Thiên Mệnh Khả Biến

Đây là lần đầu tiên Eric bước chân vào kỹ viện.

Đây là lần đầu tiên Eric được vây quanh bởi nhiều mỹ nữ, không, phải nói là bởi đàn bà nói chung, vì xưa giờ hắn nào biết hơi gái là gì?

Đây là lần đầu tiên hắn bị vây quanh, được hầu hạ và chiều chuộng 1 cách ân cần tới mức không dám tin đây là sự thực.

Nguyệt Phong Lâu, Tứ Vân Sơn Đệ Nhất Lâu, tới là vui, không vui không lấy tiền.

- Tiểu Huynh đệ, thấy sao? Sống thế này mới là sống chứ?! Hà hà hà!

Diệt Vô Sắc, lúc này đã rũ bỏ cái vẻ ngoài lãng khách bụi bặm lúc ban ngày, khoác lên mình chiếc áo lụa nhung cao cấp, bụng để trần lộ ra những múi cơ bắp cuồn cuộn, mái tóc quăn xõa dài, gương mặt phong trần với bộ râu quai nón và ánh mắt lãng tử, ngả ngớn trên chiếc tràng kỷ tạo nên từ tấm thân trắng nón của mấy cô kỹ nữ, tay cầm chai rượu tay cầm nắm tiền thỉnh thoảng lại quăng vung vãi, trông không khác gì vua chúa.

Eric ở bên này cũng được “chăm sóc” không tệ. Có tới chục cô kĩ nữ da trắng nõn nà, xuân sắc phơi phới, da thịt lồ lộ xung quanh đấm bóp, rót rượu, mơn trớn, tỉ tê. Mà hắn thì mặt đỏ lựng lên không biết vì rượu hay vì xấu hổ, cơ thể cứ vô thức co quắp lại như muốn né tránh. Mùi hương ngào ngạt, mùi rượu nồng, tiếng đàn ca, tiếng cười nói làm đầu óc hắn quay cuồng.

Eric chẳng hiểu vì sao mình lại tới nơi đây nữa. Hắn hiện tại thực sự không có nơi nào để đi.

Đó là câu chuyện của 2 tháng trước, khi hắn theo chân Plea thực hiện 1 nhiệm vụ tới Ijuk. Bản thân nhiệm vụ là gì, hắn không được biết, và cũng không tò mò cho lắm. Runner bọn họ luôn rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm, nay đây mai đó. Đối với Eric, Đại Nam cũng vậy mà Ijuk cũng thế, chẳng có gì khác biệt.


Ijuk đang có nội chiến, nhưng với bản lĩnh và kinh nghiệm của 2 thầy trò, việc tránh né các cuộc xung đột không phải quá khó khăn.

Có những lúc, Eric muốn hỏi Plea về Cú, vì hắn có quá nhiều thắc mắc về con người này, dù rằng chính Cú là người đã tìm ra hắn và mang về tổng bộ Vulture, cho hắn được trở thành 1 Runner. Plea lại còn là người gần đây nhất đã tiếp xúc với anh ta, nhưng xem chừng vị Mentor này không muốn chia sẻ quá nhiều cho hắn.

Eric chỉ biết, Cú còn rất trẻ. Bởi hắn đã từng trực tiếp tiếp xúc, và hắn biết che giấu dưới chiếc mặt nạ hình Cú kia là 1 gương mặt và giọng nói trẻ trung. Có lẽ chỉ là 1 thanh niên tầm 25 tuổi.

25 tuổi, lại có thể vang danh thiên hạ như 1 Shadow Runner, là kẻ trong màn đêm không gì không thể trộm, thực sự đáng nể.

Nhưng ngoài những ấn tượng mơ hồ lúc ban đầu gặp gỡ ấy, Eric chẳng biết gì nhiều hơn về Hội trưởng của mình, 1 trong những nhân vật bí hiểm nhất thế giới ấy.

Nhiệm vụ của Eric ở Ijuk cũng khá đơn giản. Chủ yếu là cảnh giới cho Plea, đề phòng kẻ theo dõi, và giúp đỡ khi cần thiết. Về phần Plea, ông ta liên tục thực hiện những cuộc gặp gỡ bí mật với giới chính khách hoặc các thủ lĩnh tôn giáo trong vùng. Nội dung những cuộc gặp này, Eric không được biết.

Khi chiến sự ngày càng trở nên khốc liệt, tới 1 ngày Plea nói với hắn:

- 1 tháng qua có 1 kẻ không ngừng theo dõi chúng ta, cậu biết chứ?


- Hả?! Em không nhận ra bất kì dấu vết nào cả.

- Tên đó thực sự có Bộ pháp rất cao cường – Plea cười – Hắn là 1 trong những cao thủ về Bộ pháp hàng đầu trong Vương tộc.

- Vương tộc? Là gia tộc đang thống trị Đại Nam ư? Hắn là ai? Vương tộc cần gì ở chúng ta? Tại sao anh biết đó là Vương tộc?

- Âm Dương Bộ Pháp. Kẻ có thể sử dụng nó tới mức thuần thục như vậy, ngoài Vương tộc ra còn có thể là ai? Dựa vào trình độ này, rất có khả năng là Vương Liệp Thiên, 1 trong 5 Đại Tướng của Đại Nam, hoặc là... – Plea bất chợt đưa tay xoa trán – Vương Thừa Vĩ, con trai của Vương Thụy An.

Eric im lặng không nói gì. Hắn không có thói quen thắc mắc những câu ngờ nghệch về những chuyện mà mình không hiểu. Nếu Plea thực sự muốn nói, ông ta sẽ chia sẻ.

- Vương Thụy An. Lại là Vương Thụy An à? – Plea tự lẩm bẩm – Lão ta đã nắm trong tay Phạm Viết Phương, lại còn chiếm được cả Đế Vương Cung, chưa kể tới 1/3 Sa Li Khan nữa. Chúng ta thực sự đã để quên lão rồi ư? Bỗng nhiên lão ta lại trở thành 1 thế lực đáng sợ tới vậy? Và lão đang muốn cái gì? Tên Vương Thừa Vĩ này, lẽ nào đang nhắm tới thứ mà Cú đã lấy được...

Plea đứng bật dậy, nhìn vào mắt Eric:

- Eric!


- Vâng!?

- Tới lúc chúng ta phải tách ra rồi. Tôi không thể cắt đuôi tên Vương Thừa Vĩ đó nếu đi 2 người. Nơi đây cũng gần với Bắc Hà, thời gian tới cậu hãy ở đó hoạt động tự do 1 thời gian nhé?

- Hoạt động tự do? Nhưng...

Eric lộ vẻ bối rối trong mắt. Từ những ngày chập chững bước vào con đường Thám hiểm, hắn đã luôn luôn theo sau Plea. Ông ta cũng giống như 1 người cha của hắn vậy.

- Những gì cần truyền đạt, tôi cũng đã truyền đạt cho cậu cả rồi. Cậu cũng đã sống sót qua nhiều tình huống khắc nghiệt như vậy, cậu mạnh hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều. – Plea vỗ lên bả vai hắn – Tự tin lên! Cậu là đứa học trò đầu tiên tôi dẫn dắt, và tôi kì vọng vào cậu rất, rất nhiều!

- Sao vậy? Tiểu huynh đệ?

Tiếng của Diệt Vô Sắc cất lên làm Eric giật mình.

- Sao? “Phê” quá tới mức phiêu luôn à? Sung sướng chứ? Nghe nhạc ngắm trăng, rượu ngon gái đẹp, nhân sinh còn gì thú vị hơn nữa? Phải chứ?

Nguyệt Phong Lâu là 1 tòa tháp cao 13 tầng, mà tầng trên cùng lại có 1 khu vực VIP có cả hồ bơi và sân khấu ca nhạc, lại là địa điểm vô cùng thích hợp để ngắm trăng. Nơi mà Diệt Vô Sắc tiếp đãi hắn, chính là toàn bộ khu vực VIP này nhưng được bao trọn gói chỉ để phục vụ 2 người.

- Diệt đương gia à!


Trên giấy tờ thì Nguyệt Phong Lâu được sở hữu bởi 1 mụ tú bà, nhưng đứng ra quản lý việc kinh doanh thì lại là 1 người đàn ông. Thanh lâu ngày nay đều được đăng kí dưới hình thức club và karaoke kèm nhà nghỉ, mô hình kinh doanh cũng hoàn thiện và chuyên nghiệp hơn thời trước nhiều. Khách tới nơi đây đều phải có thẻ thành viên, có cam kết vào cửa giấy trắng mực đen, tới đây chỉ là để hát hò nhảy múa, còn việc dẫn các em gái xinh tươi vào nhà nghỉ lúc đêm muộn thì đều là “hai bên tự nguyện”, tuyệt không có có chuyện mua hoa bán nguyệt gì cả. Đương nhiên để có thể yên ổn kinh doanh kiểu này, không thể không nói tới sự hậu thuẫn từ “bên trên”.

Mà đứng ra vừa chăm sóc khách hàng vừa quan hệ với phía trên, là trách nhiệm của quản lý, hay như Đại Nam vẫn gọi là CEO.

Nguyệt Phong Lâu có thể kinh doanh thịnh vượng ở xứ này, đương nhiên quản lý của nó cũng phải là nhân tài kiệt xuất. Mạc Phi, 43 tuổi, tóc hoa râm, đeo kính màu, mặc bộ vest lịch sự, hồ hởi chạy tới chào hỏi khách VIP. Diệt Vô Sắc dù đi biệt xứ nhiều năm trời, ngày trước vẫn là khách hàng quen thuộc của Nguyệt Phong Lâu, thẻ thành viên Kim cương với hàng triệu tệ còn dư, đương nhiên phải cần Mạc Phi đon đả tiếp đón.

- Diệt đương gia, đã lâu không gặp, Nguyệt Phong Lâu chúng tôi hân hạnh chào đón ngài trở lại. Ngài cứ tự nhiên như ở nhà nhé!

- Tiểu Mạc đấy à? – Mạc Phi lớn tuổi hơn Diệt Vô Sắc tới 1 con giáp, nhưng là phận làm dịch vụ, khách hàng to hơn Thượng đế, Diệt Vô Sắc lại còn là nhân tài trong giới Tu Tiên, đệ tử chân truyền của Mai Chân Nhân, danh vọng đã cao hơn hẳn người phàm. Cũng vì vậy 2 bên rất tự nhiên mà phân rõ thứ bậc – Quán vẫn làm ăn tốt héng? Dạo này tuyển được nhiều em xinh tươi đấy.

- Cám ơn Diệt đương gia quá khen. Các bé này đều là hàng tuyển được Mạc mỗ tuyển chọn riêng để phục vụ 2 vị đương gia đêm nay ạ! Không biết Diệt đương gia thấy sao về các tiết mục đêm nay?

- Xì!!! Chỉ là mấy trò ca múa cho vui tai thôi mà! Ai quan tâm làm gì? Đối với ta thế nào cũng được! – Diệt Vô Sắc vừa hít hà 1 mỹ nhân bên cạnh, vừa khinh thường nói.

- Vậy thì Mạc mỗ lại mạo muội muốn Diệt đương gia phải thay đổi cái nhìn rồi – Mạc Phi là 1 kẻ kinh doanh giỏi. Hắn đương nhiên không chỉ chiều theo ý thích của khách hàng, mà còn biết đóng vai trò khai sáng cho họ những điều mới mẻ, như vậy mới có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khách.

- Ồ? Tiết mục mới à? – Diệt Vô Sắc nhếch mép – Hãy nhớ, tất cả các bài hát ở khắp các kỹ viện trong vùng, bổn gia đều đã nghe qua. Muốn gây ấn tượng với bổn gia không dễ đâu.

Mạc Phi chỉ khẽ mỉm cười. Hắn giơ tay vỗ lên 2 tiếng, ra hiệu cho người bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận