Thiên Mệnh Khả Biến

- Chuyện còn lại, anh cũng đoán được kha khá rồi.

- Điêu!

- Hừm, mấy cái motif ngôn tình, đâu có gì lạ. Rồi hai người bọn họ ra đi, nhiều năm sau chỉ có mình Hà Linh Vũ quay trở về. Hắn ta nói rằng chàng trai họ Vương kia đã không may bỏ mạng, nói rằng Hoàng Bích Liên đừng chờ đợi nữa. Phải vậy chứ?

- …

- Không nói gì, chắc là đúng rồi...

- Im! Nếu anh thích đoán như vậy, chắc không cần tôi kể nữa phải không?

- Ờ được rồi, được rồi. Em kể tiếp đi. Nhưng câu chuyện này còn có thể chi tiết hơn một chút nữa không?

- Anh vừa bảo là tại sao lại chi tiết như vậy còn gì?


- Ví dụ như là, cách để cướp đoạt Đại Thư viện?

- Ra vậy? Anh nghĩ nếu dòng họ Hoàng biết được bí mật này, thế cục 3 ngàn năm qua còn yên ổn sao? Mà dù gia tộc tôi có biết đi chăng nữa, anh nghĩ tôi sẽ kể cho anh sao?

Quang nhún vai. Cách thức để chiếm đoạt Đại Thư viện, đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.Thậm chí, Đại Thư viện nằm ở đâu, vào như thế nào, trong đó có gì, hiện giờ trên thế giới cũng chỉ có 5 người biết được. Và họ sẽ không chia sẻ cho bất kì ai.

Nhưng nếu như câu chuyện này là thật, thì mọi thứ lại liên kết với nhau vô cùng rõ ràng.

Trước hết là chuyện 3000 năm trước. Kỉ lịch thứ 2996, khi cuộc chiến đạt tới giai đoạn khốc liệt nhất, Vương Thái Tổ xuất hiện trên chiến trường như một vị thần. Với một chiến lực khủng khiếp như vậy, dễ dàng liên tưởng tới việc ông ta đã thành công chiếm giữ một Đại Thư viện.

Cũng trong cuộc chiến đó, còn có Bắc Hoàng Hà Linh Vũ. Sử sách do những Kẻ chứng kiến ghi lại, hai người bọn họ đã từng sóng vai nhau càn quét cả Viễn Đông Lục Địa, reo giắc nỗi sợ hãi lên khắp 6 lục địa còn lại. Sử sách mô tả lại, ngày đó khắp thế gian, 8 chủng loài, ai ai cũng khiếp hãi Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ. Nếu hai bọn họ còn có thể kề vai sát cánh, có lẽ cả thế giới đã phải rạp mình trước họ.

- Chuyện về Vương Thái Tổ chắc Vương tộc các anh cũng đem ra ôn luyện nhiều rồi. Cuộc đời ông ta thì chính sử cũng có, huyền sử cũng có, giai thoại thì càng nhiều. Nhiều đến nổi chẵng biết đâu là thật đâu là giả. Nhưng câu chuyện mà dòng họ Hoàng kể lại, không xoay quanh ông ta, mà xoay quanh điểm nhìn của Hoàng Bích Liên, và của người dân Thuỷ Liên trấn ngày đó. Nhiều chi tiết có lẽ anh chưa bao giờ được nghe.

Hoàng Bích Như lại tiếp tục kể.


- Anh đoán đúng rồi. Ngày Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ cùng lên đường tìm kiếm Đại Thư viện, là Kỉ lịch thứ 2993. 3 năm sau, bọn họ nổi danh khắp thế giới. Nhưng chỉ sau 1 năm, Hà Linh Vũ huy hoàng trở về, dùng chiến lực và nhân đức của mình, vực dậy toàn bộ Hà Quốc, chiếm trọn cả Viễn Đông. Còn Vương Nhất Quan thì biệt tăm biệt tích.

Bích Như chợt với lấy cây đàn sau lưng, tấu lên một điệu nhạc. Chỉ 3 âm giai đầu tiên cất lên, đã thấy tiếng buồn não ruột.

- Nghe buồn chứ? Khúc nhạc này được soạn bởi cụ tổ Bích Liên, trong những tháng năm sau đó. Mỗi đêm trăng, cụ lại ra bờ hiên ngắm dòng sông chảy, như muốn chờ đợi một người đàn ông trôi dạt vào bờ. Nhưng chẳng có ai. Chỉ có dòng nước lập lờ với bóng trăng chiếu xuống. Cứ như vậy, cho tới một ngày, Hà Linh Vũ từ chiến trường trở về, chạy vào tìm kiếm vợ mình, thì cụ đã chẳng còn trên đời nữa. Nhìn xuống dưới dòng sông, chỉ thấy một đoá sen hồng phát ra những ánh sáng biêng biếc.

- Nghe giống một phép ẩn dụ hơn là một câu chuyện thực. Kính Hoa Thuỷ Nguyệt, là nói tới nỗi đợi chờ trong vô vọng sao? Hạnh phúc cũng giống như ánh trăng dưới nước, cứ ngỡ rất gần, mà lại xa xôi diệu vợi? - Quang hồn nhiên chen vào một câu bình luận.

- Ẩn dụ cái đầu nhà anh ấy! - Bích Như bị cắt đứt mạch kể, lại quạu. - Hồng Liên nở rộ giữa dòng Mẫu Hà, đã trở thành bảo vật quý giá của cả Thuỷ Liên Trấn, của cả Hà Quốc. Hà Linh Vũ đêm đêm chỉ ngắm nhìn bông sen đỏ, lại như văng vẳng nghe thấy tiếng đàn não nề ruột gan, lặng lẽ nhỏ nước mắt khóc giai nhân. Vì sao phải đợi một kẻ thất hứa chỉ gặp thoáng qua một lần trong đời, để rồi đớn đau mà chết, thay vì chấp nhận một kẻ sẵn sàng ở bên nàng tới tận khi đầu bạc? Và rồi...

- Vương Nhất Quan quay trở lại?

- Hoặc là anh ngậm mồm vào, hoặc là tôi về kí túc ngủ! - Hoàng Bích Như cáu tới mức không thể cáu hơn được nữa. Tên này cứ xen mồm vào cắt ngang câu chuyện, mà bực hơn, là hắn toàn... đoán đúng. - Đúng vậy. Sau nhiều năm biệt tích, hắn lại quay về Thuỷ Liên, tìm về nơi cũ. Lúc bấy giờ, Thuỷ Liên trấn đã trở thành Thuỷ Hành Kinh, cũng là nơi ngự trị của Bắc Hoàng Hà Linh Vũ. Vương Nhất Quan mặt mày tiều tuỵ, hốc hác, râu ria xồm xoàm, áo quần rách rưới, cứ lặng lẽ quay về như một kẻ xin ăn. Hắn ung dung bước thẳng tới cung điện, thản nhiên đi qua bao nhiêu lính gác. Không ai cản nổi hắn, hàng trăm người xúm vào kéo hắn lại, nhưng bước chân của hắn vẫn khoan thai không ngừng. Người ta mang ra cả gươm giáo, cung tên, nhưng chẳng vũ khí nào hại được hắn. Hắn cứ kéo theo hàng trăm người như vậy, bước vào trong cung, đối mặt với Hà Linh Vũ, rồi không dừng bước, cứ thế đi thẳng ra thuỷ đình nhìn ra sông.


Quang cố gắng lắm để không che miệng ngáp. Cái câu chuyện này, chỗ cần chi tiết thì qua loa sơ sài, chỗ không cần thiết thì chi tiết một cách thừa thãi.

- Ra tới nơi ngày đó từng cùng Hoàng Bích Liên ngắm trăng nghe đàn, Vương Nhất Quan lặng lẽ ngắm nhìn đoá Hồng Liên mấp mô theo sóng nước. Hắn lẩm bẩm một câu nói, bất ngờ bông sen toả sáng rực rỡ, hoá thành một cây đàn bay vào trong tay hắn. Cứ như vậy, hắn cầm cây đàn rời đi.

- Cứ như vậy sao? Hà Linh Vũ không cản ông ta lại sao?

- Hà Linh Vũ thấy cảnh đó, chỉ khẽ thở dài. “Nàng đã muốn chọn kẻ phụ bạc như ngươi, ta chỉ thấy buồn, mà không thể oán trách. Nhưng ít nhất, ngươi hãy ở lại đây với nàng. Thuỷ Hành Kinh là nơi nàng đã sống những năm tháng cuối đời mòn mỏi chờ ngươi. Ngươi đã phụ bạc nàng cả một đời, ít nhất hãy ở lại nơi đây với nàng. Chỉ cần ngươi không đi khỏi nơi đây, ta hứa sẽ vẫn coi ngươi là bạn.”.

- Chậc chậc, Bắc Hoàng vừa tốt lại vừa khờ...

Quang lại phun ra một câu bình luận, đã nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí đang nhìn mình, vội ngậm miệng lại.

- Nhưng Vương Nhất Quan như thể không nghe thấy. Hắn cứ đi. Hắn ra khỏi Thuỷ Hành Kinh, một tay cầm đàn, cứ như vậy đi thẳng về phía Nam. Hà Linh Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo hắn. “Nơi đây chính là hạ nguồn của nhánh Bắc dòng Mẫu Hà, cũng là nơi nàng đã trải qua quãng đời ca kĩ. Mọi đớn đau, tủi nhục, vui buồn của đời nàng, đều bắt nguồn từ nơi đây mà ra. Ít ra, ngươi hãy ở lại đây để sẻ chia cùng nàng những ngày tháng ấy. Chỉ cần ngươi ở lại nơi này, ta sẽ vẫn coi ngươi là bạn.”. Nhưng không, Vương Nhất Quan vẫn lặng lẽ đi tiếp. Hà Linh Vũ lại lặng lẽ đi theo. “Đây là ngã ba sông nơi chia ra hai dòng Nam và Bắc. Đây là nơi Bích Liên ra đời, cũng là cội nguồn của nền Văn minh Hà Quốc ta. Cuộc đời nàng từ đây mà ra, cũng nên từ đây mà kết thúc. Ngươi hãy ở lại đây cùng nàng, để nàng có thể được trở về nguồn cội.”. Nhưng không, Vương Nhất Quan cứ thế, bước qua sông, từ bờ Bắc vượt tới bờ Nam.

Hoàng Bích Như ngừng lại một chút, rồi lại kể tiếp.

- Đến lúc này, Hà Linh Vũ không còn đi theo nữa. Hai người, đã cách nhau một dòng sông. “Bạn thân mến của ta”, hắn nói, “Khi ngươi sang sông, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Đây đã là điểm cuối cùng mà ta có thể tiễn ngươi, cũng là giới hạn cuối cùng cho lòng vị tha của ta. Ngươi đã phản bội Bích Liên, phản bội ta, phản bội lời thề của ba chúng ta. Ngươi coi trọng lời thề của ngươi, coi trọng hoài bão của ngươi, để mặc Bích Liên héo mòn mà chết. Giờ ngươi lại đem nàng đi khỏi nơi đây, ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận sao?!”. Nói tới đây, 180 vạn quân lính của Hà Linh Vũ vốn đang phục sẵn, ồ ạt xông lên. 180 vạn người, chỉ để lấy mạng một người.


- Ồ, nghe có vẻ gay cấn rồi đây.

- Nhưng Vương Nhất Quan chỉ cầm lên cây đàn, gảy một bản đàn. Tiếng đàn êm ái nhẹ nhàng, mà lại như thiên quân vạn mã, đẩy bay toàn bộ 180 vạn quân ngược về bờ Bắc. Đám quân dưới sự thúc giục của Bắc Hoàng lại xông lên, rồi lại bị đẩy về. Cứ như vậy suốt 3 ngày 3 đêm, cho tới khi toàn bộ 180 vạn quân đều kiệt sức mà chết. “Vương Nhất Quan! Hôm nay là ngày 19/2 Kỉ lịch thứ 3000, tại ngã ba sông Mẫu Hà, ta Hà Linh Vũ chưa đủ sức để đoạt lại từ ngươi những thứ vốn thuộc về ta. Phía Nam dòng Mẫu Hà, ta có thể cho ngươi! Tỳ Bà Cầm quý giá nhất đời ta, ta cũng có thể để ngươi cầm! 180 vạn xác người, ta có thể để ngươi chôn! Nhưng thù hận này của ta, dù có là nghìn năm, vạn năm sau, ta cũng sẽ không quên. Con cháu ta cũng sẽ không quên! Dù có mất bao nhiêu thời gian, dòng họ Hà của ta rồi cũng sẽ tước đoạt hết mọi thứ của ngươi, giống như cách hôm nay ngươi tước đoạt của ta vậy!”. Chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi, phía Bắc dòng Mẫu Hà trở thành Bắc Hà, cai trị bởi Hà Linh Vũ. Còn Vương Nhất Quan lại tiếp tục đi về phía Nam, trải thêm nhiều giai thoại, thu phục được nhiều sắc dân, mà điển hình chính là hậu duệ của Vương triều Visshala hùng mạnh, tạo dựng nên Đại Nam Đế Quốc.

- Trận chiến bên dòng Mẫu Hà, anh cũng được nghe qua, nhưng... phiên bản này của câu chuyện... quá khó tin!

- Khó tin cái đầu nhà anh!

- Không! Anh nói thật đấy. - Đôi mắt Vương Minh Quang không còn hờ hững như trước nữa, mà dần trở nên nghiêm túc. - Bởi vì... dùng tiếng đàn đánh đuổi 180 vạn quân... không thể nào...

- Bộ anh mua bằng Tiến sĩ đấy à? Tỳ Bà Cầm là một Thần Khí, đủ sức để thủ hộ cho cả một Đế quốc vài tỉ người, chỉ là đánh đuổi 180 vạn quân, có gì là kì lạ?

- Không phải! Mà vấn đề... là Vương Thái Tổ chắc chắn không biết chơi đàn, càng không thể nào điều khiển Tỳ Bà Cầm tới mức kinh khủng như vậy được!

Lần này, Hoàng Bích Như lại nhìn Vương Minh Quang với con mắt thương cảm.

- Cứ nghĩ Vương tộc các anh đọc rộng biết nhiều, ai dè lại thiếu hiểu biết như vậy. Ai nói với anh là Vương Thái Tổ kém cỏi về Nghệ thuật vậy? Ông ta giỏi Nghệ thuật hơn bất kì ai! Bởi vì, ông ta là Nghệ nhân vĩ đại cuối cùng của Phường hội Nghệ nhân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận