Thiên Mệnh Khả Biến

Với cái chết của John Pan, Quận 2 đã chính thức vỡ trận. Ông ta đã trở nên quá quan trọng đối với nơi này tới mức không còn ông ta nó chẳng còn có thể vận hành được nữa.

Khi Vân xuất hiện trong tầng 95 Đệ Nhị Tháp, công ty Công nghệ Ano đang hỗn loạn. Người ta ùn ùn nhau xếp hàng trước những cánh cửa lớn, chờ đợi được “đăng xuất” ra khỏi tòa tháp. Nhưng vì trên cả 100 tầng, các nhân viên đều đang chen chúc nhau để trở về với thực tại, hệ thống máy chủ của Quận 2 không thể nào giải quyết kịp. Vậy là cảnh ùn tắc diễn ra. Người ta kêu gào, la ó, chửi nhau, gọi nhau, ôm đầu hoảng loạn, kêu khóc…

Vân lợi dụng cảnh hỗn loạn ấy mà nhanh chóng tìm được đường đến kho hàng của công ty. Những việc thế này cô làm cũng đã vài lần, rất suôn sẻ mà đột nhập được vào kho hàng. Lần theo dấu tích đỏ của sợi lông vũ, cuối cùng cô tìm thấy nó đang lơ lửng phía trước 1 gian chứa đồ.

Vân phá khóa gian chứa đồ ấy và tìm thấy 1 thiết bị giống như 1 chiếc hộp vuông mỏng dẹt, với chiều dày chỉ khoảng 5cm, bề mặt thì to cỡ khuôn mặt người. Chiếc hộp ấy được ghép lại từ 2 mảnh kim loại hình tam giác, trên đó lại gắn 2 tấm gốm cổ xưa, kết nối với nhau bằng những bo mạch li ti phát sáng.

Cô tách đôi chiếc hộp ấy ra, để lộ 1 không gian khá rộng rãi bên trong. Vân ốp 2 nửa chiếc hộp ấy vào sợi lông vũ đỏ rực. Sợi lông nằm gọn trong chiếc hộp, tỏa ra 1 vệt sáng đỏ ở chính giữa.

Vân đưa điện thoại quét qua mã vạch trên hộp, lập tức điện thoại của cô nhận diện và tiến hành kết nối với nó.

Vân tới đây là hài lòng. Cô không có thời gian để tìm hiểu quá nhiều về cách sử dụng thứ Thánh tích này. Cô nhanh chóng tìm đường ra.

Bất chợt, cô nhìn thấy 1 gian chứa loại pin mà cô tới đây để tìm mua. Nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, Vân tiện đường công tác thó luôn cục pin đó.- Giờ làm sao để tìm đường ra nhỉ? Red Witch, có tìm thấy phương pháp nào không?

Vân hỏi chiếc điện thoại.

“Cô Hồng Vân, cô thử lấy tấm thẻ căn cước ra quẹt thật mạnh vào không khí đi.”


Vân nhún vai 1 cái, rồi làm theo.

Cô kẹp chiếc thẻ giữa 2 tay, rồi chém 1 nhát thật lực vào hư vô. Trên đường bay, tấm thẻ bùng phát ra 1 ngọn lửa đỏ rực hình thành từ những hạt sáng li ti, kéo thành 1 vệt đỏ giữa không trung. Từ vệt chém ấy, không gian thực tại mở ra.

Vân nhanh chân nhảy qua cánh cổng ấy.Khi Vân trở về với thực tại, cô nhận ra mình không còn ở gần Hắc Tháp, mà đang đứng giữa 1 đường phố tan hoang vì đổ nát đang bốc cháy ngùn ngụt. Tiếng súng và tiếng nổ vang lên khắp mọi nơi.

Những đốm sáng đỏ từ trên cao dội xuống mặt đất từng chùm laser thiêu đốt mọi thứ. Những khẩu súng từ dưới mặt đất bắn thẳng lên trời. 1 quả pháo cối không biết từ đâu bay thẳng lên giữa đêm đen, rồi va chạm vào thứ gì đó và nổ tung thành 1 quầng lửa sáng lòa, soi sáng những bóng hình của 1 con robot to lớn vừa bị bắn hạ.

- Vân!!! Em làm cái gì ở đây vậy?

Vân giật mình quay lại. Cô nhìn thấy đôi mắt xanh biếc trên nước da ngăm đang nhìn mình.

- Chị Leila?

- Rời khỏi nơi này mau. Chỗ này thành bãi chiến trường rồi.

- Vậy còn chị?


- Bọn chị có nhiệm vụ bảo hộ Illya rời khỏi nơi này để tới Cận Tây. Chị có trách nhiệm đoạn hậu.

2 người đang nói chuyện, thì nhảy từ trên xuống là 1 anh chàng Người Bướm mà Vân đã từng gặp. Anh ta tên là Ruff.

- Leila này, tôi nhìn thấy Sofie ở gần khu Óc Chó.

- Cô ta cũng ở đây sao? - Leila có chút bất ngờ hỏi lại.

- Sofie? Chiến hữu cũ của chị Leila đó sao? - Vân hỏi. Trong kí ức của mình, cô có nhớ về 1 người tên là Sofie đã rời bỏ Land De Mutter để gia nhập Holy Knights, nhưng chưa bao giờ được gặp tận mắt.

- Mặc kệ cô ta đi. Chúng ta tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Đúng lúc ấy, 1 luồng nhiệt nóng rực từ trên trời cao bắn xuống giữa chiến trường khốc liệt của binh đoàn robot của Sa Li Khan và Đội Cảnh vệ Quận 2. Luồng khí nóng lan tới chỗ Vân, dù đã cách tới vài trăm mét, vẫn như muốn thổi bay cả mấy người đứng đây. Vân vội tung chiếc khăn lên, biến nó thành tấm áo choàng rộng lớn che chắn lấy bản thân minh. Leila cũng lập tức xòe ra đôi cánh to lớn huyền ảo đang được che giấu. Ruff cũng làm theo, nhưng đôi cánh của anh ta chỉ lớn bằng phân nửa cánh của Leila, khiến anh ta khó khăn chống đỡ mà phải nương theo luồng khí mà bay về phía sau, vô cùng chật vật.

Uy lực gì mà khủng khiếp cỡ này? Vân thầm nghĩ. Chiến lực cỡ này có thua kém Grandino là bao đâu cơ chứ?


Từ trên trời cao, 1 khối sắt thép khổng lồ vươn ra 2 bên như 1 đôi cánh chim đột ngột hạ xuống mặt đất, cuốn lên 1 làn sương mù đỏ quạch như máu. Mùi tanh tưởi man rợ từ đó phát ra, khiến cho không ít Cảnh vệ phải cúi người xuống đất nôn ọe.

Dù cách đó khá xa, Vân cũng không thể nào không ngửi thấy thứ mùi kinh tởm này. Leila phải ngay lập tức bung ra 1 làn phấn thanh lọc bớt phần nào cái mùi máu tanh hôi ấy.

Từ trong màn sương đỏ, đôi cánh kim loại ấy lại vươn ra, dài tới hơn 5m, mà nhìn kĩ mới thấy nó vốn được ghép thành từ hơn 10 khẩu đại pháo cỡ lớn. Ở trung tâm của đôi cánh ấy, là 1 thân người vạm vỡ mà săn chắc, tóc tai xù xì, trên người khoác 1 bộ áo lông thú đã nhuốm đen màu máu. Phía dưới mái tóc đầy tính hoang dại, là đôi mắt với lòng trắng cũng đỏ quạch như máu, ôm lấy con ngươi đen càng làm tăng phần kinh dị. Gương mặt đã sạm nâu vì sương gió, lại phủ chằng chịt những vết sẹo sâu hoắm tới nỗi làm biến dạng cả hình thù dung nhan, lại đuợc nhấn mạnh thêm bởi bộ râu quai nón dài thòng buộc túm lại ở phía dưới.

Người đàn ông ấy thình lình xuất hiện ngay giữa chiến trường khốc liệt, 1 thân 1 mình, ngay lập tức trở thành tâm điểm cho cả 2 phía cùng xả đạn.

Nhưng mọi đường đạn, mọi viên pháo cối, mọi tia nhiệt bắn vào ông ta, đều bị khuếch tán bởi màn sương đỏ bao quanh, rồi va chạm vào màn năng lượng phòng hộ xung quanh mà tiêu tán. Những tia laser chiếu vào đó còn bị phản xạ ra làm nhiều hướng, bắn ngược trở lại.

Từ trên đôi cánh kim loại kia, 6 khẩu đại pháo được điều khiển tự động bay lên không trung, chĩa ra 6 hướng. 6 luồng nhiệt nóng tới kinh hoàng bắn ra 6 phía, thiêu cháy 4 con robot và cho không biết bao nhiêu Cảnh vệ hóa thành tro bụi.

Còn người đàn ông dưới mặt đất lại rút ra 1 cây gậy dài, xoạch 1 tiếng, từ thân gậy bật ra 1 lưỡi hái khổng lồ dài ngang thân người, cong vút và sắc lẻm. Vẫn với 2 đôi cánh trên lưng, 1 bước chân bước dài về phía trước, và lưỡi hái phạt ngang không gian, ngay lập tức thấy rất nhiều mảnh bán thân người bay lên không trung với 1 đường cắt ngọt lịm như kẻ chỉ.

Máu bay lên trời rồi rơi xuống như 1 cơn mưa.

Những con robot ở trên cao giữ khoảng cách xa bắn xuống hắn, chỉ thấy từ trên 2 cầu vai, những ụ tên lửa bật ra, từ đó bắn lên trời hàng chục quả tên lửa cỡ nhỏ, nhắm thẳng vào đám robot kia rồi nổ tung như pháo hoa.

Người đàn ông này xuất hiện cứ như cả 1 Binh đoàn càn quét chiến trường, tàn phá hủy diệt mọi thứ mà không cách nào ngăn cản.

- One Man Army? - Vân bàng hoàng thốt lên - Hắn chính là Nhất Nhân Binh Chủng của Quân đội Đại Nam, Đinh Huyết Vũ?


- Mau!!! - Leila quát lên với Ruff - Báo với đội của ta, nhanh cấp tốc đưa Illya rời khỏi nơi này. Đại Nam đã cử cả Đinh Huyết Vũ tới đây để săn lùng ông ấy! Còn Vân nữa, chạy theo chị!

Vân lúc này cũng không còn thời gian đâu để nghĩ về những thứ khác. 1 con quái vật thực sự như Đinh Huyết Vũ xuất hiện, không khác gì Thần Chết đã tới gõ cửa. Nán lại nơi này thì chỉ có toi mạng.

Leila vừa bay vút về phía trước vừa để lại 1 luồng phấn Ma Pháp xanh biếc phía sau. Vân và Ruff dựa vào đó mà được tăng tốc độ lên gần như gấp đôi, dùng hết sức lực mà bỏ chạy khỏi nơi này.- Ta ngửi thấy mùi của Dị tộc - Tắm mình trong cơn mưa máu ấm nóng, Đinh Huyết Vũ hơi nghiêng nghiêng đầu, hít hít vài cái. Hắn lẩm bẩm tự nói với bản thân mình - Ta ngửi thấy mùi tanh hôi của Dị tộc. Lũ Dị tộc hạ đẳng đã cướp mất vợ con của ta.

Hắn đưa 2 tay tự ôm đầu, cắn chặt răng lẩm bẩm.

- Không được, Đinh Huyết Vũ. Ngươi không thể giống như bọn chúng, ngươi không thể vứt đi nhân tính của mình.

Rồi sau đó, hắn lại lắc mạnh cái đầu, mắt nhắm nghiền.

- Nhưng đây là chiến trường. Ngươi là người anh hùng chấm dứt mọi cuộc chiến tranh. Mọi xác chết dưới tay người đều là những xác chết vinh quang cho sự nghiệp của Đế quốc.

Miệng hắn bỗng nhiên nở 1 nụ cười lớn. Đôi mắt hắn đột ngột mở căng hết cỡ, con ngươi đen thu lại nhỏ đi, như bị nhấn chìm bởi màu đỏ của tròng mắt. Hắn thích thú cười gằn.

- Đúng vậy. Đinh Huyết Vũ ta đang ở giữa chiến trường. Tất cả lũ Dị tộc ở nơi này, ta sẽ giết hết. Giết sạch! Ta sẽ để máu của chúng nhuộm đỏ chiếc áo này. Ta sẽ hủy diệt chúng tới từng mảnh thịt cuối cùng, để linh hồn của chúng hoàn toàn tan biến mãi mãi không thể siêu sinh. Ta sẽ thanh tẩy mảnh đất này khỏi sự tồn tại bẩn thỉu của lũ hạ đẳng!

Hắn vung cây liềm chém đứt đôi 1 con robot đang lao tới, rồi cứ thế bước qua vụ nổ mà con robot gây ra. Hắn vừa phá hủy mọi thứ trên đường hắn đi, vừa tiến về nơi có mùi Dị tộc nồng nặc nhất, con phố Óc Chó phồn hoa của Quận 2.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận