Thiên Mệnh Khả Biến


Khí đi qua cơ thể hắn, đem dưỡng khí vào buồng phổi.

Lượng dưỡng khí này sau đó được lưu chuyển tới tất cả mọi tế bào, trải qua những quá trình sinh hóa, trở thành nguồn năng lượng tích trữ trong cơ thể.
1 vòng luân chuyển.

Rồi lại 1 vòng.

Tại nhịp thở thứ 2, hắn bắt đầu đưa Khí đi theo lộ trình mới, theo như mô tả trong sách.
Không có gì khác lạ.

Thứ không khí trên Trúc Sơn đúng là có trong lành hơn, tươi mát hơn, nhưng vẫn không đem tới thứ cảm giác mà hắn mong đợi.

Hắn không thể cảm nhận được nguồn Linh Khí dồi dào mà mọi người vẫn nhắc tới.
Không sốt ruột, hắn lại tiếp tục nhịp thở của mình.

10 hơi thở.

100 hơi thở.
Tiếng dế kêu râm ran trên ngọn cây nào đó rất gần.

Tiếng gió thổi phần phật qua đống quần áo đang phơi ngoài sân sau.
1000 hơi thở.
Có cảm giác man mát thoáng qua trong làn hơi hắn hít vào.

Cảm giác ấy vô cùng mỏng manh tới mức gần như không tồn tại.
2787 hơi thở.
1 cảm giác nóng ran ngứa ngáy trên bụng, ngay dưới huyệt Chấn Thủy chỉ 1 đốt ngón tay.
2788 hơi thở.
Văn ngay lập tức điều Khí Âm xuống trung hòa cảm giác ở bụng.

Hắn thực hiện điều này dễ dàng y như cách Thanh Phong vung bút vẽ vời vậy, vì Khí Công đối với hắn đã quá quen thuộc.

Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, và Văn chưa có ý định dừng lại.

Hắn tập trung tìm kiếm lại thứ cảm giác vừa trải qua.
5122 hơi thở.
Văn đã tìm ra nguyên cớ.

Vòng Khí lưu chuyển nơi vùng bụng của hắn có đoạn không đều, gây ứ đọng và tỏa nhiệt.

Hắn điều chỉnh lại vòng tuần hoàn, khiến nó trôi chảy hơn trước.
7000 hơi thở, 1 tiếng gầm gào quanh quẩn bên tai hắn, văng vẳng như có như không.
Là 1 con hung thú nào đó trong rừng đang kêu sao? Văn tự hỏi.

Gian phòng này chẳng biết từ bao giờ đã lạnh lẽo hơn trước khá nhiều.

Mặc dù vậy, mồ hôi trên trán hắn lại đầm đìa chảy xuống.
Mình đã chìm vào giấc ngủ chăng? Văn nghĩ.

Hắn cảm thấy đầu óc mình mơ hồ dần.

Hắn từ từ không còn ý thức được về thực tại xung quanh nữa.

Hắn đang ở trên giường ư? Trong căn phòng tạp vụ ở Trúc Sơn ư? Hắn đang… Bây giờ là… Có ai…
Nơi đây là đâu?
Hắn đang đứng trên 1 nơi rất cao, rất cao.

1 đỉnh núi cao chót vót.

Hắn thấy mây khói lượn lờ xung quanh mình.

Hắn cảm nhận được gió thổi ào ạt qua da mặt.

Quần áo hắn bay phần phật.

Ánh nắng chói chang chiếu rọi gương mặt.
Sau lưng hắn là vô tận cánh đồng phủ đầy tuyết trắng, 1 khung cảnh mà 1 kẻ chưa bao giờ đi khỏi Hải Thành có cơ hội chiêm ngưỡng.

Nếu xuất hiện 1 thứ mà hắn chưa từng biết tới, đây chắc chắn không phải 1 giấc mơ.
Hắn quay đầu lại.

Bên dưới kia, ở rất sâu phía dưới, xanh mướt 1 màu tươi tốt, đối lập với khung cảnh u buồn sau lưng.

Dưới ấy là 1 thung lũng tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp.

Hắn thấy những dòng sông uốn lượn đổ ra những hồ nước.

Hắn thấy từng luồng gió quẩn quanh giữa bốn bề núi non, cuộn lại thành những cơn lốc nhỏ.
Dưới thung lũng ấy, mọi thứ dường như đều đang chuyển động.

Mắt hắn không thể nhìn xa tới vậy, nhưng bằng 1 cách nào đó hắn vẫn có thể cảm nhận chúng.

Từng loài muông thú chạy nhảy trên mặt cỏ, leo trèo trên những cành cây, hay chao mình giữa không trung.

Hắn thấy cây cối phát ra những nhịp đập vô hình, thấy mạch sống chảy khắp các chùm rễ bao phủ cánh rừng.

Dòng nước âm ỉ dưới lòng đất.

Dòng nước cuộn trào trên bề mặt.

Gió cuồn cuộn lướt qua.
Có 1 dòng chảy bao trùm lên tất cả những chuyển động ấy.

Văn cảm nhận được nó, và thấy lạ lùng như thể nó vốn luôn là 1 phần của bản thân hắn.

Đã từ rất lâu rồi hắn vẫn nghe tiếng gọi từ sâu thẳm trong tiềm thức của mình, để rồi thờ ơ mặc tiếng gọi ấy chìm nghỉm giữa bao nhiêu thanh âm ồn ào của tri thức.
Từng dòng từng dòng tri thức ngày ngày ồ ạt xâm nhập vào nhận thức của hắn cùng những tiếng gào thét ầm ĩ.

Đúng vậy, tri thức không có giọng nói, nhưng chúng biết gào thét.

Chúng khiến đầu hắn phải đau đớn và mệt mỏi để tiếp nhận và xử lý.
Giờ đây, đứng trên đỉnh núi cao chót vót này nhìn xuống thung lũng dưới kia, hắn không còn nghe thấy tiếng gào thét ấy nữa.

Hắn chỉ thấy tĩnh lặng.

Nhưng trong sự tĩnh lặng ấy hắn nghe được những thanh âm vô hình.
Hắn thấy nhẹ như 1 cơn gió.

Không còn bất kì ràng buộc nào kéo hắn xuống.

Hắn cảm thấy rằng những cơn gió kia có thể giúp hắn bay lên.
Và trong trạng thái trống rỗng đầy mơ hồ ấy, 1 kẻ luôn cẩn trọng như Văn lại làm 1 hành động vô cùng liều lĩnh và khó hiểu.

Hắn buông người rơi xuống.
Sau buổi Triều Khóa, Đường Thái Nguyên vẫn ở lại thêm 1 canh giờ để tiếp chuyện và giải đáp thắc mắc cho môn sinh.

Các Định Chế Sinh vốn là gà nhà, ngày dài tháng rộng ở cùng nhau, chẳng thiếu gì cơ hội để thắc mắc.

Nên những môn đồ sau buổi Triều Khóa đều là từ các Đường khác.

Có dũng khí cũng như đủ tự tin để lên tham vấn Đường Thái Nguyên, chắc chắn đều là những tinh anh xuất chúng.
Chưởng Môn Đường, Luyện Dược Đường, Thuật Pháp Đường, Ngự Khí Đường, Hộ Pháp Đường, Linh Ngữ Đường…
Đây là những Đường có tinh thần cạnh tranh cao, chất lượng môn sinh rất sáng sủa, là thế hệ hạch tâm tương lai của môn phái.

Nên những môn sinh ưu tú từ mấy nơi này, kì thực Đường Thái Nguyên cũng ít nhiều quen mặt.
Tiên Thuật trải qua thời gian dài phát triển, được chia làm rất nhiều trường phái.

Mỗi trường phái lại có nhiều phân nhánh nhỏ, nhiều lúc cũng có sự giao thoa lẫn nhau.

Nếu có thể gộp lại thành vài trường phái lớn tiêu biểu, thì sẽ là: Thuật Pháp, Luyện Dược, Định Chế, Ngự Khí.

Tất nhiên gộp như vậy vẫn chưa thể bao hàm chính xác, chỉ là đơn giản hóa vậy cho người mới nhập môn dễ hình dung.
Thuật Pháp đương nhiên là trường phái phổ biến nhất, phong phú nhất, bao hàm rộng nhất, đồng thời cũng là bộ mặt đại diện cho Tiên Đạo.

Sau đó là Ngự Khí.

Luyện Dược và Định Chế thì lại quá đặc thù, độ khó quá cao, đương nhiên ít ai theo nổi.
Thuật Pháp Đường và Ngự Khí Đường ở Trúc Sơn Phái lại phải xếp dưới Định Chế và Luyện Dược, không phải vì Trúc Sơn dè bỉu gì 2 trường phái này, mà bởi vì ở trên cao nhất, Chưởng Môn Đường, cũng là nơi đào tạo ra những tinh anh Thuật Pháp và Ngự Khí.

Thuật Pháp Đường và Ngự Khí Đường không cao cao tại thượng như Đệ Tam Vị, cũng là vì mục đích phổ biến những tri thức này cho toàn thể môn sinh.
Hộ Pháp Đường thì lại khó phân thứ hạng hơn, vì thật sự không biết nên xếp nó cao hơn thứ gì, thấp hơn thứ gì.

Đúng như tên gọi, Hộ Pháp Đường là nơi đào tạo ra những Tu sĩ bảo vệ tông môn, gần tương đương với đội đặc nhiệm.

Giáo trình giảng dạy phức tạp, yêu cầu tu luyện cũng vô cùng khắt khe.

Nói về Chiến lực, Hộ Pháp Đường kì thực chẳng thua kém bất cứ 1 Đường nào, thậm chí nếu chiến 1 trận với các tinh anh xuất chúng bên Chưởng Môn Đường, cũng chưa biết trước kết quả.
Linh Ngữ Đường thì lại đào tạo 1 nhánh khác của Tiên Thuật, gọi là Linh Ngữ.

Đại khái có khá nhiều điểm tương đồng với Chú Thuật.

Dùng Văn lực làm sức mạnh, dùng ngôn ngữ làm vũ khí.

Phân nhánh này nổi tiếng với các bùa chú đa dụng có vô vàn lợi ích, nhưng đó cũng chỉ là 1 phần nhỏ những gì họ có thể làm.

Giải nghĩa quẻ, giao tiếp với tinh linh, đoán định tương lai, khai thác tâm lí… Phân nhánh này không quá lớn để đại diện cho Tiên Đạo, nhưng cũng không thể nào bỏ qua.

Thậm chí, 1 đại năng Linh Ngữ Giả còn đáng sợ hơn bất cứ đội quân nào.

Trong Vu Linh Đại Chiến, đội ngũ Linh Ngữ Giả cũng được coi là Vũ khí bí mật tầm chiến lược của phe Tiên phái.
Ngoài các Đường kể trên, phần còn lại của môn phái lại khá đáng buồn.

Thỉnh thoảng cũng vụt lóe lên vài gương mặt sáng sủa đấy, nhưng cũng chỉ là trường hợp hi hữu mà thôi.
-Các trò hết thứ cần hỏi rồi phải không? Vậy ta kết thúc nhé…
-Đường trưởng lão!
Vừa kết thúc buổi vấn đạo, đang định quay lưng ra về, Đường Thái Nguyên bị gọi giật lại bởi 1 giọng nữ lanh lảnh pha chút lơ lớ.
Nói trường hợp hi hữu, trường hợp hi hữu quả nhiên đã xuất hiện, còn hồn nhiên chạy tới tíu tít, thân mật vỗ vai vị Đệ Nhị Trưởng Lão dưới 1 người trên vạn người này, khiến đám đệ tử thất kinh không nói nên lời.
-Khụ, ngươi là… môn sinh Dược Phường nhỉ, tên là gì ấy nhỉ? - Đường Thái Nguyên cũng bị thái độ thân thiết này dọa cho lúng túng.
-Thôi nào Đường bá bá – Vân vẫn hồn nhiên chả coi ai ra gì – Chính ông sắp xếp tôi vào cái Dược Phường đó, sao nhanh quên vậy? Tui có chuyện muốn nhờ!
“Bá bá”? “Có chuyện muốn nhờ”? Giữa thanh thiên bạch nhật, với sự có mặt của hàng chục môn sinh, những lời nói vô tư của Vân khiến lão Đường muốn lộn cả ruột.
-Nhìn cái gì? – Lão cau mày giơ ngón tay chỉ trỏ 1 vòng - Hết thứ muốn hỏi rồi mà, giải tán đi! Còn môn đồ này, làm loạn cái gì ở đây? Nếu không liên quan chuyện học vấn thì đừng có đem lên bục giảng! Có gì cần ta giúp đỡ thì ra chỗ khác nói chuyện!
Chúng sinh ngao ngán bất đồng với đủ mọi loại phản ứng.

Đúng là vừa rồi đã hết thứ muốn hỏi, nhưng đến bây giờ thì vạn câu hỏi cũng không thỏa mãn nổi tính tò mò.

Đường Trưởng lão với cô gái kia rốt cuộc có quan hệ thế nào? Việc muốn nhờ là việc gì? Sao lại thân thiết với nhau như vậy? Gọi bá bá là ý gì? Sắp xếp vào Dược Phường là sao?
Các tin đồn đã manh nha xuất hiện trong đầu lũ môn sinh.

Đường Thái Nguyên cho người nhà đi cửa sau? Đường Thái Nguyên tiêu cực trong việc tuyển sinh? Đường Thái Nguyên có con riêng? Hay giả thuyết điên rồ hơn, là Đường Thái Nguyên trâu già gặm cỏ non, mới thu nhận 1 sugar baby?
Ai ở đây cũng e ngại sẽ làm vị Trưởng lão này thịnh nộ, không dám lỗ mãng.

Tất cả đều lục tục quay đầu.

Nhưng trong lòng họ thì hí hửng, sau hôm nay hẳn sẽ có nhiều chuyện hay ho để bàn tán đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui