm cười gật đầu, hắn chỉ cần một lời khế định chung như vậy. 3 người còn lại cũng phải vội vã gật gật.

- Chí Thương, đất của ngươi, sao Âm Thịnh Dương Suy quá nhiều vậy? Người chết còn nhiều hơn cả người sống, linh hồn bay đầy khắp ngõ, người sống hết cả sinh khí. Còn Vũ Hoành, sao Đại Nam lại Dương Thịnh Âm Suy quá vậy? Cường độ làm việc quá cao, tâm linh bất ổn, bắt đầu có dấu hiệu tự tử tập thể rồi kìa. Hai người các ngươi, tìm cách mà đền bù cho nhau. Cụ thể thế nào, ta không quan tâm!

Hà Chí Thương lại gật đầu. Âm Dương mất cân bằng, cũng sẽ ảnh hưởng tới sự hài hoà của cả thế giới, chuyện này Kwaruh hoàn toàn có quyền lên tiếng.

- Edward, ta biết ngươi thích sống trên cung trăng, không có quan tâm nhiều tới thế sự, nhưng ngươi không muốn làm kinh tế, (thở dài), thì cũng nên nhắc nhở cấp dưới một tí. Đồng tiền chung của ngươi, tại sao lại rớt đến 70% giá trị chỉ trong 5 năm như vậy?!

Edward mơ màng, quay sang hỏi 3 người còn lại.

- Đồng tiền chung, là cái gì thế?

- Pffff!!!

Cả 3 cười tụt quần.

- Má ơi! Đồng tiền chung do chính hắn kí sắc lệnh, giờ hắn còn không biết là cái gì?!

- Hoành-kun, cho hắn mượn quả tên lửa, để hắn tìm về quê hương đi!

- Công tước cái rắm gì, có mà đám cấp dưới nó in chữ kí hắn hàng loạt rồi in vào sắc lệnh thì có!

Ai ngờ, Edward gật đầu.

- Đúng vậy, mẫu chữ kí của ta, tất cả mọi người đều có mà.

- Pffffffff!!!!

Lại cười dữ dội hơn nữa.

- Thôi được rồi. - Kwaruh lên tiếng. - Các ngươi đừng có cười nữa. Cận Tây phá sản, thì các ngươi cũng không thoát khỏi liên luỵ. Vũ Hoành, Chí Thương, Sasaki, hùn vốn vào giúp hắn một tí. Mua lại giúp hắn mấy khoản nợ. Nếu không có gì để mua, mua mấy bức tranh của hắn về cũng được. Đồng tệ, đồng hào, đồng yên của các ngươi vẫn còn rất mạnh, cố gắng.

- Há há, hợp lý, hợp lý! - Edward cười khanh khách.

- Vầng...

3 người kia đồng thanh đáp lại. Kinh tế, chết 1 thằng, là 3 thằng cùng chìm theo, nên không thể không cứu. Nhưng có 1 tên ăn không ngồi rồi, chỉ biết sáng tác vẽ vời, kinh tế nát bươm, lại bắt 3 người bọn hắn nai lưng ra cứu, thật là vô cùng chán.

- Còn Sasaki, ngươi... đầu tư ít phim sex thôi! Ngươi biết hiện nay có bao nhiêu thanh thiếu niên, thậm chí cả người lớn tuổi, bị ảnh hưởng rồi chứ! Ngươi có muốn những thế hệ tương lai đều đồi truỵ suy đồi hay sao?!

Sasaki lè lưỡi.

- Vâng, em biết rồi.

- Còn nữa. Cái mã phim SSNIS-80, ai đóng ấy nhỉ?

- Yuria?

- Không, Yuria là mã SSNIS-80, ta nhầm, mã SSNIS-801 cơ.

- Ý bác là Himeno?

- Đúng rồi, Himeno, cả Yuria nữa cũng được, bảo hai em ấy ta có lời mời đến Đất tổ Rukth"Oar chơi một chuyến.

- Pffff...

Cả 4 người bụm miệng nín cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui