Thiên Mệnh Khả Biến

“Chúc mừng! Bạn đã được quyền truy cập tầng 16!”

Dòng thông báo hiện lên như vậy.

Quái lạ. Vân tự nhủ. Nhưng sự ngờ vực dần nhường chỗ cho tò mò. Vì tầng 16 là một lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ để cô khám phá.

Tuy vậy, trước mắt vẫn là tìm kiếm thông tin về đám áo trắng kia.

Bạch Linh Đội. Hải Dương Học viện.

Cũng không mất quá lâu để Vân phán đoán ra đám người áo trắng này. Luôn luôn đeo trên tay một dải băng trắng.

Cô còn nghe ngóng được một tin tức, rằng Bạch Linh Đội đã đột kích vào cuộc họp của các Runner tại Hải Thành, động tĩnh cũng khá lớn.

“Không biết Daddy của mình có mò mặt tới đó họp không nữa. Mà chắc lão chưa chết được đâu”.

Vậy là Bạch Linh Đội không muốn các Runner có mặt tại Hải Thành. Bọn họ đang lo ngại điều gì? Có thứ bí mật gì cần phải bảo vệ hay sao?

Không biết bọn chúng đã suy nghĩ thật kĩ hành động này chưa, vì thực sự là nó chỉ phản tác dụng. Các Guild thám hiểm lớn không phải là kẻ dễ chọc. Tấn công người của bọn họ ở Hải Thành, không khác nào nói rằng: “Ê đám Hội trưởng chúng bay tới đây mà giải quyết đi!”.

Dám chắc các Guild lớn sẽ không bỏ qua một lời thách thức như vậy. Việc này thậm chí có thể khiến các Hội trưởng, cũng là các Shadow Runner tới đây.

Để chuyện này xảy ra, có 2 khả năng.

Một là lũ Bạch Linh Đội kia thật sự rất thiển cận, muốn đuổi khách ra khỏi nhà, nhưng ngược lại còn dẫn thêm họa tới cửa.

Hai là tất cả đều đã được tính toán hết rồi. Bọn chúng miệng nói đuổi người, thực chất lại là gọi người ta tới.


Khi các Shadow Runner tụ tập về Hải Thành, chuyện gì sẽ xảy ra? Ai sẽ được lợi?

Vân không biết, cô chỉ biết 2 cha con cô sẽ bị mất đi quá nhiều lợi thế.

Vì hiện nay lão Bạch là Shadow Runner duy nhất ở Hải Thành, và lão cũng phân tích được rằng mục đích của các Guild tới đây không hoàn toàn là vì báu vật, mà là để chiếm trước điểm tựa nhằm tranh chấp thị trường Đại Nam. Nên 2 cha con Vân gần như chắc chắn sẽ là người chiến thắng trong cuộc tranh chấp báu vật vốn không được các Guild khác coi trọng.

Giờ khác rồi. Báu vật ở Hải Thành không chỉ khiến cho các Runner hạng A vong mạng, còn làm một tổ chức bí ẩn như Bạch Linh Đội phải ra tay, và khiến các Shadow Runner trên thế giới phải vào cuộc.

Thật phiền.

Phong cách giật dây kiểu này, Vân đã từng nghe qua. Chỉ một hành động nhỏ, dẫn phát hàng loạt những hệ quả tiếp theo, tiếp nối nhau sin sít không ngừng, tỉ mỉ đến mức giống như một ván cờ được tính toán hết mọi nước đi.

Phạm Viết Phương.

Sự việc lần này rất dễ làm người ta liên tưởng đến Phạm Viết Phương. Nhưng ngẫm lại, so với tầm vóc của lão, lại có chút phô trương hơi quá.

Vân không lý giải nổi, nhưng những giai thoại về Phạm Viết Phương làm cô liên tưởng về lão một cách… tinh tế hơn thế này nhiều.

Có thể là một ai đó đang học cách hành sự của Phạm Viết Phương?

Phạm Viết Tuệ, cháu nội của lão? Hay là một trong những kẻ tự xưng là Học trò của thầy Phương kia?

Trời đã tối. Vân đã nghĩ mãi về những gì mình cần làm sắp tới.

Cô càng cần thành lập một Guild để thu thập tin tức. Đây không còn là lúc chơi solo nữa.Hôm nay Vân lại lên Câu Lạc Bộ. Vân có chuyện muốn bàn với thằng Văn.


Thùng thư Câu Lạc Bộ bỗng nhiên xuất hiện một hộp quà nhỏ. Vân chẳng biết ra làm sao, đánh cầm theo người, bước lên tầng trên.

Ai dè vừa bước lên phòng, đã thấy một bóng hình to béo ngồi quay lưng che cả cái bàn làm việc nơi Văn vẫn ngồi.

Cái thân hình này là ai khác ngoài Bất Tử Đại Nhân Phùng Huyết Cường nữa.

Sau nhiều lần khách khứa đến thăm Vương Thành Văn, giờ Vân tin rằng thằng này có thể quen bất cứ ai trên đời. Nếu có là Nam Đế Bắc Hoàng tới thăm nó, chắc Vân cũng chẳng ngạc nhiên nữa.

Tiếng thằng Phùng Huyết Cường oang oang. Đây cũng là lần đầu tiên Vân nghe thằng này nói chuyện.

- Đại ca à, đại ca xem xét hộ em thế nào, giờ em cũng đang phân vân lắm.

- Lại chuyện cái Trâm lớp 12B chứ gì?

- Vâng, cái đứa hot girl mà hồi trước em có kể với đại ca đấy. Em cũng theo lời khuyên của đại ca, thử thu hết can đảm bắt chuyện với nàng rồi. Mà nàng niềm nở đáp lại em mới ghê chứ?!

- Tao biết.

- Sao đại ca biết? À, lại thằng Vinh Mũi Chó bơm đểu chứ gì?

- Nó quan tâm tới mày nó mới tìm hiểu đó.

- Mà nghe bảo bọn con trai bắt chuyện với cái Trâm đều bị nó bơ cả. Ấy thế mà em lại được rep mới ngon chứ lị! Tụi em nói chuyện với nhau đúng cách đại ca mách đó, mỗi ngày chỉ nhắn tin cho nàng vào đúng 1 giờ cố định…

- Tao biết.


- Hừm! Cái quái gì đại ca cũng biết. Hôm nọ nàng còn rủ em đi mua đồ nữa, chắc đại ca cũng biết rồi?

- Chưa biết. Tao có phải cái từ điển bách khoa đâu mà cái gì cũng biết? Biết sơ sơ thôi chứ.

- Nàng dẫn em đi chọn đồng hồ. Nàng còn hỏi em là con trai Hải Thành thì thích kiểu hiện đại hay kiểu mạnh mẽ, vì nàng mới chuyển tới đây học thôi. Em nói là thích kiểu mạnh mẽ. Nàng còn cười với em một cái. Một lúc sau thì đã thấy nàng lén đặt hàng một cái đồng hồ rồi. Em hỏi là nàng tặng cho ai thế, nàng còn nói là sớm muộn gì em cũng biết mà thôi. Có khi nào là tặng cho em không? Em bấn quá rồi đại ca ơi!

- Bỏ đi, không phải là cho mày đâu. - Vương Thành Văn chỉ lạnh lùng đáp lại một câu. Sau đó là tiếng sột soạt giở sách. Tên này nãy giờ vẫn đang đọc sách.

- Tại sao thế? Đại ca đừng có làm em nhụt chí chứ?

- Tao không rõ lắm về vụ mua đồng hồ, nhưng bà chị đó không có thích mày đâu.

- Tại sao?

- Mày đi ngủ tầm mấy giờ?

- 10 giờ đến 11 giờ đêm, sao thế đại ca?

- Bắt đầu nhắn tin lúc mấy giờ?

- 9 giờ.

- Cô nàng đó online từ lúc 8 giờ tối cơ, và cô ta cũng chẳng có like, comment ai, và cũng không có nhắn tin gì cho mày. Tin nhắn từ hôm trước của mày cũng chỉ được seen thôi đúng không?

- Ơ, sao đại ca biết? À, lại thằng Vinh Mũi Chó.

- Quãng thời gian online đó cô ta làm gì? Sau khi mày đi ngủ, đến tận 12 giờ đêm cô ta mới off. Khoảng thời gian 11 đến 12 giờ đêm cũng là lúc cô ta bắn thính bằng mấy status tâm trạng nhiều nhất.

- Điều này nói lên cái gì?


- Mày bắt chuyện cũng được hơn tháng rồi phải không? Cái gì lặp đi lặp lại quá 21 ngày liên tục đều sẽ hình thành một loại thói quen. Nếu cô ta thật sự coi trọng những cuộc nói chuyện với mày, thì cô ta nên vô thức điều chỉnh giờ giấc online cho phù hợp với giờ giấc của mày chứ? Online lúc 9 giờ tối, và đi ngủ lúc 11 giờ, vì ngoài quãng thời gian ấy ra, cô ta biết là mày sẽ không nhắn.

- Chỉ vậy thôi thì sao mà kết luận được chứ?

Vân có thể thấy rõ lưng thằng Cường run lẩy bẩy như đang dần suy sụp.

- Tao không rõ lắm vụ đi mua đồng hồ, cũng bởi vì cô nàng không hề đăng chuyện đó lên mạng. Nếu thật sự cô ta có tình ý với mày, thì chí ít cũng sẽ có một bức ảnh check in kiểu “được người ấy dẫn đi mua đồng hồ” hoặc đại loại thế.

- Nhưng nếu nàng không phải loại người thích khoe những chuyện đó ra?

- Dựa vào những status từ trước đến nay của cô ta, thì tao e cô nàng không phải loại người như vậy.

- Vậy ý của đại ca là nàng đã thích người khác? Tại sao lại kết luận như vậy?

- Tần suất online. Tầm 10 - 15 lần 1 ngày, mỗi lần online đều rất ngắn, chừng 30 giây đến 1 phút. Tưởng tượng thế này nhé, mày là 1 hot girl. Ngày ngày mày tới trường học, mày đi chơi với bạn bè, chúng mày rủ nhau đi ăn uống, đi karaoke này nọ, nhưng cứ thỉnh thoảng mày lại rút điện thoại ra, với một vẻ mặt rất tâm trạng, online mạng xã hội lên, check xem có tin nhắn nào hay không. Nhưng nếu check tin nhắn thì chỉ cần vài giây là đủ rồi. 30 giây đến 1 phút hẳn là thời gian xem newsfeed. Cô nàng đang quan tâm tới 1 người, và thỉnh thoảng lại muốn kiểm tra xem anh ta có post cái gì lên mạng hay không. Tầm 8 giờ đến 9 giờ tối là lúc cô ta mong đợi nhất. Vì không có cuộc trò chuyện nào qua lại với một tần suất online như vậy, nên tao đoán cô nàng đang đơn phương anh chàng đó. Vậy nên chắc mày vẫn còn hi vọng.

- Nhưng em muốn biết kẻ mà nàng thích là ai.

- Ừm, để xem nào. Ít đăng status lên mạng xã hội, thanh niên này có vẻ không phải kẻ thích giao tiếp rộng rãi. Không thèm nói chuyện với cả 1 hot girl, tức là hắn cũng không bị lôi cuốn bởi sự phù phiếm. 9 giờ đã không còn online, vậy là một người không thức khuya, rất có kỉ luật về giờ giấc. Ít đăng tải nội dung lên mạng xã hội, vậy là một người ít cởi mở, thậm chí có gì bí ẩn. Và nhiều khả năng là kẻ đó quen biết với mày… Aaaahhh… - Mặt Văn thuộn ra như nhận ra điều gì - Tao rất tiếc.

- Tiếc cái gì? - Cường ngơ ngác hỏi.

- Cái này chứ gì? - Vân vung tay ném hộp quà lên bàn.

Mở hộp quà ra, là một cái đồng hồ, và một tấm thiếp.

“Quà sinh nhật muộn, chúc Văn thật nhiều niềm vui.

Kí tên: Ngọc Trâm”

- Á đù!! - Cường rú lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận