Thiên Niên Lệ

Hoàng cung

Ngự hoa viên

Thế gian vấn nơi nào trăm hoa đua sắc, rực rỡ đủ loại? đương nhiên chính là tại hoàng cung rồi. Ngự hoa viên không hổ là nơi dành cho hoàng đế ngắm cảnh, dường như tất cả mọi loài hoa của thế gian điều quy tụ về nơi đây, cao quý mẫu đơn, thanh lịch u lan, quyến rũ mạn đà hoa, thánh khiết là bạch liên…. Tất cả tạo nên một ngự hoa viên rực rỡ sắc màu

Thanh phong êm đềm, vương vấn hương hoa thoang thoảng bất giác khiến lòng người mê say, hồ điệp tung cánh khắp nơi, khung cảnh quá đổi đẹp đẽ tựa bức tranh thiên nhiên xinh đẹp

“ Chiếu tướng….” bạch y nam tử ung dung cười, cả người toát ra khí chất cao quý ôn hòa, dung mạo đẹp như họa, ngũ quan tuyệt mỹ nổi bậc đôi con ngươi lãnh đạm trong suốt, dường như mọi chuyện thiên hạ điều không thể lọt vào tầm mắt của y. Cái mũi cao thẳng tắp , bạc môi tà mị tựa tiếu phi tiếu, y cười nhẹ, vân đạm phong khinh nhưng lại khiến cho hoa kia cũng ảm đạm thất sắc

“ Thần ca ca, kỳ nghệ của huynh dường như lại tăng một bậc!” thiếu niên cười nói, thu lại cờ, lắc đầu. Thiếu niên vương tử, trường bào quý giá đẹp đẽ, mỗi giơ tay nhấc chân tràn nhập khí chất hoàng gia, đôi con ngươi sáng quắc ẩn hiện cơ trí. Đưa tay thu lại quân cờ, thở dài : “ không biết chừng nào đệ mới thắng huynh một ván nhỉ?”

“ Tiểu Thiên! Thắng thua là chuyện thường tình, một bàn cờ có người thắng thì cũng sẽ có kẻ thua, cần chi chấp nhất như vậy?....” hồng y nữ tử cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển ôn nhuận ý cười, đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên. Có thể sờ đầu vua trong thiên hạ cũng chỉ có một Vũ Khuynh Thành mà thôi

“ Tỷ tỷ….” Diễm Thiên Vũ nhíu mi, có chút ngượng ngừng, đã trở thành một nam nhân trưởng thành mà tỷ ấy lúc nào cũng chỉ xem mình như một hài tử, khiến cho Diễm Thiên Vũ lắm lúc ngượng ngùng

“ Haiz! Tiểu Thiên trưởng thành, cho nên không muốn tỷ tỷ nửa sao?” Vũ Khuynh Thành than nhẹ, dung mạo khuynh thành kia có chút ũ rủ khiến cho bạch y nam nhân bên cạnh đầu đầy hắc tuyến, từ khi nào mà Thành nhi của y lại có thể đóng kịch một cách tự nhiên thế kia? Diễm Thiên Vũ thấy tỷ tỷ mà mình yêu kính có vẻ mặt khổ sở như vậy cũng cảm thấy áy náy tự trách mình, bèn nói : “ không phải! tỷ tỷ…là đệ.,.cái kia….” Diễm Thiên Vũ ấp úng, không biết nói gì cho phải

“ Ha hả…tiểu Thiên, tỷ chỉ đùa thôi, không cần phải căng thẳng như vậy” thấy tiểu đệ đáng yêu của mình khó xử Vũ Khuynh Thành lớn tiếng cười, vỗ vỗ vai Diễm Thiên Vũ, than nhẹ : “ tiểu Thiên a! đôi khi tự thả lòng mình, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn….” hài tử này, lúc nào cũng buộc chặt lòng mình như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy đau lòng thay cho nó!

Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cười khẽ…..thùy hạ mi mắt, có chút yên lặng, thì ra… chỉ một thoáng chút biểu hiện bất bình thường, tỷ tỷ đã nhận ra trong lòng hắn nghĩ gì…. Cũng giống như người kia vậy….!!!

“ Tiểu Thiên năm nay cũng 19 rồi phải không?” Bất chợt Tiêu Dạ Thần lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Diễm Thiên Vũ. Ngẩng đầu lên, có chút nghi vấn : “ đúng vậy! có chuyện gì sao Thần ca ca?”

“ Không có gì…” Tiêu Dạ Thần nâng cốc trà, hớp nhẹ một ngụm, hương vị thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng dễ chịu vô cùng, buông tách, ôn nhu cười : “ cũng đến tuổi trưởng thành, cũng nên thành gia lập thất đi thôi!” Đúng ra con nhà đế vương thì 15 hay 16 đã có hài tử rồi, mà Diễm Thiên Vũ năm nay 19, đăng cơ được hai năm nhưng hậu cung chưa có một ai, điều này cũng khiến cho các bậc quân thần đau đầu không thôi. Cho nên quan lại nhà ai có nữ nhi điều ra sức tiến cử, một mặt mong cho đế vương nhanh có con cháu nối dòng một mặt đưa con gái mình vào cung để cho giấc mộng từ quạ đen biến thành phượng hoàng thành sự thật a!

Diễm Thiên Vũ có chút bối rối khi nghe Tiêu Dạ Thần bàn về vấn đề này, nhưng rất nhanh được che đi, Diễm Thiên Vũ có chút trêu cười nhìn Tiêu Dạ Thần : “ là do đệ chưa tìm thấy người thích hợp thôi! Nếu như có nữ nhân nào như tỷ tỷ thì ngay lập tức đệ lập hậu”. Tiêu Dạ Thần nghe Diễm Thiên Vũ nói vậy sắc mặt đen kịt, đầu có dấu hiệu bốc khói…>”<

“ Thần! ta cảm thấy có chút đói….” Vũ Khuynh Thành cười nhìn Tiêu đại công tử và dĩ nhiên Tiêu đại công tử của chúng ta ngay lập tức không nói hai lời chạy đến ngự thiện phòng. Nhìn bóng lưng khuất dần của Tiêu Dạ Thần, Diễm Thiên Vũ có chút buồn cười, có ai tin một nam nhân khiến cho thiên hạ sợ hãi than lại là một kẻ thê nô như vậy chứ?

Vũ Khuynh Thành mỉm cười nhìn Diễm Thiên Vũ, đôi con ngươi sáng ngời như thấu hết mọi chuyện, nàng ung dung nói : “ tiểu Thiên! Đệ..có chuyện gì khó xử sao?” Diễm Thiên Vũ bị Vũ Khuynh Thành nói như vậy, lòng lộp bộp nhưng vẫn cố gượng cười : “ tỷ tỷ, chỉ là chuyện triều đình có chút phiền lòng thôi!”

“ Tiểu Thiên, ngốc quá, chẳng lẻ tỷ đệ bao nhiêu năm ta lại không rõ đệ nghĩ gì?” Vũ Khuynh Thành than nhẹ, ánh mắt ôn hòa nhìn hài tử năm xưa từng nằm trong vòng tay mình, nhanh thật, mới đó mà đã trưởng thành trở thành một thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất rồi, hối tiếc duy nhất của nàng chính là bảy năm trưởng thành của đệ ấy nàng lại không nhìn được thôi!

“ Tỷ tỷ…đệ…” Diễm Thiên Vũ tránh đi ánh nhìn dường như thấu hết mọi chuyện của hồng y nữ tử trước mặt. Không phải là đệ không muốn nói mà là đệ không biết nói gì mà bắt đầu câu chuyện như thế nào thôi. Diễm Thiên Vũ thở dài ngao ngán, không ngờ cũng có một ngày hắn lại mệt mỏi về những chuyện như thế này?

“ Tỷ tỷ! tại sao tỷ tỷ lại thích Thần ca ca….” Diễm Thiên Vũ như có như không vấn, Vũ Khuynh Thành cũng không sững sốt trước câu hỏi của của Diễm Thiên Vũ, nhẹ giọng cười : “ đệ biết không! Tình yêu xinh đẹp nhất chính là bởi không biết nó đến lúc nào đi lúc nào, cảm tình trên thế gian này là muôn hình vạn trạng, đôi khi là rực rỡ mãnh liệt tựa như pháo nổ yên hoa cũng có khi là cảm tình tế thủy trường lưu dịu dàng khiến cho người ta từ từ say mê trong đó……nhưng mà cả một đời người, có thể kiếm được một người mình yêu là chuyện không dễ cho nên khi có được nên biết trân trọng, đừng bỏ lỡ nếu không sẽ hối tiếc muôn đời…”

Diễm Thiên Vũ ánh mắt mê mang nhìn hồng y nữ tử trước mặt, âm thanh lãng đãng : “…không nắm giữ sẽ hối tiếc cả đời sao?...” Diễm Thiên Vũ có chút cười khổ, lại nói : “ lúc xưa đệ từng nói với phụ hoàng nhất định sẽ đủ mạnh bảo vệ người mình yêu, sẽ không khiến cho người mình yêu đau lòng nhưng mà bây giờ đệ mới hiểu, dù là đế vương cũng có những chuyện bất đắc dĩ….” cũng vì là đế vương cho nên ngươi đứng ngay bên ta ta cũng không thể chạm được vào ngươi, không thể ôm lấy ngươi vào trong lòng…..bởi vì ta là đế vương ..còn ngươi…..

“ Đời người…hư hư thật thật…nhân sinh lắm vướng bận, sống không chỉ đơn giản chỉ có ái tình còn là trách nhiệm còn là lí tưởng, là tương lai….nhưng mà chỉ cần đệ không làm gì trái với lương tâm..tỷ tỷ luôn ủng hộ” . Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười : “ nhưng nếu mệt mỏi quá…thì đệ cứ buông xuôi sống thật với lòng mình vậy, con người đôi khi cũng nên ích kỉ một chút…”

“ Tỷ tỷ….” Diễm Thiên Vũ có chút ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra cười nhẹ : “ nếu như cứu một vạn người đổi lấy tính mạng của Thần ca ca thì tỷ sẽ làm gì?” Vũ Khuynh Thành trầm ngâm một lát, lại nói : “ dù cho thiên hạ này có ra làm sao, ta cũng sẽ không đổi lấy hắn, thế gian vốn chỉ tồn tại một Tiêu Dạ Thần mà thôi! Ích kỷ cũng được, độc ác cũng được…. dùng tính mạng cả thiên hạ này để đổi lấy Tiêu Dạ Thần thì ngàn vạn lần câu trả lời của nàng cũng chỉ là không mà thôi!”

“ Nếu như…đệ cũng làm vậy được thì tốt quá….” Diễm Thiên Vũ thì thào….

“ Thần! tiểu Thiên….rốt cuộc cũng trưởng thành…” Vũ Khuynh Thành cảm thán. Tiêu Dạ Thần có chút buồn cười nói : “ nàng đừng quên, hài tử ấy đã là đế vương dù không muốn trưởng thành cũng không thể, hơn nửa hài tử ấy vốn trưởng thành bắt đầu từ 9 năm về trước”

“ Vận mệnh của đệ ấy…nếu như…!Thần! tiểu Thiên đang mệt mỏi nhưng ta lại chẳng làm gì giúp hài tử ấy được….” Vũ Khuynh Thành nhẹ cười, đôi con ngươi xa xăm nhìn về ngự thư phòng, sóng mắt nhàn nhạt ôn nhuận. Đế vương cao cao tại thượng, hưởng hết mọi phồn hoa thế gian nhưng chung quy lại quá cô độc, hài tử ấy…luôn bất giác khiến cho người ta cảm thấy đau lòng

“ Thành nhi! Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi…” Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng an ủi người trong lòng, nắm lấy tay Vũ Khuynh Thành, đôi con ngươi tràn đầy nhu tình. Vũ Khuynh Thành gật gật đầu : “ hi vọng là vậy!!”

“ Bệ hạ, ba ngày nửa sứ giả của Hàn Dã đến thăm, nghe nói đi theo là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Tây vương, cơ hội này là một cơ hội tốt để thiết lập với Hàn Dã bộ tộc….” thừa tướng Ân Thiên Lễ lên tiếng, ân Thiên lễ trí mưu hơn người, được xem là ‘hồ li’ trong đám quan lại của Dạ Vũ quốc

“ Ý Ân thừa tường là thông hôn sao?,….” Diễm Thiên Vũ trầm ngâm. Hàn Dã tuy là một bộ tộc nhỏ nằm ở phía tây Dạ Vũ quốc, dân số chưa quá ba vạn nhưng người bộ tộc Hàn Dã khá mạnh, quen sống trên sa mạc, sức chịu đựng rất cao. Nếu để bọn họ thuần phục quả là trăm lợi không hại

“ Đúng vậy bệ hạ….” Ân Thiên Lễ cung kính cúi đầu.

“ Vậy mọi việc tiếp đón do thừa tướng chuẩn bị đi…” Diễm Thiên Vũ ra ý chỉ

“ Thần tuân mệnh”

Diễm Thiên Vũ vung tay lên, bãi triều…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui