Ngài Sở trưởng Sở cảnh sát lại buồn bực.
Lâu lắm rồi ngài mới lại buồn bực như vậy.
Thầy Thạo không còn ở Hải Thành nữa, đâm ra cứ có chuyện khó giải quyết là ngài không biết đổ vấy cho ai.
Cái trường Kình Ngư kia thật sự là muốn làm người ta buồn phiền tới chết mới thôi mà. Cái gì mà Tứ Đại Thiên Vương, rõ ràng là một lũ mặt giặc! Thử hỏi có cái chuyện gì xảy ra khiến ngài buồn phiền ở đất Hải Thành này mà không do lũ chết tiệt kia gây ra? Rồi khi những tưởng lũ khốn kiếp ấy biến khỏi tầm mắt rồi, thằng Bạch Thế Thắng lại trở về.
Nếu trở về để gây chuyện thì cũng thôi, gô cổ bắt nó lại là được. Vấn đề là, nó không gây chuyện, mà sự xuất hiện của nó khiến đứa khác gây chuyện! Thế mới đau răng.
Tiếu Diện. Lê Đức Khang. Ngài Sở trưởng còn lạ gì thằng nhãi này. Nhưng thật không ngờ là lần này nó dám chơi lớn. Nó “chơi” đến mức danh dự của Sở cảnh sát chẳng còn lại chút nào. Giữa thanh thiên bạch nhật, dám dùng cảnh sát làm bàn đạp để thực hiện tổ chức đánh nhau, dùng vũ khí nguy hiểm, thậm chí còn có mục đích giết người.
Đến thế thì cũng thôi, đau răng hơn, là thằng này cũng là con ông cháu cha.
4 năm trước, anh trai, rồi đến lượt cha mẹ Lê Đức Khang bị giết bởi Bạch Thế Thắng, sau đó, tên này được chú ruột của mình đem về cưu mang, cho ăn học đàng hoàng.
Giới thượng lưu trong đế quốc có thể sẽ không biết chú ruột hắn, Lê Đức Anh là ai. Nhưng ngài Sở trưởng thì biết rất rõ.
Và giờ thì lão ta đang ngồi trước mặt ngài, chờ ngài ra một quyết định duy nhất thôi: ân xá tại ngoại cho Lê Đức Khang.Thầy Khang đã ra về. Những thắc mắc của Văn, thầy không trả lời được. Thầy chỉ hứa nếu tìm hiểu được gì sẽ báo cho hắn biết.
Vân và anh Long giờ hẳn đã lên rừng. Hi vọng bọn họ tìm kiếm được thứ gì hữu ích.
Vương Thành Văn đặt cặp kính xuống bàn, ngay cạnh quyển sách còn đang đọc dang dở. Hắn đưa hai ngón tay lên day day sống mũi, mắt nhắm nghiền lại.
Bạch Thế Thắng, Bạch Thế Thắng, Bạch Thế Thắng.
Ngay từ khi nghe thầy Khoái nhờ vả hắn tìm hiểu về con người này, hắn đã không nghĩ mọi chuyện sẽ dẫn ra một loạt những vấn đề phức tạp tới vậy. Và hắn lại không muốn phải rút lui chỉ vì chuyện trở nên phức tạp, bởi vì câu chuyện này đã kích phát một nỗi tò mò trong lòng hắn. Câu chuyện này đồng thời còn liên quan tới những người hắn quen biết.
Thất Đại Môn Đồ. Phạm Viết Phương. Bạch Linh Đội. Vũ Hải Phong. Nguyễn Mạnh.
Mọi thứ cứ có gì đó lấn cấn với nhau, móc nối với nhau, nhưng khi suy xét tỉ mỉ, lại chẳng có gì liên quan tới nhau cả. Liệu có phải chỉ đơn giản là trái đất này rất tròn, nên người ta dễ dàng quen biết nhau?
Siêu hình tình yêu và siêu hình sự chết. Cụm từ này gợi cho hắn tới một cái gì nhỉ? Hắn tạm thời không nghĩ ra. Nhưng phảng phất đâu đó, lại như một câu đố.
Thầy Nguyễn Mạnh đã viết gì trong quyển sách? “Sự chết là gì? Sự sống là gì? Thứ gì định nghĩa cuộc sống? Một chiếc máy tính được lập trình để tư duy và có cảm xúc, liệu có được coi là đang sống? Một con người phải sống thực vật và không còn ý thức, liệu có thể coi là đã chết? Sống và chết, rõ ràng như ngày và đêm, mà vì sao lại khó phân biệt rạch ròi tới vậy? Liệu có khi nào, người ta đang sống, và chỉ ước rằng mình được chết? Và liệu có khi nào, một người đã chết, lại thực ra là đang sống?”.
Rồi một dòng chú thích, mà rõ ràng không phải của thầy Mạnh, mà là của Từ Nghiệp Hoa:
“Hỡi kẻ đang đọc trang sách này, rồi sẽ có ngày, ngươi nhận ra mình vốn không phải là kẻ đang sống. Ngươi đã chết từ cái ngày ngươi được sinh ra. Khi ấy, liệu thế giới của ngươi có sụp đổ? Khi ấy, liệu ngươi có còn giữ được bản thân mình?”.
Câu hỏi này, là một câu hỏi? Hỏi ai? Hỏi Vương Thành Văn? Bởi vì hắn là kẻ đang đọc cuốn sách. Nhưng cũng có thể là hỏi bất kì ai.
Ngay dưới đoạn chú thích khó hiểu này, còn có một dòng chú thích khó hiểu hơn. Và lần này là do thầy Nguyễn Mạnh viết:
“Ngươi muốn chết, ta để ngươi sống. Ngươi gọi ta là kẻ ác nhân, ta coi đó là lương thiện. Độc ác và lương thiện, có lúc là một, có khi… lại là hai”.
Những lời này, được viết ra từ cách đây rất lâu.
Là sao nhỉ? Vì sao quyển sách của thầy, rơi vào tay Từ Nghiệp Hoa, rồi lại trở về chỗ thầy? Độc ác và lương thiện, có lúc là một, có khi lại là hai.
Vương Thành Văn càng suy nghĩ, lòng hiếu kỳ của hắn càng bị cuốn sâu vào. Trong cuốn sách, còn có nhiều đoạn ghi chú kì lạ như vậy, nhưng hắn đặc biệt quan tâm tới đoạn này. Vì vô tình hay cố ý, nó là lợi gợi ý để hắn hiểu hơn về Bạch Thế Thắng.
Cái gì mà tìm kiếm báu vật, đối với Vương Thành Văn, chỉ là một cuộc tranh đoạt vật chất. Báu vật thật sự đối với hắn, là một câu đố đủ để thỏa mãn trí não tò mò của hắn. Một cuộc chiến, một cuộc đua, một cuộc giải đố, dù sâu trong thâm tâm, hắn vẫn luôn lo sợ rằng, đích đến mà hắn tìm tới, câu trả lời mà hắn khao khát, sẽ lại là một sự thật đau lòng như 3 năm trước.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn vẫn thấy khát khao với câu đố này. Bạch Thế Thắng sẽ là câu đố đầu tiên. Đây là một cuộc đấu trí giữa hai người. Hắn biết mình đang đi đúng hướng. Hắn chưa bắt thóp được Bạch Thế Thắng, nhưng hắn đã tìm ra được mô thức hành động của tên đó. Hắn đã nắm được bản chất của kẻ đó.
Một con người thích đơn thương độc mã, tại sao bỗng nhiên lại đứng ra quy tụ nhiều người đi theo như vậy? Phải có lý do của hắn. Hắn cần làm một việc mà một mình hắn không thể làm được. Việc đó là gì? Là tung hỏa mù. Tức là Bạch Thế Thắng vẫn sẽ đích thân làm tất cả, nhưng hắn cần thật nhiều đàn em để đánh lạc hướng kẻ khác.
Vậy nên, Vương Thành Văn mới bảo Hồng Vân nên tìm kiếm ở những nơi ít ai ngờ đến nhất, vì ở nơi đó, khả năng cao sẽ tìm thấy dấu vết của Bạch Thế Thắng.
Còn bản thân Vương Thành Văn, hắn có thứ riêng để tìm hiểu. Hắn muốn biết, vì sao 4 năm trước, anh trai của Tiếu Diện lại xung đột với Bạch Thế Thắng? Không ai tự dưng đi gây sự với một con người hiền lành không làm hại tới ai cả. Và nếu chỉ là xung đột, có nhất thiết phải xé xác tất cả các nạn nhân như vậy hay không?
Anh trai của Tiếu Diện là ai? Cha mẹ hắn là ai? Vì sao bọn họ lại muốn giết Bạch Thế Thắng? Và rồi bị hắn giết ngược một cách thảm thiết như vậy? Bạch Thế Thắng không phải kẻ điên loạn. Hắn giết người là cần lý do. Để bảo vệ thứ gì?
Bảo vật mà Nguyễn Bạch cùng Nguyễn Hồng Vân đang tìm kiếm, rốt cuộc là cái gì?
Vương Thành Văn vỗ trán một cái.
- Ai da! Mải suy nghĩ quá, khách vào phòng cũng không biết. Thật là thất lễ.
Hắn quay lại. Trong phòng từ lúc nào đã nhiều hơn 1 con người.
- Mời ngồi mời ngồi. Không biết cậu tới câu lạc bộ của tôi có chuyện gì? - Vương Thành Văn xởi lởi.
- Đến cảnh cáo cậu.
Phạm Viết Tuệ nở một nụ cười nhã nhặn.