Thiên Mệnh Khả Biến

7h tối cùng ngày, khi toàn bộ đám đông tụ tập xung quanh Sàn giao dịch Quận 2 còn đang hoảng loạn vì những đợt xung động kéo theo đó là mất điện và mất sóng liên lạc, thì 1 chiếc xe chiếu đèn pha sáng choang xuyên qua đám người lao nháo mà lao thẳng vào Trụ sở Sàn giao dịch.

Đó cũng là lúc Thiếu tá Ali, người vốn đang đau đầu vì mất dấu lũ khủng bố trong khu Hoàng gia, nhận được tin báo chúng đã xuất hiện ở Sàn giao dịch.

Không phải Hắc Tháp, không phải ở bất cứ yếu điểm nào khác ở Sa Li Khan, mà lại chỉ là 1 nơi có độ an ninh cấp 2 là Sàn giao dịch. Sàn giao dịch vốn chỉ là nơi thực hiện giao dịch và công bố kết quả. Mọi giao dịch thực tế đều được thực hiện tại Hắc Tháp. Nếu dùng vũ lực can thiệp vào Sàn giao dịch, thì các thuật toán trong Hắc Tháp sẽ ngay lập tức vô hiệu hóa sự can thiệp ấy. Vậy nên Sàn giao dịch chưa bao giờ là 1 yếu điểm khiến họ phải quan tâm.

Từ biên giới khu Hoàng gia, đi tới Sàn giao dịch, gần nhất cũng tới 100km. Vậy là chúng đã ngay dưới mũi đội Cảnh vệ, thần không biết quỷ không hay, chẳng biết bằng phương thức nào đã thình lình xuất hiện ở Sàn Giao dịch.

- Mau bố trí quân bao vây chỗ đó lại! Lập 1 đội phản ứng nhanh đột nhập vào đó!

“Báo cáo… Toàn bộ đội Cảnh vệ… được lệnh… rút quân”

Giọng từ trong bộ đàm phát ra, khiến Ali sửng sốt tưởng như nghe nhầm.

- Cái gì cơ? - Hắn quát vào bộ đàm.

“Lệnh từ Hội đồng. Dừng mọi sự can thiệp vào vụ việc này!”Bên trong phòng Kĩ thuật của Sàn giao dịch, 7 tên lính của Đức đã canh giữ khắp 4 phía xung quanh. Đức đang ngồi trước 1 màn hình máy tính.

16 năm lăn lộn ở Sa Li Khan, hắn cũng đã từng hack vào những hệ thống máy chủ, đã từng gian lận ở các sòng bài, và cũng đã học lóm được khá nhiều kiến thức tay ngang. Lẩm nhẩm nhớ lại những lời hướng dẫn của Liễu Thanh Chân, hắn bắt đầu phá qua 2 lớp Vòng lặp Illya để hack vào cơ sở dữ liệu của Hắc Tháp.

Đức đã luyện tập với máy chủ thử nghiệm của Liễu Thanh Chân vài lần. Hắn đã luyện tới mức độ có thể dễ dàng phá qua 2 lớp Vòng lặp.


Nhưng lần này, mọi chuyện còn dễ dàng hơn nữa. Dooms Day khởi động, khiến cho Vòng lặp dữ liệu vốn là vô vàn những lớp tường lửa bảo vệ lấy Sa Li Khan, nay bị phá toang hoác ra 1 mảng lớn. Hắn dễ dàng dựa theo hướng dẫn của Liễu Thanh Chân mà tìm ra lỗ hổng ấy, và không tốn 1 giây 1 phút bắt đầu nương theo khe hở mà đi sâu vào Vòng lặp này.

Tầng 3, tầng 4, tầng 5… tầng 100, 101, 102… tầng 3000, 3001…, tầng 6666666666…

Con số bắt đầu nhảy lên phi mã, tới mức gần như khiến hệ thống máy tính ở đây lag giật. Thật may mắn khi máy chủ ở đây có kết nối đám mây với những Siêu máy tính đặt tại Đệ Nhị Tháp, và Liễu Thanh Chân đã đảm bảo với hắn rằng những Siêu máy tính ấy chắc chắn sẽ không bị John Pan can thiệp.

Không biết bằng cách nào, Liễu Thanh Chân đã đúng. Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi. Con số tầng truy cập lên tới 2 dòng màn hình, rồi tiếp tục tăng lên cho tới khi không còn con số nào có thể hiển thị nữa.

Toàn bộ màn hình trắng xóa, và 1 kí tự màu đen hiện ra ngay giữa màn hình.

Kí hiệu vô cực.

Ngay sau đó, là 1 dòng trống để nhập mật khẩu, ngoài ra không kèm bất kì 1 lời giải thích nào.

Đức nhập vào đó dòng chữ M-a-n-’-N-o-e-r-r.

Đức đã cầm sẵn tấm thẻ mà Liễu Thanh Chân đưa cho hắn. Chỉ cần quẹt tấm thẻ này vào đầu đọc, sự tồn tại mang tên Triệu Khuyết sẽ biến mất mãi mãi.

Nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Hắn sẽ có thế giới tự do của hắn. Con trai hắn cũng sẽ có được thoải mái sống trong thế giới ấy.


Đúng lúc này, từ bên túi còn lại, 1 tấm thẻ khác lại phát ra luồng nhiệt nóng rực. Từ trong miệng túi, những hạt photon sáng lập lòe lại bay ra, chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy hắn, đưa hắn vào 1 không gian rực sáng không biết là thực hay mơ.

Tấm thẻ ấy, là tấm thẻ hắn đã tịch thu từ tay Vương Thành Văn.

“Cuối cùng cậu đã tới”

- Ai? Ai đấy?!

“Là người cậu vẫn luôn tìm kiếm.”

- Ngươi là Triệu Khuyết?!

“Cậu có thể gọi ta như vậy. Mọi dòng chảy của dòng Mẫu Hà đều dẫn cậu tới chỗ ta, và cậu sẽ là người giải phóng cho ta”

- Sau tất cả những gì ngươi đã làm với anh em ta? Ngươi chính là thủ phạm của những vụ bắt cóc bọn họ? Ngươi đã thí nghiệm lên bọn họ, thậm chí còn nhập hồn vào họ? Ngươi có biết đã bao nhiêu xác người bị trôi dạt xuống hạ nguồn với 1 gương mặt phân liệt nửa cười nửa khóc hay không?! Ta sẽ tiêu diệt ngươi, cho dù người có là người hay là quỷ đi chăng nữa!

“Ta không bao giờ làm chuyện đó. Thân xác con người quá yếu đuối để ta có thể sử dụng. Nhưng kẻ đánh cắp 1 phần dữ liệu từ ta, hắn đã làm chuyện đó. Hắn đã học cách thao túng con người. Hắn cũng đã thao túng cả cậu.”

- Đừng có bao biện! Đừng có đổ thừa! Dối trá cũng không giúp ích gì cho ngươi đâu!

“Cậu không ở đây để giết bất kì ai. Cậu không ở đây để chấm dứt bất cứ thứ gì. Dòng Mẫu Hà đưa cậu tới đây để lựa chọn.”


- Lựa chọn cái gì cơ?

“Ta sẵn sàng để cậu giết ta. Nếu điều đó mang lại cho cậu 1 thế giới tự do cậu hằng mong muốn. Những điều đó cũng đồng nghĩa với việc kẻ lợi dụng cậu sẽ đạt được dã tâm của hắn. Ngược lại, nếu cậu giải thoát cho ta, cậu sẽ không có được điều cậu mong muốn, nhưng ta sẽ bảo vệ Sa Li Khan này khỏi những kẻ đang muốn lợi dụng và hủy hoại nó. Ta sẽ bảo vệ tính mạng của rất nhiều người đáng lẽ phải chết.”

- Ngươi nói nhăng cuội cái gì vậy? Đừng cố khiến ta phải phân vân vì những điều nhảm nhí không đầu không đuôi như vậy!

“Dòng Mẫu Hà gắn kết mọi thứ, kể cả cậu cũng là 1 phần của nó. Cậu liên kết với con trai cậu. Con trai cậu liên kết với kẻ mang ý chí của Thiên Mệnh. Kẻ đó lại có liên kết với cô gái mang chiếc khăn trùm đỏ. Chiếc khăn trùm đỏ lại có mối liên kết với chiếc mặt nạ Âm Dương. Chiếc mặt nạ Âm Dương ấy, tình cờ thế nào, ta lại chính là người đầu tiên sở hữu nó.”

- Đừng lôi con trai ta vào đây! Và dừng ngay những lời vô nghĩa này lại!

“Cậu thừa biết kẻ đang lợi dụng cậu có dã tâm lớn như thế nào. Cậu, người chủ nhân thực sự của thung lũng này, thừa khả năng để hiểu rõ về con người đó. Cậu muốn để lại cho con trai cậu 1 thế giới như thế nào đây? 1 thế giới bị xâu xé và đàn áp bởi những kẻ hùng mạnh và tàn ác, hay 1 thế giới mà cậu có thể tự hào để khoe với thằng bé? Đó là tùy cậu lựa chọn”

Khi giọng nói ấy tan biến, Đức lại thấy mình ngồi tại chỗ cũ, trong không gian tối tăm của căn phòng Kĩ thuật, vây xung quanh bởi những chiến hữu cũng chỉ còn lại không nhiều.

Tất cả anh em đều đang đứng đó chờ hắn.

Hắn là người đứng đầu. Quyết định của hắn sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời của tất cả những người đi theo hắn.

Từ sâu trong thâm tâm, hắn hiểu tất cả những điều con người bí ẩn kia nói đều là sự thật. Hắn hiểu rất rõ Liễu Thanh Chân không phải 1 kẻ tốt đẹp nhân hậu gì. Hắn hiểu rõ dã tâm của Liễu Thanh Chân sẽ phá tan hoang Sa Li Khan. Sa Li Khan “của hắn”. Mảnh đất mà hắn đã sinh ra, đã bám víu, đã thông thuộc tới từng viên gạch. Rồi Vương tộc, rồi các Đại Đế quốc, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mà mổ xẻ, mà cày xới, mà tranh giành nhau mảnh đất báu bở này.

Thung lũng Sa Li Khan luôn hiện lên trong đầu hắn như 1 nơi đầy điều thối nát và đáng ghét. 1 thế giới bất công và tàn nhẫn. 1 thế giới giả dối và khốn nạn.

Nhưng bỏ đi Sa Li Khan, hắn cũng không còn nơi nào gọi là “nhà”. Hắn cũng không có 1 nơi chốn để cho đứa con trai mới ra đời của hắn có thể gắn bó, để không phải lang bạt tha hương như cuộc đời hắn đã phải trải qua.


Lần đầu tiên, hắn thực sự tự hỏi, Sa Li Khan đối với hắn là gì.

Đức đưa 2 bàn tay cầm chặt lấy 2 tấm thẻ ở 2 bên. Tấm thẻ bên trái của Liễu Thanh Chân sẽ giúp hắn tự do. Tấm thẻ bên phải lấy từ Vương Thành Văn, sẽ giúp hắn bảo vệ vùng đất này.

Hắn nhớ tới những hi sinh của những đàn em đã tin tưởng hắn vô điều kiện.

Hắn nhớ tới cái giơ tay cuối cùng của Hoàng.

Hắn đã đâm lao theo con đường này.

Hắn vốn đã không còn đường lùi.

Bàn tay trái hắn nắm lấy tấm thẻ của Liễu Thanh Chân, lôi dần ra khỏi túi.

“Đây chính là thứ “Cường giả đích thực” mà anh vẫn luôn miệng khoe khoang tự hào đó sao? Là dùng những lá bài xấu mà chơi được một ván bài tốt? Hay nói trắng ra là không từ mọi phương tiện để đạt được mục đích?! Nếu vậy…”

Bất chợt 1 giọng nói vang lên từ trong chiếc thẻ bên tay phải của hắn. 1 giọng nói như truyền tới từ rất xa. Giọng nói của Vương Thành Văn.

“Tôi phỉ nhổ vào cái Cường giả của anh!!!”

Đức không hiểu bằng cách nào mà hắn nghe thấy những lời nói ấy. Hắn cũng chẳng biết thằng Văn đang nói chuyện với ai. Nhưng tâm trí vốn đã cương quyết của hắn bỗng nhiên dao động.

Hắn không muốn con trai mình 1 ngày nào đó sẽ nói với mình bằng giọng điệu thất vọng ấy. Hắn không muốn nói với nó rằng hắn đã bán rẻ mảnh đất đã nuôi dưỡng hắn, dù bằng bất kì 1 lý do bao biện nào đi nữa.

Hắn dùng cánh tay phải cầm lấy chiếc thẻ của Vương Thành Văn, quét nó vào đầu đọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận