Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

【Nụ hôn ấy, cứ bất ngờ như vậy không hề dự đoán trước mà tiến tới. Tôi đột nhiên mở lớn con mắt, phản chiếu một màu vàng chói mắt……】

※※※

Mặt trời chiều ngả về tây.

Trạm xe bus trước cửa đại học S.

Một tay Mộ Nghịch Hắc đặt ở trong túi quần, một tay cầm tiền xu, cúi đầu nhìn bảng hướng dẫn trước mặt, ánh mắt chuyên tâm tĩnh lặng.

Tôi đứng ở bên cạnh người anh, cúi đầu nhìn mũi chân, chính là yên lặng chịu đựng những nữ sinh xung quanh không phải ngó đầu ánh mắt  lúc này nhìn hoặc khinh thường hoặc hiếu kỳ hoặc tức giận hoặc nham hiểm, bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh giống như chim vàng anh nhỏ nhẹ: “Hạ Tiểu Bạch, bạn đứng ở đây là đang đợi xe bus à?”

Cô ta nói chính là tiếng địa phương thành phố X, ở chung quanh đều là tiếng Quan Thoại [1], đặc biệt đột ngột nói ra.《bigbab0l.wordpress.com》

Lưng tôi cứng đờ, hung hăng mà nghiến răng. Ngẩng đầu, dĩ nhiên trên mặt là tươi cười, dùng tiếng địa phương trả lời: “Không phải chờ xe, không thể ngờ sao có thể gặp bạn Đại Thông ở đây?”

Nghe tôi nói xong, Triệu Thông Dĩnh sáng suốt không giận mà ngược lại còn cười: “A! Mình chỉ là tò mò, một trạch nữ như bạn sao có thể đi ra ngoài cửa?”

Tôi hai tay vòng ở trước ngực, nâng cằm liếc cô ta, một bộ dáng nữ manh, trả lời lại một cách mỉa mai: “Xuy! Đầu năm ngay cả Đại Thông cũng nói đến yêu đương, trạch nữ ra khỏi cửa có gì đáng ngạc nhiên sao?”

Triệu Đại Thông vẻ mặt biến sắc, lấy tay kéo cánh tay áo của người con trai, gắt giọng: “Trình Quân, anh xem đồ đệ của anh, sao nói chuyện lại cứ mang theo giễu cợt châm biếm, lại còn bực bội!”

Bực bội? Tôi chính là bực bội cái đầu Đại Thông của cô có được không? Đừng có tự đem chính mình nghĩ về người khác vậy chứ!

Trình Quân cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh. Khóe miệng có chút nhếch lên, anh ta nói: “Tiểu Bạch, sao vừa mới nói chuyện bạn đã mang theo đao súng? Ai tuyên chiến chọc giận em à?”

Rõ ràng là giọng nói trêu chọc quen thuộc, nhưng bởi vì anh ta che chở cho cái đầu hành tây kia, lúc này lời nói đó rơi vào trong lỗ tai tôi lại thành một giọng điệu châm chọc gay gắt.

Xem thường quay lại, tôi câu này đã muốn thoát ra khỏi miệng “ TMD Tôi Hạ Tiểu Bạch nói chuyện chính là lung tung! TMD Chính là  nói chuyện mang theo giễu cợt châm biếm! TMD Chính là  lời nói mang theo đao súng đấy!” Mới vừa dâng nên đến cổ họng, trên vai đột nhiên bị một bàn tay đặt lên, khí nóng ở bên tai, giọng nói điềm đạm: “Tiểu Bạch, chúng ta ngồi ở xe 43.”

Quay sang, con mắt sáng ngời lấp lánh gần trong gang tấc.

Tôi nghẹn một chút, bỏ khoanh tay ở trước ngực, đem lời nói thô tục nghẹn ở trong cổ họng mạnh mẽ nuốt vào sâu trong bụng, gật đầu: “A! Xe 43 là xe có điều hòa, 2 đồng.” Lời nói ra thực tự nhiên chuyển từ ngôn ngữ địa phương X sang tiếng Quan Thoại.

Ở trước mặt Mộ Nghịch Hắc, tôi nào dám có can đảm tranh cãi la lối om sòm?

Lời nói của tôi vừa ra khỏi miệng chuyển thành nhẹ nhàng, vẻ mặt hai người giống như nhau, đồng thời hướng mắt nhìn về phía Mộ Nghịch Hắc.

Trong nháy mắt, tôi rõ ràng thấy Triệu Thông Dĩnh nhìn Mộ Nghịch Hắc, trong ánh mắt bỗng chốc hiện lên một chút quỷ dị!

Mộ Nghịch Hắc đối với bọn họ làm như không thấy, khóe miệng nhẹ nở nụ cười, lấy hai đồng tiền xu nhét vào trong tay tôi: “Này, tiền xe.”

Ngón tay khô ráo ấm áp lướt qua tay tôi, mang theo sức mạnh khiến cho tôi cảm thấy yên lòng, truyền thẳng vào trong lòng tôi.

Lúc này đây, tôi đột nhiên ý thức được — —

Hóa ra, tôi không phải là một người.《bigbab0l.wordpress.com》

Đột nhiên, cảm thấy thanh âm nói chuyện không cần quá lớn, cũng có thể có sức mạnh!

“Tiểu Bạch, không giới thiệu bọn anh với nhau sao?”

Ngẩng đầu, Trình Quân đang nhíu mày nhìn tôi.

Tôi còn chưa nghĩ mở miệng ra giới thiệu như thế nào, người bên cạnh đã rất tự nhiên đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Mộ Nghịch Hắc bạn trai Tiểu Bạch.”

Trình Quân sửng sốt một chút, nói ra một hơi tiếng Quan Thoại chuẩn mực, chìa tay ra bắt tay anh: “Chào anh! Tôi là Trình Quân, ‘tiểu sư phụ’ của Hạ Tiểu Bạch.”

Nhìn bọn họ bắt tay cùng một chỗ, mặt tôi liền biến thành 囧囧! Bọn họ cho rằng đây là cuộc gặp mặt lãnh đạo cấp cao của hai quốc gia sao? Lại còn bắt tay! Rất phong độ, rất kiểu cách, rất không tự nhiên, rất…… rất  dọa người!

“Hả?” Hắc oa nhíu mày một chút, vẻ mặt kỳ dị nhìn tôi: “Bát giới, em nhận ‘tiểu sư phụ’ này khi nào?”《bigab0l.wordpress.com》

Chỉ một câu nói kỳ dị của anh không biết tại sao lại thoáng khiến tôi run run!

Anh đây, đây không phải nói là cười lạnh sao?

“Tiểu Bạch năm đó lúc học vẽ, bởi vì căn bản không tốt, Trình Quân luôn luôn mang cô ấy tới phòng vẽ tranh, cho nên cô ấy kêu Trình Quân  là ‘Tiểu sư phụ’.” Triệu Thông Dĩnh luôn luôn làm cảnh bên cạnh lại đúng lúc nói chen vào giải thích, nét mặt tươi cười như hoa nhìn Mộ Nghịch Hắc: “Học trưởng, anh còn nhớ em không? Em là bí thư ban văn nghệ Triệu Thông Dĩnh, chúng ta ở chỗ giáo sư Tôn có gặp qua vài lần!”

Mộ Nghịch Hắc nhìn cô ta, hiện ra nét mặt không có cảm xúc: “Thực xin lỗi, tôi không có ấn tượng.”bigbab0l.wordpress.com

Triệu Đại Thông trong nháy mắt bị giết chết!《bigbab0l.wordpress.com》

Tuy rằng thực rất không tốt, nhưng câu nói kia của hắn “Tôi không có ấn tượng” Thật sự làm cho tôi thích đến chết!

Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đại Thông một mảng đỏ tía, tôi lập tức cảm thấy cả người rất hả hê vui sướng tràn trề sướng quá a a a a!

Nhưng mà……

Nhớ tới CC từng nói qua với tôi “Gian / tình”, tôi đang nhíu mày nghĩ Mộ Hắc oa làm sao có khả năng ở trước mặt đóa hoa tươi đẹp mang tên Thông Dĩnh này nói “không có ấn tượng”, anh bỗng nhiên nắm cả vai tôi nói: “Tiểu Bạch, xe tới.”

Tôi ngẩng đầu, đúng là nhìn thấy xe 43 ở trước mặt mở cửa ra.

Đang muốn xoay người rời đi, Triệu Đại Thông vừa mắc nghẹn liếc mắt chiếc xe bus trước mặt một cái, khóe miệng châm biếm nhếch lên, chậm chạp nói: “Tiểu Bạch, hai người muốn đi đâu? Xe Trình Quân đang đỗ ở phía trước kia, để chúng mình đưa các bạn đi! Trời nóng như vậy, xe bus liệu có chỗ cho người ngồi không nha?”

Nha nha cái phi [2]!《bigbab0l.wordpress.com》

Đại Thông này nhất định là không có việc gì muốn đào lại sao?

Trước kia, không biết là ai hàng ngày sau lưng tôi lén lút không biết xấu hổ ngồi xe bus một tiếng đồng hồ đi tìm Trình Quân! Nếu cô ta không chịu khó kiên trì bền bỉ đi sớm về khuya mặc gió mưa, bằng không với quan hệ vừa là bạn vừa là thầy của tôi với Trình Quân nhiều năm như vậy, còn có thể cho cô ta có chỗ đứng sao?

Nhớ tới mối hận đoạt mất tình yêu năm đó, tôi đang cố nén ngọn lửa giận, bên cạnh lại nghe thấy Mộ Nghịch Hắc hỏi: “Hả? Em nói là một trong 2 chiếc xe con đỗ ở kia?”

Tôi nhìn qua, tôi nhìn bãi đậu xe đằng trước chỉ có hai chiếc xe một đen một trắng đỗ ở kia.

Thông Dĩnh một bộ dạng đắc ý vênh mặt lên: “Vâng, chính là chiếc xe con BMW có bốn con số 2 kia.”

A a a a! Tôi nói Đại Thông này hiện tại như thế nào “2” như vậy, thích thú là vì xe và biển số xe phối hợp với nhau!

“Như vậy à!” Mộ Hắc gật đầu, khóe miệng hiện ra nụ cười lịch sự: “Thật trùng hợp, xe của tôi cũng đỗ ở vị trí bên cạnh.”

Nghe vậy, Trình Quân cùng Triệu Thông Dĩnh quay đầu nhìn lại, đợi thấy rõ chiếc xe kia cùng biển số xe thì, hai người cùng im lặng há miệng.

Tôi vẻ mặt đang kinh ngạc ngửa đầu nhìn Mộ Hắc oa khóa lác mà mặt không đỏ tim không đập mắt không chớp cái nào, anh đã mỉm cười với hai người kia gật đầu chào tạm biệt: “Chúng tôi đi trước, tạm biệt!”

“Bang bang!”

Đem tiền xu bỏ vào hòm tiền, Mộ Nghịch Hắc nắm tay tôi đi đến phía sau cùng ngồi xuống.

Tôi nhìn xuyên qua cửa sổ xe bus thấy hai người vẻ mặt kỳ dị, buột miệng hỏi: “Hắc oa, xe kia thật sự là của anh?”

Anh  nhìn tôi, trong mắt chan chứa dịu dàng: “Em gọi anh là cái gì? Hả?”

Tôi trừng mắt nhìn, rõ ràng trả lời: “Mộ Nghịch Hắc.”

Anh quay sang nhìn về phía trước, khôi phục lại vẻ mặt than: “Không phải!”

Tôi vừa mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, hiện ra một vẻ mặt “quả  nhiên là như thế”, anh bỗng nhiên lạnh lùng mà bổ sung thêm một câu: “Bạn có việc mượn xe của anh, anh chỉ tạm thời dùng xe anh ta phá.”

Xe phá phá phá phá?

Tôi yên lặng mà liếc nhìn cái miệng anh  đang nói tới phá cái xe lấp lánh ánh vàng kia, trong lòng 囧囧 nghĩ: Tôi không phải đang nói đùa có biết không?

Cửa sau xe bus kêu một tiếng đóng cửa “răng rắc”, xe chậm chạp khởi động.

Từ khi hẹn hò tới nay, Mộ Hắc ở trước mặt tôi biểu hiện lúc nào cũng hòa nhã dễ hiểu, nhưng lúc này vẫn nhíu mày nhìn bên ngoài cửa sổ, một bộ dáng “Anh rất không thích, anh rất khó chịu!”

Tôi ngồi bên người anh, trầm tư suy nghĩ hai trạm xe bus, cuối cùng cũng không hiểu bộ dạng “không vui” của anh từ đâu mà đến.

Gãi gãi tóc, đảo đảo con mắt, sau khi nuốt nuốt nước bọt, tôi thật cẩn thận đưa mắt lên nhìn anh: “Cái này…… anh không phải không vui?”

Anh hé mắt liếc tôi một cái, nhếch miệng, chậm rãi hỏi tôi: “Tiểu Bạch, anh hỏi lại một lần: Em vừa rồi gọi anh là gì?”

Tôi trừng mắt nhìn, vừa há miệng nói ra một chữ “Mộ”, mắt anh nhanh chóng mạnh mẽ nhìn qua, tôi bị làm cho rối tung, ngay tức khắc đem hai chữ “Nghịch Hắc” nói ra thành “Hắc oa”!

Khóe môi anh cong lên, trong mắt cũng lộ ra ý cười, nâng tay sờ đầu của tôi, cười: “Đồ ngốc!”

Anh, anh, anh ta đây là là ám chỉ tôi nên gọi anh ấy là “Hắc oa” Sao?

Mấy ngày hôm trước, là ai bởi vì tôi không chịu gọi tên anh mà dùng cái mặt than ra đón tôi?

Nhẹ nhàng liếc mắt thấy vẻ mặt anh  đã “trời quang mây tạnh”, tôi yên lặng ngửa đầu nhìn nóc xe: Thật chẳng rõ Hắc oa này sao lại vui vẻ thất thường a, thật thật làm cho tôi đây không thể tưởng tượng nổi!com

※※※

Buổi tối, bảy giờ.

Tôi ngửa đầu nhìn nhìn phòng triển lãm Phong Hòa đã muốn đóng cửa, lại quay đầu nhìn nhìn Mộ Nghịch Hắc đang cúi đầu rút điện thoại ra, cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Nơi này, Hắc oa nơi này, chúng ta không phải muốn đi xem phim sao? Nơi này, nơi này là phòng triển lãm mà? Rạp chiếu phim ở đối diện……”

Nói xong, tay của tôi chính xác mà chỉ hướng của rạp chiếu phim sừng sững ở phía sau chúng tôi.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Hiện tại rạp chiếu phim đang chiếu 《Sắc Giới》, em muốn xem sao?”

Hai mắt tôi nhất thời phát ra tia sáng, đầu có chút giống như con gà con mổ thóc: “Xem xem!”

Anh nhíu mày, nhìn tôi kỳ dị, có ý sâu xa nói: “Rạp chiếu phim đều là bản đã được cắt bớt, em muốn xem như vậy, hôm khác anh tìm bản chưa cắt bớt cho em xem.”

Nói xong, anh rút điện thoại ra đặt ở bên tai, bước chậm rãi đi đến bên cạnh gọi điện thoại.

Tôi yên lặng cúi đầu gẩy gẩy ngón tay— —

Ai muốn xem bản cắt bớt cho thiếu nhi? Ai muốn xem cái kiểu tư thế trình độ cao hồi hình châm[3]? Ai muốn xem cái mông toàn bộ/ trần trụi của Thang Duy cùng Lương Triều Vĩ? Tôi rất rất muốn xem hoàn toàn là tiếng Quan Thoại, một người con trai dân quốc[4] hóa trang thành Tổng tư lệnh có được hay không? Tên này quả thật không hiểu  được tôi đây tâm hồn băng thanh ngọc khiết!

Đang sôi sục hận thù như vậy, anh đã thả điện thoại xuống vẻ mặt cười cười hướng tôi ngoắc tay: “Tiểu Bạch, đến đây.”

Sau đó tôi cùng Mộ Nghịch Hắc được một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da dẫn đường, theo đường chuyên dùng cho nhân viên công tác đi vào trong Nghệ quán không một bóng người, tôi nhịn không được dùng cánh tay huých anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không phải là có người quen làm việc ở trong này?”

Anh nhướng mày: “Chuyện này em cũng nhìn ra?”

Tôi cằm giương lên đắc ý: “Đúng vậy! Người mù cũng nhìn ra, huống hồ em có đôi mắt sắc bén như thế này?”

Nói xong, lấy hai ngón tay chỉ thẳng vào hai con mắt của mình.

Khóe mắt anh hạ xuống, không nói nhưng cười. Cúi đầu dắt tay tôi, lôi tôi vào một gian phòng triểm lãm.

Đi vào trong phòng triển lãm trong nháy mắt, tôi dường như đi vào một đại dương bao la màu vàng!

Nơi này trưng bày hàng loạt tác phẩm nổi tiếng “Quỳ Chi Luyến” của Tỉ Tử.

Trên tường, hơn mười bức họa được bố trí tấy cả đều là hoa hướng dương, chúng có màu sắc giống nhau, lại ngàn hình vạn trạng phong tình!

Ở dưới nét bút của Tỉ Tử, dưới vải vẽ tranh sơn dầu hoa hướng dương đã không còn là thực vật, mà nó có chứa cảm xúc nguyên sơ cùng sinh mệnh nóng bỏng.

Nét bút kia phóng khoáng, toát ra màu sắc kia, sự khôn khéo kia, tình cảm mãnh kiệt dào dạt kia…… Tôi cảm xúc dâng trào không nhìn hết được sự những bức tranh kiều diễm ở phòng, dào dạt cảm xúc dâng lên mà tuôn trào……

Đi xem qua một vài bức, chúng tôi đi tới trước bản vẽ 《rất yêu thích chi quỳ》của Tỉ Tử phỏng theo 《hoa hướng dương 》của Van Gogh.

Mộ Hắc oa ngửa đầu nhìn bức tranh trên tường, bỗng nhiên mở miệng nói với tôi: “《hoa hướng dương 》của Van Gogh là bức tranh yêu thích nhất của anh.”

“A!”

Tôi trộm nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ tới tôi đưa bông hoa hướng dương  loại giống mới giá trị 2830 đồng thổ lộ với anh, đột nhiên phúc chí tâm linh[5]— — chẳng lẽ, tôi thổ lộ thành công là nhờ phúc của cây hoa hướng dương? Tạo ngiệp chướng nha! Tôi như thế nào mắt mù chọn đúng bức tranh hoa anh ta yêu nhất?

“Tiểu Bạch.”

“Vâng?”

“Em thích nhất bức tranh nào?”

Tôi ngửa đầu nhìn về phía anh, đèn trên tường chiếu vào trong mắt anh, ánh mắt trong suốt, ánh vàng lấp lánh.

Trong nháy măt, tôi cảm thấy hình dáng của anh ta cực kỳ giống một người.

“Em thích nhất bức tranh à……” Tôi nhìn bức tranh trên tường, từ từ nhếch mép, nói từng chứ từng chữ một: “《Hoa Hướng Dương》của Van Gogh!”

Anh cười, nét mặt mềm mại nhẹ nhàng.

Tôi liếc mắt nhìn anh, nói: “Em không phải bắt chước theo anh! Khi em mười hai tuổi đã thích bức tranh này, em là thích theo sư phụ!”

Anh không nói, chỉ đứng ở kia yên lặng nhìn tôi. Dáng vẻ chuyên tâm kia, cho tôi có một loại cảm giác: Anh đang đợi tôi tiếp tục……

“Em nói sư phụ đây không phải là Trình Quân.” Nhìn bức tranh trên tường, tôi không nhanh không chậm nói xong: “Nghỉ hè năm mười hai tuổi ấy, ba mẹ em vì công việc mà phải đi xa nhà, liền đăng ký cho em tham gia trại hè dành cho học sinh trung học. Khi em được đưa đến đó thì, em mới biết được trại hè đó tổ chức mỹ thuật hội họa lấy chủ đề “Tô màu cuộc sống”. Trong đó mỗi đứa trẻ đều là họa sĩ nhí, duy nhất em đến hình tròn cũng không biết vẽ! Bởi vì giáo viên không đủ, em không ai có ai hướng dẫn, vì không từ chối được sự níu kéo của em, dì trưởng quản lý tìm tiểu tử thối có bức vẽ đẹp nhất làm thầy giáo của em, cũng chính là em nghe theo lời sư phụ.”

Nghe thế, anh nhẹ nhíu mày một chút: “Tiểu tử thối có bức vẽ đẹp nhất?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy! anh ấy lớn hơn em ba tuổi, vẻ giỏi lắm, nhưng rất khó tính! Khi dạy em vẽ, chưa bao giờ cho em sửa bức vẽ. Mỗi lầm em theo cùng nhau vẽ vật thể, anh ấy đều sớm hoàn thành bức vẽ, ngồi bên cạnh em một bên nghe nhạc một bên chơi điện tử, khi không đúng thì nói ra một câu ‘Đường ranh giới sáng tối bị em ăn mất à?’,‘phản quang bị em dấu đi chỗ nào rồi?’ các loại châm chọc khiêu khích trong lời nói. Chờ em hoàn thành bức vẽ xong, anh ấy lại lấy bút chì ở trên bức vẽ của em vẽ một đống vòng tròn không đẹp, sau đó tên đó thuận tay ném bức vẽ cho em, bắt chính em vẽ lại một lần……”

Anh chuyên tâm nghe.

Nhìn bức tranh trên tường, tôi hí mắt, cười khẽ: “Có một lần, anh ấy mang đến một quyển tranh nước ngoài cho em xem, nói cho em biết anh ấy thích nhất 《 Hoa Hướng Dương 》của Van Gogh. Bởi vì đó là bức tranh bậc nhất trên thế giới em biết, tuy rằng chính mình vẫn chưa cảm thấy được bức tranh có bao nhiêu tuyệt vời, nhưng là yên lặng thích theo. Lúc ấy hoàn toàn là thích theo phong trào,chỉ cần cảm thấy anh ấy thích cái gì đó khẳng định có chiều sâu có ý nghĩa…… Sau này, tự mình vẽ được, mạnh mẽ hiểu được, nét bút của Van Gogh không ngừng xoay tròn giống như ánh nắng mặt trời nóng chảy tháng tám luôn luôn thấy được nội tâm  sôi trào  nhiệt tình cùng sức sông, bị cái này cảm hóa, cũng thuận theo tự nhiên yêu thích thôi……”

Nói đến này, tôi giương mắt nhìn anh: “Anh vì sao lại thích 《 Hoa Hướng Dương 》 của Van Gogh?”

Ánh mắt anh đột nhiên sáng ngời lóng lánh, ngoảnh đầu nhìn bức tranh trước mặt, có chút đăm chiêu nói: “Đã quên! Khi còn nhỏ thích cái này cái nọ, luôn có các lý do vô cùng kỳ lạ. Sau khi trưởng thành, bởi rằng sẽ không dễ dàng như vậy mà yêu thích cái gì, khi còn trẻ con đã thích cái gì đều gọi là ‘thích nhất’……”

Lấy lời nói của anh lặp lại thưởng thức một phen, tôi ngẩng đầu vẻ mặt sùng bái nhìn anh: “Em phát hiện những lời nói này của anh có chiều sâu có ý nghĩa có triết lý có đẳng cấp a!

Anh nhướng mày cười, đối với lời nói của tôi không nói đúng sai.

Khen anh béo anh thật đúng là lên mặt? Trong lòng tôi thầm giễu cợt một câu, ngửa đầu tiếp tục tìm hiểu bức tranh phía trước.

Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm bức tranh một lúc, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em còn nhớ rõ sư phụ kia gọi là gì không?”

Trong lòng tôi “hồi hộp” một chút.

“Còn nhớ a!”

“Anh ta gọi là gì?”

Cái tên kia vừa mới lên tới cổ họng, ta bỗng nhiên cười: “Anh ấy gọi  là‘William’, ha ha ha, có phải hay không rất buồn cười? Ha ha ha……”

Tôi vẫn còn cười một lúc, không nghe thấy anh lên tiếng, ngẩng đầu đã nhìn thấy anh vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi ngừng cười, giải thích: “Em mỗi lần nói ra tên này, bạn em đều chê cười là em sáng tác ra ‘mộng vương tử’. Nghĩ lại cũng đúng, một tiểu hài tử xấu xa người Trung Quốc lại có tên gọi của vương tử nước Anh, thật sự rất hài hước! Ba mẹ anh ấy dám chắc là Vương tử giả!”

Nghe tôi nói như vậy, anh khẽ nhăn mày lại, có chút do dự hỏi: “William, tên này thật sự rất hài hước sao?”

“Cũng không phải! Khi đó, bởi vì em không biết Anh quốc có vương tử William, ngược lại cảm thấy tên của anh ấy rất êm tai! Sau khi trưởng thành, mỗi lần nhắc tới tên của anh ấy, đều bị mọi người xung quang trêu trọc một phen, dần dần cũng cảm thấy tên nước ngoài này rõ ràng cũng rất phổ biến! Mỗi lần nói ra, chính mình đều phải quái lạ cười một cái……”

Ngừng lại một chút, tôi còn nói: “Đến bây giờ, cuối cùng em cũng không biết tên tiếng trung chỉ biết tên tiếng anh của anh ấy là ‘William’!”

“Vì sao lại không hỏi anh ta?”

“Khi đó, bởi vì anh ấy đi rất bất ngờ, chưa kịp hỏi……”

Nói như vậy, trong lòng từ từ xuất hiện sự chua chát, trong lồng ngực từ từ có cái gì đó trướng lên.

“Tiểu Bạch, em thích anh ta không?”

Anh đột nhiên hỏi như vậy. Âm thanh trầm lắng, vang vọng ở trong phòng triểm lãm, có vẻ vô cùng kỳ ảo.

Tôi sợ run một chút. Lông mi khẽ chớp, khẽ nhếch môi cười, từ từ nói từng chữ từng chữ một: “Thích a……”

Đến âm thanh cuối cùng, tôi đè xuống tới mức rất rất nhỏ.

Anh bỗng dưng quay đầu nhìn về phía tôi— —

Tôi ngửa đầu nhìn bức tranh Hoa Hướng Dương, trong mắt tầm nhìn có chút mông lung, thanh âm cũng có chút mơ hồ: “Một thiếu niên ưu tú như vậy, em như thế nào có thể không thích chứ? Khi đó, không chỉ là thích, là cực kỳ thích, thích nhất luôn!”

Khi lời nói của tôi tan biến trong không khí, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Ngẩng đầu,  con ngươi anh  nhìn thẳng mắt tôi, con ngươi đen như thủy tinh có ánh sao tản ra, ánh mắt nóng chảy kia dường như có thể hòa tan hết tất cả mọi thứ.

Anh lần đầu tiên dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn tôi, khiến tôi không khỏi ngẩn người, ngay cả hô hấp cũng trở lên thật dè dặt. Phòng triển lãm to như vậy, bầu không khí trong phút chốc có chút ngượng ngùng.

Theo bản năng cắn cắn môi, con mắt ta đảo đảo hai vòng, ngượng ngùng nhìn xung quanh, chỉ vào một bức tranh ở bên cạnh nói: “Bên kia…… Chúng ta sang bên kia xem đi?”

Vừa mới di chuyển được hai bước, anh bỗng nhiên gọi tôi lại: “Tiểu Bạch.”

“Vâng?”

Tôi vừa mới quay đầu, mặt mũi miệng anh hiện thật rõ ở ngay trước mắt— —

Nụ hôn kia, cứ như vậy ùn ùn kéo tới không hề dự đoán trước mà tiến tới.

Tôi đột nhiên mở to mắt, phản chiếu một mảng vàng chói mắt……

Mùa hè năm đó, trong vườn hoa hướng dương dưới ánh nắng chiều cùng  hương thơm của cỏ xanh bùn đất.

Cô bé sau đầu búi tóc tay chân vụng về đem công cụ vẽ vật thể để vào trong hộp rồi đem cả bức tranh cho vào túi sách phía sau, khom lưng gọi thiếu niên đang ngửa mặt nằm trên mặt đất nghe nhạc: “William, sắp đến thời gian tập hợp, chúng ta phải đi thôi!”

Thiếu niên từ từ mở mắt ra, con mắt đen nhánh bị ánh mặt trời vàng rực chiếu rọi.

Ở lỗ tai chiếc tai nghe nhỏ đang hát bài của nhóm nhạc Eagles 《Hotel California》[6]:

There she stood in the doorway, I heard the mission bell, And I was thinking to myself, “This could be Heaven or this could be Hell”……

『Cô gái kia đã đứng ở ngưỡng cửa, tôi nghe tiếng chuông nhà thờ, nên tôi trầm ngâm và tự nhủ: “Nơi đây có thể là thiên đường hay địa ngục”……』

Thiếu niên nắm lấy tay cô bé từ dưới mặt đất đứng lên, cô bé đem cả túi đựng tranh đưa cho người ấy, vừa đi vừa quay đầu nói nhỏ: “Nhanh lên, nếu không lại về muộn……”

Dưới nắng chiều, búi tóc lỏng lẻo của cô gái chuyển động lên xuống dưới ánh sáng lờ mờ, thiếu niên hí mắt, hô một tiếng: “Hạ Tiểu Bạch!”

Cô bé mở miệng, quay đầu đáp: “Vâng?”

Trong nháy mắt ngoảnh đầu, thiếu niên đã hôm môi cô bé, mắt của cô bé lập tức mở rất lớn, trong viên đồng tử nhìn thấy hoàn toàn là ánh vàng rực rỡ của hoa hướng dương……

Chiếc tai nghe nhỏ ở trong lỗ tai đang hát:

“You can checkout any time you like, but you can never leave!”

Thiếu niên ngẩng đầu, trong con mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Hạ Tiểu Bạch, về sau phải gọi anh là ‘sư phụ’!”

Đem túi tranh khoác ở trên vai, xoay người cầm lấy bức tranh ở trong tay cô bé, thiếu niên kéo cô bé vẫn còn đang sững sờ tại chỗ: “Đi! Mỗi lần đều là bởi vì em quá chậm chạp, chúng ta mới về muộn……”

“You can checkout any time you like, but you can never leave!”

『“Bạn có thể trả phòng bất cứ khi nào bạn muốn, nhưng bạn không thể rời khỏi đây!”』

Khi còn bé lòng đã rung động một lần, có thể lại chịu đựng được mười năm đã qua nữa hay không?

Hết chương 3.

Chú Thích

[1]   Tiếng Quan Thoại – Quan Hỏa: Ngôn ngữ được dùng chủ yếu của người Trung Quốc

[2]   phi:  chỉ sự khinh miệt

[3]Hồi hình châm: một tư thế trong quan hệ…

[4]Dân quốc: Trung Hoa dân quốc.

[5]chí phúc tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra.

[6]Eagles 《Hotel California》: Eagles là ban nhạc rock của Mỹ, thành lập tại Los Angeles, bang California vào đầu thập niên 1970. Album phòng thu bán chạy nhất của họ Hotel California được xếp hạng thứ 37 trong danh sách500 Album vĩ đại nhất mọi thời đại của tạp chí Rolling Stone.

《bigbab0l.wordpress.com》


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui