Thiên Mệnh Khả Biến

- Suỵt!

Số 2 đưa tay lên miệng ra hiệu. Cả 3 người dừng lại. Phía trước không xa, tiếng kim loại va đập chát chúa.

Giống như hai chiếc búa khổng lồ gõ vào nhau. Mỗi lần gõ, âm thanh vang rền làm nảy cả nhịp tim người nghe, và ánh lửa điện chớp lên sáng bừng. Cùng với đó là từng tiếng kêu thảm thiết.

Số 2 ra hiệu cho 2 người phía sau dừng lại, hắn lồm cồm bò lên trước, dán lên tường một lá bùa, sau đó vẽ một trận pháp xung quanh.

Thấu Thị.

Một loại trận pháp cho phép người dùng nhìn xuyên qua vật thể, nhưng thời gian phát động rất chậm, chỉ dùng khi thám thính tình hình, khó dùng trong lúc giao chiến.

Chỉ hơi mơ hồ, nhưng hình ảnh đã đủ để số 2 phán đoán.

Có rất nhiều người vây quanh một tên khổng lồ, cao tầm 3m. Hai tay hắn cầm 2 cây búa, và mỗi lần hắn đập 2 cây búa vào nhau, lại có một người thành thịt vụn.

Hành nghề sát thủ bao nhiêu năm, hình ảnh này vẫn khiến hắn cảm thấy kinh dị. Cứ như dưới tầng địa ngục, những con ác quỷ hành hạ linh hồn người vậy.

Hắn lặng lẽ quay lại, kể lại hình ảnh vừa rồi với Số 1 và Số 12.

Chợt bộ đàm có tiếng báo hiệu.

“Số 2 đây, nói đi”

“Số 9 đây, chúng tôi phát hiện thấy đằng trước có một tên khổng lồ đang nhai thịt người. Hiện tại chúng tôi đang núp ở đằng xa theo dõi. Ở điểm 178, 4”.

Một lúc sau, lại có báo cáo mới.

“Số 5 đây, điểm 622, 27, phát hiện một tên khổng lồ, cao tầm 3m, cả người mọc ra gai nhọn, đang thảm sát bừa bãi”.




“Số 4 đây, điểm 98, 145”



“Lại là số 9 đây, điểm 32, 788”



Số 2 nghe ngóng thông tin tình báo, trải tấm bản đồ xuống đất. Hắn khoanh lại những điểm được báo cáo. Tất cả những dấu đỏ đều vây kín xung quanh Hải Thành. Thậm chí, còn đang có dấu hiệu thu hẹp lại.

Hiện giờ, mới có báo cáo về 6 tên khổng lồ, hình thù quái dị, chiến lực khủng khiếp. Cách chiến đấu của mỗi đứa lại khác nhau, nhưng đều có điểm chung, là có sức phòng ngự kinh khủng, và tốc độ di chuyển chậm chạp.

Số 2 cũng căng hết cả não để suy nghĩ. Hắn tự nhận mình hiểu biết cũng nhiều, thứ quái dị gì cũng đã từng thấy qua, thậm chí cuộc nổi loạn của bọn người thú, hắn cũng không thấy lạ. Nhưng những tên khổng lồ này, từ đâu chui ra, hắn hoàn toàn không biết.

“Alo, số 11 đây. Tôi thấy một tên khổng lồ nữa, có thể phun ra lửa, ra sấm sét, và ra hơi thối. Có một kẻ đang đấu với hắn”.

“Số 2 nghe rõ. Cho biết địa điểm đi.” Phừng!

Một luồng lửa bỏng rát thổi về phía hắn. Da thịt hắn bỏng cháy, quần áo hắn bốc lửa.

“Nóng không?”, một giọng nói không biết từ đâu vang vọng.

“Nóng chứ”, hắn thầm trả lời.

“Đau không?”

“Đau chứ”

“Nỗi đau này của ngươi, chỉ là tưởng tượng mà thôi. Hãy tưởng tượng, ngươi đang ở trong một làn gió mát, chứ không phải biển lửa hung tợn”.

“Ta không làm được. Nóng quá”

“Vậy ngươi hãy tưởng tượng, thứ đang bốc cháy, không phải da thịt ngươi, mà là sinh mệnh của ngươi, là chiến ý của ngươi. Hãy mở mắt ra và nhìn thẳng về phía trước!”

Hắn mở mắt ra. Ngay lập tức, luồng lửa thiêu đốt con ngươi của hắn, hắn đau đớn quằn quại.

“Đau quá!”

“Cứ mở mắt nhìn thẳng! Mắt ngươi đang bốc cháy, nhưng nó sẽ hồi phục lại còn nhanh hơn cả tốc độ bốc cháy nữa! Miễn là ngươi không ngừng tưởng tượng. Ngươi phải nghĩ trong đầu, mình nhìn thấy, mình nhìn thấy được đối thủ, mình nhìn thấy được con đường phía trước! Hãy mở to mắt nhìn, và bước đi!”

Mình nhìn thấy! Mình nhìn thấy đối thủ! Mình nhìn thấy con đường phía trước!

Trong mắt hắn, vẫn chỉ là biển lửa nóng rực. Nhưng hắn vẫn bước từng bước về phía trước.

Cả người hắn bùng cháy. Nhưng hắn càng bùng cháy, bước chân của hắn càng nhanh hơn, dũng mãnh hơn, khí thế hơn.

Phù Dung lúc này, như một ngọn lửa, lao thẳng về phía trước.


Mắt hắn, đã nhìn thấy kẻ địch. Luồng lửa, cũng đã phụt tắt.

Graaaaaaaaaaaa!!!

Tiếng gào dữ tợn phát ra từ cổ họng bỏng rát của hắn, tiếng gào không phải của mình hắn. Một nắm đấm rực lửa đấm thẳng vào bụng con quái vật khổng lồ.

Cú đấm lún sâu vào bụng nó, như sắp sửa bị thứ năng lượng quái dị trong người nó thôn phệ, bỗng bùng phát ra ánh lửa. Ngọn lửa nổ bung thành một tiếng đinh tai.

Bang!!

Con quái vật bị đánh bay về phía sau.

Toàn bộ đám đông đằng sau reo hò sung sướng.

Nhưng Phù Dung không dừng lại. Cả thân người hắn vẫn còn bốc khói, hắn lại tiến từng bước về phía trước.

Con quái vật đã gượng dậy. Nó lại ưỡn cổ, rống lên một tiếng.

Graooooo!!!

Lần này, sấm sét phóng tới, nhanh tới mức không kịp phát hiện, sáng loà toàn bộ đường cống ngầm.

Sấm sét đánh vào người hắn. Lượng điện tích khổng lồ chạy qua từng thớ cơ bắp, từng mạch máu, từng khớp xương, qua não bộ, qua dạ dày, qua nội tạng. Nước trong người hắn sôi sục. Tim hắn co thắt lại, vặn vẹo. Dây thần kinh của hắn như phải chịu hàng tỉ mũi kim đâm.

“Chỉ là chút điện tích, đã là gì chứ? Chỉ khiến tim ngươi đập nhanh hơn, máu ngươi tuần hoàn mạnh hơn, cơ bắp ngươi săn chắc hơn. Quan trọng, vẫn là sự tưởng tưởng. Hãy tưởng tượng, ngươi nhanh hơn, mạnh hơn, chuẩn xác hơn, hung hãn hơn, khát máu hơn. Hãy tiến về phía trước!”

Cả người hắn, bỗng toát ra những ánh chớp xanh sẫm, kêu tách tách trong không khí. Tóc của hắn cháy xém, cả người hắn đen sì, khói đen khét lẹt bốc lên từng đợt. Nhưng hắn vẫn sống, hắn vẫn bước lên một bước chân, về phía trước!

Uỳnh!!

Khoảnh khắc bước chân hắn chạm xuống đất, một âm thanh như sấm rền vang vọng, một ánh chớp như vụt qua. Hắn đã ở trước mặt tên quái vật.

Bang!!

Lại một đấm đấm thẳng vào bụng nó.


Con quái vật kêu lên một tiếng kêu đau đớn, cả người nó bị đánh bay về phía sau.

Lần này, Phù Dung chạy sát ngay theo nó, bằng thứ tốc độ không thể tưởng tượng, từng cú đấm, đấm liên tiếp lên con quái vật.

Bang! Bang! Bang!

Mỗi một cú đấm, lại phát ra từng vụ nổ nhỏ, bật tung những tia lửa điện chói loà, phát ra những tiếng nổ đinh tai.

“Giải thoát cho ta... Làm ơn”

Tiếng rên rỉ của tên khổng lồ, bất chợt rơi vào tai hắn. Hắn hơi giật mình.

“Anh bạn trẻ, nghe thấy rồi đó. Giải thoát cho hắn đi. Cho hắn thứ tự do mà hắn mong muốn đi.”

Giọng nói lại vang lên trong đầu hắn.

Hắn giẫm một chân thật mạnh, lao tới. Nắm đấm lại tung ra. Nhưng giữa chừng, nắm đấm bỗng chuyển thành một trảo, nắm thẳng vào trán tên quái vật.

Graooooooooo!! Tạch tạch tạch!!

Một tiếng rú đầy kinh hãi vang lên, kéo dài, cùng với tiếng điện tích phát ra. Mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi mọi người. Con quái vật, bị thiêu đốt thành tro bụi.

Phù Dung nhẹ nhàng hạ xuống đất. Cả người hắn đã cháy đen thành than. Nhưng chỉ một lúc sau, từng mảng than đen bong tróc, rơi xuống đất, lại lộ ra thân thể trắng nõn nà. Mái tóc lại óng mượt trở lại. Và hai mắt hắn, lại xuất hiện màu đỏ rực trong đêm.

Hắn quay đầu, nhìn đám người đang đứng đó bàng hoàng chiêm ngưỡng mình, nhẹ nhàng nói một câu.

- Đi thôi. Đi tìm kiếm tự do của chúng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận