Thiên Nga Đen Bị Phản Bội

Xuân dương thuyền vận, văn phòng CEO.

“Anh…..Đây là ý gì? Tại sao đưa em cái này?” Bạch Oanh Man kinh ngạc, thấp giọng hỏi, không dám tin.

Lễ vật khi chia tay, hy vọng có thể trả lại cho em nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.

Trạm Vấn Thiên không nói ra lời tận đáy lòng, ánh mắt mềm mại phảng phất như nước, hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt không tỳ vết của cô, đem tất cả ý nghĩ yêu thương vào cái nhìn cuối cùng này.

Hắn nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn không có cơ hội ôm lấy cô gái làm hắn rung động, là hắn ngu xuẩn, tự tay hủy diệt hôn nhân của mình, đem vợ đẩy vào ngực người đàn ông khác, mà ly rượu hối hận, hắn chỉ có thể uống một mình.

Tuy không thể dùng tư cách chồng để tiếp tục bảo vệ cô nhưng hắn sẽ chân thành chúc phúc, để cô đi về phía hạnh phúc mà cô muốn, từ nay về sau sẽ không phải rơi lệ nữa.

Lễ vật của hắn tới trễ, nhưng là thật tình, bởi vì yêu cô, cuối cùng hắn mới có thể buông tay, để cô tự do.

“Những ngày này anh đã làm nhiều chuyện thương tổn em, anh cảm thấy rất có lỗi, anh chỉ có thể đưa cái này để đền bù cho em.” Từ biệt, tình yêu của anh, cầu nguyện cho em mỗi ngày đều có thể cười vui vẻ.

“Đền bù? Một phần thỏa thuận ly hôn?” Hắn đang đùa với cô sao?

“Sau khi ly hôn, em không cần lo lắng tài chính của Xuân Dương sẽ có vấn đề, trên thỏa thuận, anh đồng ý đem một nửa tài sản làm phí phụng dưỡng cho em, hơn nữa, cam đoan Nhật Nguyệt thuyền vận sẽ không ác ý cạnh tranh với Xuân Dương thuyền vận, sau này em có thể yên tâm phát triển sự nghiệp thuyền vận.” Còn hắn sẽ lặng yên hậu thuẫn cho cô.

“Anh muốn…… Ly hôn?” Bạch Oanh Man cầm tờ thỏa thuận, tay khẽ run.

“Đúng vậy, anh muốn ly hôn.” Như thế mới có thể thành toàn tình yêu của cô và người khác.

“Sao lại đột nhiên như vậy? Em cần một lý do.” Thái độ của hắn chuyển biến không báo trước, làm cô trở tay không kịp.

“Bởi vì anh không thương em.” Hắn cười lạnh, trong lòng lại đau thấu xương.

“Anh không thương em…” Cô lẩm bẩm, thần sắc ảm đạm, “Em đã sớm biết, kỳ thật anh yêu Nguyệt.”

“Không, anh không thương cô ấy, cũng chưa bao giờ có yêu cô ấy.”

Người anh yêu là em, Trạm Vấn Thiên trốn đi ý nghĩ yêu thương, không để cô phát hiện.

“Vậy tại sao còn phải…” ly hôn với cô? Tuy câu trả lời của hắn làm Bạch Oanh Man kinh ngạc nhưng cô càng khó hiểu nguyên nhân hắn ly hôn với mình.

Nhưng mà sự kiêu ngạo làm cô không thể hỏi nghi hoặc tận đáy lòng, cô nghĩ, cho dù không phải Nguyệt, đổi lại là những cô gái khác xuất hiện, hắn cũng sẽ không chút do dự mà đưa ra yêu cầu ly hôn, bởi vì…. Hắn căn bản không thương cô.

“Bảo trọng, bà xã, đây là lần cuối cùng anh gọi em như vậy…. Chúc em hạnh phúc.” Vợ của hắn…. Đã không thuộc về hắn nữa.

“Hạnh phúc ~” cô có sao? Đây vốn là kết quả tốt nhất trong dự liệu của cô, ai ngờ hôm nay thật sự đến, làm cô hoảng loạn, không muốn lại do dự.

“Có thể cho anh một cái hôn được không? Xem như lễ vật chia tay.”

Bạch Oanh Man trống rỗng, mờ mịt gật gật đầu.

Một cái hôn khẽ rơi vào mà, cô kinh ngạc ngước mắt, nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của hắn, ở đó, cô thấy được ấm áp và dịu dàng chưa từng có, cùng với ảnh ngược bi thương của mình. Cô không vui, chẳng là kết cục này với cô không phải tốt nhất?

“Nhất định phải hạnh phúc, biết không? Dũng cảm theo đuổi tình yêu, Jayson sẽ là người bầu bạn lý tưởng của em.” Tuy không cam lòng nhưng Trạm Vấn Thiên hiểu được Jayson có thể cho cô hạnh phúc.

Hắn muốn đi sao? Bạch oanh man kinh ngạc nhìn hắn.

Vì sao lòng cô đau quá? Cô không muốn hắn rời đi sao?

Nếu như cô gọi hắn một tiếng, hắn có thể quay đầu nhìn cô không?

Nhìn chữ ký cứng cáp trên tờ thỏa thuận ly hôn, ánh mắt cô bịt kín một tầng hơi nước, giữ không được bóng dáng dần xa của hắn, hạnh phúc của cô cũng dần dần theo hắn.

Nhưng mà, vì sao trước khi đi hắn lại nhắc đến tên Jayson? Chẳng lẽ đến cuối cùng hắn vẫn không tin cô, cho rằng Jayson là người cô gặp ở ngoài?

Thôi, việc đến nước này không cần phải tìm tỏi nữa, hết thảy cũng không còn ý nghĩa. Hôm nay hắn có thể dứt khoát lựa chọn buông tha cho cuộc hôn nhân này, tỏ vẻ duyên phận vợ chồng của bọn họ đã hết. Hắn bỏ được, sao cô lại không bỏ xuống?

“Em khóc?”

Tiếng đàn ông phía sau làm Bạch Oanh Man hoàn hồn, cô bối rối sờ má, thật sự có lệ…. “Anh nhìn lầm rồi, mồ hôi, em không khóc.”

“Em không nỡ để anh ta đi sao?” Jayson hỏi. Cô đứng đây trông thật đau lòng, làm lòng hắn cũng quặn thắt.

“Bậy … Nói bậy bạ gì đó? Sao em lại không nỡ? Em chỉ bị dị ứng, không thoải mái chút thôi.” Nếu không có Trạm Vấn Thiên, cô vẫn nên đưng thẳng lưng, tiếp tục đi trên con đường của mình.

Nhìn cô khổ sở, tim Jayson cũng không chịu nổi. Hắn thừa nhận, là hắn dùng thủ đoạn lừa Trạm Vấn Thiên, kỳ thật đúng là Bạch Oanh Man nói với hắn cô không có hắn không được bởi vì với sức một mình cô không thể tìm thấy em gái, cô cần sự bảo vệ của hắn, bởi vì hắn giống như người thân, là chỗ dựa duy nhất của cô, cô cũng không muốn mất đi người bạn tốt nhất.


“Nói cho anh biết, Sophie, em yêu anh không?” Hắn muốn được khẳng định. Jayson nâng mặt cô, ánh mắt kiên định nhìn cô.

“Sao đột nhiên anh lại….”

“Không cần tránh né, anh muốn nghe lời chân thật.” Để hắn triệt để hết hy vọng.

“Em không yêu anh, Jayson, anh là người bạn em thích nhất.” Hắn là người tốt nhất trong cả đời cô.

“Chỉ là bạn sao….” Nghĩ tới lời nói của cô khi đó, Jayson cười, vuốt đầu cô, “Có thể làm người bạn duy nhất để em dựa vào cũng không tệ…. Đuổi theo hắn đi.” Hắn đã sớm nhìn thấy, cô yêu người đàn ông kia, hắn chỉ không cam lòng, muốn một cơ hội mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ làm cô khổ sở.

“Cái gì?” Sự tình chuyển biến quá nhanh, Bạch Oanh Man phản ứng không kịp.

“Em thương anh ta, không phải sao?” Bởi vì yêu người kia, cho nên mới có thể rơi lệ vì hắn.

“Em mới không --“

Jayson dùng sức ôm chặt cô, chặn lời cô, tay gõ nhẹ lên đầu, “Không cần phủ nhận vội vã như vậy, hỏi lòng em một chút. Vì kiêu ngạo mà buông tha người quan trọng nhất trong lòng, có đáng hay không.”

“Em…….” Thì ra, kỳ thật là cô thương hắn sao?

“Nhìn xem, chữ viết trên này nhòe hết rồi, vì nước mắt của em đó, em còn dám nói em không thương hắn?” Jayson cầm đơn thỏa thuận ly hôn trong tay cô đưa đến trước mặt, sự thật ở đây, không được phép nói dối.

“Đúng, em yêu anh ấy….” Bạch Oanh Man hiểu rõ, thì ra nỗi đau trong lòng cô vì cô đã yêu hắn.

“Anh tin, anh ta cũng yêu em.” Jayson thẳng thắn nói, hai người yêu nhau không nên tách ra.

“Jayson……”Cô cho rằng hắn đang nói đùa.

Nhìn cô trừng mắt, Jayson cười khổ: “Muốn đánh cược không? Em nói với anh ta, nếu anh ta thừa nhận yêu em, em sẽ ở lại, làm vợ anh ta, xem thử thế nào.”

“Điều này…..” Cô không có tự tin, tuy trước khi chia tay, thái độ của Trạm Vấn Thiên làm cô không tưởng tượng được nhưng cô nghĩ chẳng qua là biểu hiện thiện ý của hắn, không phải cái dạng cô hy vọng.

“Sophie, cố lên, em là công chúa dũng cảm nhất mà anh đã thấy. Hiện tại hạnh phúc đã ở trước mắt, em vươn tay là có thể nắm lấy, còn chờ gì nữa?” Công chúa thiên nga thân yêu sắp bay về phương xa rồi, Jayson có chút cô đơn, thực sự vì cô mà vui vẻ.

Bạch Oanh Man nghe được hắn cổ vũ, suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu, “Được rồi, em sẽ thử xem, dù sao nếu bị mất mặt thì trở lại khóc lóc trong ngực anh.”

“Được thôi, ngực của anh lúc nào cũng hoan nghênh em.” Jayson dang rộng hai tay, tỏ vẻ ngực hắn vĩnh viễn có chỗ cho cô.

Tình yêu chân chính là hy vọng đối phương có thể hạnh phúc, Bạch Oanh Man cảm động rơi lệ, bởi vì Jayson, cô cảm nhận được niềm vui được yêu, càng cảm kích ông trời cho cô có được người bạn tốt này.

Cô cười với hắn, vung tay lên, lập tức dũng cảm theo đuổi tình yêu. Nếu Jayson đã ủng hộ cô như vậy, cố nhất định phải hạnh phúc cho hắn thấy.

“Nhìn anh có được trí tuệ như vậy, tiếp tục cố gắng nha! Mặc dù mùa đông đến nhưng mà nhanh chóng sẽ tới mùa xuân thôi.” Một bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vai Jayson, an ủi.

Jayson cười khổ quay đầu nói. “Tôi thất tình rồi, cô có muốn làm bạn gái kế tiếp của tôi không? Hiện tại tôi rất cần an ủi.”

Chu Tiếu Mi giả cười cong môi, “Xin lỗi nha, bản tiểu thư thích dùng hàng nội, không có xu hướng theo đuôi ngoại quốc.”

“Hả, ngay cả cô cũng cự tuyệt tôi? Thật sự là một đả kích lớn, tôi đã yếu ớt lắm rồi.” Nụ cười của hắn có chút ưu thương nhưng hắn tin sớm muộn gì mùa xuân của mình cũng tới.

“Nể tình anh biến thành người tốt, bản tiểu thư phá lệ mời anh uống một chén, tôi mời khách, anh trả tiền.”

“Vì sao tôi trả tiền? Cô khi dễ người ngoại quốc!” Jayson bất mãn hô to gọi nhỏ để hòa tan nỗi mất mát.

Chu Tiếu Mi nhướng mày, chống nạnh “Bởi vì anh là kẻ có tiền, còn tôi chỉ là công nhân viên quèn lãnh lương tháng, tôi bán mạng cả đời cũng không bằng số lẻ tài sản của anh, anh muốn nghiền ép người cùng uống rượu giải sầu với anh sao?”

Cô thư ký Đỗ Trọng Mai cuối cùng cũng không may, bị nắm đi cùng, ba người nâng cốc, say đến sáng không dậy nỗi.

Trở lại bên kia, Bạch Oanh Man vội vàng chạy xuống lầu, kịp thời ngăn lại Trạm Vấn Thiên đang muốn lên xe, hai người yên lặng không nói gì, cô nhìn hắn, khẩn trương lại bất an, cố gắng nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn.

“Em…….”

“Em….”

Hai người gần như cùng mở miệng, lại gần như ngừng lại nhường đối phương nói trước, tình cảnh này làm cả hai cười xấu hổ.

Hành động kế tiếp của Trạm Vấn Thiên làm Bạch Oanh Man đỏ mặt, trống ngực liên hồi, hắn nhẹ nhàng vén lại tóc may của cô, đầu ngón tay hữu ý vô tình chạm vào gò má non mịn của cô, lưu luyến không thôi, nhẹ vuốt ve.

Chạm nhẹ như yêu thương, lại như không nỡ, làm Bạch Oanh Man tin tưởng, nắm tay hắn.


“Nói anh yêu em.”

Hắn kinh ngạc nhíu mày, nhưng vẫn không thu tay.

“Chỉ cần anh nói một câu anh yêu em, em cho anh ở lại.” Cô đỏ mặt.

“Bà xã…” Trong mắt Trạm Vấn Thiên xuất hiện một tia sáng rạng rỡ, phảng phất như lời của cô làm hắn hồi sinh.

Cô khó nén ngượng ngùng, “Mặc dù em yêu mến Jayson nhưng anh ấy chỉ có thể là anh em của em, bạn bè của em nhưng không phải tình nhân, hay chồng em. Đến nay, em chỉ yêu một người đàn ông.” Chính là anh.

Hắn nâng nhẹ khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm, “Kỳ thật, lúc nãy anh nói dối… Anh yêu em, chỉ yêu một mình em.”

“Rất công bằng, em cũng lừa anh. Hiện tại, em muốn anh yêu em, bởi vì trừ anh ra, em không biết mình còn có thể yêu ai.” Hắn là toàn bộ của cô.

“Bà xã, em là của anh.” Hắn cười, trên mặt có niềm vui sướng mất mà tìm lại.

“Ông xã, anh cũng là của em.” Cô cũng cao hứng khóc, nước mắt hạnh phúc lập lòe.

Trạm Vấn Thiên cúi người, hôn lên đôi môi của vợ, cánh tay mạnh mẽ ôm ấp trân bảo mà suýt chút nữa mình đã đánh mất.

Từ giờ phút này, hắn sẽ không bao giờ buông tay cô nữa.

“Mau mau, nhanh lên, đưa đống hàng này lên thuyền, thừa lúc không ai chú ý nhanh lên, đừng chậm chạp, khách đang chờ hàng, làm xong vụ này, chúng ta nửa năm không lo ăn mặc….”

Vài bóng người lén lén lút lút ở kho hàng ở hải cảng, trời không trăng, thoáng âm u, bọn họ mò mẫm làm việc, lén lút mang vài rương hàng hóa không rõ lên tàu hàng.

Đó là thuyền viễn dương của Xuân Dương, tên công ty sơn màu đỏ, thân thuyền trắng bạc không gây chú ý lắm giữa các thuyền.

Bởi vì trong hội nghị lần trước Bạch Oanh Man nói lời nói kia, làm cho một số người sợ gây chuyện đều lựa chọn rời khỏi, vì thế hành động lần này đành phải do Bạch Cảnh Địa tự thân xuất mã.

Nhưng mà, ngọn đèn trên thuyền buôn lậu bỗng chốc sáng ngời, rọi vào boong thuyền làm những người đang định lẩn trốn không thể ẩn nấp, bọn họ bối rối ném hàng hóa sang một bên, liều chạy thục mạng.

“Các người đang làm gì? Tắt đèn, tắt đèn mau, không được chiếu về hướng này!” Bạch Cảnh Địa la hét.

Hàng của bọn họ! Ngàn vạn không được thất bại.

“Hải tuần sở đây, không được nhúc nhích, giơ hai tay lên đầu, không cần phản kháng……”

“Cái gì, hải tuần sở?” Bạch Cảnh Địa vừa nghe, hai chân lập tức mềm nhũn, quát lên.

Nhân viên hải tuần sở mặc cảnh phục màu xanh cầm vũ khí trong tay, từng nhóm nhảy lên thuyền hàng, tìm được một lượng lớn thuốc lắc và vũ khí hạng nặng, tất cả đều là hàng cấm.

Nhân viên hải tuần sở nhanh nhẹn bắt lấy nhưng người có ý đồ chạy trốn, xếp thành hàng, ngăn ngừa bọn họ đào thoát.

“Đội trưởng Trần, anh vất vả rồi.” Một người đàn ông anh tuấn từ chỗ tối đi râ, bắt tay với đội trưởng hải tuần sở.

“Đâu có đâu có, đây là việc chúng tôi phải làm. Nếu không được thông báo của các anh, tôi cũng không biết mất bao lâu mới bắt được mấy con cọp này nữa.”

Hai tay bị trói phía sau, Bạch Cảnh Địa không cam lòng bị tịch thu, hắn vất vả lắm mới tạo được đường ống phát tài này, giờ bị hớ rồi, từ nay về sao không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi rồi, hắn không cam lòng!

Hai nhân viên hải tuần sở áp giải hắn đi qua sau lưng đội trưởng, hắn nheo mắt, phát hiện người bán đứng mình chính là cháu gái Bạch Oanh Man và chồng cô Trạm Vấn Thiên.

Hắn nổi giận dừng bước, ý đồ dùng thân thể xông tới hai người, chửi ầm lên, hận không thể há miệng cắn xuống.

“Mày giỏi lắm! Mày lợi hại! Dám báo cảnh sát bắt người nhà? Tao là chú ruột của mày mà mày cũng hại được, mày có phải là người hay không? Máu lạnh đến nỗi lục thân không nhận!” Hắn thực hận lúc trước không sớm chút giết cô ta, lại lưu lại mầm họa.

“Tôi máu lạnh vì bảo vệ công ty mà cha tôi để lại, không thể để nó bị hủy trong tay ông, huống chi, tôi có máu lạnh đi nữa cũng không thể nào bằng ông, thời gian trước ông làm những chuyện như vậy với tôi, chẳng lẽ không máu lạnh?”

Sau khi Trạm Vấn Thiên âm thầm điều tra, phát hiện những chuyện Bạch Oanh Man gặp phải đều do ông ta phái người làm, cũng tra được hắn sắp làm buôn bán lớn, bọn họ mới báo cảnh sát mai phục bắt người.

“Ha! Cha mày?” Hắn ngửa đầu cười to, tiếng cười giữa đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt thê lương. “Mày nên đến hỏi người đàn bà ác độc Lý Ngọc Chân kia, cha mày và Trữ Tẩu Tẩu chết thế nào.”

“Bọn họ không phải ngoài ý muốn rơi xuống biến?” Bạch Oanh Man nghe vậy giật thót người.

“Rơi xuống biển, thật là ngoài ý muốn? Từ đầu tới cuối ở chỗ đó rõ ràng nhất.” Cho dù hắn có chết cũng muốn kéo một cái đệm lưng, sẽ không để cho ả yêu phụ đó được hời.

“Cái gì? Chẳng lẽ lúc ấy dì Chân ở đó?” Cô lảo đảo một bước, trợn to hai mắt.


Bạch Cảnh Địa không trả lời, trước khi bị giải đi lại để một manh mối không ngờ được. Vì tìm kiếm đáp án, Bạch Oanh Man không trở về chỗ ở của Trạm Vấn Thiên, mà cùng chồng tới nhà mẹ đẻ, nơi tràn ngập kí ức thuở nhỏ.

“Các người sao lại tới đây? Có việc à?”

Vừa mở cửa, liếc thấy đôi vợ chồng tay trong tay tới, Lý Ngọc Chân khẽ giật mình, khó hiểu vì sao hai người không vì bà ta châm ngòi tách ra, đáy mắt nhen nhóm đố kỵ, ghen ghét bọn họ không như sắp xếp của mình, trở thành kết cục vợ chồng chia lìa.

Giờ phút này, bà ta chỉ lo oán hận, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xấu mình làm sắp bị vạch trần.

“Dì Chân, con chỉ hỏi dì một chuyện, cha và mẹ hai của con chết thế nào?” Bạch Oanh Man vừa bước vào cửa, quay đầu lại hỏi.

Tim Lý Ngọc Chân trầm xuống, “Không được phép kêu nó là mẹ, con tiện nhân Trữ Tẩu Tẩu kia không xứng làm nữ chủ nhân của Bạch gia, cô quên nó cướp cha cô, giựt dây ông ta không nhớ cô sao?” Trữ Tẩu Tẩu chết tiệt, ngay cả chết rồi cũng có thể tác quái.

“Bọn họ không phải không quan tâm tôi, là dì chặn thư, chặn điện thoại không cho chúng tôi liên lạc, lại nói nhà đã không còn chỗ cho tôi.” Khi đó tuổi nhỏ, cô chỉ biết tin lời nói dối của dì Chân, hờn dỗi, chặt đứt liên lạc với người nhà.

“Sao các người lại biết những chuyện này, ai nói cho cô?” Lý Ngọc Chân cả kinh, khuôn mặt bắt đầu dữ tợn.

“Chú An, chú ấy đã nói hết những chuyện dì làm cho tôi biết.’

An Thịnh Sinh, một trong những tình nhân của Lý Ngọc Chân, đồng thời cũng là quản gia của bà ta ở Mĩ, vì không nhịn được Lý Ngọc Chân ly gián một nhà Bạch Cảnh Thiên, sau khi vợ chồng Bạch Cảnh Thiên đột ngột mất, lương tâm cắn rứt đã nói cho Bạch Oanh Man biết chân tướng.

“Lão già chết tiệt!” Lý Ngọc Chân nổi điên, An Thịnh Sinh, hắn dám phản bội ta!

“Lúc trước chú An không nói là vì sợ tôi đau lòng, chú ấy không muốn tôi biết người dì mà tôi xem như mẹ ruột lại làm chuyện xấu sau lưng tôi.”

“Hừ! Xem như mẹ ruột? Bộ dáng chất vấn bây giờ của cô có giống như con gái sao? Trước kia cô còn hung dữ uy hiếp tôi.”

“Đó là vì dì không giữ lời hứa, thương tổn Nguyệt, tôi mới giận mất lý trí,” Khi đó cô thận sự rất hận tất cả những gì dì Chân làm, là dì Chân làm tim cô thành ma quỷ, may mắn Vấn Thiên đã mang cô ra ngoài.

Lý Ngọc Chân cười lạnh, vung tay lên, “Bớt nói những lời đường hoàng này đi, cô đã sớm xem tôi không vừa mắt rồi, chắc là ước gì tôi chết sớm một chút, đỡ phải trông nom đông trông nom tây, làm cô như tượng gỗ bị trói tay chân, mất hết tự do.”

“Tôi chưa từng nghĩ như vậy……” Đàm phán tối kỵ nhất là mất bình tĩnh, Trạm vấn Thiên nhẹ bóp tay cô, ý bảo cô đừng kích động, Bạch Oanh Man hít sâu, tâm trạng bình ổn mới hỏi lại: “Dì Chân, tôi muốn chân tướng, mời dì giải thích cho tôi biết, cái ngày mà cha tôi và mẹ hai gặp chuyện ngoài ý muốn, dì làm gì trên thuyền?”

“Nói hươu nói vượn, ai nhìn thấy? Lúc ấy rõ ràng là tôi đang nghỉ phép ở Pháp.” Lý Ngọc Chân chột dạ biện bạch, ánh mắt đảo điên.

“Dì Chân, dì còn muốn tiếp tục giả ngốc sao? Chỉ cần xem thông tin xuất nhập cảnh, lời nói dối của dì tự nhiên sụp đổ.” Chứng cớ có thể nói.

Lý Ngọc Chân vừa nghe, thẹn quá hóa giận, cao giọng: “Cho dù lúc đó tôi ở trên thuyền thì sao? Không lẽ tôi không thể lên thuyền rời bến câu cá sao? Bờ biển là của cô à, quản nhiều thật!”

“Lời nói của dì không hợp với sự thật, khó tránh người ta hoài nghi. Mời dì nói rõ ràng, lúc bọn họ chết, dì ở đâu?” Bạch Oanh Man nắm chặt tay chồng, tiếp thu sức chống đỡ từ tay hắn.

“Cô…….” Lý Ngọc Chân suy nghĩ, muốn tìm cái cớ khác che đậy.

Vì bức bà ta nói ra tình hình thực tế, Bạch Oanh Man cố ý dùng kế, “Cha yêu mẹ hai như vậy, bọn họ có thể sống chết bên nhau coi như một chuyện tốt. Cùng chôn một huyệt, kiếp sau có thể tiếp tục nắm tay, tôi cũng mừng thay cho họ.”

“Cái gì mà kiếp sau nắm tay? Nói bậy! Tiện chủng mày do Lý Ngọc Quyên sinh ra, bớt nói bậy đi, anh rể là của tao, anh ấy phải cùng một chỗ với tao, trên đời này không ai thương anh ấy bằng tao.” Đụng tới chỗ đau, Lý Ngọc Chân như hiện nguyên hình. Chỉ có mình mới là người bầu bạn hoàn mỹ của Bạch Cảnh Thiên, chỉ có mình mới có thể cùng hắn sống đến bạc đầu.

Ánh mắt bà ta mơ hồ, vừa cười vừa tức giống như điên, lầm bầm lầu bầu.

“Nhưng mà…..Vì sao anh ấy không thương tao? Lý Ngọc Quyên là cái gì, Trữ Tẩu Tẩu là thứ gì, tụi nó đều không xứng với anh ấy, mắt hắn mù rồi nên không nhìn thấy tình yêu của tao.”

“Cho nên dì giết bọn họ?” Bạch Oanh Man nương theo lời bà ta, muốn dẫn tới đáp án.

“Đúng vậy, tao từng bước từng bước giết bọn nó, ai có lỗi với tao, tao giết kẻ đó.” Lòng ghen ghét làm người ta căm phẫn, yêu đã làm Lý Ngọc Chân mất đi lý trí.

“Cái gì……” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng biết chân tướng sự thật, Bạch Oanh Man đứng không vững, cảm thấy trước mắt một mảnh đen.

Trạm Vấn Thiên vội vàng nâng cô, ôm cô vào ngực.

“Mẹ mày cũng đần lắm, sau khi nó sinh mày xong, thân thể không tốt, tao từng chút từng chút trộn thuốc độc vào thuốc bổ, nó vui vẻ uống từng chén một, quả nhiên chưa tới ba tháng đã đi tây thiên.” Bà ta sử dụng độc mãn tình, mỗi ngày một chút, không bị phát giác.

“Cha và mẹ hai?” Bạch Oanh Man lã chã sắp khóc, bi phẫn không chịu nổi. Thì ra cái chết của mẹ cũng do dì Chân hạ độc thủ, hơn nữa lừa gạt hơn hai mươi năm, cô còn nhận giặc làm mẹ.

Lý Ngọc Chân đã lâm vào điên cuồng, cười âm hiểm, “Sau khi mẹ mày chết, anh rể đương nhiên hẳn phải lấy tao vào cửa, khi tao đang mừng rỡ chờ hắn mở miệng thì hắn đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn con tiện nhân Trữ Tẩu Tẩu kia, hơn nữa tựa hồ hoài nghi cái chết của mẹ mày, bởi vì không chỉ đề phòng tao, còn tống tao ra nước ngoài…..”

Cho nên bà ta mới không có cơ hội hạ thủ, cho đến ngày đó….

“Tao chỉ muốn Trữ Tẩu Tẩu chết thôi, mới bỏ thuốc ngủ vào nước trái cây của nó, thừa dịp nó mê man vứt xuống biển, ai ngờ anh rể thấy nó rơi xuống, không chút do dự nhảy theo…..” Lý Ngọc Chân chưa từng muốn Bạch Cảnh Thiên chết, có thể hành động phấn đấu quên mình của hắn làm bà ta cả kinh, quên cả kêu cứu.

Bạch Cảnh Thiên vì cứu vợ mà nhảy xuống biển, cuối cùng cùng vợ chết chìm. Mặc dù không do Lý Ngọc Chân giết nhưng bà ta vẫn là hung thủ gián tiếp.

“Dì Chân, dì liên tục giết hai mạng người, chẳng lẽ không sợ báo ứng sao? Dì làm cho tôi và Nguyệt đều mất mẹ.” Việc ác của Lý Ngọc Chân làm Bạch Oanh Man không thể chịu đựng, nước mắt chảy dài.

Lý Ngọc Chân liếc mắt mỉa mai, “Thì sao? Chẳng lẽ mày lại báo cảnh sát bắt người mày xem như mẹ ruột?” Bà ta xem rõ cháu gái mặt lạnh lòng mềm, sẽ không để mình phải vào tù.

“Cô ấy không, nhưng tôi sẽ làm.” Trạm Vấn Thiên lên tiếng, hết thảy manh mối đã tra rõ, hắn tuyệt đối không cho người thương tổn vợ mình nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Mày!” Lý Ngọc Chân tái nhợt, kinh hoàng không thôi. Vừa nãy chìm đắm trong cảm xúc của mình, bà quên tên nguy hiểm số một này.

“Giết người là trọng tội, pháp luật sẽ chế tài bà, đời sau của bà phải trải qua trong tù.” Trạm Vấn Thiên lạnh lùng, khinh thường nhìn bà ta, người đàn bà này độc ác như vậy, cuối cùng tự gây ác quả.

Lý Ngọc Chân sợ hãi mở to mắt, “Không ----“ Mình không muốn vào tù.


Trạm Vấn Thiên ra dấu với bên ngoài, mấy cảnh sát lập tức tiến vào mang kẻ gào khóc như điên kia đi.

Không nỡ nhìn dì ruột gặp kết cục bi thảm, Bạch Oanh Man vùi mặt vào ngực chồng, thấp giọng khóc, cô thật sự rất hận, nhưng lại sợ mình nhịn không được tha thứ.

Cô hiểu, dì Chân cũng là người đáng thương, vì không được yêu mà sinh lòng oán hận, mới từ từ đi về con đường hủy diệt.

Nếu như không phải gặp Trạm Vấn Thiên, nhờ có tình yêu của hắn, tâm ma của cô cũng không biến mất đơn giản như vậy. So sánh với cô, dì Chân cũng là một người khổ, bởi vì cuối cùng cũng không gặp được người thật lòng yêu bà, nguyện ý mang bà khỏi địa ngục.

“Từ nay về sau, bất luận là em hay em gái em, anh cũng sẽ không để bọn em bị tổn thương mảy may.” Cho dù không phán tử hình, Trạm Vấn Thiên cũng xác định người đàn bà này đến chết cũng không ra được cửa nhà giam.

“Vấn Thiên, em mệt mỏi.” Bạch Oanh Man tựa vào vai chồng. Trải qua những trận phong ba liên tiếp, hôm nay dì Chân cũng nhận được ác quả, chứng kiến một người phụ nữ vì yêu mà tự hủy đi nhân sinh của mình, thể xác và tinh thần cô mệt mỏi dị thường.

“Mệt thì về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ luôn ở cùng em.” Tay trong tay, suốt đời.

“Ừ, chúng ta về nhà.” Nhà của cô, là nơi có hắn.

Trạm Vấn Thiên dịu dàng ôm ngang Bạch Oanh Man, để cô an tâm tựa vào lòng hắn. Nhìn dung nhan xinh đẹp của vợ, bất giác nở nụ cười hạnh phúc.

“Chị, chị, có thiên nga kìa! Thật xinh đẹp, chúng ta mau tới xem đi….”

Cảnh quan tự nhiên trong công viên Thanh Thủy, có mấy con thiên nga trắng an nhàn trong hồ nước nhân tạo, trong đó dễ thấy nhất là một đôi thiên nga đen giao cánh kiếm ăn, cơ hồ như hình với bóng, chăm chú nhìn theo đối phương, thiên nga trống ngửa đầu vừa gọi, thiên nga mái cúi đầu trả lời, cọ lông, tạo thành hình ảnh khiến người ngưỡng mộ.

“Tiểu Nguyệt, em đi chậm một chút cho anh, không xem lại em bây giờ thế nào, còn dám chạy?”

Bạch Oanh Nguyệt vẫn không thay đổi tính nết bướng bỉnh, hướng ông xã nhà mình thè lưỡi làm ngáo ộp, khuôn mặt mượt mà lộ ra nụ cười tinh nghịch, nhưng trông thấy ánh mắt tinh nghịch của chị, cô lập tức nghe lời đi chậm.

Ông xã nói cô không nghe lọt tai, chị gái nói một câu cô coi như thánh chỉ, điều này làm cho Shere rất không thoải mái, ghen tuông muốn ngăn cách chị em hai người.

Vì để Bạch Oanh Man không lo lắng, cũng vì để cô sớm thoát khỏi nỗi khổ mà dì Chân gây ra, cho nên Trạm Vấn Thiên thay vợ tìm Bạch Oanh Nguyệt về, cũng nói cho cô biết lúc trước đuổi cô đi là có dụng ý gì, không ngờ, Bạch Oanh Nguyệt căn bản không có hiểu lầm chị gái, cô biết chị là yêu cô, Bạch Oanh Man nghe thế cảm động không thôi, tình cảm chị em tốt hơn.

“Em cũng chú ý một chút giùm anh, hai mắt đừng cứ nhìn chằm chằm vào em gái của em, dì ấy lớn như vậy, không chạy mất đâu.” Người đàn ông khí thế phi phàm thấp giọng trách, cũng có chút ghen như Shere.

“Nó sắp sinh mà, em lo nó té đụng vào bụng, Nguyệt gần đây rất mơ hồ.” Làm cho cô không yên tâm.

Trạm Vấn Thiên nhu hòa che lên bụng hơi gồ lên của vợ, “Dì ấy bụng lớn, em bụng nhỏ, bụng lớn đụng bụng nhỏ để chết à? Dù sao em an phận một chút cho anh, chồng dì ấy còn chưa có chết, tự nhiên sẽ che chở dì ấy.”

Cái người “Còn chưa có chết” Shere Ngải Ân Đức lạnh lùng quay đầu, trừng mắt với hắn một cái, lập tức cẩn thận vịn cô vợ khờ dại, tránh cho cô quá tinh nghịch, làm con ra đời sớm.

Bạch Oanh Nguyệt mang thai hơn tám tháng, còn Bạch Oanh Man chưa đến ba tháng, hai chị em đều là thời kỳ nguy hiểm, một người bụng to như thùng nước, một người ăn gì cũng nôn, thân thể nên đẫy đà lại gầy gò.

Thân là ông xã của các cô, hai người đàn ông vốn là đại ma đầu người gặp người sợ trên thương trường, nhưng vừa đến trước mặt vợ đều trở thành người đàn ông ở nhà tốt, yêu vợ, chìu vợ, lúc nào cũng coi vợ là hoàng hậu.

Thực tế là từ khi biết các cô mang thai, quả thật là trời đất biến sắc, hai người đàn ông này lập tức trở nên cảnh giác sợ hãi, thần kinh lại phải suy nghĩ che chở các cô, lo lắng mình chăm sóc không chu toàn.

“Anh đó, mở miệng không tha ai, đều là người một nhà cả mà!” Chồng của cô thật sự là quỷ hẹp hòi thích so đo.

“Chị ơi, mau lại đây xem, thiên nga đang uống nước! Chị xem kìa, chúng nó thật là đáng yêu…….”

Trời! Ngạc nhiên thật, thiên nga uống nước có gì đẹp chứ, nha đầu kia căn bản là đứa nhỏ không lớn lên, lúc trước sao hắn lại nhìn lầm, còn tưởng cô là người vợ lý tưởng của mình chứ. Trạm Vấn Thiên có chút tưởng tượng thầm oán.

“Em đi coi một chút, anh với Shere tâm sự đi.” Bạch Oanh Man mỉm cười vỗ nhẹ tay chồng, thong thả đi đến cạnh hồ nước tìm em gái.

Có cái gì mà tâm sự, tâm sự thăm dò dầu mỏ hay là quy mô phát triển hải vận? Hai người đàn ông khí phách như nhau liếc mắt, rất ăn ý quay đầu một bên, chuyên chú nhìn vào vợ.

“Chị, chị hạnh phúc không?” Bạch Oanh Man quan tâm hỏi. Cô rất lo lắng chị gả nhầm người, sống không vui vẻ.

“Ừ, chị rất hạnh phúc. Vậy còn em? Dượng ấy là tình yêu của em sao?” Bạch Oanh Man cũng hỏi lại. Em gái trưởng thành rồi, khuôn mặt khờ dại đơn thuần đã tản mát thành thục của người làm mẹ.

Bạch Oanh Nguyệt vui vẻ gật đầu, “Em yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em, tình yêu vô địch.”

Nghe vậy Bạch Oanh Man hiểu ý cười, “Đúng nha, em còn nhớ rõ tình yêu vô địch, khi còn nhỏ chúng ta luôn treo bên miệng.”

“Em đương nhiên không quên rồi, đây là mật ngữ của chị em mình mà, thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc, em vẫn nhớ kỹ trong lòng.” Bạch Oanh Nguyệt tin tưởng chị vĩnh viễn vẫn là chị của cô, sẽ không vì thời gian hay khoảng cách mà giảm bớt tình chị em của các cô.

“Nguyệt……” Hốc mắt Bạch Oanh Man ửng đỏ, cám ơn em gái vẫn luôn tin tưởng mình.

Từ sau khi có thai, cô trở nên đa sầu đa cảm, cười nhiều hơn, tuyến lệ cũng phát triển, động một chút lại rơi nước mắt.

“Bà xã, hai người đang nói cái gì?” Không cam lòng bị vợ vắng vẻ, Trạm Vấn Thiên đi tới ôm lấy vợ.

"Bí mật." Bạch oanh man nháy mắt, cố ý không nói.

Hắn kháng nghị, “Anh là chồng em, sao em lại không nói cho anh?”

“Bởi vì đây là tiểu ma pháp của hai chị em em, chú ngữ mang đến hạnh phúc và tình yêu.”

“Chú ngữ?” Trạm Vấn Thiên nhướng mày khó hiểu, nhìn nét tươi cười xinh đẹp của cô mà mê muội, nhịn không được cúi đầu hôn.

Bạch Oanh Nguyệt bên cạnh đã tựa vào ngực Shere, khẽ nói bên tai hắn.

Thiên nga trắng bay về phía tình yêu, thiên nga đen tìm được hạnh phúc, cuối cùng hai vị công chúa đều phá giải được nguyền rủa, tự tìm đến hạnh phúc thuộc về mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận