Sau khi Lâm Hiên rời đi, đầu tiên anh gọi điện cho Tiêu Thiên Hàn, kể cho ông ta nghe về chuyện cổ sư Miêu Cương.
“Ông chủ Tiêu, cổ sư đã bị xử lý”.
Tiêu Thiên Hàn ở đầu bên kia điện thoại nghe được lời này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức nói: “Được rồi, được rồi, Lâm thần y, cảm ơn cậu rất nhiều, tôi sẽ chuyển 5000 vạn vào tài khoản của cậu”.
Lâm Hiên cũng không từ chối, anh cần rất nhiều dược liệu quý giá để luyện võ, tích lũy một lượng kinh phí nhất định sẽ rất có ích đối với việc luyện võ của anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hiên đến nhà Thi Lam Hoa, còn cần phải giúp ba mẹ cô ta giải cổ.
Gia đình Thi Lam Hoa chỉ có ba người, bản thân Thi Lam Hoa và ba mẹ cô †a.
Nhìn thấy Lâm Hiên tới, Thi Lam Hoa lập tức nghênh đón Lâm Hiên đi vào.
“Anh đến rồi, nhanh vào đi, tôi đã gọi ba mẹ tôi đến, tiếp theo phải làm phiền anh rồi”.
Lâm Hiên nâng cằm Thi Lam Hoa, cười nói: “Không thành vấn đề”.
Thi Lam Hoa đỏ mặt, mang Lâm Hiên vào phòng khách.
“Ba, mẹ, con đã mời bác sĩ đến để chữa trị cho hai người rồi đây”.
Ba mẹ của Thi Lam Hoa trông chẳng giống Thi Lam Hoa chút nào.
Cả hai đều là người già, đều đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng Thi Lam Hoa chỉ mới ngoài hai mươi, Lâm Hiên chỉ nhìn thoáng qua là có thể biết họ không có quan hệ huyết thống, Thi Lam Hoa rất có thể là con gái nuôi của họ.
“Xin chào bác trai, bác gái”. Lâm Hiên chào hỏi.
Ba mẹ của Thi Lam Hoa cũng rất khách sáo: “Bác sĩ, làm phiền cậu”.
“Không phiền toái”. Lâm Hiên lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, con gái của các người đã dùng bản thân mình để đổi lấy việc tôi cứu các người, làm sao có thể
phiền toái được.
Lâm Hiên mở trùng đồng Thiên Nhãn của mình và thực hiện châm cứu cho hai người.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Hiên đã lấy ra cả hai con cổ trùng.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi, cố gắng không ăn đồ cay trong nửa tháng này”. Lâm Hiên nhẹ nhàng nói, rồi liếc nhìn Thi Lam Hoa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước”.
Thi Lam Hoa vội vàng nói: “Ba mẹ, để con tiễn bác sĩ Lâm ra ngoài trước”.
Lâm Hiên và Thi Lam Hoa cùng nhau bước ra, Thi Lam Hoa thở nhẹ và nói vào tai Lâm Hiên:
“Cảm ơn anh, thỏa thuận vẫn không thay đổi. Bây giờ tôi là người của anh, hoàn toàn thuộc về anh. Nếu anh cần, tôi sẽ đến bất cứ lúc nào anh cần, anh muốn làm gì cũng được”.
Khi nói lời này, Thi Lam Hoa còn tới gần Lâm Hiên, ưỡn bộ ngực kiêu hãnh của mình và kề sát vào người Lâm Hiên.
Lâm Hiên ôm lấy vòng eo thon thả của Thi Lam Hoa, cười nói: “Được, phải luôn mở điện thoại nha”.
Đột nhiên bị Lâm Hiên ôm, Thi Lam Hoa vốn đang thể hiện chút quyến rũ, lập tức đỏ mặt.
Dù cô ta có thể hiện mình quyến rũ đến đâu thì cuối cùng cô ta vẫn là một trinh nữ, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với một người đàn ông.
“Được, tôi đi trước”.
Lâm Hiên lắc đầu, quay người rời đi, anh sợ mình sẽ mất khống chế mà làm gì đó.
Mặc dù sức hấp dẫn của Thi Lam Hoa rất lớn nhưng Lâm Hiên không thích kiểu kết hợp không có tình cảm này.
Tuy không cần phải chịu trách nhiệm nhưng Lâm Hiên vẫn thấy hơi phản cảm.
Lâm Hiên ra khỏi nhà Thi Lam Hoa, lấy điện thoại di động ra, tìm một phòng khám trung y rồi lái xe rời đi. Khi đến phòng khám trung y, ở đây cũng không có bác sĩ, chỉ có một y tá
trực ở đây.
Lâm Hiên vừa đi vào, y tá đã bình tĩnh nói: “Anh đẹp trai, ngại quá, hôm nay bác sĩ của chúng tôi đã đi khám bệnh tại nhà, có thể đến bốn năm giờ chiều mới quay lại”.
“Ồ, vậy cô có thể bán cho tôi một ít nhân sâm được không? 50 năm tuổi trở lên là tốt nhất”.
Y tá nghe vậy thì sửng sốt một lúc rồi lắc đầu nói: “Ngại quá anh đẹp trai, chúng tôi có nhân sâm 50 năm tuổi nhưng tôi không có quyền bán ra”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên từ bên ngoài phòng khám trung y đi vào, ông ta mang theo một bộ dụng cụ y tế, vẻ mặt có hơi khó coi.
“Ông chủ của chúng tôi đến rồi, cậu đi nói chuyện với ông chủ của chúng tôi đi!"