Thiến Nam U Hồn

Editor: Vivi

Vặn eo bẻ cổ bước ra khỏi phòng ngủ, Hề Phong còn tưởng mình kiếm tiền tới mức hoa mắt, từ khi nào con đường trong đạo quán trở lên sạch sẽ thế này, mơ hồ còn nghe thấy tiếng quét sân loẹt xoẹt.

Nhìn thấy thiếu niên giả trang thư sinh mặc bộ quần áo đơn giản, cầm cán chổi quét lá lqd rơi trên mặt đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy bụi bẩn và những giọt mồ hôi, cây trâm gỗ đào cài trên búi tóc lỏng lẻo, có vẻ mệt mỏi.

Hề Phong lao tới trước mặt của nàng: "Ngươi ở đây làm gì? Cho rằng giúp ta quét dọn đạo quán, thì ta sẽ giúp ngươi hay sao?"

Ninh Thải Nhi  vén lọn tóc ra sau tai, sống lưng thẳng tắp, nói nghiêm nghị: "Ta làm vậy không phải vì muốn lqd xin ngươi giúp một tay, mà là lấy công việc tương đương đổi lấy một ngày của Phong đạo trưởng."

Hai tay Hề Phong ôm ngực, nhìn nàng, cười nhạo: "Dùng thời gian của ngươi đổi lấy thời gian của ta, ngươi cảm thấy, đối với ta, thời gian của ngươi có đáng giá không? Sinh ra khuôn lqd mặt trắng noãn, tay không thể xách vai không thể gánh, ngoài việc đi học thì có thể làm gì?"

Ninh Thải Nhi quét mắt nhìn đạo quán: "Phong đạo trưởng nhiều tiền như vậy, vì sao không thuê người quét dọn đạo quán? Nếu ngươi thích ở  nơi bẩn thỉu thì ta cũng không còn lời nào để nói."

Hề Phong nghẹn lời, thật ra hắn yêu sạch sẽ lắm chứ, chỉ là ba ngày thì có hai bữa phải làm việc đuổi quỷ, loay hoay lqd quay đi quay lại khiến hắn cũng chẳng có thời gian đoái hoài tới nhà cửa, nghĩ ngợi cũng thấy thật xin lỗi về vị ân sư đã về cõi tiên.

"Ngươi thích thì làm đi, ta không quấy rầy ngươi nữa." Hề Phong quay lưng, phất tay áo rời đi, lạnh lùng ném lại một câu, "Có đáng tiền hay không, làm xong ta sẽ xem xét."

Bỗng nhiên, Ninh Thải Nhi nhớ tới một chuyện, quay về phía hắn gào to:  "Vậy mời Phong đạo trưởng chống mắt lên mà lqd nhìn. Còn nữa, ta có thể vào trong phòng quét dọn không? Chuyện này phải hỏi chủ nhân trước mới được."

Hề Phong thầm nghĩ, tên thư sinh này cũng coi như lễ phép, định nói có thể, bỗng nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: "Đợi chút, trong nhà ta có vài thứ không thể động vào."

Chân mày Ninh Thải Nhi cong lên: "Được"

Sau đó không lâu, Hề Phong nghe thấy những âm thanh nghiêng trời lệch đất từ trong đạo quán truyền ra, không nhịn được lqd thấy hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến những thứ đánh giá đã bị hắn giấu đi từ lâu rồi, liền thoải mái ra khỏi cửa làm việc. Sau khi màn đêm buông xuống, hắn mới lê cả người mệt mỏi trở về đạo quán, phát hiện cả căn phòng, lqd vách tường, bàn ghế rực rỡ hẳn lên, sàn nhà như được khảm lưu ly đen sáng bóng, trên bàn ăn đã đặt những món ăn khiến người khắc thèm thuồng.

Ninh Thải Nhi thấy hắn quay về, xới hai chén cơm tẻ, cười khanh khách: "Cuối cùng ngươi cũng về, may quá, đồ ăn còn nóng."

Hề Phong  ngây người một lúc, do dự ngồi lên bàn ăn, gắp một đũa thức ăn, nhai tỉ mỉ một lúc lâu cũng chưa nuốt.

Ninh Thải Nhi siết chặt chiếc đũa, ánh mắt nhìn hắn đầy khẩn trương: "Không hợp khẩu vị à?"

Hề Phong lắc đầu, khó khăn nói một câu câu thật lòng: "Không, ăn ngon."

Ninh Thải Nhi cười sung sướng: "Thật sao, từng có người nói ta làm đồ ăn có vị như sáp nến, làm ta tưởng là vị giác của ta có vấn đề đấy."

Giọng nàng trong vắt hoàng oanh rời núi, đôi mắt linh động, khẽ cười, đúng là sắc đẹp thay cơm.

Hề Phong không nhìn nữa, vùi đầu bới cơm.

Đêm đã khuya, cứ theo lẽ thường, đếm bạc xong, Hề Phong sẽ đi ngủ, người không có hành động gì như Ninh Thải Nhi lại xuất hiện, lqd dáng người nhỏ nhắn khiêng thùng tắm lớn vào trong phòng ngủ của, thở hổn hển: "Ta nấu nước ấm cho ngươi lqd tắm, tắm rồi ngủ tiếp."

Hề Phong không lên tiếng, mặc kệ nàng xách từng thùng nước nóng đổ vào thùng tắm.

Nàng rót đầy thùng tắm, sau đó lau mồ hôi: "Được rồi, ta không làm phiền ngươi nữa, sau khi tắm xong, ngươi yên tâm nghỉ ngơi nhé."

Sau khi cánh cửa đóng lại, Hề Phong cởi đạo bào, bước vào thùng nước tắm, tay vốc nước táp vào khuôn mặt góc lqd cạnh, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm bản thân mình đang ẩn hiện trong làn nước.

Đã rất lâu hắn không được tắm nước nóng rồi, ngày thường hay dùng nước giếng lau người là được, cũng lâu lắm, lqd rồi không có cẩn thận nhai thức ăn, món ngon của lạ bánh bao bánh màn thầu, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt, không tốn tiền là tốt nhất.

Sau khi sư phụ chết, ngoài hai bàn tay trắng, hắn chỉ có tiền.

Hắn lau khô nước còn vương trên mặt, không biết là nước đọng hay là nước mắt......

Hôm sau, lúc gà gáy, Ninh Thải Nhi đang ngủ trên tấm ván gỗ thì bị túm ra khỏi nhà, nàng còn đang ôm gối, giọng nói lqd vừa nhu nhược lại thêm mệt mỏi: "Phong đạo trưởng, sáng sớm làm gì đấy......"

Nàng nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy Hề Phong đang cầm chiếc giỏ trúc của nàng, lập tức tỉnh táo như thường, thầm nghĩ lqd tên này muốn đuổi nàng đi hay sao.

Khuôn mặt của Hề Phong rất tuấn tú, tay nhanh như chớp, chăm vài nét trên tay chân nàng, sau đó dán bốn lá bùa ngăm đen lên, bấm ngón tay, hắng giọng, thì thầm.

"Giang Hà Nhật Nguyệt, Sơn Hải Tinh thần, đều nắm trong tay ta, chuyện như sấm sét, ánh sáng tám hướng, muốn Đông tới đông, muốn Tây tới Tây, muốn Nam tới Nam, muốn Bắc tới Bắc, độn thổ!"

Lời vừa dứt, một lỗ đen thùi lùi xuất hiện ngay dưới chân, hắn không nói lời nào kéo Ninh Thải Nhi nhảy vào trong.

Đúng lúc này, ở phía trên mái nhà của đạo quán, lqd một bộ áo trắng phấp phới bay như hạc từ từ hạ xuống, ở thắt lưng,  tóc đen theo gió bay chập chờn, được ánh rạng đông nơi chân trời nhuộm thêm một quầng sáng lờ mờ.

Lỗ đen trong lòng đất chậm rãi khép lại, mặt đất khôi phục như cũ.

Rõ ràng là đã tới chậm một bước.

Hắn siết chặt chiếc khăn dính máu trong lòng bàn tay, trong đáy mắt âm u hiện lên sự tức giận.

Nàng thà rằng để bản thân bị thương thành như vậy, cũng muốn rời khỏi hắn.

Rất tốt......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui