Thiên Mệnh Khả Biến

Uỳnhhhhh!!!!!

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa làm rung chuyển cả Long Thành, người ta chỉ thấy phía sau lớp tường thành, một cánh tay khổng lồ xuyên phá ngọn núi Minh Nguyệt, nắm thành nắm đấm đấm thẳng lên trời. Nơi cánh tay đấm vào, phát ra khí của Vương Vũ Hoành.

Vương Vũ Hoành bị đấm bay lên trời, bộ Hoàng bào của hắn quét nên một vệt trên cao, xuyên qua mấy tầng mây, rồi dừng lại. Một hơi lấy đà, hắn đã bay vút trở lại, nhắm thẳng vào cánh tay khổng lồ kia.

Rầmmm!!!

Nắm đấm của hắn va thẳng vào nắm đấm khổng lồ, khiến cánh tay khổng lồ nứt gãy, rồi vỡ tan. Những tia năng lượng vàng rực thoát ra từ cánh tay ấy, lại bị Vương Vũ Hoành hấp thụ hết.

Bá Vương Quyền!

Lại là Bá Vương Quyền. Lần này nhắm thẳng từ trên xuống, như muốn san bằng cả ngọn núi Minh Nguyệt. Từ trong hố sâu ở đỉnh núi, một luống sáng rực rỡ cũng bắn lên, va chạm với Bá Vương Quyền, sinh ra một vụ nổ kinh thiên động địa khác. Dưới áp lực này, quân lính trên Trấn Thành cũng bị thổi bay, dù đã được lớp phòng hộ của Long Thành triệt tiêu hộ rất nhiều uy lực. Minh Nguyệt Tự, ngôi chùa từng là Trung tâm Phật giáo của Đại Nam thì khỏi phải nói, cũng bị nghiền thành tro bụi.

- A! Vạn vật vô thường…

Đứng ở một nơi xa, Đại Thiền sư chắp tay cảm thán. Vạn vật vô thường, không có thứ gì là tồn tại mãi mãi. Không nên tiếc nuối…

Phạm Viết Phương vẫn còng lưng khúm rúm đứng trên tường thành, mà chẳng hề bị vụ nổ vừa rồi suy suyển mảy may. Lão chỉ nhếch hàm răng lởm khởm ố vàng cười một cái.


Ngọn núi Minh Nguyệt bị thổi bay mất một phần đỉnh núi, lộ ra một cái đầu khổng lồ đang há miệng kêu gào. Từ trên thân người hắn, hai cánh tay khác lại mọc ra. Hai cánh tay lại tạo dáng giương cung.

Âm Dương Long Khí Tiễn!

Uy lực khủng bố không kém gì Vương Lập Đế từng dùng, tuy không có chút sinh khí nào của người sống, mà chỉ như một loại lập trình máy móc, cũng đã đủ để khiến bất kì ai có mặt ở Long Thành phải sởn hết da gà.

Người ta nói, Đế Vương nếu phải lựa chọn giữa việc khiến người ta sợ, và khiến người ta yêu, thì tốt nhất là phải khiến người ta sợ. Vương Lập Đế không chỉ gây sợ hãi cho toàn bộ láng giềng, mà còn với chính thần dân của mình. Giống như cách mà người trần mắt tịt kính sợ thần thánh.

Giờ đây, thấy lại áp lực khủng bố như ngày nào, khiến dân chúng Long Thành không tự chủ được quỳ sụp xuống.

Đúng lúc này, Vương Vũ Hoành cũng đã dùng hai tay giương lên cung tiễn. Tay trái là bầu trời. Tay phải là mặt đất.

Âm Dương Hoàng Long Tiễn. Không khủng bố như chiêu thức của phụ thân hắn. Không tinh tế, cũng không sáng tạo như Vương Tuyết Trinh, nhưng là Hoàng Long đích thực. Đó là thứ hắn đạt được không phải nhờ thiên phú, không phải khả năng sáng tạo, không phải bởi may mắn, mà là nhờ sự điên cuồng nỗ lực mà có được. Kẻ nỗ lực đạt được thành tựu, thì thứ thành tựu đó luôn vô cùng vững chãi.

Âm Dương Hoàng Long Tiễn, mới là chân truyền tuyệt học mà Vương Nhất Quan để lại cho hậu thế, mà những hậu thế thiên tài của ông ta vì luôn dùng đường tắt để đạt tới thành tựu, mà luôn bỏ qua rất nhiều điều. Âm Dương Hoàng Long Tiễn trong tay Vương Vũ Hoành, như để nói cho tất cả mọi người ở Long Thành, cũng như thần dân của toàn Đế quốc, rằng ta mới là Đế Vương của các ngươi.

Đạt thêm Tiến sĩ Giả Kim thuật, ảo ảnh Hoàng Long của Vương Vũ Hoành trông càng chân thực hơn một chút, khắp người nó lấp lánh ánh kim sáng chói. Tiếng rồng gầm ngân vang khắp đồi núi, khắp đồng bằng, khắp sông nước, khắp rừng rậm. Toàn bộ linh thú khắp sáu trăm cây số xung quanh đều phải quỳ mọp. Chỉ riêng Hoàng Long đích thực co mình nằm trên đỉnh Đế Vương Cung, là có mở mắt nhướn mày.

Lần chinh phạt Vrahta, Vương Vũ Hoành chỉ đem Âm Dương Hoàng Long ra dọa rồ, chứ không bắn, còn lần này, hắn bắn thật. Vì Long Thành kiên cố hơn pháo đài Vira rất nhiều.


Âm Dương Hoàng Long xoáy thành một vòng tròn xung quanh hắn, rồi lao thẳng về phía trước, va chạm với Âm Dương Long Khí của tên khổng lồ. Không có bất kì vụ nổ nào xảy ra, chỉ thấy Hoàng Long há mồm nuốt trọn Long Khí, tiếp tục đâm thẳng về phía trước, chạm vào tên khổng lồ, sau đó dung nhập vào người hắn.

Tên khổng lồ mang gương mặt của Vương Lập Đế, nét mặt dần dãn ra, rồi tan thành bụi vàng, phân tán khắp không gian.

- Cẩn thận!!

Chưa kịp hưởng thụ chiến thắng này, hắn đã nghe tiếng Vương Tuyết Trinh hét lên. Vương Vũ Hoành biết rõ thứ gì đang xảy tới, nhưng hắn vẫn không phản ứng kịp.

Một cây thương đã đâm xuyên qua bụng hắn.

- Trần Phùngggg!!!!!

Lần chiến đấu này, Vương Vũ Hoành biết rằng không thể nào lặng lẽ tiến hành, mà sẽ gây ra rất nhiều động tĩnh. Hắn cố tình chọn tới ngày hôm nay để thách đấu tên khổng lồ, đồng thời cũng đem mình ra làm mồi, dụ dỗ kẻ thù.

Hắn biết làm vậy quá mạo hiểm, nhưng hắn chưa bao giờ sợ hãi mạo hiểm. Hắn biết, phút giây hắn vừa chiến thắng, cũng là lúc hắn mất cảnh giác nhất, vì vậy hắn đã không ngừng để ý xung quanh. Ai ngờ, một đòn này vẫn cứ thế chí mạng.

Cây thương này, cũng là một thanh Cực Phẩm. Nó như rút hết mọi khí lực của hắn.


- Không ngờ phải không?

Trần Phùng nhếch mép cười.

- Cả Trần gia cũng không ngờ đâu. Bọn chúng chỉ nghĩ gia tộc được Hắc Y Hội trợ giúp mà thôi. Chúng không nghĩ rằng Trần gia chính là Hắc Y Hội!

Hắc Y Hội, tiền thân chính là Ám Hành Quân phụng sự Vương Hiến Đế, vì bí mật theo đuổi tham vọng của ông ta, mà tách ra khỏi Vương tộc. Là những kẻ chuyên hành sự mờ ám, tuyệt kĩ ám sát của Ám Hành Quân đã đạt tới một cảnh giới đáng sợ.

Lý do Vương Tuyết Trinh cảm nhận được Trần Phùng đánh lén, cũng là vì bà là Ám Hành Sứ Giả tiền nhiệm.

- Trần Phùng! - Vương Tuyết Trinh gào lên. Bà giẫm một bước bay thẳng lên trời.

- Địa Long, bầu trời không phải là nơi ngươi chơi đùa, biến đi.

Trần Phùng búng tay một cái, tia lửa điện từ ngón tay hắn phát ra, như hô ứng với sấm sét trên trời, một luồng sét khổng lồ đánh thẳng xuống, chạy qua ngón tay hắn, phóng thẳng về phía Vương Tuyết Trinh.

Vương Tuyết Trinh lách người né qua, sau đó đưa tay xuống phía dưới, cả bàn tay nắm vào như đang túm lấy mặt đất. Từ dưới đất, gần 20 tảng đá lớn bay thẳng lên trời, ghép lại thành một cái khiên khổng lồ.

Tia sét thứ 2 đã đánh tới.

Uỳnhhhhh!!!! Rẹttt!!! Rẹtttt!!!!


Khiên đá bị sấm sét đánh vào, từng hòn đá vụn bay tứ tung.

- Đã nói, đất chỉ mạnh nhất khi nó kết nối với đất mẹ. Những cục đất bị cô lập ở trên không, không thể nào phân tán được điện tích, lại có thể cản được sấm sét của ta?

Trần Phùng cười. Những tảng đá của Vương Tuyết Trinh còn chẳng phải là đá, chỉ là đất được Siêu Cường lực 89 lần ép lại để thành đá. Giờ đây nó đã bị tích đầy điện tích.

- Điện thì sao? Cũng chỉ là một loại năng lượng chứ?

Địa Mạch Sư, không điều khiển đất, mà điều khiển những dòng chảy năng lượng trong mặt đất.

Một khối đất vừa được bứng lên, cũng đã hình thành Địa Mạch của riêng nó. Chỉ là người ta có thể nhìn ra được hay không.

Vương Tuyết Trinh giơ 2 ngón tay, chỉ thẳng vào một điểm trên tấm khiên đất. Điểm đó là một Địa Huyệt. Từ Địa Huyết đó, bà dẫn nguồn năng lượng sấm sét sang một địa huyệt khác, cứ như vậy qua tất cả 18 Địa Huyệt, sau đó luồng sấm sét bắn ngược ra khỏi khối đất, bay thẳng về phía Trần Phùng.

Uỳnhhhh!!!!

Thanh thế không kém gì tia sét lúc ban đầu.

Trần Phùng toát mồ hôi né tránh, tia sét sượt qua hắn, bắn thẳng lên bầu trời đầy mây đen.

Cũng ngay lúc đó, một hòn đá nhọn hoắt từ trong tay Vương Tuyết Trinh cũng cắm thẳng vào ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận