Cố lau nhanh khóe miệng
đang dính kem, Lâm Yến Vũ nhìn hắn cảnh giác, một vẻ mặt tự vệ. Tần Tuyển đi
đến trước mặt cô, ngồi xổm bên cạnh đầu gối cô, nhìn cô: "Hôm nay em rất
đẹp." Lâm Yến Vũ không để ý tới hắn, tiếp tục đưa bánh ngọt lên miệng, bộ
dạng đang ăn rất đáng yêu.
Tần Tuyển giơ tay lau
kem trên khóe miệng cô, đặt vào miệng mút một cái: "Rất ngọt." Lâm
Yến Vũ vẫn không để ý tới hắn, nhưng biểu tình cũng không còn thoải mái nữa.
Muốn hỏi hắn vào đây bằng cách nào, nhưng cảm thấy có hỏi cũng vô dụng, với bản
lĩnh của hắn, muốn có thiệp mời đi vào trong khách sạn là một việc không quá
khó.
"Làm cho em đi
theo anh, khẳng định em sẽ không đồng ý, nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ em, nếu
không anh sẽ không cam lòng, em có nguyện ý đi theo anh hay không?" Tần
Tuyển ngồi kế bên cô.
"Tôi chỉ yêu một
mình Tiêu Lỗi." Lâm Yến Vũ cố gắng duy trì khoảng cách với hắn. Tần Tuyển
gật đầu, lại hỏi: "Nếu không có hắn, người mà em gặp trước là anh, lựa
chọn của em có thể không giống với hiện tại hay không?"
Lâm Yến Vũ nghe nói như
thế, tâm tình vô cùng phức tạp: "Quan hệ huyết thống là không có cách nào
thay đổi được." "Nếu chúng ta không có quan hệ huyết thống gì
cả?" Tần Tuyển lơ đãng nắm tay cô đặt trong tay mình. Lâm Yến Vũ khẩn trương
không biết nói vậy là tốt hay không nữa, lén cầm điện thoại, muốn gọi cho Tiêu
Lỗi.
Tần Tuyển như đã đoán
trước được tâm tư của cô, giơ tay đoạt lấy điện thoại, ánh mắt dừng ở trên
người cô: "Đừng gọi người đến, anh chỉ muốn một mình nói vài câu với em,
nói xong anh sẽ đi ngay." Lâm Yến Vũ không biết làm thế nào, than thở:
"Tôi đã kết hôn, anh còn bức tôi, tôi cũng đã nói với anh, đời này tôi chỉ
yêu một mình Tiêu Lỗi thôi."
"Em nói cho anh
biết đi, anh thua kém hắn chỗ nào, hắn đối xử tốt với em, anh đối với em không
tốt sao? Em đã... Em ở sau lưng anh có thai với người đàn ông khác, anh cũng
chưa hề làm hại em? Lúc em sống trong biệt thự, nếu không phải anh ngày đêm
canh gác, em có thể tiếp tục sống dưới mắt mẹ anh cho tới tận hôm nay cũng khó
mà nói được." Cuối cùng Tần Tuyển cũng đem khúc mắc nghẹn trong lòng thật
lâu nói ra hết.
Mắt thấy vẻ mặt kinh
ngạc của Lâm Yến Vũ, Tần Tuyển quyết tâm đem toàn bộ những chuyện mà hắn biết
nói hết cho cô, nghe được lời nói của hắn, nước mắt Lâm Yến Vũ như chuỗi hạt
châu bị đứt, không ngừng tuôn rơi.
Lúc Diệp Tiểu Khả đẩy
cửa bước vào, nhất thời bị giật mình. Lâm Yến Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, có
một người đàn ông nửa quỳ bên cạnh chân cô, mặt chôn giữa đầu gối cô, bả vai
không ngừng run rẩy, như là đang khóc.
"Yến Vũ..."
Diệp Tiểu Khả kêu lên một tiếng. Lâm Yến Vũ cũng giàn giụa nước mắt, đẩy Tần
Tuyển ra: "Anh đi nhanh đi, có người đến anh muốn đi cũng không
được." Tần Tuyển không nhúc nhích, vẫn đang khóc. Ai nói đàn ông không dễ
dàng khóc, chẳng qua là đau lòng chưa tới mà thôi. Từ lúc thân phận của Lâm Yến
Vũ bị công bố, trong gia đình hỗn loạn, Tần Tuyển cảm thấy sự nhẫn nại của
chính mình đã đến cực hạn.
Tiêu Lỗi cùng những
người khác nghe tiếng thì đi vào phòng liền nhìn thấy tình hình này, kinh ngạc
tột đỉnh, không đợi Tiêu Lỗi hành động, Diệp Tiểu Hàng bước nhanh đến kéo Tần
Tuyển đang bên cạnh Lâm Yến Vũ ra chỗ khác, Tần Tuyển hất tay anh ra, tự mình
đứng lên.
Tiêu Lỗi không tiếng
động tiêu sái đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Yến Vũ, ôm Lâm Yến Vũ đang khóc không
ngừng vào trong lòng, không hỏi gì cả, chỉ che chở cô.
"Cậu mẹ nó vẫn
không để yên à, em gái tôi cũng đã kết hôn, cậu còn quấy rầy con bé." Diệp
Tiểu Hàng vô cùng bực bội, xô đẩy Tần Tuyển. Sắc mặt Diệp Tiểu Phảng cũng khá
khó coi.
Tần Tuyển trầm mặc, ánh
mắt tha thiết nhìn Lâm Yến Vũ chằm chằm, thấy cô không còn sức tựa vào trong
lòng Tiêu Lỗi, nhắm chặt mắt lại, im lặng giống như không còn hơi thở.
"Yến Vũ... Yến
Vũ... Tỉnh lại, đừng làm anh sợ." Tiêu Lỗi ôm chặt vợ yêu, gọi tên của cô.
Diệp Tiểu Khả cầm lấy mặt nạ dưỡng khí đã sớm chuẩn bị cho Lâm Yến Vũ thở, một
hồi lâu, Lâm Yến Vũ mới mở mắt.
Nhìn đến Diệp Tiểu Hàng
cùng Chu Tiều Tiều muốn bắt Tần Tuyển đưa ra ngoài, Lâm Yến Vũ thở dài suy yếu,
mấp máy môi: "Thả anh ấy đi đi." Tiêu Lỗi nghe được giọng nói của cô,
đoán được tâm tư cô, gật đầu với Diệp Tiểu Hàng và Chu Tiều Tiều. Nếu hai vợ
chồng họ không muốn truy cứu Tần Tuyển, người ngoài tất nhiên cũng không nhiều
chuyện, để cho Tần Tuyển đi.
Sau khi mọi người rời
khỏi, Tiêu Lỗi ôm Lâm Yến Vũ vào lòng, mặt dán vào khuôn mặt có chút lạnh của
cô, nói mê: "Đừng sợ, ngoan, đừng sợ, nhìn anh đi, anh ở ngay đây, ở bên
cạnh em, vĩnh viễn bảo vệ em."
"Anh ấy điên
rồi." Lâm Yến Vũ thống khổ chảy nước mắt. Hốc mắt Tiêu Lỗi ướt át, hôn lên
mặt cô: "Bảo bối, đừng như vậy được không, em như vậy khiến anh rất đau
lòng, mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, anh yêu em, anh mãi mãi yêu em."
Lâm Yến Vũ vẫn không
nói lời nào, Tiêu Lỗi nghe cô ho khan một tiếng, nhìn về phía Diệp Tiểu Khả,
Diệp Tiểu Khả nói: "Con bé vẫn có khúc mắc, không đối mặt thì vĩnh viễn
cũng không thể giải thoát được, cậu phải nghĩ biện pháp để con bé nói ra hết
tâm sự."
Tiêu Lỗi đau lòng không
nguôi, cúi đầu nhìn Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ dán khuôn mặt vào lòng anh, giống
như ngại ngùng không dám nói gì cả. Diệp Tiểu Khả nói: "Yến Vũ, ngày mai
chị và em cùng đi tảo mộ cô được không? Cũng để cho cô nhìn thấy, hiện tại em
thật sự quá hạnh phúc, em có một người chồng rất rất yêu thương em, còn có hai
cục cưng sắp chào đời nữa."
Lâm Yến Vũ nghe nói như
thế, từ Tiêu Lỗi trong lòng quay sang, ừ một tiếng. Diệp Tiểu Khả cười nhẹ,
nhường chỗ đó cho hai người họ: "Hai người nói chuyện đi, chị ra ngoài ăn
chút gì đó, cái bụng của chị cũng nhanh đói ghê."
Sau khi Diệp Tiểu Khả
đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Lỗi và Lâm Yến Vũ. Tiêu Lỗi
nói: "Tần Tuyển đến tìm em làm gì?" Lâm Yến Vũ không trả lời ngay,
sau một lúc lâu mới nói: "Anh ấy điên rồi, giống như Trữ Sương Khiết, hoàn
toàn điên rồi."
"Em thế nào, đã
làm gì em?" Lúc này Tiêu Lỗi lo lắng nhất chính là tinh thần trạng thái
của Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ nói: "Em đã nói với anh ấy rất rõ ràng, em chỉ
yêu một mình anh." Tiêu Lỗi chau mày căng thẳng, đoán được mục đích Tần
Tuyển đến nơi này tìm cô. Rất dễ dàng nhận thấy, Tần Tuyển trước giờ chưa từ bỏ
ý định với cô, cho dù biết rõ là anh em ruột, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lúc này Lâm Yến Vũ đã
không còn nước mắt, thở dài: "Tần Tuyển nói cho em biết, anh ấy đã nghe
được đối thoại giữa cha mẹ, đã biết hết toàn bộ sự việc xảy ra. Sau lần gặp em,
tinh thần của Trữ Sương Khiết càng ngày càng cáu gắt, Tần Tuyển không còn cách
nào, đành phải tìm bác sĩ khoa thần kinh giúp bà ấy làm kiểm tra toàn diện.
Bác sĩ kiểm tra ra được
bà ấy đã dùng một loại độc dược mãn tính có thể kích thích hệ thần kinh trong
một thời gian dài. Biệt thự Hương Sơn canh phòng nghiêm ngặt, có thể kê đơn hại
Trữ Sương Khiết không có ai khác, khẳng định là Tần Hạc An, Tần Hạc An đã sớm
biết nguyên nhân mẹ em chết, luôn hận Trữ Sương Khiết thấu xương."
Quả thực Tiêu Lỗi không
thể tin được, một mối tình ngoài giá thú có thể liên lụy ra nhiều ân oán như
vậy, nghĩ đến Trữ Sương Khiết, trong lòng anh có chút bất an: "Hiện tại
Trữ Sương Khiết đang ở đâu?" Lâm Yến Vũ nói: "Tần Tuyển muốn đưa bà
ấy sang Mỹ an dưỡng, bác sĩ nói tế bào não của bà ấy đã bị tổn thương nghiêm
trọng, không còn sống được mấy năm."
Tiêu Lỗi im lặng không
nói, trong đầu suy tư. Lâm Yến Vũ như nhìn ra sự nghi ngờ của anh: "Lỗi à,
toàn bộ bí mật em đều nói hết với anh, trước mặt Tiểu Khả em không nói, là vì
ông ngoại em, ông ngoại em không biết chuyện mẹ em chết không phải là sự cố, bí
mật này, cả đời tốt nhất cũng đừng cho ông ngoại biết."
"Yến Vũ, anh rất
yêu thương em..." Tiêu Lỗi ôm chặt vợ yêu. Lâm Yến Vũ thất thần nói:
"Em không muốn hại Tần Tuyển, nhưng hôm nay anh ấy biến thành như vậy, em
có một nửa trách nhiệm trong đó, cho nên anh ấy đến tìm em để nói những lời
này, anh cũng đừng trách anh ấy, anh ấy cũng giống như em, đều là người bị hại.
Anh ấy nói với em, phải về Mỹ, cả đời này cũng không bao giờ quay về đây nữa.
Từ nay về sau, em và anh ấy sẽ không còn bất kỳ ân oán nào nữa."
Tiêu Lỗi hiểu được ý tứ
của cô, đối với Tần Tuyển, cô không phải không áy náy, chẳng qua vẫn chôn giấu
thật sâu ở tận đáy lòng, khoảng thời gian ở tại biệt thự Hoài Sơn kia, tuy nói
là Tần Tuyển tra tấn cô, chi bằng nói rằng bọn họ tra tấn nhau thì đúng hơn.
Nhưng cô thật sự có thể
rộng lượng giống như cô đã nói? Tiêu Lỗi nhìn cô, thấy cô cầm miếng bánh ngọt ở
trên bàn tiếp tục ăn, như là chuyện trước đó chưa từng xảy ra, ôm vai của cô:
"Chúng ta về nhà trước thôi." Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Như vậy sao
được, hôn lễ của chính mình, em phải kiên trì đến cuối cùng."
"Anh sợ em chống
đỡ không được." Tiêu Lỗi nói. Lâm Yến Vũ nói: "Em chống đỡ không được
thì anh có thể giúp đỡ em, hơn nữa, em còn có cục cưng mà, cục cưng cũng sẽ bảo
vệ em." Lúc này Tiêu Lỗi mới cười chua xót, bàn tay khẽ đặt lên bụng cô mà
vuốt ve.///////////////////////
Sau khi hôn lễ kết
thúc, Tiêu Lỗi nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Phảng. Trong điện thoại, Diệp
Tiểu Phảng hỏi anh, tình hình của Lâm Yến Vũ như thế nào, mọi người trong nhà
rất quan tâm cô.
"Chúng ta đã quá
sơ sót, không nghĩ tới thằng nhóc kia lại trà trộn vào, Tiểu Hàng và Chu Tiều
Tiều vốn muốn đánh hắn một trận, nhưng Yến Vũ muốn thả hắn đi, nên anh liền
ngăn cản." Diệp Tiểu Phảng đã đồng ý với Lâm Yến Vũ, buông tha Tần Tuyển.
Tiêu Lỗi ừ một tiếng:
"Yến Vũ đã không có việc gì, chuyện này dừng tại đây, sau này em sẽ chú ý,
không để cho cho bất cứ người nào của Tần gia tiếp cận cô nữa." Diệp Tiểu
Phảng nói: "Thật sự không có việc gì là tốt
rồi, chúng ta đều sợ con bé chịu không nổi, anh thấy thằng nhóc Tần Tuyển kia
chắc là điên rồi, không biết hắn nói gì đó với Yến Vũ, để Yến Vũ khóc thành như
vậy."
"Không có chuyện
gì, em sẽ từ từ khuyên bảo cô ấy, tin tưởng em, cô kiên cường hơn so với trong
tưởng tượng nhiều." Tiêu Lỗi nói. Diệp Tiểu Phảng cười một tiếng:
"Anh tin cậu, dù không tin ai nhưng không thể không tin cậu, những người
làm công tác đặc nhiệm như cậu, giỏi nhất chính là tẩy não."
"Yên tâm đi, giao
cô ấy cho em, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Tiêu Lỗi cam đoan với Diệp
Tiểu Phảng. Diệp Tiểu Phảng nói: "Được, anh đại diện toàn thể gia đình
giao em gái cho cậu, cậu phải làm cho con bé khỏe mạnh và an khang, mở rộng
trái tim vui vẻ mà sống."
Gác máy, Tiêu Lỗi trở
về phòng tìm Lâm Yến Vũ, nhìn thấy cô đang bỏ nhật ký của Diệp Hinh Nhiên vào
trong một túi đựng hồ sơ, hỏi: "Chuẩn bị mang đi đốt à?" "Tại
sao anh lại thông minh như vậy?" Lâm Yến Vũ quay đầu nhìn người chồng mới.
"Anh không biết em
nghĩ gì sao?" Tiêu Lỗi ôm cô từ phía sau. Lâm Yến Vũ nói: "Khó trách
người ta nói gần son thì đỏ, anh thông minh như vậy đều do em lây truyền sang
cho anh."
"Vậy hai đứa nhóc
của chúng ta gọi là Thông Thông, Minh Minh, có được không?" Tiêu Lỗi đề
nghị. Lâm Yến Vũ gật đầu, ôm anh làm nũng: "Được, tên này rất hay. Chồng
yêu à, buổi tối lúc em không ngủ được, anh làm con gấu bông cho em nha, em muốn
ôm anh ngủ."
Hôm sau, trong nghĩa
trang tĩnh mịch và trang nghiêm, Diệp Tiểu Khả cùng Lâm Yến Vũ đều đặt bó hoa
trên tay xuống, đứng một bên, nhìn Tiêu Lỗi ngồi xổm bên cạnh mộ bia, đem mấy
quyển nhật kí cùng thư từ, ảnh chụp của Diệp Hinh Nhiên tất cả đặt trước mộ
châm lửa đốt, im lặng cầu khẩn, xin nguyện cho linh hồn người chết có thể thanh
thản bay lên thiên đường.
Những trang giấy ố vàng
này, nhảy múa trong ngọn lửa một chút rồi hóa thành tro tàn, Lâm Yến Vũ khẽ lau
khóe mắt, nhìn Tiêu Lỗi đứng dậy, đưa tay về phía anh, Tiêu Lỗi dìu cô, hai
người cùng nhau cúi đầu trước mộ bia.
Diệp Tiểu Khả đứng bên
cạnh nói: "Cô, con gái cùng con rể đến tảo mộ cô, cô ở trên trời nhất định
phải phù hộ Yến Vũ sinh một đôi cục cưng trắng trẻo mập mạp."
Sau khi hai vợ chồng họ
cúi đầu, Diệp Tiểu Khả hướng về phía mộ bia của người cô hồng nhan bạc mệnh này
cúi đầu ba cái. Ba người nhìn ngọn lửa trước mộ bia hoàn toàn dập tắt, cùng
sánh vai đi xuống núi.
Tiết trời tháng Tư,
trong không khí thoang thoảng mùi hoa không biết tên, Diệp Tiểu Khả đề nghị đến
Ngọa Phật Tự gần đó xem vườn hoa anh đào.
"Đi qua Ngọa Phật
Tự, chúng ta lại đến Ngọc Uyên Đàm xem cây anh đào, rồi đến Nguyên Đại thưởng
thức hoa hải đường, ở tại đó dùng cơm trưa, hai người đồng ý không?" Diệp
Tiểu Khả là một cô gái cởi mở yêu đời.
Tiêu Lỗi chưa thốt nên
lời, nhìn Lâm Yến Vũ, trong lòng Diệp Tiểu Khả biết đây là anh ta lo lắng Lâm
Yến Vũ mệt nhọc quá mức sẽ động thai, khuyên nhủ: "Người mang thai tốt
nhất nên đi lại nhiều, hít thở chút không khí thiên nhiên trong lành, khỏe hơn
so với ở lâu trong nhà. Em rể à, em có thể yên tâm 100%, có tiến sĩ Y khoa là
chị ở đây, cam đoan em gái sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Tiêu Lỗi cười, đồng ý
với đề nghị của cô. Diệp Tiểu Khả hết sức phấn khởi, gọi điện thoại cho Chu
Tiều Tiều, nhân lúc anh ta còn chưa quay về Huệ Châu, rủ anh ta cùng ra ngoài
dạo chơi.
Lâm Yến Vũ nhìn bóng
dáng của Diệp Tiểu Khả, thấy cô vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bạn trai, nhìn
Tiêu Lỗi nói: "Đến khi nào thì em mới có thể không
buồn không lo vui vẻ giống như Tiểu Khả?"
Tiêu Lỗi nói:
"Cảnh tùy tâm sinh, nghĩ thoáng hơn, bỏ xuống hết mọi thứ, xem nhẹ được
mất như một hiển nhiên, chỉ có người xem nhẹ được và mất, tâm tình mới có
thể thực sự cởi mở
được."
Cảnh tùy tâm sinh...
Lâm Yến Vũ nghe lời của anh, có chút suy nghĩ. Tiêu Lỗi ôm thắt lưng của cô, lặng
lẽ nói một câu với cô, Lâm Yến Vũ cười khanh khách, Tiêu Lỗi nhân cơ hội này
hôn lên cổ cô.
Diệp Tiểu Khả vừa quay
đầu lại, bắt gặp đôi vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, cười đến thoải mái, âm
thầm thở dài, đến khi nào, cái hạnh phúc như vậy mới có thể đến
lượt cô đây?
Một ngày đi chơi vô
cùng vui vẻ, về đến nhà, Lâm Yến Vũ cảm thấy hơi mệt, ăn cơm xong liền lên
giường nghỉ ngơi. Tiêu Lỗi vào thư phòng vẫn chưa ra ngoài, không biết làm trò
gì trong đó nữa, Lâm Yến Vũ xem tivi một lát, cảm thấy nhàm chán, gọi anh:
"Lỗi ơi... Lỗi à..."
Tiêu Lỗi nghe giọng cô
gọi, nghĩ đến chắc là thân thể cô không thoải mái, từ trong thư phòng chạy qua,
thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, có phải thấy khó chịu ở chỗ nào hay không?
Ban ngày mệt mỏi?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh làm nũng:
"Anh đừng làm nữa, ở lại với em đi, chúng ta mới kết hôn có hai ngày, mà
anh đã không ở cùng với em rồi."
"Một lát nữa nha,
anh còn có chút việc phải giải quyết. Em ôm Tiểu Hùng ngủ trước đi." Tiêu
Lỗi vuốt ve mái tóc cô, dỗ dành cô, đưa chú gấu Teddy mới mua cho cô
ôm."Em không cần Tiểu Hùng, Tiểu Hùng cũng không thể thay thế anh
được." Lâm Yến Vũ giống như một đứa bé mè nheo không buông tha, ném Tiểu
Hùng sang một bên.
Phụ nữ mang thai nữ
nhân vui buồn thất thường, hơn nữa từ trước đến nay anh luôn ngoan ngoãn phục
tùng cô, đành phải thỏa hiệp: "Được được, em chờ anh 2 phút, anh đi tắt
máy tính, ngoan, đừng làm loạn nữa, 2 phút là được rồi." Tiêu Lỗi rút tay
ra, đi đến thư phòng. Lâm Yến Vũ đành phải nằm trong chăn đợi.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu
Lỗi đi ra , cùng cô nằm ở trong chăn, ôm cô, cùng cô nói chuyện, ngón tay ăn ý
dây dưa cùng một chỗ.
Lâm Yến Vũ nói:
"Ngay kia cha em sẽ trở về Mỹ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến sân bay
tiễn cha có được không?" "Một mình anh đi cũng được, bụng em đã lớn
như vậy rồi, đừng chạy khắp nơi nữa." Tiêu Lỗi không đồng ý để cô đi cùng.
"Em không sao mà,
cũng không phải là không thể vận động." Lâm Yến Vũ kháng nghị. Chuyến trở
về này của Lâm Lệ Sinh, hai cha con không biết khi nào thì mới có thể gặp
lại nhau, về tình về lý đều phải đến tiễn ông."Được rồi, đến lúc đó bàn
sau." Tiêu Lỗi không muốn tranh cãi với cô, chỉ là một chút việc nhỏ thôi
mà.
Tay Lâm Yến Vũ ôm lấy
cổ đang đeo nhẫn của anh, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại. Anh là quân nhân,
lúc mặc quân trang thì không thể đeo bất kỳ trang sức gì, cho dù là nhẫn kết
hôn cũng không được, vì thế cô đã suy nghĩ ra một biện pháp, dùng một sợi dây
chuyền bạch kim lồng chiếc nhẫn cưới vào để đeo, như vậy anh có thể đem theo
nhẫn mỗi ngày mà không bị người khác phát giác.
Nhà mới xinh đẹp, người
chồng ôn nhu, cục cưng sắp chào đời, mọi thứ tốt đẹp hệt như truyện cổ tích,
vừa thực vừa hư, Lâm Yến Vũ mở to mắt, thấy ở bên cạnh Tiêu Lỗi đang cầm quyển
sách xem dưới ánh đèn. Từ lúc cô mang thai, anh bỏ thuốc lá và rượu, trước mặt
của cô cũng rất ít dùng điện thoại di động và máy tính, trước kia khi anh nhàn
rỗi liền lên mạng, hiện tại chỉ có thể đọc sách.
Lâm Yến Vũ nhìn anh,
đường cong sườn mặt anh tuấn rõ rệt, tự đáy lòng nói: "Cám ơn anh đã cho
em tất cả mọi thứ." "Gì?" Tiêu Lỗi khó hiểu ghé mắt nhìn cô một
cái. Lâm Yến Vũ cười tươi như hoa: "Em nói cám ơn anh, chồng yêu, anh cho
em mọi thứ, làm cho em nhìn thấy hy vọng của cuộc sống."
Trái tim Tiêu Lỗi xúc
động, ôm cô, dán vào mặt cô: "Anh cũng cám ơn em, bởi vì em đã giao em cho
anh, là một không hai trên thế giới này, có em ở bên cạnh anh, anh rất hạnh
phúc."
Trên đời còn cái gì có
thể so với một người hiểu mình lại là người yêu thân thiết của mình? Cảm xúc
thăng trầm, sự đời vui vẻ khó lường, nhiều năm như vậy, bên cạnh không thiếu
những người khác phái ưu tú lui tới, nhưng không ai có thể giống như anh hoặc
như cô, đem lại cho đối phương nhiều rung động, cùng nhau trưởng thành, cùng
nhau trải qua mọi chuyện, chia sẻ vui buồn yêu ghét, vốn dĩ đối phương đã sớm
trở thành một dấu ấn trong thể xóa nhòa trong cuộc sống lẫn nhau.
Trong cuộc đời của mỗi
người, tình yêu có thể đến vài lần, nhưng thực sự yêu thì chỉ có một. Không có
anh hay cô, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, thời gian cũng sẽ luân chuyển như
thường, chẳng qua là đóa hoa trong lòng kia sẽ héo úa không bao giờ có thể nở
rộ lần nữa.