Thiên nhai minh nguyệt đao

- Tôi rất hiểu ngài, cũng biết ngài đã từng trải qua một chuyện đau lòng, người khiến con tim ngài bị tổn thương, nhất định rất giống tôi. Giọng nói của Minh Nguyệt Tâm rất kiên định, nàng nói tiếp:
- Nhưng ngài nhất định phải hiểu rõ, cô ta là cô ta, không phải tôi, cũng không phải là ai khác.
Vì thế ngài không cần phải trốn tránh, bất cứ ai cũng không cần trốn tránh.
Câu nói cuối nàng không hề nói ra, nàng tin chắc hắn nhất định có thể hiểu được ý của nàng.
Gió vẫn đang thổi, tấm rèm vẫn đang lay động, hắn vẫn chưa đi!
Nàng nghe thấy tiếng hắn thở dài, lập tức nói:
- Nếu ngài thật sự muốn chàng sống thêm một năm nữa, thì nên làm được hai chuyện.
Hắn cuối cùng cũng mở miệng:
- Chuyện gì?
- Nội trong bảy ngày này ngài tuyệt không được bỏ đi! Nàng chớp chớp mắt rồi nói tiếp:
- Trưa nay, ngày còn phải cùng tôi ngồi xe ra phố, tôi muốn đưa ngài đi gặp vài người.
- Người nào?
- Người mà không hề muốn Yến Nam Phi sống thêm ba ngày!
Trưa - Tại sao phải ngồi xe?
- Bởi vì tôi chỉ muốn ngài thấy bọn chúng, chứ không muốn chúng trông thấy ngài. Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên cười cười nói:
- Tôi biết ngài cũng không muốn trông thấy tôi, nên tôi đã chuẩn bị đeo lên mặt một cái mặt nạ.
Mặt nạ mà nàng mang là một tấm mặt nạ hình Phật Bà, khuôn mặt mập mập tròn tròn, cười cười trông như một em bé mũm mĩm, làm nền cho thân hình nhỏ nhắn thon thả của nàng, xem ra thật sự rất buồn cười.
Phó Hồng Tuyết vẫn đến nhìn cũng không nhìn qua nàng lấy một lần, trong cánh tay trắng nhợt, vẫn là thanh đao đen sì luôn được cầm chặt.
Xem ra trong ánh mắt của hắn, trên thế gian này đã chẳng còn chuyện gì đáng để hắn cười.
Nhưng đôi mắt của Minh Nguyệt Tâm phía sau tấm mặt nạ đang chăm chú nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
- Ngài có muốn biết người đầu tiên tôi muốn đưa ngài đi gặp là ai không?
Phó Hồng Tuyết không phản đáp.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Là Đỗ Lôi, Nhất đao động phong lôi Đỗ Lôi Phó Hồng Tuyết không phản ứng gì.
Minh Nguyệt Tâm thở ra một hơi, nói:
- Xem ra ngài rời bỏ giang hồ thực sự đã quá lâu rồi, đến người này ngài cũng không biết.
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh lùng hỏi:
- Sao ta nhất định phải biết hắn?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bởi vì hắn cũng là người có tên trong bảng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Bảng gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Giang hồ danh nhân bảng!
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết càng trắng nhợt.
Hắn biết người đã nổi danh trong chốn giang hồ, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ quyết không cúi đầu trước kẻ khác!
Năm xưa Bách Hiểu Sinh sáng tác Binh khí phổ, bình phẩm thiên hạ cao thủ, tuy là rất công chính, nhưng vẫn dẫn đến một cuộc truy sát lẫn nhau, sau đó thậm chí có người nói hắn cố ý khiến cho trong giang hồ nổi sóng gió.
Ngày nay Giang hồ danh nhân bảng này lại làm sao mà có? Phải chăng cũng có một sự rắp tâm nào ở đây?
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nghe đồn tấm bảng danh nhân này là do chính tay Công tử Vũ viết ra, trên bảng tổng cộng chỉ có danh tự của mười ba người.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên cười nhạt, nói:
- Tên của chính hắn đương nhiên không có trên bảng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Ngài đoán đúng rồi.

Ánh mắt Phó Hồng Tuyết chuyển động, lại hỏi:
- Còn Diệp Khai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Tên của Diệp Khai cũng không có, điều này có thể vì Diệp Khai đã hoàn toàn rời khỏi giang hồ, đã là người ngoài, đã ở thiên thượng của thiên ngoại.
Phó Hồng Tuyết im lặng, ánh mắt đã tới một nơi xa xăm.
Phương xa góc trời, gió mát thổi quanh, có ống tay áo một người đang vờn bay trong gió, dường như là đang vượt gió mà đi.
Minh Nguyệt Tâm:
- Tôi biết Diệp Khai là người bạn duy nhất của ngài, lẽ nào ngài cũng không có tin tức gì của hắn?
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết bỗng lại trở nên lạnh ngắt như mũi đao, lạnh lùng đáp:
- Ta không có bạn, một người cũng không.
Minh Nguyệt Tâm khẽ than trong lòng, quay lại đề tài, hỏi:
- Ngài tại sao không hỏi tôi, trên bảng có hay không có tên ngài?
Phó Hồng Tuyết không hỏi, chỉ vì hắn căn bản không cần hỏi.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Có lẽ ngài vốn chẳng cần hỏi, trên bảng đương nhiên là có tên của ngài, cũng có cả tên của Yến Nam Phi!
Nàng ngừng lại, lại nói:
- Bảng danh nhân này tuy đã ghi rõ thứ tự tên không phân trước sau, nhưng một tờ giấy dài viết mười ba cái tên chắc chắn phải có trước sau rồi.
Phó Hồng Tuyết cuối cùng nhẫn không được hỏi:
- Người đứng đầu trong danh sách là ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Là Yến Nam Phi!
Cánh tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết đang siết chặt lại từ từ thả lỏng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Chàng hành tẩu trong giang hồ, tại sao không bao giờ có một ngày yên ổn, bây giờ ngài đã rõ hết rồi.
Phó Hồng Tuyết không mở miệng, xe ngựa đã dừng lại, đang dừng đối diện với một cao lầu.
Gác của Hội Tân Lầu ười trượng.
- Tôi biết Đỗ Lôi trưa nào cũng tới nơi này dùng bữa, ngày nào cũng ăn tới giờ này mới đi! Minh Nguyệt Tâm nói:
- Những thứ mỗi ngày hắn ăn đều là bốn món và hai bát cơm, một bình rượu, đến thực đơn cũng chưa từng thay đổi.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết vẫn hoàn toàn vô cảm, nhưng con ngươi lại bắt đầu thu nhỏ lại.
Hắn tự biết lần này sẽ gặp phải một đối thủ rất đáng sợ.
Cao thủ trong giang hồ như mây, nào chỉ có ngàn trăm, nhưng có tên trên bảng lại bất quá chỉ có mười ba.
Mười ba người này, đương nhiên đều là những nhân vật rất đáng sợ.
Minh Nguyệt Tâm vén tấm rèm che cửa sổ của xe ngựa lên một chút, nhòm ra ngoài, đột nhiên nói:
- Hắn ra rồi.
Đang là chính ngọ.
Khi Đỗ Lôi từ trong Hội Tân Lầu bước ra, bóng của hắn đúng lúc bị chính chân hắn dẫm lên.
Chân hắn đang mang một đôi ủng đế mềm đáng giá tám mươi lượng bạc một đôi, hãy còn mới nguyên!
Mỗi khi hắn mang đôi ủng mới và dẫm lên bóng của chính mình, trong lòng hắn tự dưng cảm thấy háo hức kì lạ, hắn muốn cởi bỏ đôi ủng, cởi bỏ tất cả những gì mặc trên người để rồi chạy xuống lòng đường mà gào ầm lên.
Nhưng hắn đương nhiên không thể làm như thế, bởi vì bây giờ hắn đã là người nổi tiếng, rất rất nổi tiếng.
Bây giờ mỗi việc hắn làm đều chuẩn xác như tiếng trống canh lúc nửa đêm vậy.
Bất luận là đi tới nơi nào, bất luận phải ở lại nơi đó bao nhiêu lâu, hắn ngày nào cũng nhất định phải đi ăn cơm cùng một giờ, nhất định phải ăn cùng một loại món ăn.
Tuy có lúc hắn ăn như điên, nhưng vẫn không hề đổi món!
Bởi vì hắn hy vọng người khác đều cho rằng hắn là một người chuẩn xác mà có hiệu quả, hắn biết mọi người đối với kiểu người như thể trong lòng sẽ nể trọng hơn một chút, đây là niềm vui thích và sự hưởng thụ lớn nhất của hắn.

Trải qua mười bảy năm khổ luyện, năm năm phấn đấu, sau bốn mươi ba trận huyết chiến lớn nhỏ, tất cả những cái hắn hy vọng có được, chính là điều này.
Hắn nhất định phải khiến bản thân hắn tin rằng hắn đã không còn là đứa trẻ lang thang với đôi chân trần suốt năm không có ủng mang.
Thanh đao nạm đá quý dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh, trên đường có rất nhiều người đều đang ngắm nhìn thanh đao của hắn, từ trong cỗ xe ngựa đen sì đối diện kia dường như cũng có hai cặp mắt đang chăm chú nhìn hắn.
Những năm gần đây hắn đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm rồi, mọi người đều quen với điều này.
Nhưng hôm nay đột nhiên hắn lại cảm thấy rất không tự nhiên, giống như một thiếu nữ lâa thể đứng giữa một đám đông nam nhân vậy.
Phải chăng là bởi vì hai cặp mắt trong cỗ xe ngựa đối diện, đã nhìn xuyên qua cái vỏ ngoài được phủ đầy vàng của hắn, đã nhìn thấy được đứa trẻ lang thang với đôi chân trần kia.
Một nhát đao xẻ vỡ thùng xe, móc hai cặp mắt kia ra.
Hắn có nỗi bức bối đó, nhưng lại không hề làm như vậy, bởi vì hắn tới nơi này, không phải để tìm kiếm cái việc phiền phức đó.
Mấy năm gần đây, hắn đã học được cách nhẫn nhịn.
Hắn đến nhìn cũng không nhìn sang bên đó lấy một lần nữa, chỉ viền theo con đường dài mặt trời đang chiếu rọi, đi về quán trọ hắn nơi đang ở, mỗi một bước chân sải ra, đều chính xác hệt như lão thợ may đo áo ột tiểu cô nương khó tính, không thừa một tấc, không thiếu một tấc, bước nào cũng vừa đúng hai thước ba tấc.
Hắn hy vọng người khác cũng rõ, đao của hắn cũng chuẩn xác như vậy.
Minh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng buông tấm rèm cửa sổ xe ra, khẽ thở dài, hỏi:
- Ngài thấy tên này thế nào?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
- Nội trong ba năm nếu như hắn chưa chết, thì nhất định sẽ trở thành một kẻ điên.
Minh Nguyệt Tâm lại thở dài, nói:
- Đáng tiếc bây giờ hắn vẫn chưa điên...
Xe ngựa lại dừng lại đối diện trước Nhất Phẩm Hương.
Nhất Phẩm Hương là một quán trà lớn, trong quán trà thông thường đều có đủ kiểu, đủ dạng người, quán trà càng lớn thì lại càng nhiều.
Minh Nguyệt Tâm lại vén tấm rèm lên, để cho Phó Hồng Tuyết nhìn một lúc lâu, rồi nàng mới hỏi:
- Ngài thấy được gì?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Người.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Mấy người?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bảy.
Bây giờ đang là lúc quán trà mở cửa buôn bán, khách bên trong ít nhất cũng có một hai trăm người, hắn tại sao lại chỉ thấy có bảy người?
Minh Nguyệt Tâm một chút ngạc nhiên cũng không biểu hiện, ngược lại ánh mắt nàng còn lộ ra một vẻ khen ngợi, lại hỏi:
- Ngài thấy là bảy người nào?
Bảy người mà Phó Hồng Tuyết nhìn thấy là - hai người đang đánh cờ, một người đang bóc lạc, một hòa thượng, một tên mặt rỗ, một tiểu cô nương đang hát mua vui, còn có một tên to béo đang gục trên mặt bàn ngủ gật.
Bảy người này có người thì ngồi trong góc, có người thì ngồi giữa đám đông, dáng người chẳng có gì là đặc biệt.
Tại sao những người khác hắn không nhìn thấy, lại cứ chỉ nhìn thấy bảy người này?
Minh Nguyệt Tâm chẳng những không thấy lạ, ngược lại càng tỏ ra bái phục khẽ thở dài, nói:
- Tôi chỉ biết thanh đao của ngài sắc, không ngờ con mắt của ngài càng sắc.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Kỳ thực ta chỉ cần nhìn thấy một người đã quá đủ.
Hắn đang nhìn một người.
Vừa rồi tên to béo vẫn còn ngủ gục trên bàn, bây giờ đã tỉnh, trước duỗi cái lưng mỏi, rồi đổ cả chén trà vào miệng súc, phun toẹt cả ngụm trà lên mặt đất, làm ướt cả gấu quần của người bên cạnh, hắn liền vội vàng khom lưng xuống, cười làm lành dùng ống tay áo lau gấu quần cho người kia.
Một người nếu như trông quá béo, những việc làm thường khó tránh khỏi lộ ra một chút ngu ngốc buồn cười.
Nhưng ánh mắt Phó Hồng Tuyết khi nhìn hắn, so với ánh mắt khi nãy nhìn Đỗ Lôi thì hoàn toàn giống nhau.

Lẽ nào hắn cho rằng tên béo cũng là một đối thủ rất đáng sợ?
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Ngài nhận ra người này?
Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng ngài rất chú ý đến hắn.
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Ngài đã phát hiện ra hắn có chỗ nào đặc biệt?
Phó Hồng Tuyết im lặng, qua một hồi lâu, mới nói từng chữ một:
- Người tên này có sát khí.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Sát khí?
Phó Hồng Tuyết siết chặt thanh đao trong tay, nói:
- Chỉ có cao thủ giết người vô số, trên người mới mang sát khí!
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng xem ra hắn chẳng qua chỉ là một tên béo phì nộn ngu ngốc.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nói:
- Đó chẳng qua chỉ là thứ che đậy bên ngoài của hắn thôi, chính là giống như vỏ ngoài của đao kiếm vậy.
Minh Nguyệt Tâm thở dài, nói:
- Xem ra mắt của ngài so với đao của ngài còn sắc hơn.
Nàng hiển nhiên là nhận ra người này, hơn nữa còn rất rõ về ngọn ngành của hắn.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hắn là ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Hắn chính là ngón cái.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngón cái?
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Ngài biết hay không biết trong giang hồ mấy năm gần xuất hiện một tổ chức bí mật rất đáng sợ?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tổ chức này tên gọi là gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bàn tay đen!
Phó Hồng Tuyết chưa hề nghe qua cái tên này, nhưng lại vẫn cảm thấy có một áp lực nói không thành lời.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Cho đến giờ phút này, trong giang hồ những người biết rõ về tình hình của tổ chức này vẫn không nhiều, bởi vì những việc mà bọn chúng làm đều là ở dưới lòng đất, nơi ánh sáng mặt trời không chiếu đến.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Việc chúng làm là những việc gì?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bắt cóc, tống tiền, ám sát.
Một bàn tay có năm ngón, tổ chức này cũng có năm tên đầu sỏ.
Xe ngựa lại tiếp tục đi về phía trước, tấm rèm đã hạ xuống.
Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên hỏi:
- Trên bàn tay, sức mạnh lớn nhất là ngón tay nào?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngón cái.
Minh Nguyệt Tâm:
- Linh hoạt nhất là ngón tay nào?
Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ngón trỏ.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Trong tổ chức bàn tay đen, chịu trách nhiệm về ám sát, chính là ngón cái và ngón trỏ.
Chỗ đáng sợ nhất của ngón cái, chính là hắn có một công phu Thập Tam Thái Bảo Hành Luyện Đồng Tử Công mà hiếm ai luyện thành.
Bởi vì hắn vốn là thái giám trong cung, từ nhỏ đã là thái giám. Nghe nói mấy vị cao thủ trong Hoàng cung đại nội đều đã từng dạy qua hắn võ công.
Xuất thân của ngón trỏ càng kì lạ hơn, nghe đồn hắn không những đã từng ở Thiếu Lâm Tự làm giám tự trông coi tăng lữ, mà còn là đệ tử sáu túi của Cái bang, và còn từng là đường chủ Thập Nhị liên hoàn đường của Giang Nam Phong Vĩ bang Mỗi bọn chúng có một nhóm thủ hạ, mỗi tên đều có một công việc rất đặc biệt, hơn nữa hợp tác đã lâu.
Vì thế hành động ám sát của bọn chúng trước giờ chưa hề thất bại.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng kẻ đáng sợ nhất trong tổ chức này, lại không phải là hai tên bọn chúng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Là ai?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Là ngón vô danh. Trên một bàn tay, ngón tay vụng về nhất chính là ngón vô danh.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngón vô danh sao lại đáng sợ?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bởi vì hắn vô danh.
Phó Hồng Tuyết thừa nhận.
Những võ lâm hào kiệt thanh danh hiển hách, cố nhiên ắt có sở trường, nhưng một số kẻ vô danh lại càng đáng sợ hơn. Bởi vì thông thường phải đợi đến lúc đao của hắn đâm vào tim thì người ta mới biết được sự đáng sợ của hắn.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Trong giang hồ trước giờ chưa có người nào biết ngón vô danh là ai, càng không có ai thấy qua hắn.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Đến cô cũng không biết?
Minh Nguyệt Tâm khổ sở cười, nói:
- Không biết chừng tôi cũng phải đợi đến khi đao của hắn đâm vào tim tôi mới biết được!.
Phó Hồng Tuyết im lặng, lại qua một hồi lâu, mới hỏi:
- Bây giờ cô còn muốn đưa tôi đi gặp ngươi nào?
Minh Nguyệt Tâm không trực tiếp trả lời câu hỏi này, nói:
- Thành nhỏ này vốn không phải là một nơi rất náo nhiệt, nhưng mấy ngày gần đây, đột nhiên lại có rất nhiều khách giang hồ lạ mặt.
Bây giờ thì nàng đối với đám người đó đã không còn lạ lẫm nữa, bởi vì nàng đã điều tra qua lại lịch và nguồn gốc của bọn chúng.
Phó Hồng Tuyết không hề kinh ngạc.
Hắn đã sớm phát hiện ra nàng không hề giống với vẻ bề ngoài nhỏ nhắn yếu ớt, trong đôi tay ngọc ngà mảnh dẻ kia hiển nhiên cũng đã nắm được một lực lượng rất lớn, còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của bất kì ai.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Tôi gần như đã điều tra rất rõ về lai lịch của bọn chúng, chỉ có một người là ngoại lệ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ai?
Minh Nguyệt Tâm vẫn chưa mở miệng, đột nhiên, con ngựa khỏe kéo xe hí một tiếng dài dơ hai chân trước đứng thẳng lên, thùng xe nghiêng đi, gần như lật nhào.
Nhưng người nàng lại đã ở bên ngoài thùng xe, chỉ nhìn thấy một người đứng tuổi áo xanh tất trắng, gục dưới móng ngựa.
Con ngựa khỏe mà đã đứng cả người dậy, móng trước nếu như đã giẫm xuống, hắn dù là không chết thì hộp sọ cũng phải bị dẫm nát.
Người đánh xe đã giữ không nổi con ngựa này, người áo xanh ngã gục dưới đất thân người đã co lại thành một khối tròn, đến cử động cũng không cử động nổi nữa.
Mắt nhìn móng con ngựa dẫm xuống, Minh Nguyệt Tâm chẳng những đến một ý định ra tay cứu giúp cũng không có, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Nàng đang nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết cũng đã ra khỏi thùng xe, trên khuôn mặt trắng nhợt hoàn toàn chẳng có một chút biểu cảm gì, hắn càng không có ý ra tay.
Đám đông kêu lên kinh hãi, móng ngựa rốt cuộc dẫm xuống, người áo xanh trên đất rõ ràng đã gục ngay dưới móng ngựa, ai nấy đều nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng hắn lại không hề bị móng ngựa đạp phải. Đến khi con ngựa này yên ổn lại, người này cũng chầm chậm bò lên, không ngừng thở dốc.
Mặt của hắn tuy đã vì kinh hãi mà biến sắc, nhưng xem ra vẫn rất bình thường, hắn vốn dĩ là người rất bình thường, đến một điểm đặc biệt cũng không có.
Nhưng Phó Hồng Tuyết khi nhìn hắn, ánh mắt lại càng trở nên tàn khốc.
Hắn đã thấy qua người này. Người vừa bị ngụm trà của Ngón cái làm ướt gấu quần, chính là người này.
Minh Nguyệt Tâm bỗng cười cười, nói:
- Xem ra vận khí hôm nay của ngài thật không tốt, vừa mới bị người ta làm ướt gấu quần, bây giờ lại bị ngã đến mình mẩy toàn là đất.
Người này cũng cười cười, nói:
- Vận khí của ta hôm nay tuy không tốt nhưng còn bao nhiêu người vận khí tệ hơn ta. Hôm nay ta xui xẻo, ngày mai vẫn còn không biết có bao nhiêu người so với ta càng không may hơn, cuộc sống vốn dĩ là như thế mà, cô nương hà tất phải để tâm xem trọng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui