Thiên Mệnh Khả Biến

- Triệu Khuyết, vào đi.

Tiếng John Pan vang lên. Cửa mở.

Một thanh niên mặc vét đen lịch sự, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, mắt đeo kính, dáng vẻ thư sinh nền nã bước vào.

- Chuyện ở khu Hoàng Gia, đã tiến hành truy bắt. Quận 1 và Quận 3 cũng đã hứa sẽ phối hợp. Những đối tượng tình nghi đã trốn thoát. Những con hổ Sa Li Khan đã chuẩn bị sẵn đường thoát bằng thuyền. Hiện giờ với tình hình ở Quận 1 rất khó để kiểm soát tàu thuyền qua lại.

Hắn khẽ đẩy gọng kính lên và báo cáo bằng một giọng đều đều vô cảm.

- Cũng chỉ là một vụ bạo động nữa mà thôi. Để lực lượng bảo an với bọn Abo lo là được rồi. Ta chỉ thắc mắc vì sao cậu lại trực tiếp xuất hiện như vậy? - John Pan khẽ lắc cốc cà phê.

- Không có gì, thưa ngài. Bảo đảm an toàn cho Sa Li Khan cũng là một phần trách nhiệm của tôi kia mà. Và đương nhiên, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho ngài John Pan, khách của ngài, cũng như kế hoạch Dooms Day của chúng ta.

John Pan khẽ liếc nhìn Grandino, nhướn mày như muốn nói: “Ông đã nghe thấy chưa?”.

- Ông bạn có một đồng minh thực sự hùng mạnh.

Grandino khẽ liếc nhìn Triệu Khuyết, chầm chậm gật đầu.

- Nhân tiện ông bạn đã ở đây, tôi cũng muốn chia sẻ với ông về kế hoạch Dooms Day sắp tới.


- Tôi là người ngoài, lại là thành viên của Hiệp hội, ông không thấy ngại chứ?

- Ồ không! Ông bạn là thành viên của Hiệp hội, nhưng cũng là bạn của tôi. Tôi tin tưởng ông là kiểu người biết giữ lời. Dự án Dooms Day sắp tới, dựa rất lớn vào hệ thống mà tôi cùng Triệu Khuyết đã tốn nhiều năm phát triển. Đây là cơ hội thích hợp nhất để chơi một đòn chí mạng vào cả Vương Vũ Hoành lẫn Phạm Viết Phương, cũng sẽ là dấu chấm hết cho cả Quận 1 lẫn Quận 3. Sa Li Khan sẽ trở thành một nơi happy tuyệt đối.

- Tuy nhiên, kế hoạch này vẫn có một lỗ hổng nhỏ. - Triệu Khuyết xen vào.

- Lỗ hổng? Về mặt tài chính hay về mặt lý thuyết?

- Không, là lỗ hổng về mặt con người. Một nhân tố có thể gây cản trở kế hoạch của chúng ta vận hành.

- Ai?

- Illya Klug. Tiến sĩ Lượng tử học. Kẻ đã sáng tạo ra Vòng lặp Illya cấp độ 2 đó.

- Đã có biện pháp chưa?

- Đã có cách bịt miệng lão ta rồi.

==========

Vân ê chề ném túi dụng cụ vẫn đeo bên hông lên chiếc sofa. Nguyễn Thanh Phong thì hồn nhiên buông mình xuống ghế.

Nơi đây là một văn phòng nhỏ tối tăm, bụi bặm và ẩm thấp nằm giữa trung tâm Quận 2, vây quanh bởi những tòa cao ốc tráng lệ.

Liễu Thanh Chân bật công tắc đèn. Ánh sáng mờ mờ xua bớt đi chút rờn rợn ghê ghê của một căn phòng bỏ hoang đã khá lâu. Trên cánh cửa, một đống hóa đơn điện nước chất đầy hòm thư.

Hắn lục lọi kiếm ra một tờ báo, lơ đãng xem xét.

- 6 năm rồi mới quay lại nơi này. Đúng là vật đổi sao dời.

- Vậy 6 năm qua anh đã ở đâu?

- Trại Quản giáo Từ Mẫu chứ đâu nữa? Cô em chưa từng hỏi Bạch Thế Thắng à? Anh vào đó từ 6 năm trước, sau đó là tới Lục Muội, rồi tới Bạch Thế Thắng, cuối cùng là Lão Bát và Noboru…

- Asahina Noboru?

- Chính hắn đó. Hay nên gọi là Itou Takezawa nhỉ? Chả biết nữa. Tên đó đáng sợ lắm. Cũng may người ta nhốt hắn lại…


- Thôi được rồi. Tạm thời tôi đang thấy khó chịu đây. Vương Thành Văn giờ không biết tung tích thế nào rồi. Đúng là trên đời chẳng có gì là suôn sẻ…

- Yên tâm. Cậu ta là Thiên Mệnh, hẳn cũng không dễ chết như vậy đâu…

- Sao anh biết?!

- Ấy chết! Lại lỡ mồm…

- Sao anh biết cậu ta là Thiên Mệnh? Ai nói cho anh? Lẽ nào Thất Đại Môn Đồ các anh có ý đồ gì với cậu ta? Thứ chìa khóa mà Triệu Khuyết nhắc tới là cái gì? Có cùng một thứ mà Phạm Viết Phương nói tới không? Triệu Khuyết là ai? Dooms Day là cái gì? Thất Đại Môn Đồ gồm những ai? Rốt cuộc các người đang muốn làm gì? Làm sao để tôi có thể tìm được Vương Thành Văn?

- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hỏi nhiều thế anh trả lời sao hết? Từ từ từng câu một thôi nha!

- Được rồi. Thiên Mệnh là cái gì?

- Móa! Hỏi khó quá! Anh cũng không biết. Chả ai biết Thiên Mệnh là cái gì cả, vì đã có ai nhìn thấy nó đâu? Lý thuyết được đông đảo quần chúng chấp nhận thì cô em hẳn cũng biết rồi. Đó là Xác suất của Vũ trụ là thứ ý chí tối thượng trong thế giới này. Mọi nền Văn minh ra đời đều nhờ vào Xác suất Vũ trụ, nhưng để hủy diệt mọi nền Văn minh, cũng sẽ là do Xác suất Vũ trụ. Khi một nền Văn minh phát triển tới một giai đoạn cực thịnh, thì một mầm mống hủy diệt cũng sẽ xuất hiện trong chính sự cực thịnh đó. Trong vũ trụ này hiển nhiên không chỉ có mình chúng ta là nền văn minh duy nhất. Ắt hẳn trong quá khứ đã có rất nhiều nền Văn minh xuất hiện rồi biến mất. Người ta cho rằng, khi mầm mống hủy diệt xuất hiện, thì cũng là lúc Thiên Mệnh xuất hiện. Hắn sẽ là kẻ ngưng tụ được mọi Xác suất của Vũ trụ vào trong mình, và là kẻ đặt dấu chấm hết cho nền Văn minh ấy. Hắn là thứ nhất định phải xảy ra, và không gì có thể ngăn cản.

- Nghe như Thanos ấy nhờ?

- Bậy bạ. Không như phim ảnh đâu. Chính cô em cũng chứng kiến rồi đó. Tài năng của Vương Thành Văn thậm chí còn chưa có hiển lộ được một phần. Với cái tiềm năng khủng khiếp như thế, sau này thằng nhóc đó sẽ trở thành một con quái vật như thế nào?

Vân trầm ngâm.

- Hừm. Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Thiên Mệnh với chả Địa Mệnh, đó là chuyện của mấy người mới đúng. Nói đi, hiện nay có bao nhiêu người biết được chuyện của Thiên Mệnh?

- Có lẽ không nhiều đâu. Thất Đại Môn Đồ biết, đương nhiên là bởi vì thầy Phương biết. Bắc Hoàng Hà Chí Thương có lẽ cũng đã biết. Có mấy cha con cô em biết. Và có lẽ Vương Lập Đế cũng từng biết.

- Vương Lập Đế?! Cái lão vua chết lúc mới 50 tuổi đó à?


- Đúng vậy. Ông ta đã từng hỏi Vô Thường Đại Sư về Thiên Mệnh, có lẽ biết đâu ông ta đã sớm nắm được rằng Thiên Mệnh sẽ ngưng tụ trên cháu nội của mình?

- Cháu nội? Lại cái quái gì nữa đây?

- Thôi nào cô em. Đừng nói là cô em chưa từng nhận ra Vương Thành Văn chính là Vương tử của Đại Nam đó chứ?

- Ừm, đúng là có nghĩ tới. Chuyện hiển nhiên như vậy, đúng là chỉ có thằng đần mới không nhận ra.

- Vậy nên sắp tới cô em hãy chú ý tránh xa Vương tộc ra một chút. Đừng để lộ cho họ biết là cô em đang có ý đồ với Vương tử của họ.

- Ừm. Đúng là thật sự nên lưu ý. Được rồi, tiếp đi. Phạm Viết Phương đang có âm mưu gì? Thất Đại Môn Đồ gồm những ai, và đang muốn làm gì?

- Chuyện này thì anh chịu. - Liễu Thanh Chân nhún vai. - Mỗi chúng ta chỉ là mảnh ghép nhỏ trong một bức tranh lớn. Làm sao anh hiểu được Thầy Phương đang muốn làm gì? Kể cả Thất Đại Môn Đồ cũng vậy. Bọn họ là ai, đến từ đâu, và sẽ đi về đâu, anh thực sự không nắm rõ. Nhưng! Có một điều này cô em nên lưu tâm.

- Nói đi.

- Cô em có thể phớt lờ bất kì ai trong số bọn anh, nhưng tuyệt đối phải để ý tới 2 con người này: Lão Đại và Lão Tứ. Bọn họ che giấu quá nhiều bí mật.

- Lão Đại? Là cái người tên Từ Nghiệp Hoa đó ư? Vậy còn Lão Tứ?

- Lão Tứ… - Nói tới đây, Liễu Thanh Chân toát mồ hôi đầm đìa - Lão Tứ… nếu trên đời này có kẻ nào thực sự đàn áp được Thiên Mệnh, anh chỉ có thể nghĩ tới Lão Tứ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận