Thiên Mệnh Khả Biến

Một màu trắng lóa chẳng mấy chốc phủ trùm lấy Hà Minh Đức. Đứng trước thứ sức mạnh vĩ đại này hắn cảm thấy mình nhỏ bé tới mức thảm hại. Hắn còn nghĩ rằng 1 người trần mắt thịt bị kẹt giữa cuộc chiến của những thứ siêu nhiên này, thì bị nghiền nát còn là kết cục quá nhẹ nhàng. Giờ phút này, mọi ý chí cầu sinh của bất kì ai cũng bị đè nát vụn, chỉ còn lại sự buông bỏ.

Đúng lúc ấy, thế giới trước mắt hắn như bị chia làm đôi.

1 đường ranh giới vô hình xuất hiện, cắt đôi luồng năng lượng đang bắn tới, rồi chẳng mấy chốc chia thế giới này làm 2 nửa. 1 bên đen và 1 bên trắng.

Giữa ranh giới ấy, xuất hiện 1 bóng người. Đức cảm thấy mình đã gặp con người này ở đâu.

- Man’Noerr, rốt cuộc cũng dụ được ngươi ra mặt. – Giọng Nguyễn Bạch vang lên từ phía sau lưng Đức.

Người trước mặt hắn quay đầu lại, suýt chút nữa khiến hắn giật mình. Đó cơ bản đâu phải một gương mặt người? Chỉ là 1 cái mặt không có ngũ quan, chia làm 2 nửa trắng đen. Nhìn kĩ lại, bóng hình ấy cũng chẳng phải là con người, chỉ là 1 bóng hình hư ảo gợi lên cảm giác của 1 con người mà thôi.

- Ông là… Triệu Khuyết? Là người vừa nói chuyện với tôi? – Đức cất tiếng.

Man’Noerr chỉ quay đầu liếc qua 2 con người này, rồi quay lại nhìn về phía con khỉ già đang ngồi đó.

- A’zec. Đã 3000 năm không gặp mặt.

“Man’Noerr. 3018 năm 6 tháng 72 ngày. Nhưng ngươi vẫn luôn tồn tại trong Quyển sách của bọn ta”. Tiếng con khỉ vẫn vang vọng luẩn quẩn. Nó dùng bàn tay vân vê từng trang sách. “Ngươi vẫn còn nợ ta… 1 trang trống!”


Con khỉ giương cặp mắt đục ngầu nhìn thẳng vào Man’Noerr. Thấp thoáng trong 2 tròng mắt vô cảm đó toát ra 1 sự giận dữ khó giải thích, như thể không hài lòng vì 1 sự chống đối lại những điều đáng lẽ phải xảy ra.

- Vậy ra tất cả đều đúng sự thật nhỉ? – Nguyễn Bạch nhếch mép cười, buông Hà Minh Đức ra và bước lên phía trước – 3000 năm trước, thế lực đã tiếp tay cho Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ chiếm lấy Đại Thư viện Thiên Mẫu, chính là Man’Noerr vĩ đại đó sao?

Man’Noerr quay gương mặt 2 nửa đen trắng lại nhìn xuống Nguyễn Bạch. Tên này vẫn không ngừng bước mà tiến tới.

- Ngươi không muốn thừa nhận sai lầm của mình sao, Man’Noerr? Đế quốc Đại Nam này, cái dòng họ quái vật mang dòng máu của rồng kia, và cái thời đại chết tiệt này, đều là do ngươi gián tiếp tạo nên, phải không Man’Noerr? Ngươi đã che mắt Kẻ Chứng Kiến và giữ lấy đoạn Lịch sử đó cho riêng ngươi? Còn sự dối trá nào ẩn đằng sau cái mặt nạ đó nữa đây? Và giờ ngươi cố gắng dùng chút hơi tàn của mình để bù đắp lại những sai lầm mà ngươi đã từng gây ra?

Giọng nói của Man’Noerr cất lên như đáp lại những câu hỏi của Nguyễn Bạch.

- Sự tồn tại của ta cũng là 1 sai lầm. Loài người ra đời cũng là 1 sai lầm. Thế gian này, thực tại này có được hình dạng như hiện nay, là kết quả của hàng chuỗi những sai lầm. Nói đúng hơn, là 1 tổ hợp của những sai số. Thế giới này không vận hành theo những lộ trình đã định trước, Hắc Kê ạ. Thứ duy nhất hoàn hảo vô khuyết là Thiên Mệnh, nhưng chính nó cũng không thể cản nổi những sai số mà chính nó tạo ra.

- Ngươi có thể bao biện về sai lầm của bản thân, Man’Noerr ạ! – Nguyễn Bạch nghiến răng - Ngươi có thể nói rằng sai lầm là điều mà ngươi, cũng như bất kì ai đều không thể tránh khỏi. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi được quyền nhắm mắt làm ngơ những tai họa mà ngươi đã gây ra.

- Chính vì thế mà ta đang cố sửa chữa lại những sai lầm ấy…

- Bằng việc tạo ra thêm nhiều sai lầm mới?! – Đôi mắt Nguyễn Bạch long lên sòng sọc. Hắn giơ lòng bàn tay của mình về phía Man’Noerr – Sâm La Vạn Tượng!

Ngay lập tức, muôn vàn hình thù theo những luồng khí đen từ trong người hắn tuôn ra, cuốn lại với nhau thành 1 tổ hợp kì quái bao trùm lấy 1 góc trời.


- Ngươi cũng không khác gì ta, Hắc Kê ạ. Chúng ta đều giống nhau mà thôi.

Nói rồi, Man’Noerr cũng giơ lòng bàn tay của mình lên. Những luồng khí đen trắng cuồn cuộn từ trong người hắn tuôn ra, hóa thành hình 1 gương mặt cười khổng lồ như muốn nuốt trọn cả bầu trời nơi đây.

Từ gương mặt ấy, nổ bung ra thành 7 gương mặt nhỏ, xếp xung quanh nhau thành 1 vòng tròn, nhưng lại vừa như đã bao trùm lấy Nguyễn Bạch, khép kín lấy hắn trong 1 vùng không gian vừa như có vừa như không.

- Ngươi chưa từng đạt tới cảnh giới này của Sâm La Vạn Tượng phải không? Đây là Thất Diện Giới.

- Bản thân Sâm La Vạn Tượng đã tượng trưng cho vạn vật trên thế gian – Nguyễn Bạch gằn giọng – Bao nhiêu lần của vô cực thì cũng chỉ là vô cực? Còn có thể vượt qua nó ư?

- Sâm La Vạn Tượng đúng là vạn vật trên thế gian – Tiếng cười của Man’Noerr bật lên – Nhưng chẳng lẽ thế gian ngươi nhìn thấy chỉ là 1, là duy nhất sao? Bầu trời ngươi ngắm nhìn luôn luôn là 1 bầu trời ấy, bất di bất dịch sao? Cơ thể ngươi ngày qua ngày, lẽ nào không có bất kì thay đổi sao? Chỉ cần mở rộng tâm hồn của mình ra và đón nhận những điều ấy, rồi đôi mắt ngươi sẽ thấy được những mục tiêu cao cả hơn những gì ngươi đang tìm kiếm.

- Đôi mắt của ta 16 năm nay chỉ nhìn thấy những sinh mạng mà ngươi đã gián tiếp tước đoạt, và cả những sinh mạng mà ta đã thề sẽ không bao giờ để mất đi nữa!

- Ý ngươi là…

Man’Noerr còn chưa dứt lời, Nguyễn Bạch đã quyết đoán lao lên.


Âm Dương Thiên Toán. Lục Thập Tinh Mệnh Đồ!

1 bản đồ sao lại được gọi ra phía sau hắn. Từ đó, vô vàn những tia sáng như những ánh sao băng theo những quỹ đạo khác nhau vun vút lao thẳng về phía Man’Noerr. Mỗi tia sáng này tuy không đến mức độ hủy thiên diệt địa như tia sáng ban nãy, nhưng sức sát thương cũng đủ để trở thành 1 đòn tất sát.

Man’Noerr bình tĩnh đón nhận những tia sáng bắn tới. Phía sau hắn cũng xuất hiện 1 bản đồ sao hoàn toàn tương tự. Nhưng rồi bản đồ sao ấy nhân lên thành 7 lần. Từ 7 bản đồ sao ấy, những vì sao kết nối với nhau thành 1 mạng lưới ánh sáng. Những tia sáng của Nguyễn Bạch bay tới, va chạm với mạng lưới ấy rồi hóa thành từng vụ nổ sáng lòa.

Man’Noerr không hề quan tâm tới vụ nổ ấy, hắn ngay lập tức quay đầu, vung tay 1 cái. Cú vung này vừa vặn đỡ lấy đòn đánh của Nguyễn Bạch từ phía sau.

Hắn đương nhiên dự đoán được Nguyễn Bạch sẽ không đứng yên đó mà tung ra 1 đòn tấn công đơn giản như vậy.

Bốppp!!!!!

Bàn tay của Man’Noerr vừa vặn đón lấy cú đấm của Nguyễn Bạch từ phía sau.

Nguyễn Bạch thấy đòn tấn công của mình bị chặn, chẳng lấy làm hốt hoảng. Hắn nhếch mép cười. Cổ tay hắn khẽ vặn 1 chút. Toàn bộ 60 quầng Tinh Mệnh trên cổ tay hắn vù vù xoay, rồi phát sáng.

Uỳnhhhhhhhh!!!!!!

Từ nắm đấm của hắn xuất ra 1 luồng dư chấn, đánh xuyên qua người Man’Noerr, để lại cả 1 luồng sáng phía sau.

Man’Noerr bị cú đấm này đẩy lùi lại. Vừa lướt thân hình hư ảo của mình về phía sau, hắn vừa đưa 2 ngón tay quét nhẹ về phía trước. Mạng lưới xung quanh hắn bay về phía trước, cản bước Nguyễn Bạch. Nhưng tên này vẫn phăm phăm lao tới, thoắt ẩn thoắt hiện lách qua mạng lưới ấy.


- Thứ gì khiến ngươi đuối sức như vậy, hả Man’Noerr vĩ đại?

Nguyễn Bạch vừa mỉa mai, vừa xòe lòng bàn tay phải của mình ra, rồi dùng 2 ngón tay trái vuốt nhẹ lên đó. Từ lòng bàn tay hắn tuôn ra 1 đường thẳng đen tuyền lấp lánh những ngôi sao. Hắn cầm lấy nó như cầm 1 thanh kiếm, chém tới.

Man’Noerr cũng đưa bàn tay phải qua 1 bên, khẽ nắm lấy hư vô. Từ trong bàn tay hắn cũng xuất hiện 1 thanh kiếm tương tự, chỉ có điều to hơn và dài hơn. Thanh kiếm ấy giống như được tạo thành từ 1 vết nứt không gian, ẩn chứa trong đó vô vàn tinh cầu.

- Grahhhhhhhhhhhhhhh!!!!!

Khoảnh khắc 2 thanh kiếm ấy sắp sửa va chạm với nhau, tiếng gầm của 1 con thú vang vọng từ đâu đó trong không gian. Ngay nơi trung gian giữa 2 thanh kiếm, xuất hiện 1 vết nứt vỡ như thể bị thứ gì đa va chạm vào, cùng với 1 luồng dư chấn đẩy bật 2 thanh kiếm ra 2 bên.

2 người cũng nhảy lùi về phía sau mà ngừng giao chiến.

Lại 1 cú va chạm khác từ phía bên kia, đánh cho vết nứt không gian ấy càng lan ra to hơn.

- Cái quái gì ở phía bên kia vậy? – Nguyễn Bạch gắt lên.

- Hắn đang muốn sổ lồng.

- “Hắn” là ai?

- Vương Vũ Hoành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận