Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

【Giờ khắc này, tôi đột nhiên bi thương hiểu được——Tôi sắp mất đi, không phải chỉ là anh. Mà là—— Cùng những gì liên quan tới anh, cả thế giới. 】

※※※

Vừa mới xuống lầu cùng dì Tịnh, một cô giúp việc phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà chạy lại, dùng tiếng Quan Thoại mang theo giọng quê nói với chúng tôi: “Dì Tịnh, Hạ tiểu thư, tiên sinh đã trở lại, vừa trở về phòng. Chờ tiên sinh xuống, là có thể ăn cơm.”

“Được rồi, cô đi xuống chuẩn bị trước một chút.” Dì Tịnh phái cô ấy vào phòng bếp, quay đầu cười nhẹ nhàng nhìn tôi: “Hạ tiểu thư, có thể giúp tôi lên phòng gọi thiếu gia được không?”

Đối mặt với ánh mắt hiền lành mà lại sâu xa của dì ấy như vậy, tôi không thể cự tuyệt.

Lên lầu, cửa phòng ngủ khép hờ, âm thanh nói chuyện từ trong phòng truyền ra rõ ràng.

Anh nói tiếng anh, thanh âm, giọng điệu, nhịp hoàn toàn thuần khiết. Thanh âm so với khi nói tiếng Trung hơi trầm một chút, nghe ra có vài phần mị hoặc không rõ.

Tôi nghe xong vài câu, đại khái hiểu được anh đang cùng Dr.Suess nói chuyện về tình trạng bệnh tình của cha anh. Anh nói, thân thể bây giờ của cha anh không thể trở lại nước Anh điều trị, anh sẽ mau chóng phái máy bay riêng đón Dr.Suess cùng trợ lý đến thành phố S, mong ông ấy chuẩn bị sẵn sàng.

Tốc độ nói của anh so với khả năng nghe bình thường của tôi nhanh một chút, trong khi nói lại xen lẫn rất nhiều danh từ y học hỗn loạn, tôi chỉ có thể nghe hiểu được một chút. Liên tưởng + suy đoán một chút, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ biết tim của cha anh có bệnh, vừa làm “coronary artery bypass graft” (Ghép mạch mới cho động mạch vành). Giải phẫu rất thành công, nhưng vì tuổi già, tình trạng thân thể trước mắt còn chưa thật ổn định v.v……

Tôi tựa vào trên cánh cửa yên lặng chờ, cho đến khi anh nói “Thanks!” Lại nói “Bye!” Sau đó, mới đi lại gõ cửa.

Sau khi nghe được “Mời vào”, tôi đẩy cửa ra, đứng ở cửa nói với anh: “Dì Tịnh để em tới gọi anh xuống lầu ăn cơm.” Giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt lành lạnh.

Anh cầm di động trong tay, đứng ở kia nhìn tôi, con mắt giống như ngọc thạch màu đen ngâm trong nước, làn nước trong suốt giữa hơi thở lạnh lẽo.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng bức người như vậy, tôi nhưng lại không trốn tránh, giương mắt lập tức nhìn chằm chằm lại anh.

Hai người cách nhau khoảng ba thước như vậy, không tiếng động nhìn nhau một lúc. Bỗng nhiên anh nhếch môi cười, đưa đi động để lên bàn trang điểm bên cạnh, giọng trầm trầm nói với tôi: “Anh muốn thay quần áo trước. Tiểu Bạch, qua phòng bên kia trong tủ quần áo bên trái ngăn thứ ba, giúp anh lấy một cái áo phông.” Vừa nói như vậy, anh vừa cúi đầu cởi cúc áo sơmi.

Mặc dù tôi tôi không có chút tình nguyện vì anh cống hiến sức lực, nhưng lại càng không nguyện đứng ở đây nhìn anh không coi ai ra gì mà cởi quần áo, đành phải bất chấp khó khăn, tâm không cam tình không muốn tự mình đi đến phòng quần áo lấy quần áo trong tủ cho anh.

Phòng quần áo của anh thiết kế thuộc loại nhập của Đài Loan, trong phòng tắm cũng cùng loại. Sắp xếp cả hai đều dùng gỗ Hắc Đàn phối với hợp kim nhôm, nhìn vào phía trong, ổn trọng, quý khí mười phần.

Tôi vội vàng lướt qua tủ giầy với đầy chật các loại giầy, treo đầy chật cà vạt đến áo sơ mi rồi áo phông, đi đến phía trước bên trái tủ ngăn thứ ba, sau khi mở ra, lọt vào trong tầm mắt là quần áo mặc nhà từ màu đậm đến nhạt đều được sắp xếp ngay ngắn có trật tự.

Mơ hồ nhìn lướt qua, kiểu cách đơn giản, chất liệu đẹp tốt, chế tác tinh xảo cùng nhãn hiệu nổi tiếng, nếu quần áo cũng có khí chất, một tủ quần áo như vậy chỉ có thể sử dụng một lời để nói——xa hoa.

Nâng tay từ trên mắc áo lấy xuống một chiếc áo phông màu nâu nhạt tinh khiết, nhìn áo nhãn hiệu D&G, tôi bất giác nhếch khóe miệng lên——

Ha ha! Lúc trước, tôi lại buồn cười nghĩ đến anh lại mặc hàng hiệu vùng rừng núi.

Đều nói phụ nữ như quần áo, nếu trong tủ quần áo của anh đầy chật quần áo tên tuổi, sao phải khổ sở có một người bạn gái vùng rừng núi?

Đóng cửa tủ lại, quay người lại đã thấy anh hai tay đút túi quần, tựa vào trên cửa phòng quần áo, híp mắt có chút đăm chiêu nhìn tôi.

Trên người toàn bộ cúc áo sơ mi đã cởi ra, lộ ra xương quai xanh đường nét ưu mĩ, bộ ngực rắn chắc rộng lớn cùng cơ bụng gầy gò mạnh mẽ. Ngọc khắc kỳ lân trong suốt óng ánh buông ở trước ngực, làn da màu lúa mạch làm nổi bật lên, càng thêm hiện ra vẻ tinh thuần không tỳ vết.

Lúc này, anh trong tư thái lười nhác, cao ngạo bướng bỉnh tà khí không kiềm chế được như vậy, nhìn qua có chút xa lạ cùng……gọi người.

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, trên mặt lại không chút dấu hiệu.

Đi lên phía trước, tôi đi qua đưa quần áo cầm trong tay: “Đây, anh thay ở đây, em đi ra ngoài chờ anh.”

Anh không nhận, vẫn như vậy không nhúc nhích tựa vào trên cửa chăm chú nhìn tôi, giống như tượng thạch.

Tôi bị anh nhìn có chút bực mình, tiến lên từng bước, cầm quần áo nhét lên người anh, vừa muốn đi qua từ bên người anh, lại bị anh cầm chặt lấy cổ tay, quay người bị đặt ở trên cánh cửa.

Nắm cổ tay của tôi, kéo tay trái tôi tới trước ngực, anh ôn nhu hỏi tôi: “Tiểu Bạch, vòng tay kia đâu?”

Tôi cúi mắt xuống, mặt không chút thay đổi đáp: “Trước khi em về nhà đã để lại ở ký túc xá.”

Anh im lặng một lúc, lại hỏi tôi: “Tiểu Bạch, còn nhớ ngày đấy anh đưa vòng tay cho em hay không, khi ở khách sạn, chúng ta đã nói những gì……”

Tôi nhíu nhíu mày.

“Khi đó em hỏi anh: Bị độc vật gì cắn? Bị thương ở nơi nào? Có trúng độc hay không?” Khuôn mặt từ từ áp lại gần, ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi, trong thanh âm lộ ra ý cười không rõ cảm xúc: “Nhớ rõ anh lúc đấy trả lời em như thế nào không? Hả?”

Tôi nghiêng mặt đi, nhìn về phía cà vạt, không nói.

“Bị độc vật này của em cắn phải, vết thương để lại trong tim, độc đã thấm sâu.” Sau khi anh dùng đúng giọng nói tốc độ cùng vẻ mặt nói ra những lời này, bỗng nhiên nâng tay bắt lấy cằm của tôi, vặn ngang mặt của tôi, bức tôi đối diện với anh, “Hạ Tiểu Bạch, trước khi độc của anh được giải hoàn toàn, em mơ tưởng không chịu trách nhiệm mà trốn tránh……”

Nâng mắt nhìn thẳng vào con ngươi tĩnh mịch như đầm sâu, ngạo mạn từ từ nhếch khóe miệng lên, với nụ cười khinh thường của anh.

Không một chữ, vô cùng trào phúng——

Mộ Nghịch Hắc, cắn ở ngực anh, hại anh trúng độc là người kia, là mối tình đầu của anh, không phải em.

Anh nhìm chằm chằm khóe miệng nhếch lên của tôi, nhíu mày, ánh lửa rõ ràng ngập tràn trong mắt, nói đến nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Tiểu Bạch, thái độ này của em là gì?” Thế, đã giận dữ.

Tôi tiếp tục duy trì im lặng. Chỉ là, độ cong khóe miệng càng thêm sâu.

Là châm chọc.

Cũng thoải mái——

May mắn.

May mắn, chỉ là cái bóng mà thôi.

Nếu.

Nếu, anh thật sự là triệt triệt để để yêu em, bảo em nhẫn tâm như thế nào……

Ánh mắt anh nhiễm hỏa nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt kia hận không thể đem tôi rút gân lột da hoàn toàn ăn vào bụng.

Chưa bao giờ gặp qua anh giận lớn như vậy, trong lòng tôi cũng hoảng sợ.

Cuối cùng, trong lúc cục diện bế tắc của chúng tôi bị một tiếng gọi: “Dì Tịnh để cho tôi tới gọi hai người xuống ăn cơm ” Đánh vỡ.

Tôi nghiêng đầu——

Chu Diệp Lâm đang ôm hai tay ở phía trước nhìn tôi, khóe miệng ngang ngạnh hơi nhếch qua một bên, trong ý cười mỏng manh gồm bảy phần cảm giác toan tính cùng ba phần…… Ghét!

Anh ta như vậy không thèm che dấu ý bất mãn toát ra đối với tôi như vậy, làm cho tôi ngạc nhiên đồng thời, cảm thấy lạnh run một trận——

Về sau……

Tang Tử Du,  Hàn Sơ Kiến cùng với Trần Quyển Quyển toàn bộ bạn bè của anh, đều bởi vì sự hiện diện của tôi mà làm cho tất cả chán ghét tôi đi?

Giờ khắc này, tôi đột nhiên bi thương hiểu được——

Tôi sắp mất đi, không phải chỉ là anh.

Mà là——

Cùng những gì liên quan tới anh, cả thế giới.

Mộ Nghịch Hắc không có nhìn anh ta.

Hơi hơi híp mắt lại, sau khi thoáng bình ổn lại cảm xúc, anh bỗng dưng buông ra cổ tay của tôi, vô cùng thân thiết nâng tay xoa xoa tóc tôi,  chớp lông mi cười nhẹ, nhìn tôi ấm áp nói: “Tiểu Bạch, em đi xuống trước. Anh thay xong quần áo sẽ xuống sau.”

Từ trước đến nay anh đều như vậy. Mặc dù có phẫn nộ, cũng sẽ không làm trò ở trước mặt người khác dịu mặt xuống với tôi.

Tôi im lặng một lúc, rầu rĩ “Vâng” một tiếng, gật đầu cười xa lạ với Chu Diệp Lâm, nâng bước rời đi.

Khi đi qua từ bên người anh ta, anh ta bỗng nhiên mở miệng gọi tôi lại: “Cải thìa.”

Tôi quay đầu: “Hả?”

Anh ta nhếch nhếch cằm lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống liếc tôi một vòng, cũng thực cũng giả nói: “Bộ quần áo này rất được……” Ngừng lại một chút, “Thực nâng khí chất của cô.”

Tôi cười nhẹ: “Cám ơn! Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Xoay người một cái chớp mắt, biểu tình trên mặt hoàn toàn trống rỗng.

Ra cửa.

Tôi cúi đầu nhìn áo sơ mi tơ lụa màu trắng+quần cạp cao màu đen+thắt lưng bảo thạch đẹp đẽ quý giá rất khác biệt kiểu cách cung đình, cúi đầu cười——

Đúng.

Khí chất bây giờ, là quần áo đưa lên. Không cần thiết, phải đem chính mình làm công chúa.

※※※

Trong phòng ăn.

Bàn ăn to như vậy, chỉ mình tôi, Mộ Nghịch Hắc cùng Chu Diệp Lâm ba người ngồi.

Mộ Nghịch Hắc ngồi ở bên cạnh tôi, vừa nói một số chuyện không quan trọng cùng Chu Diệp Lâm ở đối diện, một bên gắp rau cho tôi.

Sau khi trên bàn ăn, tôi vẫn cúi mắt như vậy, im lặng mà lại chuyên tâm ăn các thứ, hai tai không nghe thấy chuyện ở bên cạnh.

Khi dì Tịnh đem canh cá trích đương quy hầm cách thủy bưng lên, Mộ Nghịch Hắc không để cho dì đưa tay múc canh, tiếp nhận thìa lấy ra một bát đưa cho tôi, thanh âm ôn hòa dặn: “Tiểu Bạch, canh hơi nóng chút, uống thì nhớ cẩn thận.”

Tôi nhàn nhạt nhìn anh một cái, gật đầu: “Được.”

Dì Tịnh ở một bên cười: “Hạ tiểu thư, hương vị đồ ăn có hợp khẩu vị ăn uống của tiểu thư không?”

“Vâng, đều rất ngon.”

“Vậy là tốt rồi.” Dì cười cười, sau khi lấy thìa múc canh cho Mộ Nghịch Hắc xong, dặn nói: “Thiếu gia, canh cá này bổ huyết rất tốt, thiếu gia uống thêm hai chén.”

Mộ Nghịch Hắc còn chưa kịp trả lời, Chu Diệp Lâm bên kia đã lưu manh cười cười nói: “Dì Tịnh, anh cháu múc canh cho cải thìa, dì múc canh cho anh cháu, canh này của cháu, có phải là cải thìa múc hay không?”

Động tác múc canh của tôi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn phía anh ta.

Anh ta tựa lưng vào ghế ngồi, nhếch môi nhìn lại tôi, trong mắt mang theo vài phần suy nghĩ cùng…… Khiêu khích?

Dì Tịch ở bên cười cười, hỏi: “Chu thiếu gia trong lòng rất hy vọng là Sơ Kiến tiểu thư tới múc canh cho thiếu gia đi?”

Chu Diệp Lâm nhíu mày: “Không, Chu thiếu gia này chỉ hy vọng uống canh cải thìa múc.”

Nghe anh ta nói như vậy, Mộ Nghịch Hắc vẫn không tỏ thái độ vươn cánh tay đặt ở trên vai tôi, trong thanh âm lộ ra ý cười: “Muốn để Tiểu Bạch múc canh cho cậu, đầu tiên kêu tiếng ‘Chị dâu’.”

“Em nói rồi, anh khi nào cưới cô ấy vào cửa, em khi đó đổi giọng gọi ‘Chị dâu’.” Tạm dừng, cười tà, “‘Chị dâu’ em về sau, chỉ có thể là cùng tên anh khắc ở cùng một chỗ trên giấy kết hôn.”

“Nếu như vậy, bây giờ liền đổi cách gọi đi.” Mộ Nghịch Hắc thản nhiên bỏ lại những lời này, nghiêng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt như hồ sâu thâm thúy có chút lạ lẫm ôn nhu từ từ mở ra, “Cái tên kia, trừ ‘Hạ Tiểu Bạch’ ra, không thể có người thứ hai.”

Lời này, anh nhẹ nhàng nói ra, giọng nói cũng không quyết liệt, trong mơ hồ lại hiện ra sự kiên nhẫn không để cho người khác hoài nghi.

Tiếng nói vừa dứt, bên trong một mảnh yên tĩnh.

Ngay cả Chu Diệp Lâm vẫn cà lơ phất phơ cũng không tự giác ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chúng tôi.

Tôi trầm mặc nhìn lại anh.

“Ngốc cái gì chứ? Tiểu Bạch, cái này không phải em không phải vẫn biết nói sao? Hả?” Khi một âm cuối cùng khéo léo cắt đứt, mắt anh mềm mại trong nháy mắt đọng lại. Độ cong khóe miệng còn cong cong, ánh mắt cũng lạnh lẽo như ngọc, rất không có ý cười.

Chuyển tầm mắt,  Chu Diệp Lâm cùng dì Tịnh cũng ở nơi đó nhìn tôi, giống như đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

Cúi đầu cầm lấy thìa, múc một thìa canh cá cho vào miệng, sau khi nuốt xuống bụng, tôi nhìn Mộ Nghịch Hắc, tiếng cười yếu ớt nói: “Canh đã không còn nóng, nhân lúc độ ấm vừa phải, nhanh nhanh uống đi?”

Anh không nói.

Tôi còn nói: “Đúng rồi, buổi sáng Trình Quân gọi điện thoại nói, hôm nay sẽ đem hành lí của em đến trường học. Cơm nước xong, anh đưa em trở về đi?”

Vốn là ánh mắt không ấm không cười, trong nháy mắt, càng thêm lạnh như băng đông tụ lại.

Cho tới nay, tôi yêu cũng nghĩ gả đi, đều là —— Mộ Nghịch Hắc.

Thế thôi.

Mộ Dung Tĩnh Huyền.

Dòng họ cao quý cùng cái tên bất phàm như vậy, như thế nào có thể là cái tên “Hạ Tiểu Bạch” tối tăm mà lại bình thường?

Hết chương 36.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai ~~~

Hai người kia như thế nào bị ta viết thành cái dạng này? Nghiệp chướng!!!!

Sống quá một đoạn này, sẽ tốt………..

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui