Thiên Mệnh Khả Biến

Văn ở nơi này đã được 2 tháng. Ngày thứ 3 khi ở đây, hắn nhận được lời nhắn của Vân thông qua con Abo. Hắn không rõ bằng cách nào mà cô nàng gửi được lời nhắn tới chỗ hắn. Vân dặn hắn rằng chỉ cần tìm cách tới được Quận 2, cô sẽ đón hắn, mọi thủ tục còn lại đều đã xong xuôi. Tuy nhiên, tình hình hiện giờ chưa tiện lắm, có lẽ hắn nên đợi thêm một khoảng thời gian.

Văn không vội. Kể cả khi chuyến thực tập này đổ bể, hắn cũng sẽ không vì thế mà thất vọng. Trong đầu hắn đã suy tính tới nhiều phương thức khác trong tương lai.

Với lại, giờ hắn đã có một lời hứa khác. Hứa dạy học cho đám thanh thiếu niên ở bãi rác này.

Hóa ra, ở bãi rác cũng không hề khó để tìm kiếm sách vở tài liệu. Thậm chí lũ trẻ còn có thể trao đổi trong chợ đen. Văn không chỉ có tài liệu dạy học, hắn còn có sách để đọc lúc nhàn nhã. Vậy là những tháng ngày ở nơi này, hắn sống cũng khá đuề huề. Sáng dạy học, chiều dạy võ, tối đọc sách, lúc rảnh lại đọc tiếp Nhật kí của Liễu Thanh Chân, trò chuyện hỏi han mọi người, hoặc mày mò với đống phế liệu.

Suốt những năm trở lại đây, Văn hầu như đều tự học một mình. Cho tới năm lớp 9, hắn đã hoàn thành gần hết những môn học mà năm đó anh Quang và Linh đăng kí cho hắn. Tới năm lớp 10, thì một số môn học hắn đã vượt khỏi khuôn khổ chương trình, khiến hắn phải mượn tới những giáo trình ở cấp độ cao hơn. Thỉnh thoảng, hắn lại tự mình phát triển những lý thuyết riêng, những phỏng đoán và thử nghiệm của mình. Tất cả chỉ thuần túy vì tò mò, chứ hắn cũng chẳng mơ ước trở thành Khoa học gia hay gì cả.

Văn đặc biệt hứng thú với những môn Tự nhiên và Triết học. Nhưng hắn không muốn vì thế mà xao nhãng những môn học Xã hội. Vì vậy, phần lớn sự khó nhọc của hắn trong suốt thời gian đi học, đều là đau đầu nhức óc vì những môn học mà hắn không có sở trường.

Vì sao một loài Linh trưởng sinh sống trong một quả đất nhỏ bé trôi nổi trong một không gian rộng lớn vô hạn lại có sự phức tạp còn hơn cả chính cái vũ trụ đã sản sinh ra chúng? Hắn luôn tự hỏi điều đó. Hắn thấy cảm xúc của con người thực sự khó đoán và khó hiểu.


Văn không nói chuyện với quá nhiều người trong suốt những năm học đó, bù lại hắn bỏ thời gian để ngồi từ khu nhà 5E, nhìn qua cửa sổ quan sát mọi người trong trường. Cử chỉ, nét mặt, ánh mắt, kể cả tần suất chớp mắt, gãi mũi, hay độ ửng đỏ của mũi và tai,… Hắn dần nắm bắt được, phát hiện được khi nào họ đang nói dối, khi nào họ nói thật. Nhưng lý do vì sao khiến họ phải nói dối, thì hắn lại chỉ có thể phỏng đoán mơ hồ. Hắn không thực sự hiểu.

Khi tương tác với con người, hắn luôn dựa trên cơ sở cho rằng người đối diện sẽ đưa ra lựa chọn hợp lý nhất, có lợi nhất, và hắn sẽ dựa vào đó để phán đoán những hành vi tiếp theo. Nhưng không! Hầu hết mọi người mà hắn đối thoại, họ không hề lựa chọn dựa theo lý trí, mà phần lớn tùy vào cảm tính. Họ không bao giờ đủ tỉnh táo để đánh giá vấn đề. Tâm trí họ tràn đầy những thiên kiến lệch lạc, những đánh giá chủ quan, những mong muốn bột phát.

Trong số những người hắn đã từng gặp, Vân là người khiến hắn cảm thấy thoải mái nhất khi nói chuyện. Vì cô nàng cực kì lí trí và tỉnh táo. Còn Linh thì ngược lại. Hắn chẳng bao giờ hiểu nổi cô nàng được lợi ích gì khi quan tâm và giúp đỡ hắn nhiều tới vậy, dù hắn chưa một lần mở miệng xin giúp đỡ.

Giờ phải dạy lại người khác những thứ mình đã từng học, hắn mới cảm nhận được một trải nghiệm hoàn toàn khác. Không những hắn phải tìm cách diễn đạt những thứ mình biết sao cho người khác có thể hiểu, hắn còn được một lần nữa ôn lại những kiến thức cũ, và nhìn lại chúng bằng những góc nhìn khác. Không chỉ vậy, hắn còn học được từ những “học trò” của mình rất nhiều điều.

Long - đứa nhóc đầu tiên bắt chuyện và nhờ hắn dạy võ, dù còn nhỏ tuổi, đã có niềm đam mê rất lớn với Sáng Chế. Thằng bé không được đào tạo bài bản cái gì, nhưng lại rất chịu khó mày mò nghịch ngợm đống phế liệu. Lúc rảnh, nó lại rủ Văn đi đào bới tìm kiếm phụ kiện, vừa luôn mồm thuyết minh. Dần dà, Văn cũng hiểu rõ hơn về các loại máy móc.

- Bọn em có một loại bom hay sử dụng, gọi là bom CPS. Bom này thực ra được sáng chế bởi một Sáng Chế Gia bí hiểm ở Quận 1, cũng chính là người đã tạo ra lũ Ăn Đêm mà anh gặp hôm nọ đấy. Người này một mình độc bá một lãnh thổ. Mà cũng không hiểu sao tài năng như vậy mà vẫn thích sống trong bãi rác. Bom CPS này có chức năng làm nhiễu sóng vô tuyến rất mạnh. Thông thường thì ở khu phế liệu này tỉ lệ nhiễu cũng đã rất cao, nên vô tuyến khó mà truyền được xa hơn phạm vi 50m, nhưng loại bom này còn có thể gây nhiễu lớn hơn như vậy. Đây là thứ vũ khí rất hữu hiệu khi phải đấu với bọn robot có điều khiển từ xa.

Long đưa cho Văn xem một vài quả bom cỡ lòng bàn tay. Văn đã từng nhìn thấy chúng. Mỗi quả bom lại đánh dấu bằng một màu khác nhau.

- Bom CPS là bom màu đỏ. Còn có cả bom khói, bom mù, bom có Tiết tấu nhạc, bom Ảo giác… Bọn em rất cần những thứ này để có thể sinh tồn.

Văn cầm thử mấy quả bom trên tay. Hắn nhìn qua cũng biết được phải làm sao để kích hoạt nó. Vân hình như cũng có mấy loại dụng cụ kiểu này, nhưng không hiện đại bằng. Với lại cô nàng thường sử dụng phép thuật để tạo ra khói hơn là dùng đến bom khói.

- Phía đó - Văn giơ tay chỉ về hướng mà ngày trước hắn đã đụng độ con robot khổng lồ - Có một Sáng Chế Gia à?

- Đúng thế. Nhưng bí hiểm lắm. Không ai biết mặt mũi hay tuổi tác người đó cả. Kể cả anh Đức cũng không biết. Hàng ngày lũ robot Ăn Đêm đó sẽ đi lùng sục quanh địa bàn của chúng để thu thập gì đó. Bọn em cũng sẽ trao đổi để lấy mấy loại vũ khí kiểu này thông qua bọn robot đó. Nói chung là cũng khá sòng phẳng, không bên nào xâm phạm bên nào.


- Nhưng hướng đó là hướng đi về Ngã Ba Lớn mà?

- Đúng thế. Đó là đường ngắn nhất để tới Ngã Ba Lớn, nhưng thông thường nhóm anh Đức sẽ không xâm phạm vùng đó. Bọn họ sẽ ra phía đường lớn trong Quận 1. Anh Văn vẫn chưa từng vào nội đô Quận 1 phải không?

Văn lắc đầu.

Thằng Long cũng lắc đầu theo.

- Loạn lắm - Nó nói - Khói bụi mù mịt. Tiếng động ồn ào. Người người chen chúc. Nơi đó còn bẩn hơn cái bãi rác này.

Văn chỉ cười. Đứa nhóc này tuy còn nhỏ mà có vẻ già dặn trước tuổi.

- Này nhóc. Ước mơ của em là gì?

- Em à? Sống sót qua ngày. Anh nghĩ là còn ước mơ nào xa hơn như vậy sao? Trong số những đứa cùng lứa với em, đã quá nửa toi đời rồi. Đứa thì bị người ta bắt cóc, đứa thì bị đánh chết, đứa thì chết ở một xó nào đó chẳng ai biết tới. Có đứa đã nghĩ tới việc trốn ra khỏi Sa Li Khan này, bước ra thế giới bên ngoài, nhưng nghe người ta nói, thằng đó cũng tèo rồi. Bọn em sinh ra ở nơi này, cũng chỉ biết bới rác, rồi len lỏi kiếm chác trong các Quận, chứ chẳng hề có chút kĩ năng sinh tồn bên ngoài. Nhìn hướng nào cũng thấy bế tắc cả, thì làm gì có ước mơ chứ?


- Mẹ anh nói, ước mơ là thứ giúp ta vượt qua sự nghiệt ngã của hiện tại.

- Vậy thì… em muốn trở thành một Sáng Chế Gia tài giỏi. Em còn muốn trở nên mạnh mẽ như anh Văn vậy! À mà… Anh muốn xem thứ em phát minh ra chứ?

- Ừm. Cho anh xem với.

- Anh đấm em đi! Đấm thật mạnh vào!

- Đừng đùa dại nhé. Anh mà đấm thật là em bay mất tiêu đấy?

- Anh cứ làm đi mà! Không sao đâu!

Văn nửa tín nửa nghi, đưa tay lên đấm một đấm nhè nhẹ về phía thằng nhóc. Ai dè, thằng bé giơ lên một thứ thiết bị gì đó. Từ thiết bị ấy, tỏa ra một luồng chắn vô hình, đánh bật cú đấm của Văn bay ngược lại, cũng khiến hắn lùi về phía sau tới 3 bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận