Thiên Mệnh Khả Biến

Cứ như vậy từng bước từng bước một, ngoảnh đầu nhìn lại, 15 năm đã trôi qua, và thứ kết quả cuối cùng mới hùng hồn hơn bất kì lời nói suông nào.

15 năm, từ một hoàng tử phế vật của Vương tộc, nay đã là một kẻ hùng mạnh 13 bằng Tiến sĩ.

Từ giấc mơ hôm ấy, mọi thứ đều thay đổi. Cuộc đời hắn rẽ ngoặt, và hắn cũng không hề biết nên vui hay nên buồn.

Hắn quay người, nhìn thẳng xuống phía dưới. Nơi đó, thần dân ngưỡng vọng nhìn hắn với ánh mắt đầy khát khao và thần tượng.

Hắn biết, bọn họ nhìn hắn không chỉ như nhìn một Cường giả. Hắn nay đã là hiện thân của giấc mơ Đại Nam. Giấc mơ để đưa Đại Nam trở thành quốc gia hùng mạnh nhất thế giới. Giấc mơ này đã bám rễ vào tâm thức người Đại Nam đã 3 ngàn năm qua, và họ chưa bao giờ cảm thấy có gì sai khi mơ ước điều ấy.

- Nam Đế!

- Nam Đế!

- Nam Đế!



Tiếng hò reo dần vang lên dữ dội, lan từ chân núi ra, theo dòng người đi xem lễ, kéo tận về tới Long Thành.

Vương Vũ Hoành chưa bao giờ câu nệ chuyện chính danh. Nhưng giây phút này, cái cảm giác được dân chúng thừa nhận và tôn thờ, hắn vẫn cảm thấy có chút gì khoan khoái.


Đúng vậy, dưới chân núi kia, là Vương quốc của hắn, là thần dân của hắn, là Triều đại mà hắn bằng hai bàn tay mình xây dựng nên. Triều đại của riêng hắn.

Đúng lúc này, từ dưới quảng trường, Vương Thụy An chợt bước lên.

Tất cả mọi người có hơi chút giật mình, nhưng vẫn không quá bất ngờ.

Người có tư cách bước lên tế tổ ngay sau Vương Vũ Hoành, đương nhiên là Vương Thụy An.

Người dẫn chương trình cũng qua cơn lúng túng khi Vương Vũ Hoành tự ý lên như vậy, bắt đầu vào đúng bài bản mà giới thiệu.

- Thưa! Sau lễ tế tổ của Nam Đế Vương Vũ Hoành, sẽ là Ngài Vương Thụy An, em họ của Vương Nghiệp Đế, chú của Vương Lập Đế, ông trẻ của Nam Đế Vương Vũ Hoành, Tổng tư lệnh Quân đội Đại Nam, quân hàm Đại Tướng, Tổng cục trưởng Tổng cục Hậu cần, Viện trưởng Viện phát triển Công nghệ Chiến tranh, Tổng chỉ huy Bộ phận Chiến tranh Đặc biệt, Cố vấn đặc biệt của Nam Đế, Đại sứ đối ngoại đặc biệt của Đại Nam, Tháp Trưởng Đệ Tam Tháp của Trung tâm Công nghệ Sa Li Khan! Kính mời ngài lên tế tổ!

MC vừa đọc vừa thấy lưỡi mình cũng sang hẳn lên.

Vương Thụy An, năm nay đã 88 tuổi, một thân người mang theo biết bao nhiêu là chức danh, mà mỗi một chức danh đều ở mức kinh thiên động địa.

Về mặt gia phả, là ông trẻ của Vương Vũ Hoành, thôi thì người ta không chọn được nơi mình sinh ra, cũng là số phận, thôi thì tạm không đề cập tới.

Tổng tư lệnh Quân đội Đại Nam, cái chức danh này khủng khiếp bao nhiêu, khỏi phải nói. Nhưng Tổng tư lệnh, cũng không phải chỉ ở trên cao chỉ tay năm ngón, vì Vương Thụy An còn trực tiếp chịu trách nhiệm những lĩnh vực quan trọng nhất trong chiến tranh hiện đại: hậu cần, và công nghệ.

Tổng cục trưởng Tổng cục Hậu cần, Viện trưởng Viện phát triển Công nghệ Chiến tranh, Tổng chỉ huy Bộ phận Chiến tranh đặc biệt. Tức là có thể nói, toàn bộ mũi nhọn trong quân đội Đại Nam, đều do người đàn ông này nắm giữ.


Nhưng tất cả những vai trò trên, lại chỉ được coi là một đối trọng với chức danh cuối cùng: Tháp Trưởng Đệ Tam Tháp của Trung tâm Công nghệ Sa Li Khan!

Đây mới là tư cách khiến cho Vương Thụy An trở nên quan trọng không thể thay thế.

Thung lũng Công nghệ Sa Li Khan, chia làm 3 quận, mỗi một “quận” thực ra còn lớn gấp đôi một thành phố như Hải Thành. 3 quận ấy là 3 khu trung tâm tách biệt, hình thành hệ sinh thái riêng, với mạng lưới dày đặc những công ty và tập đoàn. Mỗi một quận sở hữu một tòa Tháp Đen, một di tích cổ xưa kì bí. Kẻ đứng đầu tòa tháp ấy, cũng sẽ nắm giữ một phần ba Sa Li Khan.

Vương Thụy An, đại diện cho Vương tộc, đã kiểm soát được 1/3 Thung lũng Công nghệ đầy nhạy cảm ấy. Đây chính là bước đệm vô cùng quan trọng trong lịch sử Đế quốc.

Vương Thụy An tuy đã già, nhưng cơ thể vẫn tráng kiện lực lưỡng. Tuy dáng đi có hơi còng xuống một chút, nhưng vẫn uy nghiêm vững chãi. Lão giậm một bước chân, bay thẳng từ quảng trường, vượt qua 3 lớp điện thờ, bay thẳng tới đỉnh núi.

Tới đó, lão cúi người thi lễ với Vương Vũ Hoành. Vũ Hoành lại vội tới đỡ lấy tay lão, hàn huyên thăm hỏi.

Hỏi han chỉ đôi ba câu, hắn đã tránh đường cho lão bước tới cây cột.

Không nói một lời, Vương Thụy An xuống tấn, tung quyền. Một quyền đấm vào cây cột, khiến một âm thanh u u vang lên khắp trời đất.

Từ đỉnh cây cột, 7 con rồng vàng cơ bắp cuồn cuộn, lông tóc sum suê, nanh dài sừng lớn, bay thẳng lên bầu trời, rất hung hãn mà gầm lên 7 tiếng vang vọng.

- Lão già này vẫn “gân” quá!

Nguyễn Hữu Dũng nói nhỏ với Liêu Kha.


Vương Thụy An, quả thực là tấm khiên chắn, là bức tường thành, là Hộ thần đích thực của Đại Nam Đế quốc. Ít nhất là hiện tại vẫn vậy.

13 con rồng của Vương Vũ Hoành rực rỡ bầu trời, khiến người ta hứng phấn và ngưỡng mộ. 7 con rồng của Vương Thụy An, lại khiến người ta sợ hãi đến rúng động.

- Thưa! Tiếp đây, là Ngài Thẩm phám Vương Chính Đức. Em họ của Vương Nghiệp Đế. Chú của Vương Lập Đế. Em trai của Ngài Vương Thụy An. Ông trẻ của Nam Đế Vương Vũ Hoành. Xin mời Ngài… A?

Tiếng MC vang lên phấn khởi, chợt lặng im, khiến mọi người vô cùng tò mò.

- Xin lỗi Nam Đế. Xin lỗi quý vị. Ngài Vương Chính Đức đã bỏ về giữa chừng…

Cả quảng trường, phàm là những ai đã biết Vương Chính Đức thì đều lăn ra cười, cười tới chảy cả nước mắt. Các khách mời khác thì gượng gạo không biết nên cư xử làm sao. Vương Vũ Hoành cũng gượng gạo cười một cái, còn bên cạnh hắn, Vương Thụy An đưa tay lên úp mặt.

Vương Chính Đức xưa nay nổi tiếng gàn dở, thật sự không thể dùng phép tắc thông thường để quản giáo. Thậm chí tới tuổi 87, vẫn trẻ con như ngày nào. Ví dụ như 3 năm trước, sẵn sàng về tận Hải Thành để thụ lý một vụ án nhỏ, thậm chí còn ngang nhiên đôi co cãi nhau với một đứa trẻ con, thật là không còn gì để nói.

Sau lượt của Vương Chính Đức, xét theo vai vế, thì phải tới lượt Vương Liệp Thiên. Đại tướng chỉ huy Binh chủng Không quân, cũng là chú họ của Vương Vũ Hoành. Xét trong nội tộc, thì là em họ của Vương Tuyết Trinh, nhưng vì Vương Tuyết Trinh là nữ, lại gả ra ngoài, nên về vai vế luôn bị thua kém một bậc.

Vương Tuyết Trinh là người sắp xếp nội dung chương trình, tuy thường ngày ngang ngược khó tính, nhưng về mặt vai vế họ hàng luôn rất tôn trọng. Ngay cả thứ tự lên tế tổ thôi, cũng được bà cẩn thận sắp xếp.

Vương Liệp Thiên cũng không phải là dạng Thiên tài gì quá nổi bật, nhưng trầm tính vững vàng, làm việc lớn vẫn luôn đáng tin cậy. Được phân vào Không quân, lại miệt mài rèn luyện Bộ pháp, dù muốn dù không cũng đã trở thành cao thủ. Hắn đạp vào không khí, nhẹ nhàng như đi bộ mà bay thẳng tới đỉnh núi, cúi đầu chào Vương Vũ Hoành và Vương Thụy An, sau đó lại nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc cột.

6 con rồng cứ thế nhẹ nhàng bay lên, thanh thoát mà uốn lượn, khiến cho người ta cảm thấy rất nhẹ lòng.

Kế đến, đương nhiên là Vương Tuyết Trinh.


Thực lực của Vương Tuyết Trinh, cả Đế quốc đều đã biết. Bà cũng chẳng có gì cần giấu giếm. Thứ cần giữ bí mật là những hoạt động của Ám Hành Quân Đoàn mà thôi.

Vương Tuyết Trinh đứng trước công trình tế tự của tổ tiên, dẹp hết đi tính bá đạo thường ngày, vô cùng thành kính mà chắp tay tụng niệm. Trong đám con cháu Vương tộc, từ già đến trẻ, bà có lẽ là người duy nhất thi lễ theo cách thành kính phân ưu thế này.

Sau đó, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên cây cột.

Cú vỗ rất nhẹ, mà khiến cả cây cột rung lên bần bật, khiến cả mặt đất xung quanh nứt vỡ ra thành trăm ngàn vết nứt nhỏ. Từ đỉnh cột, 5 con rồng không phải màu vàng, mà mang màu nâu đậm của đất, thô ráp cứng rắn, hùng hổ bay lên trời.

Vương Thụy An nhìn thấy 5 con rồng ấy, trong lòng vừa có chút ngưỡng mộ, lại vừa có chút nuối tiếc.

Tài năng như Vương Tuyết Trinh, nếu thật sự ham tìm hiểu, muốn học hỏi, thì thành tựu sau cùng sẽ chẳng bao giờ chỉ là 5 bằng Tiến sĩ như vậy. Nhưng cũng chính vì cả đời chuyên tâm với Địa Mạch, mà mới có thể tạo ra thứ khí lực đặc biệt như thế. Tính cách đứa cháu này, Vương Thụy An sao còn không rõ? Nếu không hứng thú, sẽ nhất quyết không làm.

Người trong Vương tộc còn có tư cách để mà nuối tiếc, chứ đối với chúng nhân, Vương tộc cứ thế từng người từng người bước lên tế tổ, rồng thì cứ bay lên cuồn cuộn ngút trời, thực sự là khủng khiếp.

Gia tộc này, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta nể phục, càng khiến người ta ghen tị.

Sau Vương Tuyết Trinh, thì tới Bộ trưởng Bộ Nội vụ Vương Dĩ Đạt, 4 bằng Tiến sĩ. Sau đó là các tộc nhân khác, cũng loanh quanh 2, 3 bằng Tiến sĩ gì đó, nói chung là không quá mạnh mẽ, nhưng cũng được xếp vào hàng thành đạt.

Mỗi năm cứ một lần như vậy, Vương tộc lại công khai phô trương lực lượng, lại một lần khiến cho thế gian phải lác mắt trầm trồ.

Nhưng năm nay, Vương Vũ Hoành không muốn chỉ dừng lại ở đó.

- Ám Hành Sứ Giả! Ngươi cũng lên tế tổ đi!!!

Lời hắn nói ra, khiến tất cả đều sững sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận