Minh Nguyệt Tâm hằn học lườm nàng ta một cái, quay người lại hỏi Phó Hồng Tuyết:
- Bây giờ có phải đến lúc nên uống thuốc rồi không?
Phó Hồng Tuyết quay mặt ra cửa sổ, khẽ gật gật đầu.
Nắng chiều ngập tràn song cửa.
Giấy dán bên cửa sổ là mới dán, sơn trên khung cửa cũng là mới sơn, chúng sáng giống như một tấm gương soi.
Hai cánh cửa sổ đang mở chênh chếch, phía dưới của khung cửa gỗ phản chiếu một đóa tầm xuân, phía trên của khung cửa gỗ lại phản chiếu hình ảnh đảo ngược trong căn phòng - có hình ảnh của tiểu cô nương kia, cũng có cả Minh Nguyệt Tâm.
Minh Nguyệt Tâm đang đứng ở đầu giường, trong tay đang cầm lọ thuốc giải nhỏ, nàng dốc ra một viên thuốc giải rồi dùng nước ấm hòa tan ra.
Nàng nhất cử nhất động đều rất cẩn thận, giống như sợ rằng thuốc trong cái thìa mà bắn ra một chút thì hiệu lực của thuốc sẽ giảm đi.
Nhưng nàng không hề cho Yến Nam Phi uống thìa thuốc đó!
Phó Hồng Tuyết vẫn đang quay lưng lại hai cô gái, nàng khẽ liếc nhìn hắn một cái rồi đột nhiên đổ toàn bộ thìa thuốc đó vào ống tay áo của tiểu cô nương kia, sau đó mới đỡ Yến Nam Phi dậy, đưa cái thìa không lên miệng hắn.
Vậy là ý gì?
Nàng tìm đến Phó Hồng Tuyết lý do vốn là để cứu Yến Nam Phi nhưng một cái thìa trống không thì lại chẳng thể cứu được bất kì ai.
Phó Hồng Tuyết vẫn lặng lẽ đứng đó.
Hắn tuy là không quay đầu lại nhưng khung cửa sổ trước mặt lại sáng như một tấm gương, mỗi nhất cử nhất động của nàng, hắn chắc chắn đều thấy rất rõ.
Nhưng hắn đến một chút phản ứng cũng không có.
Minh Nguyệt Tâm lại khẽ liếc hắn một cái rồi mới từ từ đặt Yến Nam Phi xuống thì thầm nói:
- Uống xong chỗ thuốc này yên tĩnh ngủ một giấc, tôi nghĩ sáng sớm ngày mai chàng chắc sẽ tỉnh lại.
Kì thực trong lòng nàng đương nhiên biết hắn sẽ chẳng thể tỉnh lại.
Nàng tuy là đang thở dài, nhưng đôi mắt sáng trong như trăng sáng kia lộ ra một nét cười rất gian.
Chính trong lúc đó ngoài cửa đột nhiên có người nói:
- Phó đại hiệp có thư.
Bì thư và giấy thư đều cùng là loại, có thể ở ngoài chợ phải mua với giá cao nhất!
Thư viết rất ngắn gọn, chữ viết rất chỉnh tề:
- Chiều mai, Nghê gia phế viên, ngoài đình sáu góc, mang đao của ngươi tới! Một người, một đao!
Phó Hồng Tuyết dường như không cần nhìn chữ ký bên dưới đã biết ngay phong thư này nhất định là của Đỗ Lôi viết.
Hắn có thể nhìn ra Đỗ Lôi tuy là rất có quy tắc nhưng lại là người thích khoe khoang xa xỉ.
Hắn không nhìn lầm.
Minh Nguyệt Tâm thở ra một hơi dài, nói:
- Tôi biết Đỗ Lôi nhất định sẽ tìm ra ngài, nhưng không ngờ hắn lại tìm đến nhanh như vậy!
Phó Hồng dùng bàn tay không cầm đao, gấp cẩn thận phong thư xong rồi mới hỏi:
- Nghê gia phế viên ở đâu?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- ở ngay đối diện. Phó Hồng Tuyết nói:
- Rất tốt.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Rất tốt?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
- Ta là một người tàn phế, ta không thích trước khi quyết đấu phải đi quá xa!
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Ngài định đi ư?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Đương nhiên.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Một mình đi?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Một mình, một đao.
Minh Nguyệt Tâm bỗng cười nhạt, nói:
- Rất tốt, quá tốt rồi.
Lời của câu nói này thật khó khiến người khác hiểu, nụ cười nhạt của nàng cũng rất kì lạ, Phó Hồng Tuyết cũng không hiểu, nhưng lại không hỏi.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Đêm nay, ngài có thể yên tâm ngủ một giấc, sáng mai ăn xong bữa sáng, chỉ cần đi vài bước là đến Nghê gia phế viên rồi, nhất định vẫn còn quá đủ thời gian để xem qua trước địa hình ở đó.
Cao thủ tương tranh, chiếm trước địa lợi, cũng là một mấu chốt quan trọng quyết định thắng bại.
Minh Nguyệt Tâm nói tiếp:
- Đỗ Lôi là người thế nào, ngài cũng đã quan sát rất kĩ rồi nhưng hắn hoàn toàn không hiểu gì về ngài.
Có thể biết rõ đối phương, đương nhiên so với chiếm trước địa lợi càng quan trọng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Vì thế cuộc chiến này ngài thực chất đã chiếm hết lợi thế, đến lúc đó, chỉ cần một nhát đao của ngài, trên Giang Hồ Danh Nhân bảng, sẽ chỉ còn lại mười hai cái tên, dù cho ngài không hoàn toàn thích giết người thì đây cũng nên coi là một chuyện rất vui!
Nàng đột nhiên lại cười lạnh rồi lớn tiếng hỏi tiếp:
- Nhưng còn Yến Nam Phi thì sao? Ngài có nghĩ đến chàng không?
Phó Hồng Tuyết dửng dưng nói:
- Người phải đi quyết đấu, không hề là hắn.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nhưng người phải chết lại nhất định là chàng!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Nhất định?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Khổng Tước và Ngón Cái hiện tại nhất định đã biết nơi chàng đang trú ẩn, chỉ cần ngài bước vào Nghê gia phế viên, bọn chúng sẽ lập tức xông vào căn phòng này.
Tay cầm đao của Phó Hồng Tuyết lại siết chặt, đường gân xanh trên lưng cánh tay hắn tâe ra như hình hoa.
Minh Nguyệt Tâm lạnh lùng chăm chú nhìn hắn nói tiếp:
- Có thể trước đây ngài đã từng cứu mạng của chàng, nhưng lần này nếu như không có ngài, ngược lại chàng sống được lâu hơn một chút.
Gân xanh trên lưng cánh tay Phó Hồng Tuyết càng lồi ra, đột nhiên hỏi một câu không nên hỏi:
- Cô thật sự quan tâm hắn?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Tất nhiên.
Nàng đến nghĩ cũng không nghĩ lập tức trả lời ngay câu hỏi, trả lời một cách rất thản nhiên.
Người vừa rồi đổ cả thìa thuốc giải cứu mạng vào tay áo tiểu cô nương kia hình như chẳng có quan hệ gì với nàng.
Phó Hồng Tuyết không hề nhìn xem cảm xúc biểu lộ trên mặt nàng, dù cho hắn muốn nhìn cũng nhìn không thấy.
Trên mặt nàng vẫn đang đeo cái mặt nạ mà lúc nào cũng toét miệng cười.
Núp sau cái mặt nạ này, rốt cuộc là một người con gái như thế nào?
Lại qua một hồi lâu, Phó Hồng Tuyết mới chầm chậm hỏi:
- Lẽ nào ta không nên đi?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Ngài đương nhiên nên đi.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng...
Minh Nguyệt Tâm ngắt lời hắn, nói:
- Nhưng trong khi ngài vẫn còn chưa đi, thì trước hãy nên đưa chàng đến một nơi an toàn đã.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Nơi nào an toàn?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Khổng Tước sơn trang!
ám khí mà trên thế gian tuyệt chưa có bất kì ai có thể thoát được.
ánh hào quang mà đến cầu vồng cũng không đẹp và rực rỡ bằng.
Phó Hồng Tuyết khẽ thở dài nói:
- Cô đã nói Khổng Tước Linh đã không còn ở Khổng Tước sơn trang nữa!.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Không sai.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Như thế, Khổng Tước sơn trang bây giờ còn có gì nữa?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Vẫn còn Thu Thủy Thanh.
Một người cao lớn trầm lặng.
Một cái tên hiển hách.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Hắn tuy luôn rất cố chấp, nhưng là người mà ngài gửi đến hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hả?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bởi vì hắn mắc nợ ngài!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Mắc nợ gì ta?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Nợ ngài một cái mạng.
Nàng không để cho Phó Hồng Tuyết phủ nhận, lại nói tiếp:
- Ngài tuy rất ít khi cứu người nhưng lại từng cứu hắn, hơn nữa lại cứu hắn những hai lần, một lần giữa dòng Vị Thủy, một lần trên núi Thái Sơn.
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận, bởi vì những cái mà nàng biết thực sự là quá nhiều.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Bây giờ hắn đã là trang chủ của Khổng Tước sơn trang, hắn đã có quá đủ khả năng để trả nợ Phó Hồng Tuyết nói:
- Nhưng hắn đã không còn Khổng Tước Linh nữa.
Khổng Tước Linh nếu như không còn, Khổng Tước sơn trang cũng sẽ lập tức theo đó mà bị xâm phạm.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Mọi người luôn cho rằng cơ nghiệp của Khổng Tước sơn trang hoàn toàn là được xây dựng trên Khổng Tước Linh, nhưng đến bây giờ thì mọi người mới biết Thu Thủy Thanh con người này so với Khổng Tước Linh còn càng đáng sợ hơn nhiều.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Khổng Tước Linh đã rơi tay vào người ngoài họ, tin này lưu truyền trong giang hồ rất nhanh, kẻ thù của Khổng Tước sơn trang lại rất nhiều, hai năm nay chí ít đã có sáu toán người tấn công Khổng Tước sơn trang.
Nàng chầm chậm nói tiếp:
- Sáu toán người này tổng cộng có bảy mươi chín người, mỗi người đều là một cao thủ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Kết quả ra sao?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bảy mươi chín cao thủ này vừa mới vào Khổng Tước sơn trang liền giống như trầm tích dưới đáy biển sâu, đến một chút tin tức cũng không có.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Toàn người sau cùng ra đi từ tết Trùng Dương năm ngoái, và kể từ sau lần đó trong giang hồ không ai còn dám bước vào Khổng Tước sơn trang một bước.
Phó Hồng Tuyết vẫn ngậm miệng.
Minh Nguyệt Tâm dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, lại nói:
- Khổng Tước sơn trang cách nơi này không hề xa, nếu chúng ta đánh một cỗ xe ngựa nhanh mà đi thì khoảng trước trưa mai nhất định có thể đánh xe quay lại kịp.
Phó Hồng Tuyết chẳng đồng ý cũng chẳng từ chối, qua một hồi lâu bỗng hỏi:
- Không sợ bọn chúng chặn đường à?
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Trong giang hồ có ai có thể chặn nổi ngài?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Chí ít cũng có một người.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
- Ai?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Khổng Tước mà đang giữ Khổng Tước Linh.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Hắn chắc chắn không dám ra tay đâu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Khổng Tước tuy là ám khí thiên hạ vô song nhưng tên này không phải là cao thủ thiên hạ vô song, hắn sợ thanh đao của ngài nhanh hơn hắn xuất thủ!
Bất luận là loại ám khí đáng sợ đến đâu, nếu như không thể xuất thủ cũng bất quá chỉ là cục sắt bỏ đi mà thôi.
Phó Hồng Tuyết lại ngậm miệng.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Nếu như ngài thật sự không muốn để chàng chết trong tay kẻ khác thì bây giờ nên đưa chúng tôi đi.
Phó Hồng Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm:
- Ta có thể đưa các người đi, nhưng lại có một câu muốn hỏi cô.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Ngài cứ hỏi.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi:
- Cô nếu như thật sự quan tâm hắn tại sao lại phải đổ thuốc giải của hắn vào trong ống tay áo người khác?
Hỏi xong câu đó hắn không hề ngoảnh đầu lại mà bước đi ra, dường như đã sớm xác định trước là câu hỏi này Minh Nguyệt Tâm không có cách nào trả lời.
Minh Nguyệt Tâm quả nhiên sững lại.
Nàng thật sự không thể trả lời, cũng không muốn trả lời.
Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn Phó Hồng Tuyết bước ra, hắn bước đi tuy rất chậm nhưng lại không hề dừng lại.
Một khi hắn đã bắt đầu bước đi, thì hắn sẽ tuyệt không dừng lại.
Nắng chiều nhạt dần trông mờ như ánh trăng.
ánh nắng nhàn nhạt đang chiếu vào khuôn mặt của Yến Nam Phi.
Gió từ núi xa thổi tới mang theo mùi hương tinh khiết của lá cây, từ chỗ Minh Nguyệt Tâm đang đứng nhìn ra có thể nhìn thấy ngọn núi xa xanh biếc.
Nhưng nàng lại đang nhìn Yến Nam Phi.
Một Yến Nam Phi đã trúng độc rất nặng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh lại cũng có thể mở mắt nhìn nàng.
Nàng lại còn không một chút kinh ngạc.
Yến Nam Phi bỗng nhiên cười cười nói:
- Ta đã nói rồi, ta đã sớm nói qua rồi, muốn lừa hắn không phải là dễ.
Minh Nguyệt Tâm nói:
- Thiếp cũng biết là không dễ, nhưng thiếp nhất định phải thử xem.
Yến Nam Phi hỏi:
- Bây giờ thì nàng đã thử qua rồi chứ?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Thiếp đã thử qua.
Yến Nam Phi hỏi:
- Nàng cảm thấy thế nào?
Minh Nguyệt Tâm khẽ thở dài, cười khổ sở nói:
- Thiếp chỉ cảm thấy muốn lừa được hắn thực sự là rất không dễ dàng.
Yến Nam Phi nói:
- Nhưng ta lại vẫn muốn thử nữa!
Mắt Minh Nguyệt Tâm sáng lên, mắt của Yến Nam Phi cũng đang phát sáng.
Bọn họ sao lại muốn lừa gạt Phó Hồng Tuyết?
Mục đích của bọn họ là gì?
Chiều tàn.
Phó Hồng Tuyết trong buổi chiều đó.
Chiều tàn, chỉ có một mình hắn, trong trời đất này dường như chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Hắn vốn luôn hoàn toàn cô độc