Thiên Nga Đen

Đoàn người lái xe đến
biệt thự Hương Sơn, trong lòng Tiêu Lỗi nóng như lửa đốt, thỉnh thoảng hối thúc
Tạ Vũ Dương lái xe nhanh lên một chút. Bởi vì Tiểu Lê mang đến một xấp giấy
thông hành, bọn họ chạy thông suốt không bị ngăn trở. Sau khi mọi người xuống
xe, mới phát hiện xe Tần Tuyển theo sát phía sau, chỉ chốc lát, Tần Tuyển cũng
bước từ trên xe xuống.

Không thèm nói chuyện,
mọi người cùng nhau đi vào phòng khách Tần gia."Mẹ tôi ở đâu?" Tần
Tuyển hỏi người giúp việc. Người giúp việc nói, Tần phu nhân và cô Lâm đang
cùng nhau ở trong hoa viên của biệt thự.

Bọn họ chạy nhanh đến
hoa viên, quả nhiên nhìn thấy Trữ Sương Khiết đang ngồi trên xe lăn, đứng bên
cạnh là Lâm Yến Vũ. Tiêu Lỗi quên hết tất cả, chạy vội về phía Lâm Yến Vũ,
không xem ai ra gì, ôm chặt cô vào lòng. Trong nháy mắt, ba hồn bảy vía đều
quay về vị trí cũ, cuối cùng cũng tìm được cục cưng yêu quý của anh.

"Yến Vũ, em khỏe
không? Cục cưng khỏe không?" Tiêu Lỗi hôn lên mặt của Lâm Yến Vũ không
ngừng, bàn tay thăm dò vuốt ve bụng cô, hỏi thăm tình hình. Mắt Lâm Yến Vũ đỏ
hồng, trên mặt đầy nước mắt, nức nở nói: "Dẫn em rời khỏi đây đi, em không
muốn nhìn thấy bọn họ nữa." "Đi, đi thôi." Tiêu Lỗi dìu cô thật
cẩn thận.

Mà bên kia, Trữ Sương
Khiết hệt như một tượng gỗ, ngồi ngây ngốc ở chỗ đó, mặc cho con trai của bà
gọi như thế nào, bà cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giống như đã chết,
không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào cả.

Tần Tuyển bổ nhào về
phía Lâm Yến Vũ, chụp lấy bả vai của cô mà lay, hỏi cô: "Cô đã nói gì với
mẹ tôi? Cô đã nói gì với mẹ tôi?" "Tôi chỉ nói với bà ấy, tôi tên là
Diệp Mộ Tình." Lâm Yến Vũ bình tĩnh đáp.

"Cô chính là ma
quỷ, người phụ nữ như cô chính là ma quỷ!" Tần Tuyển gào lên như điên, lại
nhào qua chỗ Trữ Sương Khiết mà quỳ gối xuống, nỗ lực thức tỉnh mẹ hắn.

Phụ nữ mang thai không
thể cõng chỉ có thể ẵm, Tiêu Lỗi ẵm ngang Lâm Yến Vũ lên, Lâm Yến Vũ ôm cổ anh,
khuôn mặt chôn vào ngực anh, âm thầm khóc nức nở.

Diệp Tiểu Hàng cùng Tạ
Vũ Dương đi theo phía sau hai người họ, trong lòng đều nghi ngờ, đến tột cùng
Lâm Yến Vũ đã nói gì với mẹ của Tần Tuyển- Trữ Sương Khiết? Vì sao Trữ Sương
Khiết lại có biểu cảm như là mất hết hy vọng vậy.

Ngồi trên xe, Tiêu Lỗi
lại hỏi về đứa nhỏ, lúc này Lâm Yến Vũ mới nói với anh: "Cục cưng khỏe
lắm, mỗi ngày em có thể ăn lại có thể ngủ, nên nó rất khỏe mạnh mà." Tiêu
Lỗi nắm tay cô: "Em có biết mấy ngày nay anh lo lắng nhiều lắm không, anh
cũng lo lắng tới sắp chết rồi."

Lâm Yến Vũ nhìn thấy
tay anh bị thương, hỏi: "Tay anh bị làm sao vậy? Tay bị thương à?"
"Lái xe không cẩn thận nên bị cọ quẹt thôi mà, khâu hai mũi, đừng lo, hai
ngày nữa sẽ khỏi thôi." Tiêu Lỗi không muốn làm cho Lâm Yến Vũ lo lắng.

Lâm Yến Vũ nắm chặt tay
anh: "Tại sao anh lại không cẩn thận, không phải em đã nói lúc anh lái xe
phải cẩn thận hay sao? Tại sao anh lại không cẩn thận, ngày nào em và cục cưng
cũng trông ngóng anh đến cứu. Anh có biết hay không, em và cục cưng đều là vì
anh mà tiếp tục sống, tính mạng của hai mẹ con em đều cho anh hết." Nói
xong lời này, cô khóc to lên. Mấy ngày nay trái tim chua xót phài chịu đựng ủy
khuất và sợ hãi, nháy mắt bùng nổ, cô khóc không thành tiếng. Ở trước mặt người
khác, cô có chết cũng phải chống đỡ, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn không chống
đỡ được.

"Được rồi, đừng
khóc nữa, hiện tại em là phụ nữ đang mang thai, không thể khóc." Tiêu Lỗi
ôm chặt cô, ôn nhu an ủi cô, giống như bảo vệ kho báu sợ lại bị mất nữa. Lúc
này, Diệp Tiểu Hàng nhận được điện thoại, ra hiệu với mọi người đừng nên lên
tiếng.

Sau khi gập điện thoại
lại, Diệp Tiểu Hàng nói với Tiêu Lỗi: "Anh họ gọi điện đến báo, ông đã
biết chuyện của Mộ Tình, muốn gặp cô
ấy, trước tiên chúng ta hay dẫn cô ấy đến gặp ông."

Ông cụ muốn gặp cháu
ngoại gái, đạo lý hiển nhiên. Tiêu Lỗi không có ý kiến gì, nhìn Lâm Yến Vũ,
thấy trên nét mặt Lâm Yến Vũ có chút lo sợ nghi hoặc, nắm tay cô: "Đừng
sợ, anh cùng đi với em."

Ngọc Tuyền Sơn, nhà
Diệp gia. Diệp Tiểu Phảng đứng trong sân, nhìn thấy xe của Diệp
Tiểu Hàng chạy vào. Sau khi dừng xe lại, Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ bước xuống xe,
Diệp Tiểu Hàng chạy xe đến chỗ đậu xe.

"Ông đang ở lầu
hai, muốn gặp em một mình." Diệp Tiểu Phảng nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ
vẫn nắm chặt tay Tiêu Lỗi, có chút sợ hãi ."Đi đi! Anh ở dưới lầu."
Tiêu Lỗi vỗ thắt lưng Lâm Yến Vũ. Một mình Lâm Yến Vũ đi lên lầu.

"Tuyển thế nào
rồi?" Diệp Tiểu Phảng hỏi hai người còn lại. Diệp Tiểu Hàng hừ một tiếng:
"Bị loạn thần kinh." "Đợi qua vài ngày anh sẽ đi tìm hắn, khuyên
nhủ hắn, chuyện này không thể trách em gái hận gia đình hắn, cô chết thảm như
vậy, cho dù là ai cũng không thể không động lòng." Diệp Tiểu Phảng không
dám nói sự thật với ông của anh, tính tình của ông cực kỳ nóng nảy, bác sĩ dặn,
nhất thiết không thể để cho ông tức giận được.

"Em nói này, anh,
đứa em gái này của chúng ta, không phải nhân vật tầm thường, không biết cô ấy
nói gì đó với mẹ của Tuyển, bà ấy liền giống như bị ngớ ngẩn." Diệp Tiểu
Hàng vẫn lạnh nhạt thờ ơ, cảm thấy Lâm Yến Vũ thực sự rất lợi hại.

"Làm chuyện trái
với lương tâm, đương nhiên thấy người sẽ sợ hãi thôi." Diệp Tiểu Phảng lại
không cảm thấy Trữ Sương Khiết chỉ vì mấy câu nói của Lâm Yến Vũ liền trở nên
ngớ ngẩn, có lẽ lòng của bà vẫn còn khúc mắc ở chuyện đã làm hại người khác.
Con người nếu không chiến thắng được tâm ma của chính mình, tùy lúc tùy nơi đều
có khả năng sẽ ngã quỵ.

Trong phòng ở lầu hai,
tướng quân Diệp Nhất Dân tuổi đã cao chống gậy ngồi ở trên sô pha, thấy người
giúp việc dẫn Lâm Yến Vũ vào, kiềm chế không được kích động. Đứa nhỏ này quá
giống với Hinh Nhiên, ông vừa nhìn thấy cô, nước mắt già nua lưng tròng.

Lâm Yến Vũ bước lên
phía trước, nhìn ông lão râu tóc bạc phơ trước mắt này, không biết xưng hô với
ông cái gì cho phải, nên không lên tiếng. Cô từng vụng trộm xem qua album của
mẹ, để biết ông bà ngoại trông như thế nào. Nhìn lướt qua, Diệp Nhất Dân trông
già hơn so với mấy tấm ảnh. Khi đó ông cũng đã 70 tuổi, hiện tại cũng đã ngoài
90 tuổi.

"Lại đây, để ông
ngoại nhìn xem nào!" Diệp Nhất Dân run run vươn tay về phía Lâm Yến Vũ, ý
bảo cô ngồi vào bên cạnh ông. Sau khi Lâm Yến Vũ ngồi xuống, nước mắt tràn đầy,
gọi ông một tiếng.

Diệp Nhất Dân vội nắm
chặt tay của cháu ngoại gái, nhìn cô: "Mẹ con... Mẹ con..." Lâm Yến
Vũ nức nở, giọt nước mắt tràn đầy rơi xuống trên tay lốm đốm đồi mồi của Diệp
Nhất Dân: "Mẹ mất rồi." Nói về Diệp Hinh Nhiên, hai ông cháu tương
đối im lặng, thật lâu sau đó mới bắt đầu tiếp tục nói chuyện.

Tiêu Lỗi ở dưới lầu đợi
đã nhiều giờ, hơi sốt ruột, anh có nhiều thắc mắc muốn hỏi Lâm Yến Vũ, ắt phải
làm cho cô đem toàn bộ tình hình kể rõ ràng rành mạch, không để cô giấu diếm gì
nữa.

Lúc Lâm Yến Vũ xuống
lầu, lên tiếng gọi Tiêu Lỗi, nói với anh, cô muốn ở lại đây, Diệp Nhất Dân muốn
cô ở lại đây sống với ông một thời gian.

"Nhưng cái bụng
của em như vậy, chúng ta phải nhanh chóng kết hôn." Tiêu Lỗi nhìn bụng cô,
mới hơn một tháng, cũng không có thay đổi gì rõ rệt. Lâm Yến Vũ dạ một tiếng:
"Anh về bàn bạc trước với cha mẹ đi, sau đó bàn bạc đến chuyện của chúng
ta cũng không muộn."

Tiêu Lỗi suy nghĩ, cũng
cảm thấy sắp xếp cô ở chỗ này khá thích hợp, không nói đến chuyện bất cứ lúc
nào anh cũng có thể đến thăm cô, nhà của lão tướng quân bảo vệ ngiêm ngặt, cho
dù là Tần Hạc An, không được mời cũng không tiện đến nhà thăm viếng, càng khỏi
nói đến Tần Tuyển.//////////////////

"Tiểu Hàng, nhà
ông của cậu có phòng dành cho khách hay không, anh có chuyện muốn nói với Yến
Vũ." Tiêu Lỗi quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Hàng. Diệp Tiểu Hàng gọi nhân
viên cần vụ tới, dẫn hai người họ đi đến phòng dành cho khách nói chuyện.

Đóng cửa lại, Tiêu Lỗi
lại ôm Lâm Yến Vũ vào lòng, sau khi hôn thắm thiết, mới bắt đầu đặt câu hỏi.

"Vì sao em không
nói với anh, em đã sớm biết Tần Hạc
An chính là cha em?" Tiêu Lỗi chất vấn, Lâm Yến Vũ không tín nhiệm anh làm
anh nổi cáu, nhưng cô đang mang thai, không thể chịu xúc động cùng kích thích,
anh chỉ có thể tận lực làm giọng nói của mình ôn hòa hơn.

"Em nói với anh,
anh sẽ biết ngay mục đích về nước của em, em không muốn anh bị cuốn vào những
chuyện thị phi." Lâm Yến Vũ ngồi trên sô pha, hai tay nắm chặt.

Tiêu Lỗi cũng ngồi
xuống, tay vịn lên vai cô, nhìn biểu cảm trên gương mặt cô: "Làm sao em biết
được?" "Trước khi mẹ em sinh em ra luôn luôn thư từ qua lại với ông
ấy, tất cả thư đều đặt trong một cái rương khóa lại, sau khi xảy ra sự cố, chú
Lâm đem cái rương giao cho em, em đã xem qua những bức thư này." Lâm Yến
Vũ kể chi tiết.

"Vụ nổ lần đó ở
Luân Đôn có phải có liên quan đến người của Tần gia hay không?" Tiêu Lỗi
cảm thấy suy đoán này là khả năng cuối cùng, nếu không cô sẽ không hận Trữ
Sương Khiết như vậy.

Lâm Yến Vũ im lặng một
lát. Tiêu Lỗi cầm lấy bả vai cô, gia tăng âm lượng: "Em phải nói cho anh
biết, không được giấu diếm gì cả!" Lúc này Lâm Yến Vũ mới nói: "Chú
Lâm đã tìm thám tử tư điều tra qua, vụ nổ lần đó không phải là sự cố ngoài ý
muốn, chú Lâm là người làm việc rất có phương pháp, lại có tiếng, ngay từ đầu
chú đã nghi ngờ đây không phải là sự cố, cho nên lúc ấy liền thay đổi thân phận
cho em, sau này lại điều tra được chứng minh phán đoán của chú là đúng."

Lâm Yến Vũ nói với Tiêu
Lỗi, có một lần Lâm Lệ Sinh ra ngoài, cô lén đến thư phòng của Lâm Lệ Sinh,
trong thư phòng của ông phát hiện một chồng hồ sơ, đều là điều tra có liên quan
đến sự cố nổ khí gas đó, trong tài liệu có nói, là một người Trung Quốc mua
chuộc hai sát thủ trong hắc bang Hoa kiều, tỉ mỉ vạch ra sự cố nổ khí gas lần
đó.

Dự vào tính cách của
Lâm Lệ Sinh, tất nhiên phải dối gạt Lâm Yến Vũ chuyện này, để tránh cô chịu đả
kích, nhưng ông lại không bố trí phòng vệ với Lâm Yến Vũ, cho nên Lâm Yến Vũ
nhân lúc ông không có ở nhà mà vào thư phòng của ông, ông không nghĩ tới, đứa
con gái nuôi này của ông cũng đã sớm hoài nghi vụ nổ này không phải là ngoài ý
muốn.

"Vì sao em lại ngi
ngờ?" Tiêu Lỗi khó hiểu."Bởi vì chú thay đổi thân phận cho em, vội vã
đưa em sang Mỹ, em cảm thấy chú làm như vậy rất kỳ lạ, vì thế đã bắt đầu chú
ý." Lông mày Lâm Yến Vũ nhíu lại, dường như không muốn nhớ lại chuyện đã
trả qua trước kia.

"Em có biết em làm
như vậy là rất nguy hiểm hay không, hai mẹ con Trữ Sương Khiết và Tần Tuyển
không phải chỉ dựa vào một mình em là có thể đối phó được, ngộ nhỡ em bị thương
tổn, anh và cha nuôi em đều sẽ không chịu nổi." Tiêu Lỗi cảm thấy Lâm Yến
Vũ mạo hiểm như vậy thật sự là rất không sáng suốt, cô đâu biết rằng Tần gia
thâm sâu khó lường đến cỡ nào. Với sự khôn khéo và năng lực của Lâm Lệ Sinh,
cũng lựa chọn giấu kín, cô là một cô gái yếu đuối, lại muốn báo thù, quả thực
đây là lấy trứng chọi đá.

Lâm Yến Vũ vẫn đau đớn
ôm mặt, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt tàn nhẫn: "Em
muốn bọn họ phải trả cái giá thật đắt." "Chuyện
này không phải em muốn thì đơn giản như vậy, ngay cả chú Lâm cũng án binh bất
động, em có năng lực gì để đi báo thù, đến lúc đó chẳng những không đạt được
mục đích, còn đem bản thân mình đi nộp mạng." Tiêu Lỗi đau lòng nắm lấy
vai cô, bóp chặt vai cô đến đau.

"Mục đích em về
nước, chú Lâm chỉ giả vờ không biết thôi, trên thực tế rất nhiều chuyện đều do
chú âm thầm an bài giúp em, nhà em ở là chú ấy mua, trong nhà cũng có nhiều vệ
tinh, có thể tùy thời ứng phó với các loại tình huống." Lâm Yến Vũ đem tất
cả mọi chuyện nói với Tiêu Lỗi.

Bây giờ Tiêu Lỗi mới
hiểu được, vì sao cô căn bản không sợ mời anh và Tần Tuyển về nhà, hóa ra cô
không phải chỉ có một mình, không đến nỗi vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không
kinh động đến người mà Lâm Lệ Sinh an bài.

"Tại sao em nói
tất cả mọi chuyện cho anh biết sớm một chút, tại sao muốn gạt anh? Lúc Tần Hạc
An dẫn em về biệt thự Hoài Sơn, em vẫn còn gạt anh!" Tiêu Lỗi nhìn vào mắt
của Lâm Yến Vũ, muốn nhìn cho rõ ràng rốt cuộc cô còn có bao nhiêu bí mật.

Lâm Yến Vũ cúi đầu,
dường như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Mục đích em trở lại
Bắc Kinh chính là để tiếp cận người của Tần gia, không nghĩ tới sẽ gặp lại anh,
anh là quân nhân, có tiền đồ và cuộc sống tốt đẹp, em không muốn để anh bị cuốn
vào. Trữ Sương Khiết hận mẹ em và em như vậy, em sợ bà ta sẽ liên đới mà đối
phó với anh."

Cô ngẩng đầu, bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt và cổ của Tiêu Lỗi: "Lỗi à, những điều em nói
đều rất thật lòng, bản thân em thế nào cũng không quan trọng, nhưng em không
thể nhìn thấy anh chịu liên lụy, nếu vậy, thà rằng em chết đi."

Tiêu Lỗi thấy trong mắt
cô có nước mắt, vẻ mặt đau khổ, trong lòng không khỏi cảm động, nhẹ ôm lấy cô:
"Tần Hạc An đã biết thân thế của em, em có muốn nhận lại ông ấy hay
không?" Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Em không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
ông ta đã có vợ và con, chuyện của ông ta không liên quan gì tới em cả."

Nhớ tới lúc nãy nhìn
thấy tình hình của Trữ Sương Khiết ở biệt thự Hương Sơn, Tiêu Lỗi lo lắng, lại
hỏi: "Em đã nói gì với mẹ của Tần Tuyển, vì sao bà ấy lại có biểu tình như
vậy?" "Em không nói gì hết." Lâm Yến Vũ không thừa nhận.

"Không thể nào,
chắc chắn em đã nói gì đó với bà ấy." Tiêu Lỗi hiểu rõ tính cách của Lâm
Yến Vũ, lúc cô tàn nhẫn, khẳng định sẽ tìm đúng nhược điểm trí mạng của đối
phương mà hung hăng đánh trả.

"Em nói với bà ta,
Tần Hạc An đã nói với em rằng, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu bà ta, người
mà ông ấy yêu mãi mãi là mẹ của em, em mới là người thân duy nhất của ông
ấy." Lâm Yến Vũ nói chậm rãi."Còn gì nữa?" Tiêu Lỗi không tin
chỉ đơn giản như vậy. Cô còn giấu diếm.

Anh tấn công dữ dội, cô
không còn cách nào giấu diếm nữa, chỉ phải bất chấp nói hết: "Em còn
nói... Đứa nhỏ này là của Tần Tuyển, em muốn làm cho hai mẹ con họ vĩnh viễn
không thể yên lòng, mãi cho đến chết!"

Vẻ mặt Tiêu Lỗi khó có
thể tin được, dường như không thể tin vào lỗ tai của chính mình, Lâm Yến Vũ lại
có thể nói như vậy với Trữ Sương Khiết, cô lại có thể nói như vậy... Cô lại có
thể đem đứa con của anh mà nói thành con của Tần Tuyển! Điều này khiến anh
không thể nhịn được nữa.

Lâm Yến Vũ nhìn thấy
anh nắm thật chặt tay lại, sắc mặt u ám dọa người, nhưng càng làm cô khiếp sợ
hơn chính là trong ánh mắt ôn hòa của anh giờ đây tràn đầy ủy khuất cùng căm
phẫn, kéo cánh tay anh: "Lỗi à, em biết em sai rồi, em sẽ không bao giờ
nói như vậy nữa, em không phải muốn làm tổn thương trái tim anh, anh tha thứ
cho em... Em không bao giờ nói như vậy nữa đâu!"

"Tôi từ trước đến
nay luôn không nỡ làm tổn thương em, thế nhưng em đây, em ỷ vào việc tôi yêu
em, muốn làm gì thì làm, em đã bao giờ nghĩ tới vì sao tôi lại dung túng em như
vậy, bao dung sự thay đổi thất thường của em? Đó là bởi vì tôi tin tưởng rằng
em cũng yêu tôi, sâu sắc giống như tôi yêu em, kết quả hiện tại tôi phát hiện
ra tôi đã sai rồi, em của bây giờ, không có trái tim cũng không có tình yêu,
thù hận đã làm thất lạc mất bản tính của em rồi, em không còn là em chân thật
đáng yêu của trước kia nữa, chỉ còn lại có một thể xác thảm hại."

Tiêu Lỗi nói một hơi
một tràng dài, sự phẫn nộ mãnh liệt làm cho anh không rảnh để bận tâm đến sự
biến hóa biểu tình của Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ khóc, liều mạng lắc đầu:
"Không phải không phải... Em không phải như anh nói... Em thực sự rất yêu
anh... Nhưng em vừa nhìn thấy Trữ Sương Khiết liền không khống chế được, nhớ
tới mẹ em đã chết thảm như vậy... Lỗi à, em sai rồi, em biết em sai rồi..."

Tiêu Lỗi đứng đậy đi ra
ngoài, Lâm Yến Vũ vẫn đi theo anh, nhưng anh nhẫn tâm xua tay cô ra, cô không
bỏ cuộc, khóc lóc đuổi theo anh: "Lỗi à... Anh hãy tha thứ cho em, em sẽ
không bao giờ nói như vậy nữa..." Tiêu Lỗi cũng không thèm để ý đến cô,
bước nhanh ra khỏi cửa.

Lâm Yến Vũ khóc đến
giàn giụa nước mắt, ngã ngồi xuống đất.

Cô trăm phương ngàn kế
trở về báo thù, kết quả đổi lại được gì? Người cô yêu nhất không còn tin tưởng
cô, chính cô đã bị thù hận làm mất phương hướng, cô cố chấp tổn thương đến mọi
người, cũng sâu sắc làm tổn thương chính cô.

Nghĩ
đến đây, lòng Lâm Yến Vũ đau khôn xiết, bụng một trận quặn đau, đành phải vội
vã rung chuông gọi nhân viên cần vụ. Nếu cục cưng xảy ra chuyện gì, chắc chắn
Tiêu Lỗi sẽ hận cô suốt đời, cô không thể để cho cục cưng xảy ra chuyện được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui