Hà Bình An vội vã mua một bộ quần áo, chạy tới khác sạn nhưng hắn quên mất mua nội y.
Lúc hắn tới nơi, căn phòng ngủ giống như hiện trường án mạng, quần áo lộn xộ, trên giường ông chủ đáng thương nằm nghiêng một bên, trông thấy hắn tới, Cận Chính Lôi khó chịu nhắm mắt lại.
Hà Bình An luống cuống giúp Cận Chính Lôi cởi trói, đỡ hắn dậy, nhìn con dao bổ dưa hấu và quần lót rách rưới, Hà Bình An vô cùng hối hận.
Chuyện nên biết, không nên biết, hắn cũng biết cả rồi. Không biết hắn còn có thể trông thấy mặt trời ngày mai không?
Cận Chính Lôi không cần đồ lót, trực tiếp mặc quần tây, hỏi Bình An: "Chú lên đây bằng cách nào?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị dâu gọi em."
Cận Chính Lôi hừ một tiếng.
"Đại Khuyên Ca, ngoại trừ chị dâu còn có ai có gan lớn như thế này? Cái kia..." Trong điện thoại Mỹ Nhược có nhắc tới người đàn bà da đen, cường tráng. Hắn hỏi nhỏ: "Người đàn bà kia, anh có muốn giáo huấn cô ta không?"
Cận Chính Lôi mặc quần xong, lông mày nhíu lại, dùng ánh mắt tức giận nhìn Hà Bình An: "Cô ta không biết tôi là ai! Chẳng lẽ chú muốn tôi dâng mặt tới tận cửa, nói cho cô ta biết, Đại Khuyên của Hòa Hưng thiếu chút nữa bị..." Hắn nhổ một bãi nước miếng, mắng. "Chuyện này tôi sẽ cố nuốt trôi."
Hà Bình An lau mồ hôi, nghĩ thầm, bản thân phải tỉnh táo, nếu không lại nói lỡ lời.
Cận Chính Lôi mặc đồ xong, ngồi yên lặng ở trong phòng khách. Cầm cốc nước, nghĩ tới chuyện gì đó, hắn oán hận ném cốc nước xuống sàn, hét: "Bình An, mang bia tới đây."
Hà Bình An mở tủ lạnh, hỏi: "Đại Khuyên Ca, chúng ta vẫn ở lại chỗ này sao?"
"Chờ nha đầu kia trở về."
"Chị dâu đã trả phòng."
Cận Chính Lôi lại ném chai bia vừa tới tay đi.
Mỹ Nhược trở về khách sạn Bán Đảo. Ngày hôm sau là giao thừa, nàng gọi vài cuộc điện thoại.
Nàng nhờ Charles nuôi dưỡng Mang Phi, hỏi thăm Lộ Vi, chúc tết nhà chú Tứ Cửu, lại gọi tới trợ lí của Chiêm Tuấn Thần.
Chạng vạng tối, Chiêm Tuấn Thần mới gọi lại, hỏi: "Giao thừa một mình sao?"
Cô Bảy muốn tới đón giao thừa cũng nàng, Mỹ Nhược từ chối nhã nhặn. Nên Mỹ Nhược ừ với hắn một tiếng.
Chiêm Tuấn Thần trầm mặc, sau đó nói: "Mỹ Nhược, em muốn cho hắn một phát súng nữa?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không, tôi đã qua tuổi mười chín dễ xúc động. Lần này tôi sẽ không cùng hắn tới đường chết, tôi còn muốn chăm sóc cô Bảy và Tiểu Mỹ."
"Tiền có thể mua mạng đấy, tôi giúp em."
"Sau đó thì sao?" Nàng bật cười. "Chuyện này nói tới nói lui, tôi cũng không thể ở bên anh."
Trong điện thoại chỉ nghe thấy hơi thở của hắn.
Hắn nói: "Em có thể làm gì? Em không có tiền, không có chỗ dựa có thể chống lại hắn. Mỹ Nhược, theo anh biết, hiện tại Hòa Hưng đang nắm giữ hơn nửa giao dịch ma túy ở Hồng Kông, không chỉ buôn bán, mà còn là nguồn cung cấp cho Âu Mỹ. Thận trọng tính toán, mỗi lượng giao dịch ấy tới cả trăm triệu."
Chiêm Tuấn Thần rất giỏi nghe ngóng tin tức.
"Hắn làm ăn lớn như vậy, sẽ không có bằng chứng gì sao?"
"Mỗi một năm tình tiết vụ án càng lớn hơn, Hòa Hưng ắt có chuẩn bị, chuyển qua hoạt động bí mật, rất khó xử lí, chứng cứ càng khó tìm. Em muốn vạch trần không hề đơn giản."
"Đối với người ngoài cuộc mà nói, rất phức tạp. Nhưng đối với người trong nhà, có thể rất đơn giản."
"Mỹ Nhược."
"Tôi không có vốn liếng, bất quá có chính mình."
Hắn không khuyên giải nữa, chỉ nói: "Cần giúp đỡ, gọi cho tôi."
Vừa buông ống nghe, nhân viên phục vụ khách sạn báo: "Chiêm tiểu thư, có Cận Chính Lôi tiên sinh chờ ở dưới lầu."
Cận Chính Lôi mở quán bar, mang tới bốn năm tay chân, một thân quần áo màu đen, nhìn qua hắn rất hấp dẫn.
Mỹ Nhược phát hiện nhân viên phục vụ len lén nhìn hắn.
"Tôi còn cho rằng chúng ta sẽ gặp nhau trong sở cảnh sát." Nàng cười dịu dàng.
Nha đầu, còn ở trước mặt hắn giả bộ ngây thơ, biết rõ hắn không chịu nổi người đàn bà kia. Cận Chính Lôi không để ý tới nàng, nói: "Cùng anh trở về ăn cơm tất niên."
Ngữ khí của hắn là mệnh lệnh, có trời mới biết nội tâm của hắn rối loạn như thế nào.
Chỉ thấy người trước mặt suy tư một lát, trả lời: "Tôi không có quà mừng năm mới."
"Em muốn quà gì?" Lúc này so với lúc giao thuốc phiện hắn căng thẳng hơn nhiều.
"Anh chờ tôi một chút."
Mỹ Nhược lên lầu lấy một cái bộ quần áo. Cổ thêu hoa, khảm đá vụn, không đắt nhưng chói mắt, thiết kế độc đáo, ở tuổi Tiểu Mỹ sẽ thích.
Mấy phút ngắn ngủi, Cận Chính Lôi đi qua đi lại, trong lòng hai luồng suy nghĩ tranh đấu mãnh liệt. Cô ấy chạy và Cô ấy có lẽ không chạy.
Nàng chậm rãi bước tới, không có thay quần áo, trong tay là một cái bọc nhỏ, Cận Chính Lôi không khỏi oán thầm: Nha đầu, chạy một vòng, rõ ràng cố ý tra tấn hắn.
Cô Bảy không ngờ nhìn thấy bọn họ cùng nhau về nhà, gương mặt tràn đầy khiếp sợ, ở bên cạnh Tiểu Mỹ cũng há to mồm, không tự chủ bám lấy cô Bảy.
"A, đồ ăn có rồi, đồ ăn có rồi." Cô Bảy chạy vào bếp, Tiểu Mỹ nắm góc áo bà theo sát.
Mỹ Nhược muốn cùng Tiểu Mỹ nói hai ba câu mà bé lại chạy mất. Người hầu dâng trà xong, nàng và Cận Chính Lôi ngồi đối diện, im lặng và im lặng.
Nàng không chịu nổi cái nhìn chăm chú của hắn: "Tôi vào bếp xem."
Cô Bảy nói: "Cuối cùng con cũng có thể trở về đón năm mới."
Bà là người hầu, không được phép mời Mỹ Nhược về nhà; muốn tới khách sạn cùng nàng, lại lo Tiểu Mỹ cô đơn.
Mỹ Nhược nói: "Cô Bảy, con biết người nhớ mong con."
Gương mặt cô Bảy vui mừng, liên tục gật đầu: "Con đợi một lát, có thức ăn bây giờ." Dứt lời lại cùng người hầu bận rộn.
Ánh mắt Mỹ Nhược đảo một cái, liền thấy em gái.
Chiêm Tiểu Mỹ ngồi ở góc bàn gỗ, cầm một miếng dừa cho vào miệng, nhìn thấy ánh mắt nàng, miếng dừa trong tay buông xuống.
Mỹ Nhược ngồi cạnh bé, mở bọc ra, đưa quà cho bé. "Em có thích hay không? Ngày tốt nghiệp, chị đã mặc nó đấy."
Ánh mắt Tiểu Mỹ nhìn tới bộ quần áo, gật gật đầu.
Lúc ở khách sạn Bán Đảo, Tiểu Mỹ vẫn còn hoạt bát lanh lợi, bây giờ trầm mặc, có thể chứng minh nội tâm bé hỗn loạn.
Lúc này cũng không phải thời điểm và thời cơ thích hợp để giải thích.
Mỹ Nhược cười với bé một cái.
Chiêm Tiểu Mỹ kinh ngạc, lập tức đẩy hộp thức ăn vặt tới trước mặt Mỹ Nhược.
Bữa cơm tất niên, có rất nhiều món. Người duy nhất vui vẻ chính là cô Bảy.
Cận Chính Lôi lái xe đưa nàng về khách sạn.
Theo như Mỹ Nhược tưởng tượng, hắn sẽ bắt cóc nàng đi nơi nào đó, hoặc trực tiếp nhốt nàng trong phòng ngủ ở phố Ninh Ba. Như thế này làm nàng không nhịn được suy đoán, tám năm qua, hắn đã thay đổi.
Không khỏi hồi tượng lại quá khứ. Hắn nói: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Lúc xuống xe nàng nói.
Cận Chính Lôi nhìn bóng lưng nàng, giày cao gót tinh tế, mông ngực căng tròn, tan biến trong tầm mắt hắn. Hắn tức giận nện vô lăng một cái.
Khổ sở mấy ngày, vẫn không tìm được cớ hẹn nàng. Cận Chính Lôi bảo tay chân thuê một phòng cùng tầng với Mỹ Nhược, hắn nói với cô Bảy và Tiểu Mỹ: "Tôi có việc ra ngoài hai ngày."
Cận Chính Lôi ở phòng bên cạnh ngay cả TV cũng không dám mở, muốn nghe kĩ động tĩnh ngoài hành lang và quan sát nàng qua mắt mèo.
Chờ một ngày, cửa phòng đối diện đã mở ra, một người đàn ông cao lớn, tóc bạch kim, mắt xanh bước ra.
Cận Chính Lôi ngạc nhiên, máu dồn lên não, quát lớn, đạp một cước vào cửa chính.
Nhiều tay chân của hắn không rõ nội tình, chạy lại đánh người đàn ông kia. Chốc lát, bảo vệ khách sạn và quản lí dẫn cảnh sát lên, lại một một trận hỗn chiến.
Đáng thương cho người đàn ông phương Tây kia, mặt mũi bầm dập, chỉ vào mặt Cận Chính Lôi gào khóc và mắng.
"Hắn nói cái gì thế?"
Quản lý khách sạn phiên dịch: "James tiên sinh muốn kiện anh hành hung ông ấy."
"Tôi còn đang muốn kiện ngược hắn đây! Tôi ra ngoài, báo cảnh sát hắn nói người Trung Quốc là heo." Hắn cũng hối hận vì xúc động, trực tiếp chơi trò xỏ lá.
Tay chân của Cận Chính Lôi lập tức nhao nhao phụ họa.
Bộ phận quản lý giải thích liên mồm. Tháng sáu tuyết rơi, James tức giận tới mức nổi trận lôi đình.
"Cho phép hắn kiện, Gà Chân Vàng, gọi luật sư cho tôi."
Bộ phận quản lý an ủi: "Cận tiên sinh, đối phương là khách của khách sạn, làm lớn chuyện sẽ khiến tất cả mất thể diện."
Cận Chính Lôi nhìn cửa phòng trọ đóng chặt, nói: "Anh gọi khách phòng 2027 ra nói chuyện cho tôi."
Bộ phận quản lý ngạc nhiên: "James tiên sinh chính là khách phòng 2027."
"Chiêm tiểu thư đâu?"
Bộ phận quản lý tra sổ ghi chép, báo: "Chiêm tiểu thư đã trả phòng vào trưa hôm qua."
Sau khi thanh toán viện phí cho James, Cận Chính Lôi gọi cho Hà Bình An: "Bình An, chú muốn nghỉ việc?"
Hà Bình An không hiểu. "Hàng cuối tháng mới tới, em đã trả A Phi bốn vạn. Rạp chiếu phim em cũng có đi kiểm tra qua, bên công ty cũng không có chuyện gì. Đại Khuyên Ca, em không có làm sai gì cả."
Cận Chính Lôi hỏi: "A Như trả phòng đi đâu rồi?"
"A!" Hà Bình An lúng túng. "Em cho người đi điều tra ngay."
Mỹ Nhược thuê phòng ở một khu dân cư, năm mới thanh tịnh, nàng mời người tới quét dọn.
Trước cửa có cây long nhãn, mở cửa sổ có thể thấy công viên, cô Bảy nói: "Quang cảnh không tệ, bất quá xa nhà một chút."
Phố Ninh Ba, từ ngày nàng chạy trốn, đã không còn là nhà.
Mỹ Nhược hỏi: "Tiểu Mỹ có chịu đi cùng cô không?"
"Không chịu, tôi ra ngoài một tí, nó lại thay đổi tâm lý." Cô Bảy thở dài. "Những ngày này nó cáu kỉnh, ra ngoài suốt."
Chiêm Tiểu Mỹ giống như đi thám hiểm, ở trong phòng khách nhìn hoa cỏ, lại bò lên cầu thang, vụng trộm trên tầng hai.
Phòng ngủ không có đồ dùng gì nhiều, tủ quần áo thì đầy. Nàng lôi từng bộ ra, chọn một chiếc váy đen, nàng đứng trước gương khoa chân múa tay hai cái, xịt nước hoa lên người, cuối cùng mở cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc trong công viên.
Dưới lầu cô Bảy hỏi: "Nhà con cái gì cũng không có, ở như thế nào?"
"Trước tiên dọn dẹp phòng bếp, có thể nấu nướng. Hai ngày này con ngủ sô pha, ngày mai con đi mua đồ dùng."
"Cô nhỏ giống quản gia rồi." Ngữ khí Cô Bảy vui mừng nhưng cũng buồn vô cớ.
Ngoài cửa nhà có xe dừng, chuông cửa kêu leng keeng. Cô Bảy ra ngoài, chốc lát trở về nói: "Cô nhỏ, có người mang dụng cụ tới."
Cận Chính Lôi thăm thú, phóng khoáng nói: "Tôi muốn một chiếc giường lớn như ở khách sạn Victoria."
Ngày tết ế ẩm, chợt có khách sộp, chủ cửa hàng đồ dùng vui mừng, nhắm mắt chạy theo, hầu hạ chu đáo. Cho nên trước cửa nhà Mỹ Nhược đỗ tới ba cái xe tải, ngoại trừ đồ điện, đèn bàn và thảm cũng đầy đủ.
Nhân viên tới lắp đặt, Hà Bình An cũng tới.
Hắn mặc một bộ quần áo màu da, đưa chìa khóa xe đưa cho Mỹ Nhược.
Cận Chính Lôi vẫn giống như trước kia. Mĩ Nhược nâng trán, nhớ tới năm đó nàng sinh nhật, hắn đưa nàng một bộ nữ trang, cho nàng đeo, hắn nói: Rất đẹp.
Hà Bình An đưa cho nàng một thẻ tín dụng màu vàng.
"Chị dâu, nếu như đã về, đừng tức giận nữa. Đại Khuyên Ca nói, cái này là cho chị tiêu vặt, bình thường dạo phố, quẹt thẻ thoải mái, không cần báo anh ấy."
Mỹ Nhược nhận lấy, hỏi: "Đãi ngộ như thế này, có mấy người?"
Hà Bình An lúng túng: "Một người cũng không có."
"Anh gạt ai đó?"
Hà Bình An nói: "Thật đấy."
"Tôi không quan tâm thật hay giả. Anh nói với hắn, đừng cho tôi phát hiện ra có người thứ hai."
"Đương nhiên, đương nhiên." Hà Bình An không muốn dẫn lửa thiêu thân, vội vàng lên xe chạy trối chết.
Mỹ Nhược quay người lại, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tiểu Mỹ.
Nàng hít sâu.
Chiêm Tiểu Mỹ biểu lộ bàng hoàng.
"Tiểu Mỹ, gọi cô Bảy đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Mỹ Nhược nói.
Chiêm Tiểu Mỹ gậy đầu, theo sau nàng, nhỏ giọng hỏi: "Chị là mẹ em?"
"Không phải." Mỹ Nhược nghiêm túc nói.
"Thế nhưng chú Bình An gọi chị là chị dâu." Tiểu Mỹ cắn môi. "Trước kia chú Bình An nhắc tới chị, cũng gọi là chị dâu. Em hói chú, chị dâu là ai, chú ấy không nói. Về sau lại gọi chị như thế."
"Chị không phải. Mẹ ở đâu, cô Bảy đã dẫn em đi thăm."
Chiêm Tiểu Mỹ rủ mắt xuống: "Bãi tha ma người Hoa... Nhưng bọn họ đều nói chị mới phải."
"Ai nói?"
"Đám người hầu, còn có hàng xóm sát vách."
Cận Chính Lôi nên cân nhắc đổi người hầu.
"Chị không phải. Đêm mẹ sinh em, hơn mười hai giờ nhập viện, chị và cô Bảy ở ngoài phòng sinh đợi tới sáng. Nghe thấy em khóc nỉ non, chị gục ở đầu vai cô Bảy ngủ, hốt hoảng tưởng rằng là mộng."
"Tại sao mọi người đều nói như vậy?"
"Tiểu Mỹ, em tin người ngoài hay tin người nhà?"
Chiêm Tiểu Mỹ né tránh ánh mắt nàng, che miệng, bụng đầy ủy khuất. "Em hy vọng là chị, vừa hy vọng không phải, em không biết nên như thế nào."
Mỹ Nhược lại gần, muốn ôm nàng, Tiểu Mỹ tránh đi. "Tiểu Mỹ, chị là chị em."
Bé quay đầu, mặt đầy nghi hoặc. "Vậy tại sao cha và chị..."
"Đó là lí do chị rời khỏi đây lâu như thế."
"Tại sao?"
"Đợi em lớn hơn một chút, chị sẽ nói cho em biết được không?"
Tiểu Mỹ dậm chân: "Các người đều nói vậy, cô Bảy cũng nói chờ em lớn hơn một chút, chị cũng nói vậy, em đã lớn rồi..."
Mỹ Nhược trầm mặc.
"Vậy tại sao chị trở về?"
Nàng không cách nào giải thích.
Chiêm Tiểu Mỹ chảy nước mắt. "Em không biết cái gì cả, thật giống như chúng ta không phải người một nhà. Cô Bảy, con phải về nhà, người mau cùng con về nhà.”